Kén cá chọn canh, lải nhải mãi không thôi, ta dùng d.a.o chặt thịt đập mạnh xuống thớt, trừng mắt: "Cục này rốt cuộc lấy không?! Không lấy ta cho người khác! Hơn nữa, hắn thu tiền thì đã sao? Hắn là phu quân của ta, ta là nương tử của hắn, hắn quản việc nhà, ta quản việc ngoài, chuyện phu thê có gì mà ầm ĩ!"
Ta có thể bình thản đối mặt, nhưng người khác thì không.
Thấy người vào tiệm càng ngày càng đông, có người chỉ đến để nhìn Mạnh Dữ Lam.
Mạnh Dữ Lam quen bị nhìn, thản nhiên, muốn nhìn thì cứ nhìn, nhưng chân giò hun khói không mua thì không được, không mua thì mời ra ngoài ngay lập tức.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Đến chiều tối, trong tiệm ngay cả miếng da heo cũng không còn.
"Chưởng quỹ, hôm nay trong tiệm, trong kho, đều bán hết rồi, ngay cả hàng của ba tiệm chi nhánh cũng điều gần hết rồi."
Tiểu nhị liếc nhìn Mạnh Dữ Lam trước quầy, nhỏ giọng nói: "Lượng hàng bán ra nhiều như vậy, cô gia lại không hề dùng bàn tính, lỡ như tính sai..."
Sai thì sai thôi.
Ta bù được.
"Khụ," ta tự kiểm điểm lại bản thân vì sắc đẹp mà mờ mắt, lớn tiếng hỏi, "Dữ Lam! Hôm nay thu được bao nhiêu tiền?"
"Sáu trăm ba mươi bảy lượng năm tiền tám văn." Mạnh Dữ Lam ghi số dư vào sổ sách.
"Nhiều vậy sao?" Ta lại gần nhìn, ừm, chữ đẹp quá!
Chữ như người!
Lấy con dấu từ trong túi ra, ta hà hơi, định đóng dấu.
"Đừng vội," Mạnh Dữ Lam ngăn ta lại, cười nói, "tiểu nhị trong tiệm nhiều như vậy, để bọn họ tính lại một lần nữa."
"Ta tin tưởng chàng." Ta nói.
"Tin tưởng cũng phải tính lại, đã làm ăn buôn bán, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Mạnh Dữ Lam nói.
Hắn yêu cầu hết lần này đến lần khác, ta cũng chỉ có thể gọi tiểu nhị đến, lấy cả ba cái bàn tính ra, lách cách tính toán.
Mạnh Dữ Lam ghi chép rõ ràng từng khoản, từng trang sổ sách viết rất đẹp.
Một lúc sau, tiếng bàn tính dừng lại.
"Bao nhiêu?" Ta hỏi.
"Giống hệt những gì cô gia nói, không sai một đồng." Tiểu nhị nhìn nhau, lại kinh ngạc nhìn Mạnh Dữ Lam, "Hàng trăm, hàng nghìn khoản thu chi, vậy mà lại tính nhẩm trong đầu, cô gia... chẳng lẽ là thần tài chuyển thế?"
Thần tài đâu có đẹp trai bằng Mạnh Dữ Lam.
Mạnh Dữ Lam vén tóc mai của ta, cười với ta: "Ta giỏi không?"
"Ừm ừm ừm!" Gật đầu lia lịa.
Đâu chỉ là giỏi, toàn năng trên đời, thần nhân giáng thế!
Mạnh Dữ Lam gập sổ sách lại, dọn dẹp bàn tính và tiền lẻ.
Ta nhìn hắn chăm chú, càng nhìn càng thích, nhìn một lúc, mới chớp mắt.
Hắn nhất định phải tính lại, không lẽ chỉ để chứng minh mình giỏi sao?
Khoe khoang năng lực? Công xòe đuôi?
... Không thể nào!
Mạnh Dữ Lam sao có thể là người như vậy!
Vì buôn bán đắt hàng, buổi tối đóng cửa tiệm, ta nhất quyết muốn đến Giang Nam Xuân ăn.
"Ăn mì nước hầm xương nàng làm không ngon sao?" Mạnh Dữ Lam hỏi.
"Sau này còn nhiều cơ hội ăn, tối nay cùng ta ăn chút đồ ngon." Ta nói.
Mạnh Dữ Lam có vẻ tiếc nuối, miễn cưỡng đồng ý.
Ta thay quần áo, đang chải đầu thì bị Mạnh Dữ Lam lấy mất cây lược.
"Để ta." Hắn đứng sau lưng ta, tháo b.í.m tóc ta tết qua loa ra, chải mượt rồi búi lên.
"Chàng ngay cả chải đầu cũng biết," ta cảm thán, "trên đời này còn gì mà chàng không biết làm không?"
"Rất nhiều," hắn cười nhạt, "ví dụ như, ta không biết làm chân giò hun khói, cũng không biết mổ heo."
Làm chân giò hun khói và mổ heo à...
Ta tưởng tượng Mạnh Dữ Lam làm hai việc này, không nhịn được, bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hi-su-hon-lai/chuong-6.html.]
13
Giang Nam Xuân là tửu lâu nổi tiếng nhất Kim Lăng, năm tầng lầu, tọa lạc trên đường Huyền Vũ.
Gần tối, là lúc tửu lâu đông khách nhất, người xếp hàng chờ đợi ở cửa đã hơn mười người.
"Chúng ta không cần phải chờ," ta nắm tay Mạnh Dữ Lam, tự hào nói, "món ăn kim bài của Giang Nam Xuân nhất định phải dùng chân giò hun khói ta làm, lát nữa cứ lên thẳng tầng ba."
Tầng một và tầng hai của Giang Nam Xuân dành cho bình dân đến ăn uống, tầng ba, tầng bốn chiêu đãi quan lại quyền quý, muốn lên tầng năm, thân phận địa vị phải cực kỳ cao quý.
"Trịnh chưởng quỹ," tiểu nhị ở cửa mắt tinh, nhận ra ta, "đến thật đúng lúc, tầng ba chỉ còn một bàn cuối cùng, ta chuẩn bị cho cô nương nhé?"
"Làm phiền rồi." Ta gật đầu.
"Thấy chưa," ta cũng hơi đắc ý với Mạnh Dữ Lam, "ta đã nói rồi, chỉ cần ta đến, đảm bảo có chỗ."
"Hề nhi rất giỏi." Mạnh Dữ Lam khen ta.
"Nói sao nhỉ," ta mặt dày nói, giả vờ khiêm tốn, "trong giới thương nhân Kim Lăng ta không tính là giàu có, nhưng ở Đông thành ta cũng có chút tiếng tăm."
"Không chỉ là có chút tiếng tăm, nàng là người nổi tiếng nhất." Mạnh Dữ Lam không tiếc lời khen ngợi.
Hắn thật biết nịnh người!
Ta cười thầm như chuột trộm mỡ.
Đi qua đại sảnh tầng một, ta và Mạnh Dữ Lam đi lên lầu, vừa lên tầng ba, thì có một người nam nhân trung niên đi xuống.
"Vương chưởng quỹ." Ta chào hỏi, người này là đại chưởng quỹ của Giang Nam Xuân.
Vương chưởng quỹ trước đây rất thân thiết với ta lại không để ý đến ta, mà kinh ngạc nhìn Mạnh Dữ Lam: "Mạnh —"
Mạnh Dữ Lam không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt.
"Mạnh công tử," Vương chưởng quỹ trịnh trọng chắp tay, "Mạnh công tử đại giá quang lâm, tiểu điếm thật vinh hạnh, mời lên tầng năm."
Ta vừa rồi còn vênh váo tự đắc, giờ thì: "..."
Không phải, đây, thế này đã lên tầng năm rồi sao?!
"Không cần," Mạnh Dữ Lam thản nhiên nói, "phu nhân dẫn ta đến, đã sắp xếp chỗ ngồi ở tầng ba rồi."
Vương chưởng quỹ nhìn ta, lại nhìn tay ta và Mạnh Dữ Lam nắm chặt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thất lễ rồi, Mạnh phu nhân đương nhiên cũng là thượng khách."
"Trịnh chưởng quỹ chính là Trịnh chưởng quỹ, nàng có tên có họ có thân phận, không cần phải gọi như vậy." Mạnh Dữ Lam nói.
Vương chưởng quỹ dù có lão luyện đến đâu, cũng có chút lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo.
"Vương chưởng quỹ," ta cười nói, "ta và ngươi là bạn cũ hợp tác nhiều năm, biết rõ về nhau, quan hệ rất tốt. Ta đến đây ăn cơm, đừng nói là tầng ba, tầng năm, dù có sắp xếp cho ta ngồi ở tầng một, ta cũng đâu thể trách ngươi được? Hơn nữa, ta và Dữ Lam mới cưới, chàng ấy xưa nay không thích náo nhiệt, tính tình lại lạnh lùng, cho nên chưa tổ chức linh đình, chắc là ngươi không biết. Bây giờ đã biết rồi, thì đừng khách sáo với chàng ấy, đều là người nhà cả mà."
"Phải, phải," Vương chưởng quỹ cười nói, "Trịnh chưởng quỹ, cô nương cứ lên tầng ba, ta sẽ tự mình mang thực đơn đến."
Ta và Mạnh Dữ Lam ngồi xuống, gọi vài món, Vương chưởng quỹ lại tự mình rót trà.
Sau khi hắn đi, ta bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Trà này ngon đấy."
Ta quay sang nhìn Mạnh Dữ Lam: "Chàng cũng thử xem."
Mạnh Dữ Lam bưng chén trà lên, không vội uống, chỉ cúi đầu nhìn nước trà trong chén một lúc, rồi lại đặt chén trà xuống.
"Sau này ta sẽ kiềm chế hơn."
"Hửm?" Ta khó hiểu hỏi, "Kiềm chế cái gì?"
Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng nói: "Ta vốn ít nói, chuyện này không thay đổi được, nhưng nàng kinh doanh buôn bán, dựa vào quan hệ giao thiệp, dù trong lòng không kiên nhẫn, ta cũng nên nghĩ cho nàng nhiều hơn."
"Chàng đang nói chuyện Vương chưởng quỹ vừa rồi — hây," ta bật cười, "cứ tưởng chuyện gì, uống trà đi."
Mạnh Dữ Lam vuốt ve chén trà, không nói gì nữa.
Thấy vậy, ta thở dài, nắm lấy hai tay hắn, lắc lắc: "Chàng có biết, cái gì gọi là có bản lĩnh không?"
Chưa đợi hắn trả lời, ta tự mình cười nói: "Có bản lĩnh, chính là có vốn liếng.”
“Ta thường nghe tiểu nhị nói chuyện sau lưng, nói nếu kiếm đủ một nghìn lượng, sẽ mua một căn nhà ở Kim Lăng, làm ăn nhỏ, tự do tự tại, không cần phải nhìn sắc mặt ta để làm việc nữa.”
“Chàng xem, ngay cả tiểu nhị nho nhỏ cũng có tính khí của mình, không muốn khom lưng uốn gối, huống chi là người như Mạnh Dữ Lam chàng?”
“Chàng là người đứng đầu Thái Học, tài năng nổi tiếng Kim Lăng, bản tính như thế nào, thì cứ sống như thế ấy.”
“Còn nói là nghĩ cho ta, thì không cần.”
“Ta có bản lĩnh của riêng mình, có thể mở nhiều tiệm như vậy ở Đông thành Kim Lăng, thủ đoạn ứng biến, nhãn lực nhìn người, thiếu một thứ cũng không làm được."