Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 8



Ta nhìn Mạnh Dữ Lam, nháy mắt lia lịa, ta chỉ là một người bán chân giò hun khói bình dân chân đất thôi, chuyện này vượt quá phạm vi nhận thức của ta rồi!

 

Mạnh Dữ Lam gắp một miếng bánh cho ta, không ngẩng đầu nói: "Vậy phải chúc mừng điện hạ rồi."

 

Ực — ngụm nước chưa phun ra, ta nuốt xuống.

 

Ta mắt tròn mắt dẹt, ngón tay run rẩy, bữa này, chẳng lẽ là bữa cơm cuối cùng của ta ở trần gian sao...

 

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn lập tức đen lại: "Mạnh Dữ Lam, ngươi dám —"

 

"Hoàng thượng bệnh nặng đã ba năm," Mạnh Dữ Lam cắt ngang lời Tiêu Cẩn, thản nhiên nói, "lúc đó điện hạ còn nhỏ, Thiên hậu nhiếp chính, bây giờ Hoàng thượng bệnh nặng, điện hạ sẽ sớm được sắc phong Thái tử."

 

"Chính vì vậy!" Tiêu Cẩn hít sâu một hơi, nén giận nói, "ta mới thành tâm mời ngươi ra làm quan, tân triều tân chính, nhất định phải dùng tân thần, ta hứa cho ngươi ba năm vào nội các, năm năm làm tể tướng, chỉ cần ngươi đồng ý, nhất định sẽ trọng dụng ngươi."

 

"Ba năm, năm năm," Mạnh Dữ Lam cười nhạt, "e là, ta sống không nổi ba năm, năm năm đó."

 

Ta cắn từng miếng bánh mềm, hai má phồng lên, mắt tròn xoe nhìn Mạnh Dữ Lam.

 

Mạnh Dữ Lam ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn: "Chiến sự Nam Cương đã định, đại quân bình định phương Nam sắp khải hoàn, thiên quân vạn mã, công lao hiển hách, điện hạ, ngài không cản được đâu."

 

Tiêu Cẩn mặt trầm xuống, không nói gì nữa.

 

Mạnh Dữ Lam lấy khăn lụa ra, lau tay dính đầy dầu mỡ của ta, nắm lấy, đứng dậy nói với Tiêu Cẩn: "Điện hạ thành tâm mời, Dữ Lam vô cùng cảm kích, nhưng Dữ Lam tài hèn sức mọn, không giúp được điện hạ, cáo từ."

 

Khi ta và Mạnh Dữ Lam đi đến cầu thang, Mạnh Dữ Lam dừng bước.

 

Hắn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Quyền thế ngập trời so với mạng sống, đương nhiên là mạng sống quan trọng hơn, có mạng sống, mới có tất cả."

 

Tiêu Cẩn nhìn sang.

 

"Chúng ta đi." Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng nói với ta, rồi xuống lầu.

 

14

 

Đi thẳng ra khỏi Giang Nam Xuân, lại dạo thêm hai con phố nữa, ta thật sự nhịn không được nữa, kéo hắn tránh đám đông, chạy về Đông thành.

 

Trên đường đi, ta mím chặt môi, nghiến răng nghiến lợi, cắm đầu chạy.

 

May mà Mạnh Dữ Lam chân dài, theo kịp.

 

Chạy về nhà, đóng cửa, khóa trái, lại vào phòng, cài then cửa.

 

Ta áp tai vào khe cửa nhìn ra ngoài, chạy đến cửa sổ, tiếp tục nhìn ra ngoài, cuối cùng trèo lên bàn, muốn sờ xà nhà.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Hề nhi," Mạnh Dữ Lam nhìn ta, "đây là đang làm gì vậy?"

 

"Suỵt!" Ta vội vàng giơ ngón tay lên, nhỏ giọng nói, "ta xem có ai theo dõi hoặc nghe lén không."

 

Mạnh Dữ Lam ngồi trên trường kỷ thấp, một tay chống cằm, vừa cười vừa nhìn ta chạy vòng vòng trong phòng.

 

Kiểm tra cả trên trời dưới đất... ừm, kiểm tra kỹ càng rồi.

 

Xác định, không có tai vách mạch rừng!

 

"Xong rồi!" Ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mạnh Dữ Lam, vừa định ngồi xuống, lại nhảy dựng lên, "Chờ chút!"

 

Lại một trận lục lọi, lấy mấy nắm hạt dưa, quả khô, đặt lên bàn.

 

Ta quỳ gối trên trường kỷ thấp, hào hứng nói: "Chàng có thể nói rồi đấy, đi đường cả buổi ta sắp nghẹt thở rồi! Nói nhanh đi! Nói nhanh đi!"

 

Mạnh Dữ Lam nhướn mày: "Nói gì?"

 

"Nói —" ta cao giọng, rồi lại che miệng, mắt sáng long lanh, "nói chuyện của Sóc Vương chứ sao."

 

Chuyện bí mật trong hoàng tộc xưa nay là chủ đề được bình dân yêu thích nhất.

 

Hoàng thượng có dùng cuốc vàng hay không cũng có thể bàn tán cả buổi, huống chi là chuyện thay đổi triều đại này!

 

"Chuyện của hắn..." Mạnh Dữ Lam nhìn hạt dưa, quả khô trên bàn, "nàng có vẻ không quan tâm lắm nhỉ."

 

Giống như đang nghe kể chuyện ở trà quán, chủ yếu là chuyện không liên quan đến mình, nghe cho vui.

 

"Nếu chàng đồng ý với hắn, lúc này ta chắc chắn sẽ run sợ, nhưng chàng lại không đồng ý với hắn," ta cười nói, "không liên quan đến lợi ích, ta đương nhiên không quan tâm rồi, chàng nói nhanh đi."

 

Mạnh Dữ Lam mỉm cười, đưa tay lấy mấy hạt dưa, bóc vỏ: "Được, ta nói, nàng muốn nghe gì, ta đều nói."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"À..." Câu này lại làm ta khó xử, ta nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Ta không hiểu, tại sao chàng lại nói, nếu theo hắn thì sống không quá ba năm, năm năm?"

 

"Bởi vì ta nhất định sẽ che.c." Mạnh Dữ Lam nói.

 

Ta: "..."

 

Coi như đã trả lời, nhưng chưa trả lời hết.

 

Đút hạt dưa vào miệng ta, hắn tiếp tục bóc, thong thả hỏi: "Nàng có biết bây giờ ai đang nắm quyền không?"

 

"Thiên hậu chứ ai." Ta không cần suy nghĩ cũng nói.

 

"Đúng vậy, chính là Thiên hậu," Mạnh Dữ Lam cúi đầu, bàn tay trắng nõn bóc vỏ hạt dưa đen sì, một hạt dưa trắng nõn nằm trên đầu ngón tay hắn: "Hoàng thượng và bà ấy có hai hoàng tử, một công chúa, Sóc Vương Tiêu Cẩn là trưởng tử, tam hoàng tử tên là Tiêu Hà, năm nay mới bảy tuổi."

 

"Ừm, chuyện này ta biết," ta ăn hạt dưa đến thơm lừng cả miệng, nói với Mạnh Dữ Lam, "ta còn biết, Sóc Vương điện hạ và Dương Giai công chúa là long phượng thai, hơn nữa Sóc Vương điện hạ từ nhỏ đã được ca tụng là thần đồng, lớn lên lại được gọi là hiền vương, tuổi còn trẻ nhưng rất bao dung — ầy, giống hệt như hôm nay gặp vậy!"

 

Lời đồn và người thật không khác gì nhau, nếu không có bao dung, hôm nay ta và Mạnh Dữ Lam e là khó mà sống sót trở về.

 

"Ba năm trước, Hoàng thượng lâm bệnh, đã có người đề nghị lập Sóc Vương làm Thái tử, để Thái tử giám quốc, nhưng sau đó," Mạnh Dữ Lam cong môi, "những người đưa ra ý kiến đó, hoặc là che.c, hoặc là bị giáng chức, không ai có kết cục tốt đẹp."

 

Động tác ta đang gặm quả đào khô dừng lại, chậm rãi nhìn Mạnh Dữ Lam.

 

Thấy thần sắc hắn sâu xa, ánh mắt tối lại.

 

Ta âm thầm tính toán trong lòng một hồi, bỗng nhiên hít vào một hơi: "Thiên —"

 

Ta nín thở, nhìn trái nhìn phải, trừng mắt tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Thiên hậu đoạt quyền?"

 

Mạnh Dữ Lam không nói gì, chỉ cười nói: "Cái nàng đang cầm, ta cũng muốn ăn."

 

Ta ngây người đưa miếng đào khô đã cắn một miếng cho hắn.

 

Mạnh Dữ Lam không hề chê bai, ăn rất ngon lành.

 

Thiên hậu đoạt quyền, Thiên hậu đoạt quyền — vậy thì rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được.

 

"Nếu như, Sóc Vương kế vị, Thiên hậu không muốn trả lại quyền lực, vậy những người giúp Sóc Vương, đều là kẻ thù của bà ta!"

 

Thiên hậu nắm quyền ba năm, mạnh tay thay đổi luật pháp, những quan viên phản đối, đều bị gie.c sạch.

 

Thủ đoạn tàn nhẫn, có thể thấy rõ.

 

Ta rùng mình, không còn tâm trạng hóng hớt nữa, chỉ thấy da đầu tê dại.

 

Sóc Vương hứa cho Mạnh Dữ Lam năm năm làm tể tướng, Mạnh Dữ Lam cũng phải sống được đến năm năm đó mới được.

 

Đây — đây chẳng phải là vẽ bánh trên giấy, bánh có độc sao?!

 

"May mà, may mà," ta thở phào nhẹ nhõm, "chàng không đồng ý."

 

"Vốn không thể nào đồng ý," Mạnh Dữ Lam thản nhiên nói, "ta và hắn, từ khi sinh ra đã không cùng đường."

 

Ta không còn tâm trạng ăn hạt dưa hóng chuyện nữa, tay bẻ vỏ hạt dưa, nhíu mày hỏi: "Vậy, có khả năng nào, Thiên hậu sẽ trả lại quyền lực cho Sóc Vương điện hạ không? Dù sao cũng là thân sinh nhi tử.”

 

"Tuyệt đối không có khả năng này." Mạnh Dữ Lam không cần suy nghĩ cũng trả lời.

 

Ồ... Ta gật đầu, tin tưởng phán đoán của hắn.

 

Vấn đề này đã được giải đáp, ta còn có những điều khác không hiểu.

 

"Sau đó chàng lại nói đến chuyện của Bình Nam đại quân, chuyện này có liên quan gì đến Sóc Vương?"

 

"Chủ soái của Bình Nam đại quân tên là Diệp Hoàng."

 

"Hắn làm sao?"

 

"Không làm sao cả, chỉ là," Mạnh Dữ Lam nheo mắt, "là huynh trưởng của Thiên hậu thôi."

 

Rắc —

 

Vỏ hạt dưa trong tay ta rơi xuống bàn, phát ra tiếng động nhẹ.

 

"Diệp Hoàng bình định loạn Nam Cương, nhất định phải được trọng thưởng, hắn lại nắm giữ binh quyền, Diệp gia nổi dậy giúp đỡ Thiên hậu, hoàng tộc họ Tiêu khó mà chống lại, đây đã là kết cục đã định.’

 

“Sóc Vương, không phá được thế cục này, cũng không cản được uy thế của Thiên hậu, hắn —"

 

Mạnh Dữ Lam từng chữ, từng chữ, khẽ mở môi mỏng: "Nhất định sẽ thua."