Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 9



Ta nhớ đến Tiêu Cẩn mà ta nhìn thấy ở Giang Nam Xuân hôm nay, chỉ là một thiếu niên, nhưng lại khiêm tốn ôn hòa, thế nhưng, đối mặt với mẫu thân của mình, cũng bất lực.

 

"Nhưng mà," ta thở dài, "hắn trẻ hơn Thiên hậu rất nhiều, dù Thiên hậu tạm thời nắm quyền, cuối cùng cũng phải trả lại cho hắn, cứ chờ xem sao."

 

"Không chờ được đâu." Mạnh Dữ Lam thản nhiên nói.

 

"Tại sao?" Ta không hiểu.

 

"Bởi vì con người của Thiên hậu, bà ta chưa bao giờ cho bất cứ ai cơ hội." Mạnh Dữ Lam nói vậy, lại nhìn ta, "Ta không muốn quyền thế, nàng chỉ muốn bán chân giò hun khói, Hề nhi, những chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta."

 

"Đương nhiên rồi!" Ta lập tức nói, "Tranh giành quyền lực là chuyện nguy hiểm biết bao! Thiên hậu là thân mẫu của Sóc Vương, Sóc Vương là thân sinh nhi tử của Thiên hậu, bọn họ cùng huyết thống mà còn tính kế lẫn nhau, làm sao quản đến sống che.c của người khác! Nếu chàng xen vào, nhất định sẽ chịu thiệt, Dữ Lam, chàng là người tốt nhất, tuyệt đối không thể bị lôi ra làm bia đỡ đạn!"

 

Miếng thịt thơm ngon này của ta, ai cũng không được cướp mất.

 

Ta lo lắng cho Mạnh Dữ Lam, cả đêm ngủ không yên giấc.

 

Trằn trọc mãi, Mạnh Dữ Lam xoay người ôm ta, nửa khuôn mặt áp vào tai ta: "Không ngủ được sao?"

 

"Ta sợ," ta nhỏ giọng nói, "lỡ như có người nửa đêm xông vào, bắt cóc chàng đi thì làm sao?"

 

Mạnh Dữ Lam cười, giọng nói nhỏ nhẹ nho nhã: "Nàng đang nói chính mình sao?"

 

Ta đây đang lo lắng không yên, hắn còn có tâm trạng nói đùa.

 

Ta đ.ấ.m nhẹ vào vai hắn, lẩm bẩm: "Nhưng ta thật sự sợ..."

 

Hoàng quyền giao tranh, giống như — giống như con d.a.o đã giơ lên, sắp ch.ém xuống miếng chân giò hun khói, dù d.a.o cứng hay đùi cứng, lông đùi chắc chắn không chịu nổi, lông đùi mềm yếu biết bao, có ai nghĩ cho lông đùi không?!

 

... Cũng không đúng, chân giò hun khói không có lông, lông đã bị đốt hết từ bước đầu tiên làm chân giò hun khói rồi.

 

Ví von này không hay, không đúng lắm, phải đổi cái khác!

 

"Đang nghĩ gì vậy?" Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng hỏi.

 

"Lông đùi." Ta không cần suy nghĩ cũng trả lời.

 

"..." Hiếm khi Mạnh Dữ Lam cũng im lặng một lúc.

 

"Không phải," ta hoàn hồn, vội vàng giải thích: "Ta đang nghĩ, bọn họ một người là Thiên hậu, một người là Vương gia, còn chúng ta, chúng ta chỉ là người bình thường, dễ dàng bị bọn họ tiêu diệt."

 

"Sợ sao?" Mạnh Dữ Lam hỏi.

 

Ta không đề phòng gì nhiều, thành thật trả lời: "Sợ... ơ!"

 

Eo bỗng nhiên bị siết chặt, ngay sau đó cả người bị đè xuống.

 

Mạnh Dữ Lam nửa người đè lên ta, một tay nâng cằm ta, hơi thở phả vào môi ta: "Dù sợ, cũng đã thành thân rồi."

 

Không biết có phải vì đang ở trong bóng tối hay không, giọng hắn nghe lạnh lùng hơn, trong sự lạnh lùng thậm chí còn có chút... sát khí?

 

"Dữ, Dữ Lam?" Ta không chắc chắn gọi hắn.

 

Mạnh Dữ Lam thở hổn hển, khẽ "ừm" một tiếng.

 

Không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của hắn chậm rãi vang lên: "Phu thê là một, nàng và ta, ai cũng không trốn thoát được, nàng có thừa nhận hay không, ta..."

 

"Ta đương nhiên thừa nhận!" Ta cắt ngang lời hắn, rất khó hiểu, "Dữ Lam, chàng không sao chứ?"

 

"... Thừa nhận?" Mạnh Dữ Lam dừng lại một chút, giọng nói ấm áp hơn vài phần: "Không phải nàng sợ sao?"

 

"Chàng không sợ sao?" Ta hỏi ngược lại, lại lo lắng ôm lưng hắn, ôm chặt hắn: "Chàng nhất định sợ hơn ta, đúng vậy, chàng nên sợ, ai bảo chàng ưu tú như vậy, ai bảo chàng xuất chúng như vậy.

 

Tục ngữ nói, tiền bạc không nên phô trương, đây là lời vàng ngọc!

 

Không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm dòm ngó, Sóc Vương đã dòm ngó rồi, biết đâu Thiên hậu cũng sẽ dòm ngó... Dữ Lam!

 

Ta ôm chặt người trong lòng hơn: "Ta có gửi tiền ở bốn ngân hàng lớn, nếu tình hình không ổn, chúng ta sẽ đi ngay, rời khỏi Giang Nam, cứ... đi về phía Tây Nam! Đúng vậy, đi về phía Tây Nam! Dân phong Tây Nam mạnh mẽ, là nơi mà hoàng quyền cũng không quản được, à đúng rồi, chân giò hun khói ở đó cũng rất nổi tiếng, nghe nói ở đó có một giếng muối cổ, làm ra chân giò hun khói hương vị độc đáo, đến lúc đó ta vẫn làm chân giò hun khói của ta, chàng vẫn giúp ta tính toán — à, người như chàng, tính toán sổ sách thật quá thiệt thòi, chàng thích làm gì thì làm nấy đi..."

 

Ta lải nhải, càng nói càng lung tung, nhưng lực đạo đang giữ chặt eo ta lại thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Hơi thở của hắn phả vào cổ ta không còn lạnh lẽo nữa, trở nên dịu dàng, hơi thở thơm ngát.

 

Ta biết mà, hắn sợ rồi — đừng sợ, đừng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Ta vuốt ve lưng hắn, miệng nói những lời vô nghĩa.

 

Tuy không đáng tin cậy, nhưng có tác dụng.

 

Mạnh Dữ Lam chống tay, hơi ngồi dậy, mái tóc dày áp vào má ta: "Nếu không lấy ta, nàng có thể đứng ngoài cuộc, không cần phải lo lắng sợ hãi, hoặc là, nàng cũng có thể hòa ly với ta, rút lui..."

 

Giọng hắn dịu dàng đến mức gần như kỳ lạ, như bông mềm mại giấu mũi kim độc.

 

"Nói gì vậy!" Ta không vui, ấn đầu hắn xuống, đặt lên vai ta, "Ta sợ, nhưng dù có sợ đến đâu ta cũng sẽ không bỏ rơi chàng, người ta sống một đời, cuối cùng cũng phải sống che.c có nhau với một người khác, người đó là chàng, ta liền không sợ gì cả."

 

Mạnh Dữ Lam cười khẽ vài tiếng, lại thở dài một tiếng, như cuối cùng cũng trút bỏ được tâm sự chất chứa trong lòng, lẩm bẩm với ta: "Người ta sống một đời, cuối cùng cũng phải sống che.c có nhau với một người khác, người đó là nàng, ta liền cảm thấy... từ bỏ thứ gì, cũng đều đáng giá."

 

Ta cười vài tiếng, lại vuốt ve lưng hắn, một lúc sau, khẽ ho: "... Hay là, chàng, xuống dưới trước đi, hơi nặng."

 

Hắn vẫn còn đè lên ta!

 

"Được." Mạnh Dữ Lam hôn lên dái tai ta.

 

Trọng lượng trên người biến mất, ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng mới thở phào được một nửa, thì trời đất quay cuồng, ta bị kéo, nằm sấp trên người Mạnh Dữ Lam.

 

"Còn nặng không?" Hắn hỏi.

 

Khi hắn nói chuyện, lồng n.g.ự.c phập phồng, hơi thở như lan.

 

Trong lòng ta dần dần dâng lên thứ gì đó vừa ngứa vừa tê dại, thôi thúc ta khẽ cúi đầu, muốn chạm vào nơi mềm mại quyến rũ hơn.

 

Ta không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

 

Môi... chỉ cách một gang tay, thấp xuống một chút, lại thấp xuống một chút, là có thể... có thể —

 

Ta nghiêng đầu, nụ hôn này, rơi trên má hắn.

 

Chạm nhẹ rồi rời đi.

 

Ta cuống cuồng lăn xuống, kéo chăn trùm lên đầu: "Ta buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, chúc chàng ngủ ngon, nhất định phải mơ thấy ta nhé!"

 

"..." Mạnh Dữ Lam im lặng.

 

Ta đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn, không dám thở mạnh.

 

Một lúc sau, tay Mạnh Dữ Lam đưa tới, nhẹ nhàng nắm tay ta, ôn nhu nói: "Chúc ngủ ngon."

 

15

 

Vô dụng!

 

Quá vô dụng!

 

Ở riêng với Mạnh Dữ Lam ba ngày, tiến triển duy nhất là nắm tay hôn má lúc ngủ chung giường.

 

Còn không bằng đêm đầu tiên, trực tiếp hành động, ít nhất cũng có khí phách.

 

Rạng đông, trong xe ngựa, ta nắm lấy góc hành lí, tháo ra rồi lại thắt, thắt rồi lại tháo.

 

Mạnh Dữ Lam vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: "Sắp đến rồi."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Đây, sắp đến rồi sao?" Ta hơi ngơ ngác, vội vàng tháo bốn nút thắt che.c trên hành lí: "Bên trong, ta chuẩn bị quần áo cho chàng, cắt nửa cân chân giò hun khói, chân giò hun khói đã gói bằng giấy dầu rồi, không ăn hết cũng không sợ hỏng."

 

Đưa hành lí cho Mạnh Dữ Lam, ta ngóng trông nhìn hắn, Thái Học năm ngày sau mới được nghỉ, lần sau gặp lại phải đợi đến năm ngày nữa.

 

Mạnh Dữ Lam nhận hành lí, cũng không nói gì, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

 

Vẻ mặt không quan tâm cũng không lưu luyến.

 

Ta xoắn ngón tay, lại cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chàng không có gì muốn nói với ta sao?"

 

"Không có." Mạnh Dữ Lam quay sang nhìn ta.

 

Người này — tức che.c đi được!

 

Thấy ta trừng mắt, hắn lẩm bẩm: "Gần đến rồi..."