Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 101



Phương Nghê Quân tới nhà mẹ đẻ nhờ cậy, lại bị từ chối lạnh lùng. Trở về, nàng ôm lấy đứa con trai chưa đầy một tuổi, không nhịn được mà bật khóc.

Lúc này, ai cũng hiểu rõ sự tình đã nghiêm trọng đến đâu, việc Tiết Gián bị cáo buộc thông đồng với địch là tội phản quốc, tội lớn có thể tru di. Họ hàng thân thích đều sợ bị liên lụy, chẳng ai dám giúp đỡ. Nàng mang lễ vật đến tìm đường tỷ, vậy mà đến cả mặt cũng không được gặp.

Người hầu của bên đó chỉ lạnh nhạt nói:

“Phu nhân cũng đừng trách. Việc này nghe nói là trọng án, có thể mất đầu. Ai dám dây vào? Ngay cả Lạc gia còn chẳng dám.”

Mấy ngày trước tin đồn hòa ly đã râm ran, nay Tiết gia lại gặp nạn, người ngoài đều cho rằng Lạc Tấn Vân đã sớm biết trước, nên mới vội vã cắt đứt quan hệ với Tiết Nghi Ninh.

Tiết Nghi Ninh từng nói, Lạc gia sẽ không ra tay giúp. Nhưng Phương Nghê Quân vẫn không từ bỏ hy vọng, đó là con đường duy nhất còn sót lại.

Huống hồ, Lạc gia vẫn chưa chính thức đưa thư hòa ly tới, như vậy về danh nghĩa, Lạc Tấn Vân vẫn là con rể Tiết gia!

Phương Nghê Quân nghĩ kỹ, giao con cho vú nuôi rồi lập tức đến viện của Tiết Nghi Ninh. Nhưng lần này, nàng không tới gặp Tiết Nghi Ninh. Mọi lời khuyên đã cạn, nàng chuyển mục tiêu, tìm đến Ngọc Khê và Yến nhi.

Nàng muốn biết rõ: giữa Tiết Nghi Ninh và Lạc Tấn Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thật là như Tiết Nghi Ninh nói, Lạc Tấn Vân đã hận nàng đến tận xương tủy? Hai người đó liệu có còn một đường lui hay không?

Khi Lạc Tấn Vân trở về phủ, trời đã sụp tối.

Hắn vừa bước xuống xe ngựa, A Quý đã nhanh chóng tiến lên báo:

“Tướng quân, thiếu phu nhân bên Tiết gia, tức tẩu tẩu của phu nhân, đến từ buổi chiều,nói có việc muốn cầu kiến, vẫn đang chờ ở phòng khách cho đến tận bây giờ.”

Lạc Tấn Vân hỏi lại:

“Là phu nhân của Tiết công tử?”

“Dạ phải, nhà mẹ đẻ họ Phương.”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc. Những lần đến Tiết phủ, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với người nhà bên đó, ấn tượng về vị tẩu tẩu này cũng rất mơ hồ.

Bước vào phòng khách ở ngoài viện, quả nhiên thấy Phương Nghê Quân đang đợi. Vừa trông thấy hắn, nàng lập tức đứng dậy, ánh mắt có phần khẩn trương và xấu hổ, nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười xã giao:

“Muội phu quả là bận rộn trăm việc, giờ này mới trở về. Ta tới thế này e là không đúng lúc, làm phiền muội phu nghỉ ngơi rồi.”

Giọng nói của nàng ra vẻ thân thiết, nhưng Lạc Tấn Vân vừa nghe liền hiểu ngay, nàng đến là vì chuyện gì.

Hắn đoán, nếu thật là chuyện của Tiết gia nếu Tiết Nghi Ninh muốn cầu, tất đã tự đến, cần gì phải mượn tay tẩu tẩu? Chỉ sợ... nàng thậm chí còn không biết chuyện này.

Hắn mời nàng ngồi, bản thân cũng ngồi đối diện, không dài dòng không khách sáo, chỉ thẳng thắn hỏi:

“Tẩu tẩu đến có việc gì?”

Thái độ của hắn rõ ràng xa cách, không mảy may vòng vo, nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa mà gọi một tiếng “Tẩu tẩu”. Nghe vậy, Phương Nghê Quân liền thở phào nhẹ nhõm, cố gắng mỉm cười nói:

“Muội phu chắc cũng rõ tình hình rồi, Tiết gia nay có tai họa giáng đầu. Mấy ngày qua ta cùng A Ninh đã cố gắng hết sức, chạy vạy cầu xin, tặng lễ khắp nơi, nín thở nhìn sắc mặt người ta, nhưng không ai dám nhúng tay. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có muội phu là người có thể giúp được, chỉ xin muội phu chỉ điểm một con đường…”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Không cần làm gì cả. Tiết gia đã thực sự dính líu đến án lớn, bị tra xét là chuyện tất yếu. Đây là việc của Hình Bộ, là lệnh của Hoàng thượng, ta chẳng qua là một kẻ cầm quân ngoài trận, không thể can dự.”

Phương Nghê Quân vội nói, giọng đã có phần khẩn khoản:

“Nhưng muội phu là trọng thần trong triều, lại vừa lập đại công, Thánh Thượng coi trọng, phản tặc Thạch Vinh cũng chính là do muội phu bắt được. Nếu muội phu chịu mở lời, tất nhiên có thể cứu giúp.”

Lạc Tấn Vân thản nhiên đáp:

“Chính vì ta còn chút công trạng, mới có thể an nhiên ngồi đây. Nếu không, với quan hệ giữa ta và Tiết gia, chỉ e giờ này ta cũng đã bị nhốt trong đại lao Hình Bộ.”

Một câu nói rõ ràng, hắn tuyệt đối không muốn dính líu đến Tiết gia nữa.

Phương Nghê Quân nghẹn họng, không nói được lời nào.

Lạc Tấn Vân lại nói tiếp:

“Hoàng thượng đã có chỉ, bất luận là ai cũng không được thiên vị, càng không được can thiệp vào việc xét xử. Chuyện này, dù có cầu tới ai cũng vô ích. Theo tình hình hiện tại của Hình Bộ, người bị xác thực cấu kết với địch là Tiết Gián. Phu quân của tẩu, tạm thời vẫn chưa có bằng chứng buộc tội, có lẽ sẽ giữ được tính mạng.”

Đây chính là câu trả lời mà Phương Nghê Quân dốc công tìm kiếm những ngày qua, rốt cuộc cũng đã rõ ràng.

Nhưng tiếc thay, kết quả lại không phải tin lành.

Theo lời hắn, kết cục tốt nhất… cũng chỉ là giữ lại được một mạng cho Tiết Thiếu Đường.

Cha chồng bị kết tội xử trảm, trượng phu hoặc là phải  chết, hoặc bị cách chức, từ đây Tiết gia coi như hoàn toàn sụp đổ.

Lạc Tấn Vân nói, giọng lãnh đạm:

“Ta chỉ có thể nói đến đây. Trời cũng đã khuya, tẩu tẩu cứ về trước đi, thứ cho ta không tiện tiễn xa.”

Phương Nghê Quân vội lên tiếng:

“Muội phu, trước khi tới đây, ta đã cẩn thận hỏi chuyện Ngọc Khê và Yến nhi về mối quan hệ giữa muội phu và A Ninh. Ta biết, A Ninh đối với ngươi thật sự quá mức bạc tình, cũng quá nhẫn tâm. Chính nàng cũng nói, ngươi không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, tuyệt đối không thể trông mong gì hơn. Ta hiểu, hôm nay muội phu chịu gặp ta, đã là tận tình tận nghĩa, không trách ngươi chẳng muốn dính dáng đến chuyện Tiết gia.

Nhưng muội phu có thể nghe thử suy nghĩ của ta một chút  không?”

Lạc Tấn Vân sắc mặt đã dần trầm xuống, nhưng vẫn không đáp lời.

Phương Nghê Quân chậm rãi nói tiếp:

“Hai nha hoàn đều kể ta nghe rõ ràng, kể từ sau khi Bùi Tuyển mất, A Ninh đau khổ đến gần như không sống nổi, cả người như mất hồn mất vía. Nhưng nhờ muội phu thấu hiểu, khoan dung, từng chút từng chút chăm sóc nàng, A Ninh đã dần ổn hơn. Tuy vẫn còn buồn, nhưng đã cười nói, chịu hòa nhã trò chuyện. Nghe đâu, quan hệ của nàng với muội phu cũng không tệ, Yến nhi còn quả quyết rằng hai người là một đôi phu thê tình thâm.

A Ninh thay đổi đột ngột, bỗng nhiên như người khác, nửa ngày chỉ ngồi lặng im trong viện, không ăn không uống, ngay cả thuốc cũng không đụng tới. Đến khi muội phu trở về, nàng liền mở miệng đòi hòa ly, nói không muốn làm thê tử của ngươi nữa.”

Lạc Tấn Vân tựa như không muốn nghe thêm nữa, mở miệng ngắt lời:

“Ta và nàng đã nói rõ, sẽ hòa li. Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”

Phương Nghê Quân vội vàng lên tiếng:

“Muội phu, ngươi hãy nghe ta nói nốt. Đêm hôm ấy, những lời A Ninh nói với ngươi, hai nha hoàn đều nghe thấy cả. Không chỉ riêng ngươi khó chịu, ngay cả các nàng cũng vì ngươi mà cảm thấy xót xa. Ta nghe xong, thật sự khó mà tin nổi. Khi ấy ta mới hiểu, vì sao A Ninh nói muội phu không bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi, bởi vì nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ không tha cho A Ninh, càng sẽ không dung thứ cho Tiết gia.

Chẳng lẽ muội phu không thấy kỳ lạ sao? A Ninh xưa nay không phải người chua ngoa cay độc, dù nàng có muốn chết theo Bùi Tuyển, cũng đâu cần phải cố ý nói ra những lời khiến người khác đau thấu tim gan như vậy? Vì sao nàng nhất định phải khiến ngươi tổn thương đến thế?”

Chuyện đêm ấy, Lạc Tấn Vân vốn không muốn nhắc tới, đến cả nghĩ lại thôi cũng là điều hắn cố tránh.

Nhưng từng ngày trôi qua, hắn lại không cách nào quên đi. Trái lại, mỗi khi đêm về giấc ngủ chẳng yên, lời nàng nói khi ấy cứ vang lên từng câu, từng chữ trong đầu hắn, rõ mồn một.

Hắn hiểu rõ nguyên nhân, nàng không muốn hắn dùng bất kỳ thủ đoạn nào để giữ lại nàng nữa. Cho nên nàng bắt buộc phải tuyệt tình, phải đoạn tuyệt đến tận xương tủy, khiến hắn chỉ còn một con đường, vì tôn nghiêm của bản thân hắnbuộc phải đồng ý hòa ly.

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Phương Nghê Quân thấy thế, lại tiếp tục:

“Ngày hôm đó, nàng nhất định là đã nhận ra tình cảm của muội phu, nhận ra muội phu không chỉ là phu quân trên danh nghĩa, mà là thật lòng sâu nặng với nàng.”

Lạc Tấn Vân khẽ nắm chặt tay hơn, các khớp ngón tay đã trắng bệch.

Phương Nghê Quân chậm rãi nói tiếp:

“Thế nhưng, vì sao sau khi biết phu quân yêu mình, nàng lại nhất quyết đòi hoà ly, còn phải khiến phu quân đau đớn như thế? Ta nghĩ, là vì nàng chột dạ.

Ta không chỉ là tẩu tẩu của A Ninh, trước khi nàng xuất giá, chúng ta vốn cũng là tỷ muội thân thiết. Ta hiểu con người nàng thông minh, hiểu lễ nghĩa, nhưng lại cố chấp đến cực điểm. Bùi Tuyển chết ở Lương Châu, ta không rõ ngọn nguồn, nhưng ta biết chắc rằng chuyện đó có liên quan đến nàng, cũng có liên quan đến muội phu. Chuyện này, với nàng mà nói, là đả kích, là vết thương nàng không sao chấp nhận được.

Rồi nàng cùng muội phu đến quân doanh, từng chút từng chút thoát khỏi đau thương. Cho đến khi nàng nhận ra muội phu một lòng với nàng, nàng mới đột nhiên thay đổi. Bởi vì nàng có thể chấp nhận một trượng phu khách sáo, tôn trọng nhau như khách, sống yên ổn qua ngày. Nhưng nàng không thể tiếp nhận một phu quân yêu nàng, một mối quan hệ phu thê thực sự ân ái mặn nồng. Đối với nàng, đó là phản bội Bùi Tuyển.

Cho nên nàng mới nói ra những lời như dao cắt tim gan ấy là để chứng minh với Bùi Tuyển, cũng là tự nói với chính mình rằng, nàng chưa từng thay lòng, nàng không phải kẻ bạc tình. Nàng cần chứng minh rằng mình vẫn còn xứng với tình cảm của Bùi Tuyển.

Nhưng, chẳng phải đó chính là vì nàng chột dạ hay sao? Nếu trong lòng nàng thực sự không có gì, cần gì phải cố sống cố chết để chứng minh?”

Ánh mắt Lạc Tấn Vân khẽ run, bất động nhìn nàng.

Phương Nghê Quân vội nói:

“Cho nên ta dám khẳng định, nàng đối với muội phu không phải hoàn toàn là vô tình, chỉ là bản thân nàng chưa nhận ra mà thôi. Thực ra, việc nàng bất chấp tất cả để rời đi là bởi trong sâu thẳm, nàng đã cảm thấy nguy hiểm. Nàng biết, nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ yêu muội phu, sẽ cùng muội phu trở thành một đôi phu thê thực sự tình sâu nghĩa nặng. Nhưng nàng sợ, nàng không dám, cho nên mới làm ra tất cả những điều ấy.”

Lạc Tấn Vân bình thản nói:

“Những điều tẩu tẩu nói, chẳng qua cũng chỉ để ta ra mặt cứu lấy Tiết gia. Nhưng ta nói cho ngươi biết, bất kể nàng nghĩ thế nào, ta cũng không bận tâm. Ta sẽ không vì một nữ nhân trong lòng vẫn còn người khác mà tự dấn thân vào vũng lầy. Tiết thiếu phu nhân, xin mời về cho.”

Nói rồi, hắn cất giọng gọi người đến tiễn khách.

Phương Nghê Quân lập tức cất lời:

“Nhưng… nàng đã mang thai. Lạc đại tướng quân, nàng mang thai hài tử của ngươi.”

Lạc Tấn Vân đột nhiên sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng nàng, không chớp lấy một cái.

Phương Nghê Quân lúc này đã bất chấp tất cả, chẳng cần biết suy đoán của mình có đúng hay không, cứng rắn nói:

“Nàng mang thai đã hơn một tháng, mỗi ngày đều nôn nghén, chỉ là vì biết tướng quân oán hận nàng nên không dám mở miệng. Tướng quân nếu nguyện ý ra tay giúp Tiết gia vượt qua cửa ải này, A Ninh nhất định khắc ghi trong lòng. Bùi Tuyển mới mất, nàng khó tránh khỏi khó tiếp nhận, chỉ xin tướng quân cho nàng thêm một ít thời gian, nàng rồi sẽ nghĩ thông suốt, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý với tướng quân.”

A Quý đã đứng chờ ngoài cửa, đợi đưa tiễn. Phương Nghê Quân không muốn đi, chỉ lo lắng dõi mắt nhìn Lạc Tấn Vân.

Lạc Tấn Vân nhàn nhạt nói:

“Tiễn khách.”

Phương Nghê Quân còn định nói thêm, nhưng A Quý đã bước tới, cúi người:

“Phu nhân, mời.”

Nàng quay đầu nhìn lại Lạc Tấn Vân. Gương mặt ấy nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo, dường như không mảy may bận tâm đến những lời nàng vừa nói.

Nhưng… vừa rồi rõ ràng hắn có chút dao động.

Phương Nghê Quân chỉ đành rời khỏi Lạc phủ, lòng không cam tâm.

Nghĩ lại mới thấy, chính mình đúng là quá ngây thơ. Dù Lạc Tấn Vân từng có chút tình ý với A Ninh, thì việc nàng nhất mực đòi hòa ly cũng đủ để khiến người ta tổn thương đến tận xương tủy, huống hồ lúc này Tiết gia lại mang trọng tội thông đồng với địch, một tội danh có thể chu di cả nhà.

Lạc Tấn Vân có thể ngồi đến vị trí hôm nay, há lại là kẻ hành xử theo cảm tính?

Dù là kiều thê hay con nối dõi, hắn vốn dĩ không thiếu.

Phương Nghê Quân bất lực ngồi tựa vào thành xe ngựa, nghĩ đến phu quân đang bị giam trong ngục tối, nghĩ đến đứa con trai nước mắt liền không kiềm được mà rơi xuống.

Buổi tối hôm đó, sau khi Tiết Nghi Ninh trò chuyện cùng Tiêu thị xong, vừa quay về viện nàng đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nỉ non vọng tới từ viện của Phương Nghê Quân.

Nàng vòng qua hơn nửa sân, suýt về đến phòng, mà tiếng khóc vẫn chưa dứt.

Trong lòng bất giác chùng xuống, nàng liền rẽ hướng đi đến viện của Phương Nghê Quân.

Phương Nghê Quân không có ở đó. Bà vú và nha hoàn đang dỗ dành Tiểu Cẩn, nhưng thằng bé vẫn không nín, gào khóc đến khản cả giọng.

Bà vú khẽ than: “Tiểu thiếu gia từ chiều đến giờ cứ khóc mãi, nhất định đòi tìm nương. Thiếu phu nhân lại chẳng có nhà, cứ thế này khóc tiếp, e rằng khản cả họng mất thôi.”

Tiết Nghi Ninh nghe vậy không khỏi xót lòng. Nàng hỏi: “Tẩu tẩu đâu? Sao không ở đây?”

Bà vú đáp: “Buổi chiều đã thấy gọi xe ngựa, chắc lại về nhà mẹ đẻ tìm người.”

Tiết Nghi Ninh biết, tẩu tẩu chạy đôn chạy đáo như thế cũng vì muốn cứu lấy Tiết gia, trong lòng vốn đã áy náy, vậy mà nha hoàn bên cạnh lại nhẹ giọng xen vào: “Không phải về Phương gia… hình như là… đến Lạc phủ.”

Tiết Nghi Ninh sững người: “Lạc phủ?”

Nha hoàn thấy sắc mặt nàng biến đổi, sợ mình lỡ lời, lúng túng đáp: “Chắc vậy… nô tỳ không dám chắc…”

Nhưng nàng hiểu, phần nhiều là thật.

Hóa ra, tẩu tẩu rốt cuộc vẫn bỏ qua nàng, tự mình đi tìm Lạc Tấn Vân.

Tiết Nghi Ninh không trách Phương Nghê Quân, nàng biết tẩu tẩu không còn đường lui, thay vì uổng công nhờ vả khắp nơi, chẳng bằng đến thẳng chỗ người có quyền thực sự.

Nhưng nàng không khỏi tự hỏi, trong mắt Lạc Tấn Vân, điều đó có ý nghĩa gì? Hắn sẽ nghĩ gì về nàng, về Tiết gia?

Bỗng nhiên ngực nàng như nghẹn lại, hoa mắt chóng mặt, khó thở không thôi.

Nàng cố nén cơn khó chịu, khẽ bảo: “Đợi thêm chút nữa, chắc tẩu tẩu cũng sẽ quay về.”

Rồi quay sang Ngọc Khê, ra hiệu dìu mình rời khỏi viện.

Nàng đoán, nếu giờ này Phương Nghê Quân còn chưa về, ắt hẳn đang chờ Lạc Tấn Vân từ quân cơ các trở về. Giờ chiến sự đang dồn dập, hắn thường về rất muộn.

Nhưng nếu tẩu tẩu có thể đợi lâu như vậy, tức là Lạc Tấn Vân đã bằng lòng gặp nàng?

Rời khỏi sân, Ngọc Khê khẽ nói:

“Phu nhân… có chuyện này, trước kia ta vẫn chưa dám nói với người…”

Khi đến viện ngoài, cảm giác choáng váng trong đầu Tiết Nghi Ninh mới dần dịu đi. Nàng khẽ hỏi:

“Chuyện gì?”

Ngọc Khê đáp nhỏ:

“Trước đó thiếu phu nhân có tìm nô tỳ với Yến nhi hỏi chuyện phu nhân và tướng quân… ta… ta đã nói với nàng…”

Tiết Nghi Ninh không lên tiếng. Ngọc Khê hoảng hốt nhận lỗi:

“Là do nô tỳ thấy phu nhân đòi hòa ly quá đột ngột, nên mới kể với thiếu phu nhân, mong rằng nếu còn chút hy vọng có thể xoay chuyển… giờ Tiết gia xảy ra chuyện, mà phu nhân lại có thai…”

“Ai nói ta có thai?” Tiết Nghi Ninh ngắt lời, giọng lạnh băng.

Ngọc Khê cúi đầu lí nhí:

“Là… là chúng ta đoán…”

“Ăn nói hồ đồ! Còn dám đoán bừa, ta nhất định sẽ nghiêm phạt!” Tiết Nghi Ninh nói, giọng lạnh đến cực điểm.

Ngọc Khê vội vàng cúi đầu nhận lỗi, rồi dè dặt nói tiếp:

“Nhưng phu nhân cũng nên mời đại phu xem thử, cứ kéo dài như vậy cũng không tốt…”

Tiết Nghi Ninh mím môi, không đáp lời.

Đúng lúc ấy, ngoài sân vang lên tiếng người gác cổng, Phương Nghê Quân đã về.

Tiết Nghi Ninh không vào trong, đứng đợi ở ngoài viện. Không lâu sau, Phương Nghê Quân cùng nha hoàn từ ngoài đi vào.

Vừa đến gần, đã thấy rõ vẻ tiều tụy đau lòng trên gương mặt nàng, đuôi mắt còn vương nước mắt chưa khô.

“Tẩu tẩu về rồi. Tiểu Cẩn vẫn đang khóc đòi tìm tẩu.” Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng nói.

Phương Nghê Quân như người mất hồn, chỉ khẽ gật đầu, rồi bỗng mỉm cười, giọng run run:

“Trời cũng khuya rồi, bên ngoài lạnh, muội về nghỉ sớm đi.”

Nói xong, nàng bước nhanh về phía trong viện, vội vã vì nhớ con trai.

Tiết Nghi Ninh nhìn thấy phía sau tẩu tẩu còn  nha hoàn bưng một hộp gấm trong tay.

Đó là lễ vật bị trả lại.

Lạc Tấn Vân đã từ chối thỉnh cầu của tẩu tẩu.

Nàng cụp mi mắt, lặng lẽ xoay người, từng bước một trở về viện của mình.