Vừa mới nghe Tiết Nghi Ninh bày tỏ ý định muốn quay về Lạc phủ, Tiêu thị liền không kìm được mà phản đối.
Tiết gia xưa nay vốn là danh môn vọng tộc, cho dù mấy năm gần đây có phần sa sút, thì thân phận địa vị ấy vẫn còn. Mà chuyện khiến Tiêu thị uất ức nhất trong đời, chính là việc gả con gái mình vào Lạc gia.
Nữ nhi bà, từ nhỏ đã là minh châu sáng nhất trong kinh thành, dung nhan khuynh thành, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, vậy mà gả vào Lạc gia, lại liên tục chịu ấm ức. Nào là chuyện nạp thiếp, chuyện đòi cưới bình thê, cho tới giờ còn bị bỏ mặc ở nhà mẹ đẻ không ai đoái hoài. Chính bà là thông gia, đích thân tới cửa mà còn không cho vào.
Lạc gia này, thật quá kiêu ngạo, quá vô lễ. Nữ nhi bà, cháu ngoại bà, dù có ở lại Tiết gia thì đã sao? Chẳng lẽ không nuôi nổi? Ngay cả họ không theo nhà chồng, Tiết gia cũng có thể cho ăn sung mặc sướng, dạy dỗ đàng hoàng, chưa chắc đã thua kém đám con cháu họ Lạc!
Giờ nữ nhi lại nói muốn tự mình quay về, bà tức đến không chịu được, mà cũng đau lòng không thôi.
“Nếu con quay về đó, nhỡ họ không chịu mở cửa thì sao?” Tiêu thị hỏi, rồi lại nói tiếp: “Chuyện như vậy, bà ta cũng làm được đấy!”
Cái “bà ta” mà Tiêu thị nhắc tới, đương nhiên là mẹ chồng của Tiết Nghi Ninh lão phu nhân Lạc gia. Mà Tiết Nghi Ninh, cũng không thể không thừa nhận, bà ấy quả thật có thể làm ra chuyện đó.
Tiết Nghi Ninh nói:
“Mẫu thân, mẹ chồng con vốn là người xuất thân thôn dã, không giống những tiểu thư khuê các đọc sách hiểu lễ, khó tránh có phần thô lỗ. Hòa ly là do con mở miệng trước, về nhà mẹ đẻ cũng là tự con lựa chọn. Nhi tử bà ấy lần này thắng trận trở về, mũ áo vinh quang chẳng phải chuyện đùa, vậy mà vì con, ngài ấy dám mạo hiểm chọc giận thánh thượng, bị giáng chức đày ra Liêu Đông xa xôi lạnh lẽo.
Mẫu thân, chẳng ai dám đoán được khi nào long nhan mới nguôi giận, Lạc Tấn Vân lần đi này là ba năm, năm năm hay mười năm cũng khó nói. Đổi lại nếu con là mẹ chồng, con cũng không thể nào giữ được nét mặt vui vẻ.
Nếu lúc trước, khi phụ thân và ca ca còn đang trong lao ngục, có người bảo chỉ cần quỳ gối trước cửa Lạc gia ba ngày ba đêm là cầu được, chẳng phải chúng ta đều cam tâm tình nguyện quỳ hay sao? Hiện giờ chẳng qua chỉ là con tự mình trở về, chịu chút mất mặt, có gì không đáng?”
Tiêu thị thở dài:
“Vậy nếu bọn họ không chịu mở cửa thì sao? Con cũng đã mang thai gần năm tháng rồi…”
Vì đang mang thai, lại ở nhà mẹ đẻ suốt mấy tháng qua, nàng hầu như không bước chân ra khỏi cổng. Nếu lúc này ra ngoài, chẳng may có người nhận ra bụng đã lùm lùm, hỏi tới một câu, e là không tránh khỏi bẽ bàng.
Huống hồ, nếu thực sự bị chặn ngoài cổng Lạc gia, chẳng khác nào bị trói lại, đặt lên xe tù đi vòng quanh phố chợ, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tiết Nghi Ninh nói:
“Mẫu thân, nữ nhi đã hạ quyết tâm quay về, tự nhiên cũng đã nghĩ qua mọi tình huống có thể xảy ra, đều đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó. Mẹ chồng cùng em dâu tuy có phần ngang ngược, nhưng cũng không phải hạng lòng dạ hiểm độc, con hiểu rõ tính tình các nàng, hẳn có thể đối đãi được.”
Tiêu thị vẫn chưa an tâm, liền quay sang hỏi Phương Nghê Quân:
“Con thấy việc này… có nên không?”
Phương Nghê Quân là tẩu tẩu, lời nói ra không tiện trái tai, cũng chẳng thể quá xuề xòa, nên cẩn trọng đáp lời:
“Mẫu thân lo xa quá rồi. Cho dù thế nào, A Ninh cũng là nữ nhi Tiết gia, sau lưng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Huống chi Lạc gia hiện tại cũng thật sự không ra gì, bên ngoài còn có lời đồn đoán, nói quả phụ không biết liêm sỉ kia vốn là cô nương trong phủ họ. Chuyện ấy họ còn đang bàn tán kia kìa?”
Tiết Nghi Ninh vừa nghe liền chấn động trong lòng.
Này chẳng phải đang ám chỉ Lạc Tấn Tuyết là kẻ phóng đãng, sớm đã cùng tên thư sinh kia vụng trộm qua lại hay sao?
Nếu không nghĩ cách xử lý, đợi đến khi lời đồn lan rộng, người người đều tin là thật, khi ấy muốn xoay chuyển e là đã muộn.
Nàng liền nói:
“Mẫu thân, Lạc Tấn Vân đã lấy chính tiền đồ của mình đổi lấy sự bình an cho Tiết gia, dù thế nào, nữ nhi cũng nên báo đáp chút ân tình ấy. Huống chi, Lạc Tấn Tuyết là muội muội chàng, cũng là em chồng của con, nàng có chuyện, con sao có thể làm ngơ? Đó là nhà chồng của con, cũng là nơi hài tử trong bụng con sẽ sinh ra và lớn lên.
Lạc gia là nhà tướng, huynh đệ họ đều vì xã tắc mà dốc máu ngoài biên ải, chẳng nên để kẻ khác mặc sức chê cười, hủy đi danh tiếng.”
Tiêu thị cuối cùng cũng gật đầu, thở dài:
“Con đã muốn đi, thì cứ đi. Chỉ là nhớ dẫn theo đủ người bên cạnh, nếu bọn họ dám làm khó dễ, thì lập tức trở về ngay, nghe chưa?”
Tiết Nghi Ninh gật đầu, trong lòng cũng đã tính kỹ, một khi quay về, chính là sẽ không rời đi nữa.
Chuyện này không thể chậm trễ, sáng hôm ấy nàng liền mang theo hai nha hoàn, năm sáu gã sai vặt, ngồi kiệu thẳng hướng Lạc phủ mà đi.
Tới cửa Lạc phủ, Ngọc Khê bước lên gõ cửa.
Gã gác cổng bên trong nhận ra nàng, vừa thấy liền vui vẻ nói: “Là Ngọc Khê tỷ tỷ!”
Ngọc Khê nói: “Phu nhân đã trở về, mau mở cửa.”
Gã sai vặt đang định mở cửa, phía sau một quản sự vừa lúc đi tới, vội ngăn lại: “Phải vào hậu viện bẩm báo lão phu nhân trước đã?”
Gã sai vặt khựng lại, nhớ đến lần trước Tiêu phu nhân đến bị lão phu nhân ngăn không cho vào, nhất thời tỏ vẻ khó xử. Tiết Nghi Ninh liếc mắt ra hiệu cho gã sai vặt bên cạnh, lập tức năm người lực lưỡng đồng loạt tiến lên, mở toang đại môn, xông thẳng vào trong.
Ngọc Khê hừ lạnh một tiếng với vị quản sự kia, quay người đỡ lấy Tiết Nghi Ninh.
Quản sự thấy tình hình không ổn, vội quay đầu chạy về hậu viện bẩm báo.
Tử Thanh lạnh giọng quát: “Đứng lại.”
Dứt lời, lập tức sai người kéo hắn trở về.
Tiết Nghi Ninh được đỡ bước qua bậc cửa, cho kiệu phu Tiết gia quay về, rồi phân phó đóng lại đại môn, đưa mắt nhìn về phía quản sự đang bị bắt giữ.
Vị quản sự kia nàng nhận ra, là trượng phu của một bà mụ trong viện Hoàng Thúy Ngọc. Trước kia vốn chỉ là kẻ chạy việc vặt bên ngoài, vậy mà bây giờ lại khoác trên mình y phục quản sự, làm việc ở tiền viện.
Nàng lạnh giọng hỏi:
“Ta rời phủ mới mấy tháng, thế mà trong phủ đã đổi chủ xoay trời, ngay đến quản sự tiền viện cũng là người ta chưa từng gặp. Ai cho ngươi vào vị trí này?”
Người nọ tỏ vẻ không phục, giọng điệu khinh khỉnh:
“Đương nhiên là lão phu nhân sắp đặt.”
“Vậy sao? Lát nữa ta sẽ hỏi lại mẫu thân một tiếng. Nhưng bất kể là ai sắp đặt, ngươi dám vô lễ như thế, cái chức quản sự này cũng chẳng cần giữ nữa, tiện thể khấu luôn nửa năm tiền công.” Dứt lời, nàng quay sang Ngọc Khê: “Nhớ kỹ.”
Quản sự kia tức giận quát lên:
“Ngươi… Ngươi có quyền gì mà quyết định!”
Tiết Nghi Ninh thản nhiên đáp:
“Vậy thì khấu một năm.” Nói rồi liếc mắt nhìn hắn:
“Ngươi xem ta có "quyền" hay không?”
Nói xong, không buồn để tâm thêm, nàng xoay người bước thẳng vào phủ.
Vừa mới đặt chân đến hậu viện, đã thấy Hoàng Thúy Ngọc nghe tin mà đến.
Phía sau nàng chính là bà mụ,người vợ của quản sự kia, đang đứng chằm chằm nhìn Tiết Nghi Ninh với vẻ mặt tức tối.
Hoàng Thúy Ngọc trước liếc nhìn bụng dưới áo nàng đã lộ rõ, sau mới cười nhạt:
“Ơ kìa, chẳng phải là…”
Nàng cố ý ngừng một chút, rồi mới hỏi:
“Hiện giờ phải xưng hô với cô thế nào đây? Tiết nương tử?”
Tiết Nghi Ninh liếc nhìn nàng, giọng lạnh như băng:
“Đệ muội, ngươi cùng ta nói chuyện bằng giọng điệu ấy, là quên mất lớn nhỏ tôn ti hay sao? Chủ tử đã vô lễ như vậy, cũng chẳng trách ta vắng mặt mấy tháng, Lạc gia thanh danh lại bị giày xéo đến nông nỗi này.”
Hoàng Thúy Ngọc sắc mặt sa sầm, giọng nói đanh lại, lộ rõ mỉa mai:
“Cô chẳng phải đã cùng Lạc gia chúng ta hoà ly rồi sao? Nay lại tự mình quay về, là có ý gì đây?”
Tiết Nghi Ninh sắc mặt không đổi, chậm rãi nói:
“Ngươi dùng con mắt nào thấy ta cùng phu quân đã hoà ly?”
Hoàng Thúy Ngọc nhất thời nghẹn lời.
Nàng biết rõ, khi Tiết Nghi Ninh về nhà mẹ đẻ không trở lại, A Quý từng nói phu nhân muốn cùng tướng quân hòa ly. Sau đó chính đại ca cũng từng đề cập chuyện này với lão phu nhân, ai ai cũng tưởng rằng việc này coi như đã định. Chỉ là thư từ chưa chính thức đưa ra, rồi đại ca đột nhiên bị đày đi Liêu Đông, mọi việc cũng vì thế mà gác lại.
Lúc này, đã có không ít hạ nhân tụ lại quanh viện, có kẻ đứng xem, có người rình nghe.
Tiết Nghi Ninh liền thản nhiên nói lớn:
“Bất kể bên ngoài đồn đãi ra sao, dù ta và phu quân có từng bàn đến việc hòa ly, thì chung quy vẫn chưa thành. Ta hiện tại vẫn là chính thê của tướng quân, vẫn là đại tẩu của ngươi. Ta muốn trở về thì tự nhiên trở về, chẳng cần ai cho phép. Kẻ nào không coi ta là chủ mẫu, dám vô lễ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đích thân xử phạt, cấm túc, trừ nguyệt bạc, tuyệt đối sẽ không tha.”
Hoàng Thúy Ngọc trong cơn giận dữ, càng nghĩ càng ấm ức, lập tức xoay người rảo bước thẳng tới Phúc Lộc Đường.
Nàng là em dâu, bị Tiết Nghi Ninh lấy lớn nhỏ chèn ép xuống, trong lòng đã không cam, nhưng ở trước mặt mẹ chồng, còn sợ gì không đòi lại được công đạo?
Lão phu nhân xưa nay căm ghét Tiết gia, ghét luôn cả Tiết Nghi Ninh, lần này để xem nàng còn mặt mũi nào mà ở lại Lạc phủ!
Hoàng Thúy Ngọc đi trước đến Phúc Lộc Đường, Tiết Nghi Ninh cũng thong thả bước tới đó.
Đến nơi, Hoàng Thúy Ngọc đã đứng ở một bên, vừa khóc vừa kể hết một lượt chuyện nàng quay về, còn ngang nhiên phạt người ra sao.
Lão phu nhân mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng ra ngoài cửa, hiển nhiên lửa giận đang dâng lên.
Tiết Nghi Ninh được Ngọc Khê dìu bước vào, khẽ hành lễ, giọng ôn hòa nói:
“Con dâu xin thỉnh an mẫu thân.”
Lão phu nhân đã sớm nghe nói nàng đang mang thai, chỉ là hôm nay mới lần đầu trông thấy bụng đã lộ rõ.
Đó là hài tử duy nhất của con trai trưởng nàng, tuổi đã ngoài ba mươi mới có đứa con đầu lòng.
Dù trong lòng có giận, ánh mắt vẫn không khỏi dao động.
Nhưng bà ta vẫn hận Tiết Nghi Ninh, hận nàng đã khiến Lạc gia và Kim gia trở mặt, hận nàng từng đòi đoạn tuyệt với con trai mình, hận nhà họ Tiết vướng vào án thông đồng với địch, khiến con trai bà bị cách chức, bị đày đi nơi rừng thiêng nước độc như Liêu Đông. Vì thế lúc này, lòng đầy oán giận, bà chẳng muốn nhìn mặt nàng nữa.
Bà hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp:
“Đây chẳng phải đại tiểu thư cao quý của Tiết gia sao? Hành lễ với ta thế này, ta thật chẳng dám nhận.”
Tiết Nghi Ninh quay sang Hoàng Thúy Ngọc, nói:
“Đệ muội lui xuống trước đi, ta có mấy lời muốn thưa cùng mẫu thân.”
Hoàng Thúy Ngọc biết rõ lão phu nhân đang cùng phe với mình, cười khẩy nói đầy khinh miệt:
“Cô là ai mà ra lệnh cho ta?”
Tiết Nghi Ninh không đáp, chỉ khẽ nhướng mắt nhìn lão phu nhân, rồi đưa tay xoa nhẹ thắt lưng, dường như đã hơi mỏi mệt.
Lão phu nhân rốt cuộc vẫn nhớ bụng nàng đang mang đứa cháu đích tôn của Lạc gia, cũng muốn nghe xem nàng định nói gì, bèn bảo:
“Con lui xuống đi.”
Hoàng Thúy Ngọc tức tối, nhưng không làm gì được, đành sa sầm mặt rời khỏi.
Chờ nàng đi khuất, Tiết Nghi Ninh mới dịu giọng nói:
“Mẫu thân, cho phép con được ngồi xuống.”
Lão phu nhân không mấy vui vẻ, giọng hờ hững:
“Ngồi đi.”
Tiết Nghi Ninh ngồi xuống ghế trước mặt bà, nghiêm túc nói:
“Mẫu thân, con biết ngài hận con, hận Tiết gia, cho nên hôm nay con tới đây là để tạ lỗi với ngài. Những năm tháng sau này, con sẽ tận lòng phụng dưỡng ngài, thay ngài lo toan mọi việc trong hậu viện, dốc lòng hiếu kính, chia sẻ ưu phiền cùng ngài, được không mẫu thân?”
Lão phu nhân cười mỉa:
“Cứ như Lạc gia là vườn rau nhà cô vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Tiết Nghi Ninh điềm đạm đáp:
“Con nào dám vô lễ như thế. Trước kia mẫu thân con vốn định đích thân đến tạ ơn, cũng nhân tiện báo tin con đã mang thai, để ngài cho người sang đón. Nhưng kết quả lại bị chặn ngay ngoài cửa, con cũng tự biết không còn thể diện nào để nhắc lại chuyện đó. Mẫu thân con từng nói, cùng lắm thì cứ để con ở lại Tiết gia, đợi khi hài tử chào đời sẽ cho nó mang họ Tiết, nhập gia phả nhà Tiết…”
Lời vừa dứt, sắc mặt lão phu nhân lập tức sa sầm, mày nhíu lại, ánh mắt đầy bực bội.
Tiết Nghi Ninh nhìn ra, liền chậm rãi nói tiếp:
“Thanh danh đã tổn hại như thế, về sau còn gả cho ai được? Chính vì vậy, con mới không dám chậm trễ, đích thân trở về.”
Chuyện này quả thật là điều khiến lão phu nhân bức bối nhất, nghe đến đây liền không nhịn được hỏi:
“Cô đã có cách?”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Trước khi về, con đã nghĩ qua đối sách. Có một cách có thể thử, dù chưa dám nói chắc chắn, nhưng cũng hơn là để mặc người ngoài đồn thổi muốn ra sao thì ra.”
Lão phu nhân vội nói:
“Vậy cô mau nói xem định làm thế nào. Tấn Tuyết mấy ngày nay đóng cửa không ra, ngày nào cũng khóc, ta giận đến chỉ muốn sai người bắt tên Đào Tử Cùng kia đánh cho một trận, nhưng lại sợ bị miệng đời chê cười càng thậm tệ hơn!”
Tiết Nghi Ninh dịu giọng nói:
“Mẫu thân thân thể không tốt, không nên lo nghĩ quá nhiều. Chuyện hậu viện, cứ giao cho con dâu xử trí, có con trông nom, mẫu thân cũng có thể an tâm một phần.”
Lão phu nhân liếc nhìn bụng nàng, khẽ chau mày:
“Nhưng thân thể con thế này… liệu có chống đỡ nổi?”
Tiết Nghi Ninh nhẹ lắc đầu:
“Không sao cả, đứa trẻ này rất ngoan. Hai tháng đầu hơi khó ăn uống, nhưng sau đó đều ổn, không có gì đáng ngại.”
Lão phu nhân hơi gật đầu, hỏi tiếp:
“Giờ đã được mấy tháng rồi?”
“Cũng sắp tròn năm tháng rồi ạ.”
Lão phu nhân nghe vậy, rốt cuộc cũng lộ ra vài phần vui mừng, dừng một lát rồi nói:
“Cũng được. Chìa khoá nhà kho vẫn ở chỗ ta, còn sổ sách và đối bài thì để ở chỗ nhị tức phụ, lát nữa ta bảo người giao lại hết cho con. Về sau chuyện hậu viện cứ để con làm chủ, nhưng quan trọng nhất, vẫn là chuyện Tấn Tuyết.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu đáp:
“Vâng, chuyện của muội ấy, sáng mai con sẽ xử lý trước tiên.”
Nghe vậy, lão phu nhân mới thật sự nhẹ nhõm trong lòng.
Khi trước, hai năm nàng chủ quản trong ngoài, mọi chuyện đều đâu vào đó. Giờ mới mấy tháng rời phủ, để nhị tức phụ xử lý, mà danh tiếng Lạc gia đã bị gièm pha đến mức ấy… Hôm đó nghe người đàn bà kia chửi mắng ngoài cửa, lão phu nhân mới tá hỏa, suýt thì giận đến phát bệnh.
Chỉ là… ngoài việc đánh phạt rồi bán đi, bà cũng không biết phải xử lý như thế nào, biết trong phủ còn bao nhiêu chuyện nhơ nhớp như thế, muốn tra nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Con trưởng thì đã đi Liêu Đông, con thứ còn đang ở tận Phu Lương. Nhị tức phụ thì chỉ giỏi nói lời bóng bẩy, ngoài miệng ra vẻ thông tuệ, nhưng đụng việc thì tay chân vụng về, chuyện gì cũng làm dở dang, chỉ tổ khiến người ta thêm lo lắng.
Bà ngày ngày phiền muộn đến mức ăn không thấy ngon, ngủ chẳng thành giấc.
Hiện giờ con dâu trưởng chịu trở về, trong lòng rốt cuộc cũng có chỗ dựa. Mấy chuyện loạn quẩn hậu viện, e là cũng trông chờ nàng thu xếp được đôi phần.
Qua vài tháng nữa, trong nhà còn có thêm một hài tử... Lão phu nhân nghĩ vậy, bỗng thấy cả mấy ngày liền đầu nặng như đeo đá cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.