Hoàng Thúy Ngọc đứng chờ bên ngoài Phúc Lộc Đường.
Vốn tưởng trong phòng sẽ sớm truyền ra tiếng quở trách giận dữ của lão phu nhân, không ngờ đợi mãi vẫn yên ắng như thường.
Lại đợi thêm một lát, nha hoàn Xuân Hoa bên cạnh lão phu nhân đi ra, bảo nàng vào trong.
Vừa bước vào, liền thấy Tiết Nghi Ninh an tĩnh ngồi bên cạnh lão phu nhân, thần sắc hòa nhã, tư thái đoan trang, hai người trò chuyện hòa thuận, nào có nửa điểm giống như vừa mới tranh cãi?
Hoàng Thúy Ngọc còn chưa kịp hiểu ra, liền nghe lão phu nhân mở miệng dặn dò:
“Trước đây đại tẩu con không có ở nhà, sự vụ trong viện đành để con vất vả thay mặt quản lý. Giờ nàng đã trở về, sổ sách, đối bài và mấy việc vặt kia, con cứ giao lại cho nàng là được. Hai đứa nhỏ ở chỗ con, vốn cũng đã bận rộn không xuể.”
Hoàng Thúy Ngọc nghe vậy, không khỏi sững người, chỉ trong chớp mắt, thế mà mẹ chồng lại chịu để Tiết Nghi Ninh tiếp quản mọi việc?
Hơn nữa, đây là lý do gì chứ? Nàng thì hai đứa nhỏ, chẳng phải Tiết Nghi Ninh cũng đang lớn bụng hay sao!
Hoàng Thúy Ngọc ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, giọng mang theo bất mãn:
“Mẫu thân, nếu không phải vì chuyện nhà họ Tiết, đại ca nào phải bị điều tới nơi hàn địa như Liêu Đông? Giờ cô ta nói về là về, chẳng lẽ Lạc gia ta không có quy củ gì sao?”
“Gì mà nàng ta, đó là tẩu tử của con, sao ăn nói chẳng lớn chẳng nhỏ như vậy?” Lão phu nhân khẽ quở, giọng không cao nhưng đủ để người nghe nghẹn họng.
Hoàng Thúy Ngọc lập tức bị nghẹn, gương mặt đổi sắc, nhưng lại không thể cãi lại nửa câu.
Chỉ nghe lão phu nhân tiếp lời: “Đại ca con với tẩu tử có làm sao, thì đó là chuyện vợ chồng nhà người ta, không đến lượt con nhúng tay vào.”
Hoàng Thúy Ngọc liếc nhìn Tiết Nghi Ninh vẫn an nhiên ngồi một bên, trong lòng đầy hậm hực nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chỉ đành quay sang nói một câu giữ thể diện:
“Nhưng cũng đâu cần vội đến mức giao hết sổ sách cho tẩu tử… Dù gì cũng đang mang thai, chẳng phải nên nghỉ ngơi sao?”
Tiết Nghi Ninh lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
“Ta vốn cũng không định ra mặt sớm như vậy. Nhưng trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ta nào còn mặt mũi ngồi yên không quản? Nói cho cùng, cũng tại ta mấy tháng qua không có mặt, mới để mọi việc thành ra thế này, khiến đệ muội phải vất vả rồi.”
Lời này của nàng, ý tứ rõ ràng: việc trong phủ rối loạn như hôm nay, chính là bởi vì Hoàng Thúy Ngọc quản lý không chu toàn.
Hoàng Thúy Ngọc nghe xong trong bụng càng tức, cắn răng cãi:
“Cái ả Thu nương kia phóng đãng vốn quen, chuyện đó đâu có liên can gì đến ta? Huống hồ đã bán nàng ra ngoài, kẻ khác cố ý bịa chuyện gièm pha, chẳng lẽ chúng ta có thể bịt miệng thiên hạ?”
Tiết Nghi Ninh không đáp lời, cũng chẳng đôi co, chỉ ngừng một nhịp rồi nói:
“Hiện giờ quan trọng nhất là chuyện của Tấn Tuyết, ta qua đó xem nàng thế nào. Đệ muội ở lại, bồi mẫu thân ngồi thêm một lát.”
Lão phu nhân cũng đang canh cánh chuyện Lạc Tấn Tuyết, vội nói:
“Vậy mau đi đi.”
Tiết Nghi Ninh đứng dậy, thi lễ rồi quay người rời đi.
Hoàng Thúy Ngọc như đánh một quyền vào bông, nghẹn nơi ngực không biết trút vào đâu. Nàng rõ ràng bị phớt lờ, mà lại không tiện nổi giận trước mặt mẹ chồng, chỉ đành nghiến răng nuốt giận.
Tiết Nghi Ninh đến Tuệ Phúc viện, Lạc Tấn Tuyết vẫn còn đang nằm trên giường.
Vừa trông thấy nàng, Lạc Tấn Tuyết kinh ngạc khẽ kêu một tiếng:
“Tẩu tẩu? Tẩu… sao lại…”
Nói chưa dứt câu, ánh mắt đã rơi xuống bụng nàng, rõ ràng càng thêm bất ngờ.
Tiết Nghi Ninh ngồi xuống mép giường, giọng ôn hoà:
“Còn chưa dậy sao? Đã gì ăn chưa? Tâm tình vẫn chưa khá lên à?”
Lạc Tấn Tuyết không đáp lời, bị nàng hỏi một câu như vậy, nước mắt liền không kiềm được mà tuôn rơi.
Tiết Nghi Ninh dịu giọng khuyên nhủ:
“Đào Tử Cùng kia, muội chớ nên nghĩ tới nữa. Loại người ấy không đáng đâu. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai theo ta đi từ hôn.”
Lạc Tấn Tuyết nghe nàng nhắc tới cái tên ấy, nước mắt càng lã chã, nghẹn ngào không thành tiếng:
“Tẩu tẩu cũng biết rồi sao…”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười:
“Muội là muội muội của Trấn Quốc đại tướng quân, lần này nháo động như vậy, ai mà không biết? Cũng tốt, cứ để người ta biết, Lạc gia chúng ta không phải dễ bắt nạt.”
Lạc Tấn Tuyết nghe vậy sửng sốt, thấp giọng lẩm bẩm:
“Tẩu tẩu không thấy ta hồ đồ, không biết xấu hổ, để người ta chê cười sao…”
Một câu này, nghe là biết nàng đã bị người trong nhà trách mắng, chỉ là chuyện đã đến nước này, khi trước chẳng ai thay nàng ra mặt, lúc này lại đổ hết lỗi lên đầu nàng, chẳng khác nào phủi sạch mọi chuyện.
Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp:
“Không biết xấu hổ, hẳn là Đào Tử Cùng cùng nữ nhân kia mới phải. Còn muội, muội là muội muội của Trung Nghị hầu, là em gái của Trấn Quốc đại tướng quân, bị người khi dễ, lẽ nào chỉ có thể nằm đó khóc? Hai ca ca muội không ở nhà, muội tự mình đứng dậy đòi lại công bằng, chẳng có gì sai cả. Vì sao lại phải nhẫn nhịn chịu thiệt?”
Lạc Tấn Tuyết liền nhào vào lòng nàng, khóc lớn, tiếng khóc đau đớn, khàn cả giọng:
“Hắn thật sự không phải người… Là muội một mực muốn gả cho hắn, đại ca không đồng ý, muội cứ cố chấp. Còn vụng trộm lấy tiền trong phủ đưa cho hắn… Vậy mà hắn lại đối xử với muội như thế…”
“Hắn còn bênh vực ả nữ nhân kia, sợ muội ức hiếp nàng ta… còn muội, muội cái gì cũng không phải… đúng là kẻ đui mù, là đồ ngốc không hơn không kém…”
Lạc Tấn Tuyết vừa nói vừa khóc đến đứt quãng, giọng khản đặc vì nghẹn ngào.
Tiết Nghi Ninh ôm lấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, để nàng cứ vậy mà khóc trong lòng mình.
Chờ nàng dần dần bình tĩnh lại, mới dịu giọng nói:
“Muội nên thấy may mắn, may là chuyện này sớm bị muội phát hiện, chứ nếu để đến sau khi thành thân rồi mới biết hắn đã có con riêng bên ngoài, thì khi ấy e là có hối hận cũng không kịp. Loại chuyện này đặt trên ai cũng đáng giận, nhưng với muội thì khác. Muội không cần Đào Tử Cùng, tự nhiên sẽ có người tốt hơn hắn gấp bội. Cùng lắm coi như muội bỏ bạc mua bánh bao, chẳng may vớ phải cái hư, thì bỏ là được, lần sau chọn cái khác.”
Lạc Tấn Tuyết rời khỏi vòng tay nàng, nức nở nói:
“Nhưng trong ngoài đều dè bỉu muội… lời khó nghe gì cũng có…”
Tiết Nghi Ninh khẽ cười, xoa xoa mắt cho muội:
“Miệng lưỡi thế gian xưa nay vẫn độc, chỉ giỏi đổ nước bẩn lên người nữ tử. Muội đừng để trong lòng, bọn họ thấy muội không phản ứng thì sẽ tự ngừng lại. Hơn nữa… ngày mai ta sẽ cùng muội đi một chuyến, đến lúc đó e là chẳng còn ai dám nói điều gì nữa.”
Lạc Tấn Tuyết nghe vậy, sực nhớ ra khi nãy nàng có nói một câu “đi từ hôn”, không khỏi ngơ ngác hỏi:
“Tẩu tẩu vừa rồi nói... muốn cùng muội đi từ hôn? Từ cái gì chứ, muội với hắn có từng đính ước gì đâu…”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười:
“Không đính thì càng phải từ."
Nàng nhẹ nhàng đỡ lấy vai Lạc Tấn Tuyết, dịu giọng an ủi:
“Muội vẫn là cô nương chưa xuất giá, loại chuyện như thế này, vốn chẳng nên để muội phải lo nghĩ. Chỉ là hiện nay hai ca ca muội đều không ở nhà, mẫu thân thì tuổi đã lớn tuổi, mới khiến muội phải ấm ức những ngày qua. Giờ ta đã trở về, là tẩu tử của muội, cũng là chủ mẫu trong phủ này, lẽ nào không nên thay muội gánh vác mọi việc? Muội cứ yên tâm, ta cũng quen biết không ít phu nhân có thân thế trong kinh thành, đến lúc đó sẽ giúp muội chọn một mối nhân duyên xứng đáng, gia thế tốt, nhân phẩm đoan chính, muội sẽ thấy, Đào Tử Cùng căn bản chẳng đáng gì.”
Lạc Tấn Tuyết thoáng chốc vừa ngượng vừa nhẹ nhõm, cuối cùng mới khẽ cười, nụ cười còn mang theo chút e thẹn.
Mấy ngày qua nàng một mực đau lòng, tủi thân.
Đau là bởi vì một mối chân tình gửi trao, lại bị người ta xem nhẹ, bị lừa dối, phản bội. Tủi là vì người ngoài chê cười, người trong nhà trách cứ, hết thảy đều đổ lên đầu nàng, như thể mọi lỗi lầm đều do nàng gây ra, tương lai cũng chỉ còn một mảnh mờ mịt.
Nàng không biết nên đi tiếp thế nào, chỉ thấy vừa uất ức, vừa căm hận, từng nghĩ chi bằng cứ chết quách đi cho xong.
Nhưng tẩu tẩu về rồi.
Tẩu nói nàng không sai. Tẩu nói đây vốn không phải chuyện nàng cần gánh. Tẩu còn nói, mọi việc đã có tẩu lo liệu.
Giây phút ấy, như thể đã có người che mưa chắn gió thay nàng, nàng không còn phải lo sợ điều gì nữa, tương lai cũng không còn tối tăm như trước.
Lúc này nàng mới nhỏ giọng hỏi:
“Tẩu tẩu quả nhiên đang mang thai, chuyện của muội như vậy... có làm tẩu nhọc lòng quá không? Có mệt lắm không?”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu cười, nói:
“Muội cứ yên tâm, ta tự biết giữ gìn, sẽ không làm gì quá sức. Cũng chỉ là ngồi kiệu một lát, sao đến nỗi yếu ớt như vậy chứ?”
Lạc Tấn Tuyết nghe vậy mới yên lòng đôi chút.
Nàng ở lại trò chuyện một hồi lâu, đến khi sắc trời ngả chiều mới trở về Kim Phúc Viện.
Cuối thu, Mai Nhiễm và mấy nha hoàn đã sớm biết nàng sẽ về, nên đã thu dọn sân viện sạch sẽ tinh tươm, từ trong ra ngoài đều đâu vào đấy, chẳng khác gì thuở ban đầu.
Tiết Nghi Ninh đứng trước viện, lặng lẽ nhìn tiểu viện quen thuộc, lòng chợt dâng lên một nỗi cảm khái, đây là nhà của nàng.
Trước kia, nàng chưa từng đặt tâm vào nơi này: từ cái tên viện, đến cách bố trí, cây hoa cỏ lá trong vườn… nàng đều không thật sự thích. Nhưng cũng chẳng buồn đổi thay, bởi trong lòng vẫn xem mình như khách qua đường, ở trọ tạm bợ vài ngày, rồi sẽ rời đi.
Nhưng giờ đây, nàng đã hiểu, đây chính là nơi mình nương tựa, là chốn quy túc về sau.
Nơi này sẽ là chốn nàng hạ sinh hài tử, nuôi nấng con khôn lớn, ngày tháng từng năm từng năm trôi đi… cho đến khi bạc đầu, sống thọ và khuất bóng tại đây.
Bên cạnh bồn hoa, sơn trà lại một lần nữa trổ hoa rực rỡ, sắc hoa đỏ thắm, lộng lẫy rực lửa.
Nàng chậm rãi bước đến, đứng trước khóm hoa đỏ rực ấy, lặng lẽ ngắm nhìn.
Trong lòng thầm nghĩ:
Hoa sơn trà rực rỡ thế này, lại nở đúng vào lúc nàng trở về, xem ra... cái tên Kim Phúc Viện này, thật ra cũng hợp cảnh, hợp lòng.
Sáng ngày hôm sau, Tiết Nghi Ninh cùng Lạc Tấn Tuyết lên kiệu, mang theo nha hoàn, bà tử cùng hơn hai mươi gia đinh áp viện, khí thế hừng hực đi thẳng một đường về phía thành Đông. Một đoàn người rầm rộ như thế, lập tức thu hút ánh nhìn của người qua đường, ai nấy đều ngoái cổ ngó theo.
Hiện tại Lạc gia đang là tâm điểm chê cười của kinh thành, nên vừa thấy cỗ kiệu phủ cẩm của Lạc gia xuất hiện trên phố, không ít người liền dấy lên tò mò, bàn tán xôn xao. Nhất là khi cỗ kiệu kia thế mà lại dừng trước một gian tiểu viện ở thành Đông, càng khiến kẻ hiếu sự đổ xô kéo đến vây xem.
Chỗ đó, chính là nơi Đào Tử Cùng lén thuê ở cùng tình nhân.
Kiệu vừa dừng lại, Lạc Tấn Tuyết là người đầu tiên bước xuống, đi đến trước đỉnh kiệu bên cạnh, tự tay đỡ Tiết Nghi Ninh ra.
Sau đó, có nha hoàn cùng mấy gã gia đinh theo sát phía sau, đoàn người nối đuôi nhau tiến thẳng vào sân. Kiệu xe vẫn dừng ngoài cửa, bên trong tiểu viện chỉ chốc lát đã bị chen đến chật kín.
Một gã gia đinh bước lên trước gõ cửa. Mở cửa chính là Đào Tử Cùng.
Hắn bị Lạc Tấn Tuyết ném nghiên mực vào đầu từ lần trước, giờ vẫn còn quấn băng trắng, dáng vẻ chật vật.
Vừa thấy Lạc Tấn Tuyết, hắn lập tức dời ánh mắt, giọng lúng túng:
“Các người... tới đây làm gì nữa?”
Bên cạnh, bàn tay Lạc Tấn Tuyết đang đỡ Tiết Nghi Ninh khẽ run lên.
Tiết Nghi Ninh cảm nhận được, liền nhẹ nhàng đưa tay phủ lên tay nàng, êm giọng trấn an.
Ngọc Khê thay mặt tiến lên, mỉm cười nói với Đào Tử Cùng:
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là Đào lang quân tướng quân nhà ta hiện đang trấn thủ biên ải, lão phu nhân tuổi cao sức yếu, đi lại bất tiện, vì vậy hôm nay phu nhân đích thân đến đây, là để thay mặt Lạc gia bàn chuyện từ hôn. Dẫu sao cũng là người quen cũ, chẳng hay lang quân có thể mời chúng ta vào trong một lát?”
Đào Tử Cùng thoáng sững người, nhưng dưới uy thế của đoàn người phía sau, cuối cùng cũng tránh người sang một bên.
Ngọc Khê liền đỡ Tiết Nghi Ninh bước vào trong viện.
Vào tới chính sảnh, Tiết Nghi Ninh được đỡ ngồi xuống ghế. Tầm mắt hơi nghiêng, đã thấy trong góc phòng là một nữ tử gầy yếu co rút người lại, dáng vẻ rụt rè yếu ớt.
Nàng chỉ liếc mắt một cái liền hiểu, đây chính là nữ tử mà Đào Tử Cùng đang dưỡng bên ngoài.
Đào Tử Cùng cũng thấy được ánh mắt nàng, lập tức bước nhanh đến chắn trước mặt nữ tử kia, mặt mày căng thẳng:
“Lạc Tấn Tuyết, rốt cuộc cô còn muốn thế nào?”
Lạc Tấn Tuyết vừa nghe vậy liền siết chặt tay, trong lòng vừa đau vừa giận, muốn khóc mà cũng muốn mắng, lại bị Tiết Nghi Ninh lên tiếng trước:
“Chuyện lần trước là Lạc gia chúng ta không phải. Đào lang quân bị thương, tôn phu nhân cũng bị kinh động, thật sự là đường đột. Hôm nay ta tới đây là để đích thân tạ lỗi. Khi ấy muội muội nhất thời xúc động, có nhiều chỗ mạo phạm, kính mong lang quân rộng lượng bỏ qua.”
Nói xong, nha hoàn phía sau đã dâng lên một khay bạc, đặt xuống bàn trước mặt hắn.
“Đây là mười lượng bạc, thay Lạc gia bồi tội. Một phần để lang quân dưỡng thương, một phần bồi thường đồ đạc tổn hại trong nhà, phần còn lại xem như lễ vật xin lỗi tới tôn phu nhân, mong hai vị nhận cho.”
Nàng gọi nữ nhân kia là “phu nhân” của hắn, lại đích thân khách khí mang bạc đến bồi tội, tựa hồ giữa Lạc Tấn Tuyết và hắn xưa nay chưa từng có chút liên hệ nào, khiến Đào Tử Cùng nhất thời ngẩn ra, không rõ các nàng hôm nay đến rốt cuộc là có ý gì.
Hắn quay sang nhìn Lạc Tấn Tuyết, mà nàng chỉ cụp mắt, không thèm liếc hắn lấy một lần.
Tiết Nghi Ninh lại tiếp lời, nói:
“Lạc gia và Đào gia vốn từng có giao tình thuở hàn vi nơi U Châu. Về sau Lạc gia nhờ vào chiến công nơi sa trường, được Hoàng thượng ban ân, phong hầu nhập tướng, tuy đã có chút thân phận địa vị, nhưng cũng chưa từng quên tình xưa nghĩa cũ. Lạc gia ta chẳng hề có lòng chê nghèo chuộng sang, vốn thật lòng muốn đem muội muội gả cho lang quân, để kết nên mối duyên tốt, lưu lại đôi chút giai thoại đẹp đẽ.
Bởi vậy, phu quân ta đã đích thân hạ mình cầu tình, giúp lang quân nhập học thư viện, lại lấy bạc chu cấp, giúp lang quân an ổn ở lại kinh thành, yên tâm đèn sách, mong mai này lang quân công danh hiển đạt, cũng khiến muội muội ta có chút nở mày nở mặt. Nào ngờ lang quân lòng mang mưu tính, không cùng chúng ta bàn bạc lời nào, lại ngấm ngầm thuê viện giấu người, kim ốc tàng kiều, tư tình thắm thiết.”
Đào Tử Cùng đỏ mặt cúi đầu, muốn mở miệng phân trần lại chẳng nói nên lời.
Tiết Nghi Ninh không để ý, nói tiếp:
“Lạc gia tuy trọng tình nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ hồ đồ để người bỡn cợt, thẳng tay giáng cái tát vào mặt. Nay lang quân đã sớm có ái thê giai ngẫu, mối hôn ước giữa hai nhà xem như chấm dứt, từ đây nam cưới nữ gả, nước sông không phạm nước giếng.
Ta đã nhờ tiên sinh soạn sẵn thư từ hôn, chỉ đợi lang quân ký tên điểm chỉ là xong. Về phần những khoản bạc trước kia Lạc gia chu cấp, nay cũng không buộc phải hoàn trả. Nhưng riêng chuyện thư viện, lúc ấy phu quân ta hạ mình cầu giúp mới có được vị trí ấy, nay lang quân đã có hành động như vậy, ta cũng sẽ đến thư viện nói một lời, để họ không cần vì nể mặt Lạc gia mà lưu lại chỗ ngồi cho lang quân nữa.”
“Phu nhân…” Đào Tử Cùng thoáng lộ vẻ khẩn trương, muốn lên tiếng, nhưng Ngọc Khê đã đem công văn đặt xuống trước mặt hắn, mở lời:
“Lang quân, thỉnh ký tên.”
Lúc này, Đào Tử Cùng mới thật sự nhận ra bản thân sắp mất đi thứ gì.
Không chỉ là một mối hôn sự với nhà tướng môn danh giá, không chỉ là thể diện hay địa vị, mà còn là con đường công danh mai sau, là tư cách học tập trong thư viện, chốn danh sư tụ hội, nơi hắn vừa mới thấy rõ sự chênh lệch giữa bản thân và những người thực học.
Kể từ khi vào kinh, được học trong thư viện, hắn mới biết thế nào là môn sinh tài tuấn, mới hiểu ra điều gọi là học vấn chân chính. Ở nơi ấy, hắn tiến bộ thần tốc, còn nếu quay về quê cũ U Châu, lấy gì để đua kịp những người kia? Năm sau vào khoa cử, làm sao vượt mặt họ được nữa?
“Lang quân?” Ngọc Khê lại nhắc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tấn Tuyết, cố gắng cầu khẩn:
“Tấn Tuyết…”
Tiết Nghi Ninh chưa để nàng lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng mở lời, thanh âm không cao nhưng từng chữ đều lạnh lẽo:
“Nếu lang quân không muốn ký, vậy chỉ e phải chuyển sang tiên lễ hậu binh. Mấy năm qua nhà ta trợ cấp bao nhiêu bạc, cũng không thể không truy xét lại. Ta nơi này, vừa hay có sổ sách ghi chép rõ ràng.”
Lời nói ôn hòa, nhưng lại mang theo áp lực khiến người ta rợn tóc gáy.
Đúng lúc ấy, hai gã gia đinh mang đao bước đến, đứng chắn trước mặt Đào Tử Cùng.
Thân thể hắn run lên, cuối cùng vẫn phải cầm bút, run rẩy ký tên, ấn dấu tay xuống thư từ hôn.
Đợi hắn đóng dấu xong, Ngọc Khê liền cầm công văn đưa về cho Tiết Nghi Ninh, nàng liếc mắt một cái, rồi ung dung thu lại.
Kỳ thực, chuyện này vốn chỉ là hình thức. Giữa hai nhà chưa từng có mai mối chính thức, cũng chưa từng làm lễ nạp thái, hạ định, tự nhiên không thể coi là đính hôn.
Nhưng nàng cố ý muốn gióng trống khua chiêng tới đây một chuyến, nhất định phải lập xuống thư từ hôn như thể hai nhà đã từng có hôn ước thật sự.
Như vậy, bên ngoài mới không thể nói Lạc Tấn Tuyết cùng Đào Tử Cùng từng có tư tình lén lút, mà sẽ chỉ cho rằng Lạc gia thủ tín giữ lễ, tận tình tận nghĩa, chính là Đào Tử Cùng bội tín phản ước trước.
Còn việc Lạc Tấn Tuyết trong cơn giận dữ mà đến đập phá, cùng lắm cũng chỉ là tiểu thư tính tình nóng nảy, nhưng xét tình cảm thì hoàn toàn có thể tha thứ.
Sau đó, ánh mắt Tiết Nghi Ninh dừng lại trên người nữ tử kia được Đào Tử Cùng che chắn, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói cô nương này vốn là con gái một vị quan lại, biết thi họa, lại giỏi cầm kỳ, chẳng qua gia cảnh sa sút mới trôi dạt đến kinh thành, kết giao với Đào lang quân. Quả thật, so với muội muội nhà ta thì tao nhã hơn nhiều.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lạc Tấn Tuyết liền trầm xuống, môi mím chặt.
Nàng biết mình không am hiểu chữ nghĩa, đọc sách viết thư đều vụng về, đến cả một bức thư gửi đi cũng phải nhờ tẩu tẩu giúp đỡ.
Chính vì vậy, nàng đã hết sức cố gắng học chữ, học làm thơ, học đánh đàn, chỉ vì biết người đọc sách thường yêu thích những nữ tử có tài văn chương như thế.
Vậy mà đến cuối cùng, hắn lại không hề bận tâm.
Chỉ đơn giản là xoay người chọn lấy một nữ tử văn nhã, rồi phủi sạch đoạn tình xưa với nàng như thể chưa từng tồn tại.