Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 106



Hai tháng sau, thư hồi âm của Lạc Tấn Vân cuối cùng cũng đến.

Lão phu nhân nhận được tin, lập tức cho người gọi Tiết Nghi Ninh tới, bảo nàng đọc từng chữ cho mình nghe.

Lạc Tấn Vân xưa nay không thích văn vẻ, thư gửi cho lão phu nhân lại càng giản dị rõ ràng, câu từ mạch lạc, không chút quanh co.

Tiết Nghi Ninh cầm thư, chậm rãi đọc:

“Thư đã nhận, bái kiến mẫu thân. Người tên Hoắc Trừng, nhi tử từng nghe đại lý tự khanh Từ đại nhân nhắc tới, quả là người trung hậu, có chí, lại xuất thân danh môn, tương lai ắt có tiền đồ rộng mở. Nếu Tấn Tuyết bằng lòng, thì có thể định hôn sự. Còn công tử phủ Vệ Quốc công, nhi tử cho rằng chỉ là hạng con cháu ăn chơi tầm thường, Vệ phủ nề nếp lỏng lẻo, người kế nghiệp không có, trong vòng hai mươi năm tất suy, mẫu thân không cần phải suy xét.”

“Hiện tại nhi tử ở Liêu Đông mọi việc đều ổn, mong mẫu thân chớ nhớ mong. Đợi khi Tấn Phong hồi kinh, mong mẫu thân dặn dò kỹ càng việc học hành của Tỏa Nhi, không chỉ phải đọc sách hiểu lễ, cũng nên mời sư phó dạy võ, để ngày sau văn võ đều thông, tránh sai sót trong lựa chọn đường đi.”

“Tấn Tuyết tính tình đơn thuần, làm việc dễ xúc động. Nay sắp xuất giá, xin mẫu thân nhắn nhủ nàng phải nghĩ cho thật kỹ, chớ tái phạm lỗi lầm như với Đào Tử Cùng khi trước.”

“Khẩn mong mẫu thân giữ gìn sức khỏe, nhi tử xin bái biệt.”

Lão phu nhân nghe xong, liên tục gật đầu, nghĩ đến nhi tử đang ở biên cảnh chịu lạnh chịu khổ, vẫn còn nhớ việc nhà cửa, lòng càng xót xa, nước mắt liền rơi.

Tiết Nghi Ninh nhìn khoảng trống ở cuối bức thư, ngẩn người hồi lâu, sau cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng gấp thư lại, cẩn thận đưa trả cho lão phu nhân.

Trong thư ấy, hắn không nhắc đến nàng dù chỉ một chữ.

Nhắc đến muội muội, đệ đệ, còn quan tâm cả chất nhi… Vậy mà hắn lại không hề nhắc đến nàng, cũng chẳng đề cập tới đứa trẻ trong bụng nàng. Ngay cả một câu thăm hỏi bình thường cũng không có.

Lão phu nhân bên cạnh lại chẳng mảy may để tâm đến điều ấy, chỉ mở miệng nói:

“Nếu nó cũng đồng ý, vậy thì cứ định hôn sự với Hoắc gia đi. Tấn Tuyết tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, gả xong cho rồi, ta cũng an tâm phần nào.”

Tiết Nghi Ninh giấu đi cảm giác trống vắng trong lòng, dịu giọng đáp:

“Vâng, vậy để con cùng bà mối sang bên kia bàn bạc cho rõ ràng.”

Lão phu nhân gật đầu, rồi nhìn thoáng qua bụng nàng đã nhô lên rõ rệt, dặn dò thêm:

“Việc ấy xong rồi thì cũng đừng gấp gáp gì nữa, ở nhà tĩnh dưỡng đợi ngày sinh nở là được.”

Tiết Nghi Ninh đáp khẽ: “Vâng.”

Lão phu nhân lại hỏi:

“Bà vú, nha hoàn, bà tử đều an bài ổn thỏa cả chứ?”

Nàng gật đầu:

“Mẫu thân yên tâm, mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy.”

Lúc này gương mặt lão phu nhân mới giãn ra, nở một nụ cười hiền hậu:

“Chờ con sinh xong, Tấn Tuyết cũng gả đi, hai huynh đệ lại trở về, cuộc sống sau này coi như trọn vẹn rồi.”

Nói rồi lại cười:

“Ta nghĩ kỹ rồi, đứa nhỏ này, nhũ danh cứ gọi là Trụ Nhi đi. Qua hai năm, có thể cùng hai ca ca nó chơi đùa.”

Tiết Nghi Ninh thoáng động lòng, môi khẽ mấp máy như định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Vâng.”

Nàng thật ra không thích cái nhũ danh ấy, vốn muốn bàn lại với lão phu nhân một tiếng, nhưng nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lão phu nhân cùng nhóm mụ mụ lớn tuổi trong phủ đều nói nàng chắc chắn mang thai nam hài, nhưng Tiết Nghi Ninh lại luôn có một loại linh cảm, rằng đứa trẻ trong bụng nàng là nữ nhi. Nếu thật là nữ nhi, vậy thì lão phu nhân tất nhiên sẽ không còn muốn lấy cái tên “Trụ Nhi” kia đặt nhũ danh nữa, nàng cũng chẳng cần phải tranh chấp điều ấy với bà, cứ đợi sinh rồi hãy nói.

Sau khi nhận được thư hồi âm của Lạc Tấn Vân, Lạc phủ liền định xuống hôn sự với Hoắc gia. Hoắc Trừng tuổi đã không còn nhỏ, mà phía Hoắc gia thì lại coi việc cưới được tiểu thư Lạc gia là chuyện cầu còn chẳng được, nên đối với hôn sự này vô cùng tích cực. Từ việc cầu thân, lập văn định, chọn ngày lành tháng tốt, tất thảy đều tiến hành gấp rút, hận không thể ngay ngày mai liền cưới con dâu về nhà.

Lạc gia bên này thì đương nhiên phải giữ thể diện, không thể quá vội vàng, nên trước mắt chỉ định lễ đính hôn, tạm thời đặt hôn sự ấy xuống đó, đợi khi nào hai huynh trưởng hồi kinh phụng chỉ, sẽ bàn tiếp chuyện cưới gả.

Ngay sau khi Lạc Tấn Tuyết định xuống hôn sự, Tiết Nghi Ninh cũng bước vào kỳ lâm bồn. May mắn là sinh nở vô cùng thuận lợi, chỉ là không như lão phu nhân dự đoán là nam hài, mà lại là một tiểu nữ nhi nhỏ xíu, gầy gò nhưng lanh lợi.

Với lão phu nhân mà nói, nữ nhi cũng chẳng phải chuyện gì không tốt, dù sao bà cũng đã có hai đứa tôn tử rồi, đến nay lại có thêm một đứa cháu gái cũng xem như đủ phúc khí. Có điều, trong lời nói không giấu được chút tiếc nuối, tiếc là con trai trưởng vất vả đến vậy mới có được một đứa con, vậy mà lại là nữ nhi. So ra, vận mệnh con cháu dòng lớn vẫn chẳng bằng nhánh thứ.

Hoàng Thúy Ngọc thì lại mừng ra mặt, nàng đã có hai đứa con trai, chỉ e cả đời Tiết Nghi Ninh cũng chẳng thể so được với mình.

Tiết Nghi Ninh sớm đã nhìn thấu tâm tư các nàng, vì thế lại càng thêm thương yêu tiểu nữ nhi của mình. Nàng đặt tên nhũ cho con là Bảo Châu, ý mong con sẽ luôn được nâng niu như ngọc quý châu trân, ngày ngày đều đích thân chăm sóc, từng ly từng tí.

Vài tháng sau, tiểu nữ nhi bắt đầu lớn hơn một chút, trắng trắng mềm mềm, ngũ quan tinh xảo như tạc ngọc, quả thực là một tiểu mỹ nhân, ai nhìn thấy cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi. Lão phu nhân cũng yêu thích vô cùng, coi nàng như bảo bối, chẳng kém gì hai đứa tôn tử trong nhà.

Cuối năm ấy, Lạc Tấn Phong từ Tây Cảnh trở về, Lạc gia liền cùng Hoắc gia bàn bạc ngày lành, chuẩn bị hôn sự, đưa Lạc Tấn Tuyết xuất giá.

Đến đầu thu năm sau, Bảo Châu đã hơn một tuổi, dung mạo càng thêm xinh xắn đáng yêu, đã có thể đi vững vàng, cũng bắt đầu bi bô gọi nương, tổ mẫu, mấy câu đơn giản đều đã biết nói.

Lúc này, Đại Chu và Nam Việt lại căng thẳng đối đầu, chiến sự dường như cận kề.

Lạc Tấn Phong nói, nếu thực sự khai chiến, Lạc Tấn Vân nhất định sẽ được triệu hồi về kinh, hoặc là lĩnh binh xuất chinh phương nam, hoặc là ở lại trấn giữ kinh thành, nơi đây cần có người được bệ hạ tín nhiệm.

Trong phủ liền bắt đầu mong ngóng. Quả nhiên, chưa đến bao lâu, thánh chỉ từ kinh thành đưa đến Liêu Đông, lệnh cho Lạc Tấn Vân lập tức hồi kinh.

Lúc hắn trở về đúng vào ngày lập đông, tính ra, hắn đã ở Liêu Đông gần hai năm.

Trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị từ cả tháng trước, đến ngày ấy, khắp nhà giăng đèn kết hoa, mở tiệc lớn đón người trở về.

Lạc Tấn Vân là trụ cột của Lạc gia, mọi người trong nhà đều trông cậy vào chàng. Dù có bị biếm đi tận Liêu Đông suốt hai năm, địa vị trong phủ vẫn không hề thay đổi.

Sáng sớm hôm ấy, Tiết Nghi Ninh ngồi trước gương, lặng lẽ nhìn bóng mình trong kính.

Từ lần cuối họ gặp nhau đến nay, đã qua gần hai năm, mà nàng… cũng đã sinh cho hắn một đứa con.

Tiểu nha hoàn Hỉ Thước mang y phục tới, cười nói:

“Bộ này đẹp lắm, phu nhân hôm nay mặc bộ này có được không ạ?”

Tiết Nghi Ninh đón lấy bộ y phục từ tay Hỉ Thước, liếc mắt nhìn qua, khẽ nhíu mày:

“Màu hồng nhạt sao?”

Nàng mỉm cười, tự giễu:

“Giờ ta còn mặc được màu này nữa ư?”

Hỉ Thước vội vàng đáp:

“Sao lại không được chứ? Phu nhân da trắng, mặc màu gì mà chẳng hợp!”

Tiết Nghi Ninh đưa y phục lên trước người so thử, đúng là màu sắc tươi tắn, kiểu dáng cũng nhẹ nhàng như dành riêng cho tiểu cô nương mới lớn. Mặc lên người, cả dáng vẻ cũng thêm phần rực rỡ, thu hút.

“Thôi bỏ đi,” nàng khẽ nói, “hay là chọn bộ nào nền nã một chút thì hơn. Hôm nay trong phủ có cả thím lẫn cô cô, không nên khiến người ta cảm thấy ta không biết đoan trang.”

Hỉ Thước cười tinh nghịch:

“Vậy thì để dành ngày mai mặc, ngày mai không có ai, phu nhân mặc cho tướng quân xem cũng được!”

Tính tình nàng hoạt bát hơn cả Yến Nhi, cái gì cũng dám nói, khiến Tiết Nghi Ninh nghe vậy mà không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, nàng chọn một bộ áo bông màu lam nhạt, thêu nhành mai trắng, vừa nhẹ nhàng đoan trang, lại vẫn toát lên nét tươi trẻ, không đến nỗi "giả trẻ", mà lại vừa vặn hợp với nàng hiện giờ.

Dùng xong bữa sáng, bà vú bế Bảo Châu vào viện, vừa cười vừa trêu chọc:

“Bảo Châu mau nào, nói với nương: 'Cha vất vả, cha ôm đi~'”

Bảo Châu bé xíu, mềm mại tựa bánh nếp, đôi má hồng hồng, chớp chớp mắt nhìn mẫu thân rồi líu ríu:

“Ha... vất vả... Ha ôm...”

Bà vú liền mỉm cười khen: “Bảo Châu nhà chúng ta quả nhiên lanh lợi, dạy một lần là hiểu ngay.”

Tiết Nghi Ninh bật cười, ôm con gái vào lòng, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt non mềm của bé, cười nói: “Cái đứa nhỏ này, gọi nhị thúc thì rõ, gọi tổ mẫu thì trôi chảy, mà gọi cha thì đầu lưỡi cứ loay hoay mãi không ra.”

“Nương……” Bảo Châu lạch bạch giẫm chân muốn trèo lên người nàng, Tiết Nghi Ninh khẽ giữ lấy bàn chân nhỏ, nói: “Hôm nay trong phủ có khách, đừng có dẫm nhàu y phục của nương.”

Nàng dỗ dành bé, sau đó giao lại cho bà vú, dặn dò: “Hôm nay trong phủ việc nhiều người đông, ta e khó rảnh tay trông nom con bé, bà cứ một lòng chăm nó cho tốt, đừng để dính vào chuyện gì khác.”

Bà vú vội vàng gật đầu: “Dạ vâng.”

Tiết Nghi Ninh lại cúi xuống chỉnh lại mũ trùm đầu thêu hình thỏ con cho nữ nhi, cẩn thận buộc dây cho ngay ngắn.

Lão phu nhân vẫn thường nói, Bảo Châu mang dung mạo của cả hai người họ: ánh mắt giống nàng, còn sống mũi và miệng thì phảng phất Lạc Tấn Vân.

Hoàng Thúy Ngọc thì cứ hay vênh váo trước mặt nàng vì mình có hai đứa con trai.

Ngay cả mẫu thân nàng Tiêu thị, cũng từng khẽ nhắc: đợi khi Lạc Tấn Vân trở về, nên sớm sinh thêm một đứa con trai thì hơn.

Tựa như trong mắt tất thảy mọi người, sinh nam hài vẫn tốt hơn nữ hài.

Nhưng suốt hơn một năm qua, tiểu nữ nhi đã mang đến cho nàng biết bao niềm vui và sự an ủi. Nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi có được một đứa con gái như thế, chỉ là… không rõ Lạc Tấn Vân sẽ nghĩ như thế nào.

Khi nàng sinh ra Bảo Châu, cùng lúc Lạc Tấn Phong trở về, lão phu nhân cũng đã viết thư gửi đến Liêu Đông báo tin. Nàng biết, Lạc Tấn Vân từ lâu đã biết chuyện đứa nhỏ là một bé gái.

Trước đây, hắn chưa từng nôn nóng muốn có con. Nay, hẳn cũng sẽ không quá để tâm chuyện nam hay nữ. Huống chi, nếu thật sự mong một đứa con trai, về sau vẫn còn cơ hội mà, phải không?



Lúc này, Lạc Tấn Vân vừa đến trạm dịch ở vùng ngoại ô, dừng chân thay lại triều phục, chuẩn bị vào thành yết kiến hoàng thượng.

Mọi thứ đã chuẩn bị chu tất, hắn một lần nữa lên ngựa, dẫn theo đội ngũ tiến về phía cửa thành.

Khi đoàn người đi ngang qua một bãi đất hoang giữa rừng trúc tĩnh mịch, đột nhiên, từ xa xa lại văng vẳng truyền đến tiếng người vọng lại.

Lạc Tấn Vân lập tức ghì cương, ra hiệu dừng ngựa. Đội ngũ sau lưng thấy thế cũng theo lệnh mà im bặt, lúc này, mọi người mới nghe ra được, giữa rừng trúc phía trước dường như có tiếng nữ tử khóc lóc kêu la.

Hắn trầm giọng phân phó:

“Các ngươi, hai người, vào trong xem thử.”

Hai vị thân binh tuân lệnh, lặng lẽ đi vào rừng trúc. Không bao lâu sau, liền truyền ra tiếng quát lớn từ bên trong:

“Các ngươi đang làm gì đấy?!”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tấn Vân trầm xuống, lập tức phái thêm ba người tiến vào.

Lúc đầu là để thăm dò kín đáo, tránh kinh động, nhưng giờ bên trong đã phát sinh xung đột, càng cần nhiều người đi đề phòng biến cố.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, vài vị thân binh đã áp giải hai nam nhân ra ngoài. Một kẻ tay trái kéo quần, tay phải ôm đống y phục hỗn độn, kẻ còn lại thì lưng trần mông trụi, chỉ khoác hờ chiếc áo lính.

Một thân binh bước lên bẩm báo:

“Tướng quân, hai kẻ này đang cưỡng gian một nữ tử trong rừng!”

Lúc ấy, một tiểu cô nương cũng bị giải ra, quần áo rách tả tơi, toàn thân không nơi che chắn, vừa thấy ngựa Lạc Tấn Vân đã hoảng loạn sụp ngồi dưới đất, vừa sợ vừa nhục, không cất được lời nào.

Lạc Tấn Vân ra hiệu cho Trương Bình lấy y phục khoác cho nàng, đồng thời trầm giọng quát hỏi hai kẻ kia:

“Các ngươi là binh lính nơi nào? Nữ tử này là ai?”

Hai tên kia đưa mắt nhìn nhau, không đáp. Kẻ đang kéo quần do dự hồi lâu, cuối cùng gắng gượng lên tiếng, lại cố nén sợ mà cất giọng thô lỗ:

“Ngươi là ai mà dám quản chuyện người khác?”

Trương Bình bên cạnh nghe vậy, giận dữ tuốt đao, chỉ thẳng vào hắn:

“Hỏi gì thì đáp đó! Nếu không ta chém chết tên súc sinh ngươi"

Người nọ bị đao kề sát cổ, thân mình run rẩy không thôi, lúc này mới sợ hãi lí nhí đáp:

“Ta... ta là đội trưởng thủ vệ cửa Bắc... chỉ là... chỉ là trốn việc một lúc, kéo một kỹ nữ đến đây giải khuây mà thôi...”

“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!”

Thiếu nữ bị vũ nhục bật khóc nức nở:

“Quan gia, ta không phải kỹ nữ! Ta là người thôn Trương Gia ở ngoại ô, mỗi ngày theo cha vào thành bán đậu hũ... Hôm nay cha ta trật chân, không đi cùng được, ta vào thành một mình... bọn họ... bọn họ chặn ta kéo vào rừng trúc...”

Nói đến đây, nàng đã khóc đến nghẹn lời, suýt nữa thì ngất đi.

Lạc Tấn Vân nhìn thẳng hai tên kia, lạnh giọng hỏi:

“Nói vậy, các ngươi là quân sĩ triều đình, lại dám cưỡng gian dân nữ?”

Kẻ kia nghiến răng nói:

“Có phải hay không cũng chẳng liên quan gì đến ngươi! Cha ta là Kinh Triệu Doãn, ta có làm gì cũng không sợ, quan cũng chẳng dám xử ta!”

Lạc Tấn Vân cười lạnh một tiếng, không nói một lời liền tuốt đao bên hông, vung tay chém ngang cổ hắn, một đao kết liễu.

Tên còn lại còn chưa kịp hoàn hồn, lưỡi đao đã đặt ngay cổ hắn, chỉ một khắc sau, máu bắn lên mặt đất.

Cả hai ngã xuống, không kịp kêu than một tiếng.

Lạc Tấn Vân tra đao vào vỏ, cúi đầu nhìn tay áo mình bị vấy mấy vệt máu tươi, may mà triều phục là màu tím sẫm, nên nhìn không rõ.

Trương Bình ở bên nhẹ giọng nhắc:

“Tướng quân... hắn vừa rồi nói, phụ thân là Kinh Triệu Doãn...”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Nếu gặp quan mà tội cũng không xét nổi, chi bằng ta tự mình phán xử.”

Trương Bình không nói gì thêm.

Lạc Tấn Vân lạnh nhạt nói tiếp:

“Đợi ta vào cung diện thánh, sẽ thuận tiện bẩm tấu việc này.”

Hắn hiểu rõ ý của Trương Bình, bọn họ sống trong quân doanh bao năm, quanh quẩn giữa gươm giáo và máu lửa, tính tình vốn đã quen hành sự dứt khoát. Ở nơi biên cảnh, chuyện ấy không là gì, nhưng nay về kinh thành, khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, quan hệ dây mơ rễ má, chẳng thể không cẩn trọng từng bước.

Lý ra, hắn cũng chẳng phải hạng người lỗ mãng hành sự.

Chỉ là... cô nương kia, thoạt nhìn mới chừng mười ba mười bốn tuổi. Nếu hắn sớm có con, thì e cũng lớn đến ngần ấy rồi.

Trông thấy một màn như vậy, hắn thật sự không nhẫn nổi.

Hắn quay sang phân phó Trương Bình:

“Ngươi đích thân đưa nàng về nhà, tận tình an ủi nàng, cố gắng khuyên giải.”

“Tuân mệnh.” Trương Bình đáp.

Lạc Tấn Vân liếc nhìn thiếu nữ đang rơi lệ không ngừng, ánh mắt thoáng chùng xuống, rồi lập tức giục ngựa, hướng cửa thành thẳng tiến.