Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 105



Mãi cho đến khi về lại Lạc phủ, Lạc Tấn Tuyết mới không nhịn được mà kéo tay Tiết Nghi Ninh, vội vã hỏi:

“Tẩu tẩu, tẩu nói Bình Lăng công chúa chuộc thân cho nàng ta là có ý gì? Trả thù là sao?”

Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng vỗ tay nàng, dắt nàng trở về phòng rồi mới chậm rãi nói:

“Trước khi ta hồi phủ, đã sai người âm thầm dò xét thân phận nữ tử kia. Đào Tử Cùng biết thân phận đại ca muội, lại lớn lên bên cạnh muội, bản tính vốn không phải hạng người bạc bẽo. Ta lấy làm lạ vì sao hắn lại hồ đồ đến vậy, nên mới nghĩ xem nữ tử kia rốt cuộc có lai lịch gì.

“Sau mới biết, nàng vốn là con gái tội thần, từng lưu lạc vào giáo phường, là người chốn phong trần. Năm ngoái, được quản sự phủ Bình Lăng công chúa chuộc về. Không lâu sau, nàng mang theo một nha hoàn rời phủ, thuê một căn gác nhỏ trong thành, lấy việc thêu thùa kiếm sống. Đào Tử Cùng quen nàng là do một mảnh hồng diệp có đề thơ. Dịp thanh minh năm nay, hắn cùng bạn đồng môn du xuân đến Dĩnh Thủy, nhặt được một chiếc lá đỏ, trên mặt viết một bài thơ u uẩn. Hắn đem lòng cảm mến, tìm theo dấu thơ mà gặp nàng.

Muội nghĩ xem, đây chẳng phải là thủ đoạn của Bình Lăng công chúa sao? Bà ta biết chúng ta từng có ý từ hôn, trong lòng ôm hận, nên mới bày trò này, cố tình để nữ tử ấy dụ dỗ Đào Tử Cùng, khiến mọi chuyện tan thành bọt nước.”

Lạc Tấn Tuyết nghe đến đây, lòng đau như cắt, vành mắt đã ươn ướt, nghẹn ngào nói:

“Muội với hắn quen biết từ thuở bé, hắn lên kinh là vì muội, muội vì hắn mà cãi lời đại ca, chờ đợi từng ấy năm… cuối cùng lại không bằng một nữ tử phong trần biết làm thơ.

Nếu hắn thích nữ tử giỏi thi họa, vậy vì sao ban đầu còn trêu chọc muội? Hắn chẳng lẽ không biết muội không giỏi mấy thứ đó?”

Nói đến đây, nước mắt nàng tuôn ra càng lúc càng nhiều.

Tiết Nghi Ninh nói:

“Muội không biết, đây là thủ đoạn của Bình Lăng công chúa. Kinh Thi có viết: ‘Thảo thượng lăng lăng, thê lộ sô sô. Tri ngã giả, kỳ tại hà lô?’(1) Lại cũng có cố sự thi nhân đời Đường cùng cung nữ lấy hồng diệp truyền thơ, rằng ‘Sơ nhập thâm cung, tuế tuế bất kiến xuân. Liêu đề nhất phiến diệp, dữ quân báo tình nhân.’(2) Tố thủy tìm giai nhân, hồng diệp truyền tương tư, ấy là lãng mạn trong lòng người đọc sách, mà Đào Tử Cùng, vừa hay trong một lần du xuân tiết Thanh Minh, liền gặp được.”



(1)“Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên. Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.”

(2)“Vừa vào thâm cung, hàng năm không thấy xuân. Liêu đề một mảnh diệp, gửi cùng có tình nhân.”



“Nàng kia dung mạo đoan trang, cử chỉ ôn nhu, lại kể rằng bản thân vốn là  con gái nhà quan, sau gia cảnh sa sút, đành phiêu bạt tới nơi này, nương thân giữa chốn phồn hoa, lấy kim chỉ nuôi thân, khiến người vừa nhìn liền sinh lòng thương xót. Huống chi nàng lại tinh thông các trò phong nguyệt, biết cách lấy mềm thắng cứng, lấy nhu phục cương, Đào Tử Cùng sao có thể không sa vào?”

“Nếu sau này hắn biết nữ tử kia là do Bình Lăng công chúa cố ý đưa tới, nhất định sẽ tỉnh ngộ, rồi lại quay đầu hối hận, có khi còn tới tìm muội, khi ấy… muội sẽ mềm lòng sao?”

Lạc Tấn Tuyết hậm hực đáp:

“Sao có thể! Muội ngay cả nhìn hắn một cái cũng không muốn! Cho dù là có người cố tình giăng bẫy, hắn mà thật lòng có muội trong dạ, lại sao có thể dễ dàng mắc mưu đến thế? Muội tự mình tìm tới cửa, vậy mà hắn lại che chở nữ nhân kia! Mỗi lần nhớ tới cảnh đó, muội liền nghẹn đến khó chịu, muốn ch·ết cũng được mà sống cũng chẳng xong…”

Nàng khóc nức nở nói: “Là do muội quá ngu muội, quá ngây thơ, rõ ràng người ta để mắt là thân phận và địa vị của Lạc gia, vậy mà muội lại cứ ngỡ, hắn coi trọng chính là mình…”

Tiết Nghi Ninh vội vàng an ủi: “Muội nghĩ sai rồi. Hắn đương nhiên là thích muội thật lòng. Hiện giờ hắn bị mê hoặc, ý chí không vững, là nhất thời hồ đồ, nhưng khi trước hắn thật tâm muốn cùng muội nên duyên, cũng thật lòng muốn thi đỗ công danh, để xứng đáng với muội. Muội lúc ấy coi trọng hắn, là đáng, là không sai. Chỉ là con người sẽ đổi thay, không ai đoán trước được đến hôm nay thành ra thế này. Muội không ngu ngốc, chỉ là nếu cứ mãi chìm trong khổ đau hiện tại, vậy mới là u mê.”

Lạc Tấn Tuyết nghẹn ngào hỏi: “Thật sự… không sai sao?”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười: “Đương nhiên là không. Ngày mai ta sẽ mời bà mối đến phủ, đồng thời nhờ người để tâm tìm mối hôn sự thích hợp cho muội. Một là để dẹp sạch lời đồn ngoài kia, hai là thật sự vì muội mà tìm chốn gửi thân xứng đáng. Muội chỉ cần chỉnh đốn lại bản thân, tuyệt đối không thể để người ta thấy được bộ dạng u sầu buồn khổ này.”

“Ngày mai?” Lạc Tấn Tuyết giật mình, rồi lập tức cúi đầu, giọng trầm xuống, cô đơn nói: “Nhưng muội không muốn gặp bà mối, cũng không muốn lấy chồng… Về sau cũng không muốn nữa.”

Tiết Nghi Ninh dường như đã đoán trước nàng sẽ nói thế, dịu giọng đáp: “Đào Tử Cùng chỉ là một đoạn chuyện cũ rồi sẽ đi qua, muội cũng nên học cách bước tiếp phía trước.”

Lạc Tấn Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhưng tẩu tẩu… chẳng phải chính tẩu gả cho đại ca, cũng đâu có vui?”

Tiết Nghi Ninh khựng lại, sắc mặt hơi cứng, một lúc lâu cũng không biết nên đáp thế nào.

Lạc Tấn Tuyết cũng sực tỉnh, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tẩu tẩu, xin lỗi… muội không cố ý, chỉ là… chỉ là thật sự không còn tinh thần để gặp bà mối thôi…”

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu: “Ta biết, không có tâm trạng gặp thì để vài hôm nữa cũng được. Gặp bà mối không phải là để lập tức đi lấy chồng, mà là để chặn mấy lời ong tiếng ve bên ngoài lại.”

Lạc Tấn Tuyết gật đầu theo, vì vừa rồi lỡ lời nên giờ cũng dịu dàng hơn: “Vậy muội nghe theo tẩu tẩu.”

Tiết Nghi Ninh im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Lúc gả cho đại ca muội, ta thật sự không muốn. Cũng có một thời gian dài ta không hề vui vẻ. Nhưng cũng chính nhờ cuộc hôn sự này, ta có cơ hội nhìn thấy quang cảnh ngoài kinh thành, từng cùng hắn chặn một trận chiến loạn để bảo vệ bách tính, lại còn nhờ hắn mà phụ thân và ca ca ta được cứu thoát. Ta cũng vì thế mà gặp được muội, một người muội muội đáng quý, và cả đứa bé trong bụng ta bây giờ… Tất cả đều là những điều ta trân trọng.

Quãng thời gian mấy năm nay… không thể nói là hoàn toàn vô nghĩa. Còn tình cảm giữa ta và hắn, giờ ta chưa thể nói rõ, nhưng có lẽ, một ngày nào đó, ta sẽ hiểu được lòng mình.”

Lạc Tấn Tuyết lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, sau đó mới nói:

“Tẩu tẩu, trước kia tẩu sẽ không nói với muội những điều như vậy. Dù tẩu vẫn luôn tốt với muội, nhưng muội lại thấy tẩu cách mình rất xa. Tẩu không nói chuyện phiếm với muội cũng chẳng bao giờ chia sẻ suy nghĩ của mình, càng không nói mấy chuyện như thế này.”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười:

“Ta vốn là kiểu người, chỉ cần gặp phải chuyện gì, liền đắm chìm mãi không thoát ra được. Bởi vậy hiện giờ mới khuyên muội, đừng học ta. Tỉnh lại sớm một chút, thoát ra sớm một chút.”

Lạc Tấn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Tiết Nghi Ninh an ủi nàng xong, trở về Kim Phúc Viện, lặng lẽ đứng dưới gốc sơn trà đang nở hoa rực rỡ, ngẩn người suy nghĩ.

Hiện tại nàng thật sự muốn sống cho ra một cuộc đời đàng hoàng, muốn làm một người thê tử xứng đáng của Lạc Tấn Vân. Nhưng nàng vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng nhiều điều, về Bùi Tuyển, về Lạc Tấn Vân.

Bùi Tuyển không giống Đào Tử Cùng. Nàng không thể tự thuyết phục mình vứt bỏ đoạn tình ấy như người ta cắt bỏ một miếng thịt thối. Nàng chưa thể, cũng không nỡ.

Nhưng nàng cũng thật lòng muốn đối xử tốt với Lạc Tấn Vân.

Cho nên nàng chỉ có thể chọn cách, không nghĩ nữa. Cái gì cũng không nghĩ, cứ thế sống qua từng ngày, dần dần sắp xếp lại từng mảnh trong lòng.

Lúc này trong bụng khẽ động một trận, nàng cúi đầu, nhíu mày, tay vuốt nhẹ qua làn vải, cảm nhận rõ ràng sự chuyển mình từ bên trong. Một cú đá nhỏ, như thể có ai đó đang dùng bàn chân bé xíu khẽ chạm vào nàng.

Đứa nhỏ này bình thường rất ngoan, nhưng cứ đến buổi chiều là hay động đậy, như thể cố tình khiến nàng chú ý.

Nghĩ đến một hình hài bé nhỏ sẽ chào đời trong nay mai, khoé môi nàng không kiềm được cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.



Tin Lạc gia đích thân đến tìm Đào Tử Cùng từ hôn, rất nhanh đã lan khắp kinh thành.

Hôm sau, Đào Tử Cùng đến trước cửa Lạc phủ quỳ suốt một ngày, vậy mà không một ai ra để ý, càng khiến người ta tin chắc những gì Tiết Nghi Ninh nói là hoàn toàn sự thật.

Thế là phần lớn người trong kinh thành đều tấm tắc cảm thán: Lạc gia quả không hổ là võ tướng thế gia, một lòng trọng nghĩa giữ tình, dẫu nay đã hiển quý cũng không quên thuở hàn vi, vẫn một mực giữ lời hứa, muốn gả muội muội cho một tú tài thi trượt.

Đáng giận thay, tên tú tài ấy lại chẳng biết điều, còn chưa thành thân đã ngang nhiên nuôi ngoại thất bên ngoài. Chớ nói chi đến Lạc gia là danh môn vọng tộc, ngay cả dân thường áo vải cũng chẳng nhịn nổi chuyện này.

Lạc gia tiểu thư đích thân dẫn người đến dạy cho hắn một trận, vẫn còn gọi là giữ thể diện cho hắn.

Ngay sau đó, Tiết Nghi Ninh mời một bà mối danh tiếng nhất trong kinh về phủ làm khách, nói rõ vì vụ của Đào Tử Cùng mà muội muội lỡ dở hôn sự, nay tuổi đã không còn nhỏ, muốn nhờ bà để tâm lưu ý, nếu gặp ai nhân phẩm đoan chính, nề nếp gia đình tốt thì xin làm mối giùm. Nàng còn nói rõ: Lạc gia chẳng xem trọng giàu sang, chỉ cần người thật thà, biết giữ đạo làm người.

Bà mối được thưởng lớn, trong lòng mừng rỡ, ra khỏi phủ liền không ngớt lời tốt đẹp về Lạc gia, từ đó danh tiếng của Lạc Tấn Tuyết dần dần được gỡ gạc trở lại.

Không ngờ sau một phen sóng gió, lại thật sự có một nhà môn đăng hộ đối đến dạm hỏi.

Bên kia cũng là thế gia vọng tộc, tổ tiên từng có người làm đến chức Thừa tướng. Chủ nhà hiện tại là Tam gia trong tộc, đang nhậm chức Thứ sử một châu, thuộc hàng trọng thần nơi biên cảnh. Người muốn cưới vợ chính là cháu trai bên nội của ông ta, Hoắc Trừng, là con độc đinh của đại ca ông ta để lại trước khi qua đời.

Nói cách khác, phụ mẫu Hoắc Trừng mất sớm, trong nhà đều do thúc phụ thay mặt quán xuyến, không có gì ràng buộc quá chặt.

Thân phận của Hoắc Trừng, nói ra thì quả thực có phần khó xử, lên chẳng tới danh môn, xuống cũng không phải thường dân. Tiểu thư khuê các nhà quyền quý ắt sẽ chướng mắt, mà người xuất thân thấp kém thì lại không xứng với  hắn. Đặt vào những cô nương như Lạc Tấn Tuyết, tự nhiên sẽ chẳng ai để tâm đến.

Thế nhưng Tiết Nghi Ninh lại chú ý đến một điểm khác.

Hoắc Trừng, được nuôi dưới mái nhà thúc phụ, mười bảy tuổi đã đỗ vào nha môn phủ Kinh Đô làm một tiểu lục sự. Sau đó từng bước tiến chức, đến năm hai mươi tư tuổi, đã làm đến thất phẩm chủ lại, trông coi một phòng lớn.

Những chức vụ ấy không phải loại công danh hư danh mà thực sự cần năng lực thực thi, có thể thấy được người này tuy mồ côi cha từ nhỏ nhưng không vì thế mà buông thả bản thân, ngược lại từng bước vững vàng tiến lên bằng chính sức mình.

Việc hôn nhân lần này là nhờ một người dì bên ngoại ra mặt làm mai.

Từ lời bà mối nói bóng gió, Tiết Nghi Ninh cũng đoán ra, chủ mẫu Hoắc gia hẳn chẳng mấy quan tâm đến cháu trai này. Nếu quả có để bụng, thì hẳn đã chẳng để đến tận hai mươi tư tuổi vẫn chưa thành thân, lại còn phải phiền đến người bên ngoại đứng ra lo liệu.

Tiết Nghi Ninh càng xem, càng thấy Hoắc Trừng là người có tâm tính vững vàng, nghị lực hơn người, khác hẳn cái dạng mềm yếu như Đào Tử Cùng. Nếu được Lạc gia nâng đỡ, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở. Quan trọng nhất là, hắn vì vậy nhất định sẽ biết quý trọng người bên cạnh mình, sẽ đối xử tốt với Lạc Tấn Tuyết.

Chỉ là, xét theo tiêu chuẩn Lạc gia, thì điều kiện hiện giờ của Hoắc Trừng vẫn còn có chút thấp.

Sau khi trải qua chuyện với Đào Tử Cùng, Lạc Tấn Tuyết không còn tinh thần để phán đoán hay so đo gì nữa. Mọi sự đều thuận theo ý Tiết Nghi Ninh.

Lão phu nhân vốn lo Tấn Tuyết tuổi tác ngày một lớn, để lâu e rằng càng khó tìm mối tốt, trong lòng có phần do dự. Còn Hoàng Thúy Ngọc thì lại kiên quyết phản đối, một mực thiên vị một mối nhân duyên khác, tuy là công phủ thế gia nhưng nhà trai chẳng có tiền đồ gì đáng kể.

Cuối cùng, lão phu nhân quyết định, cho người đặc biệt đi Liêu Đông truyền tin, gửi thư cho Lạc Tấn Vân.

Lạc Tấn Vân đóng quân nơi biên thùy, việc thư từ qua lại vốn cực kỳ khó khăn, bởi vậy từ sau khi hắn rời nhà, Lạc phủ chưa từng có thư từ gửi đến. Nay gặp chuyện đại sự liên quan đến hôn sự của Tấn Tuyết, lão phu nhân trăm điều đắn đo, mới quyết định viết thư hỏi ý.

Lúc ấy, lão phu nhân ngồi trên giường ấm, Tiết Nghi Ninh sai người dọn bàn con đến bên cạnh, trải giấy ra. Nàng một mặt lắng nghe lão phu nhân thuật lại, một mặt tỉ mỉ chắt lọc lời lẽ, thay bà ghi chép từng chữ vào thư.

Phần đầu thư, lão phu nhân kể lại chuyện Bình Lăng công chúa giở trò, Đào Tử Cùng nuôi dưỡng ngoại thất, khiến Tấn Tuyết lâm vào lời ra tiếng vào, danh tiết bị tổn hại.

Kế đó, bà thuật lại việc hai nhà đến làm mai, mỗi nhà có ưu khuyết riêng, muốn hỏi ý Tấn Vân xem nên quyết định ra sao.

Nói đến đây, lão phu nhân liếc nhìn Tiết Nghi Ninh một cái, rồi khẽ nói thêm:

“Con cũng viết cho nó hay, rằng con đã trở về phủ, giờ đang quán xuyến mọi việc trong ngoài, cũng tận tâm tận sức chiếu cố Tấn Tuyết. Trong nhà mọi việc đều ổn, có lẽ ba tháng nữa là đến kỳ sinh nở. Nhìn dáng bụng, tám phần là một đứa bé trai.”

Nghĩ nghĩ một hồi, lão phu nhân lại dặn thêm:

“Chỉ là lời đoán thai nam thai nữ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, có khi cũng là nữ hài.”

Lão phu nhân tiếp đó còn nói thêm vài câu vụn vặt, xong gật đầu bảo:

“Thôi, cứ như vậy đi. Bảo nó sớm hồi âm một tiếng, để chúng ta còn định hôn sự cho Tấn Tuyết.”

“Vâng, đoạn sau thư, con sẽ viết rõ.” Tiết Nghi Ninh đáp.

Nàng biết, chữ viết của mình khác hẳn với bút tích công văn tiên sinh trong phủ, Lạc Tấn Vân chỉ cần nhìn qua, ắt sẽ nhận ra người viết là nàng.

Đã như vậy... kỳ thật nàng có thể nhân cơ hội viết thêm đôi ba lời gì đó.

Lúc trước, nàng từng nghĩ mình có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, rất nhiều điều muốn nói cùng hắn. Nhưng đến khi thực sự có cơ hội, lại không biết nên mở lời từ đâu.

Cuối cùng, nàng chỉ cầm bút lên, rồi lại đặt xuống.

Chữ nào cũng không viết thêm.

Nàng chỉ yên lặng viết lại nguyên lời lão phu nhân, viết cho chỉnh tề, rồi cẩn thận đặt thư vào ống trúc, chuẩn bị gửi đi.