Sau đó, nghe nói Lạc Tấn Vân theo chân Trường Sinh vội vã rời phủ, đến khuya vẫn chưa thấy về.
Mãi đến hôm sau, Ngọc Khê mới lặng lẽ dò hỏi được ít nhiều tin tức từ chỗ A Quý.
Thì ra Hạ Liễu Nhi ngã bệnh, nghe đâu bệnh cũng không nhẹ, suốt đêm mê man gọi “Tướng quân”, Trường Sinh liền vội vã tới tìm Lạc Tấn Vân. Lạc Tấn Vân vừa nghe nàng lâm bệnh liền lập tức tới đó.
Vào đến nhà, hắn vào phòng nhìn Hạ Liễu Nhi, còn A Quý thì không được theo vào, chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. Qua gần nửa canh giờ, Trường Sinh thấy hắn ngáp dài buồn ngủ, mới kêu lui xuống nghỉ. A Quý mệt quá liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trời đã rạng sáng. Trường Sinh gọi hắn dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Lạc Tấn Vân đứng đợi ngoài sân, có vẻ cũng vừa từ trong phòng bước ra.
Nói cách khác, đêm qua Lạc Tấn Vân đã ở trong phòng Hạ Liễu Nhi suốt một đêm. Bọn họ làm gì trong đó, A Quý không rõ. Nhưng lúc chia tay, Hạ Liễu Nhi mặc áo khoác mỏng, tóc xõa, tiễn ra tận cửa phòng, ánh mắt quyến luyến chẳng rời, nhìn bộ dáng ấy, nào giống người vừa trải cơn bệnh nặng?
Ngọc Khê xưa nay vốn chẳng ưa Hạ Liễu Nhi, trong lòng đã đầy oán khí, lúc này nghe xong không khỏi nghiến răng:
“Nàng từ trước tới nay chỉ giỏi giả vờ yếu ớt, làm ra vẻ bệnh tật, bẽn lẽn nhu mì. Bấy lâu chẳng nghe nói có bệnh gì, tướng quân vừa về kinh là nàng liền phát bệnh, tướng quân là đại phu? Có thể xem bệnh cho nàng sao sao!”
“Việc này vốn chẳng nhỏ,” Tử Thanh nhẹ giọng nói, “Tướng quân lại ở chỗ ấy qua đêm...”
Lời phía sau không cần nói, ai nghe cũng hiểu.
Trai đơn gái chiếc, không cần nghĩ cũng biết có thể xảy ra chuyện gì.
Ngọc Khê vừa nghe liền nóng ruột, định mở miệng phản bác, lại bị Tiết Nghi Ninh đưa tay ngăn lại.
“Thôi, đừng nói nữa.” Nàng khàn giọng cất lời:
“Buổi sáng ta vừa nói rõ, từ nay trong phủ không được bàn luận sau lưng chủ nhân. Ai phạm, xử nặng. Các ngươi đừng làm người mở đầu, đến lúc ấy, ta cũng khó lòng bênh vực.”
Ngọc Khê mím môi, mặt đầy uất ức. Tử Thanh thì khẽ buông một tiếng thở dài thật dài.
Buổi chiều, Tiết Nghi Ninh trả lời thư cho ca ca, đồng thời hạ lệnh trong hậu viện:
Tuyệt đối cấm kỵ lan truyền lời đồn về chủ nhân, ai vi phạm sẽ bị xử lý. Cùng lúc, nàng cũng sắp xếp người mới cho chính đường, rà lại sổ chi tiêu ở bếp, và quyết định hôn sự giữa Ngọc Khê cùnng A Quý…
Từ thuở nhỏ nàng đã được dạy rằng một nữ chủ nhân, dù lòng có sóng, mặt vẫn phải như nước hồ thu:
Vui cũng phải điềm đạm, giận cũng phải uy nghi, chẳng được vung tay ném chén hay buông lời oán trách.
Một chủ mẫu nên như Quan Âm ngự trên đài sen ngồi yên lặng, mỉm cười từ bi, khi vui chẳng lộ, khi giận chẳng lời.
Cho nên những việc này, nàng đều bình tĩnh xử lý.
Chỉ là... phu quân không về một đêm, thật không đáng để vị chủ mẫu vì thế mà mất mặt sinh oán.
Nhưng đến đêm khuya, khi mọi thanh âm đã lặng xuống, nàng nằm trên giường, đối diện một mình với bóng đêm trải dài vô tận, đau thương cùng buốt giá lại ùn ùn kéo đến, vây lấy nàng, khiến nàng khó thở đến nghẹn lòng.
Đã gần ba năm không thấy Hạ Liễu Nhi, thế mà giờ đây, gương mặt ấy lại rành rành hiện lên ngay trước mắt nàng.
Nàng hiểu rõ, Lạc Tấn Vân hẳn là đã mỏi mệt, chán ghét, không còn muốn để tâm đến nàng nữa. Mà nàng, làm tổn thương hắn sâu đậm đến vậy, vốn dĩ cũng chẳng phải là người xứng đáng được hắn quý trọng.
Còn Hạ Liễu Nhi kia, ai nấy đều nhìn ra, nàng ta vẫn một lòng một dạ với hắn. Dẫu bị đuổi khỏi phủ suốt hai năm, bên người chỉ có Trường Sinh hầu hạ, nàng cũng chẳng hề để mắt tới Trường Sinh.
Hã Liễu Nhi vẫn còn đợi hắn.
Một cô nương trong mắt trong lòng đều là hắn, không màng danh phận, không sợ thiệt thòi , người như thế, thử hỏi hắn sao có thể không thương xót?
Gió bấc khiến ngoài trời rít lên từng trận, trong phòng đã đốt hai chậu than đỏ rực, mà nàng vẫn cảm thấy rét lạnh.
Có lẽ đêm nay thực sự rất lạnh, chưa đến giữa trưa hôm sau, đã nghe nói lão phu nhân phát đầu đau, kèm theo ho khan, đại khái là nhiễm phong hàn.
Trong phủ lập tức cho người mời đại phu đến bắt mạch. Quả nhiên là phong hàn, kê đơn bốc thuốc xong, Tiết Nghi Ninh liền đích thân sắc thuốc, rồi bưng vào phòng hầu hạ.
Lúc này Hoàng Thúy Ngọc cũng đang ở mép giường lão phu nhân chăm sóc. Lão phu nhân uống thuốc xong, hỏi chuyện Tỏa Nhi đánh nhau, Hoàng Thúy Ngọc kể lại, rồi nhân đó chỉ trích Lạc Tấn Phong một trận, nói hắn không biết thương đứa nhỏ, còn chẳng chịu đi đòi lại công bằng.
Lão phu nhân dẫu đau lòng vì Tỏa Nhi bị ức hiếp, nhưng lại bao che con trai, không ưa nghe lời trách cứ, sắc mặt liền lạnh xuống, trách Hoàng Thúy Ngọc đôi câu: “Không hiểu chuyện”, “Thiển cận nông cạn”.
Hoàng Thúy Ngọc dám đanh đá với Tiết Nghi Ninh, dám cao giọng trước mặt Lạc Tấn Phong, chứ đối với lão phu nhân thì không dám trái lời, đành cúi đầu im lặng, xấu hổ lúng túng dạ vâng.
Chờ lão phu nhân ngơi nghỉ một lát, nàng ta liền vội chuyển lời sang hướng khác:
“Nam hài vốn bướng bỉnh hiếu động, thường gây sự bên ngoài. Giống như Bảo Châu là nữ nhi, liền ngoan ngoãn hơn nhiều, yên tĩnh biết điều.”
Lão phu nhân khẽ thở dài, rồi quay đầu nhìn về phía Tiết Nghi Ninh, giọng điệu có phần ôn hòa hơn, nhẹ giọng hỏi:
“Ta nghe nói... mấy hôm trước Tấn Vân đến chỗ Hạ Liễu Nhi qua đêm, có thật không?”
Hoàng Thúy Ngọc đưa mắt nhìn sang, trên mặt mang theo ý cười vui sướng khi người khác gặp họa, dừng ánh mắt trên người Tiết Nghi Ninh.
Tiết Nghi Ninh yên lặng chốc lát, mới chậm rãi đáp:
“Nghe nói là Hạ cô nương lâm bệnh, tướng quân qua thăm.”
Lão phu nhân nghe vậy, không nói một lời.
Tiết Nghi Ninh cũng không biết còn có thể nói gì thêm.
Qua một lúc, lão phu nhân lại mở miệng:
“Từ khi hắn trở về đến nay, các ngươi… vẫn chưa từng cùng phòng?”
Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khó mà mở lời.
Loại chuyện này, vốn đã khiến người khác khó xử, huống chi là bị chính mẹ chồng hỏi thẳng mặt như vậy.
Nàng hiểu rõ, việc này trong phủ ai ai cũng thấy, lão phu nhân nay đã hỏi, ắt là đã sớm biết rõ mọi chuyện.
Lão phu nhân xưa nay luôn đau lòng việc Lạc Tấn Vân chưa có con trai, hận không thể hắn vừa trở về là đã có thể khiến nàng mang thai lần nữa. Có thể nhẫn nhịn đến hôm nay mới hỏi, xem như đã nể mặt nàng lắm rồi.
Lão phu nhân thở dài nói:
“Sao lại ra nông nỗi này? Tuổi các ngươi đâu còn nhỏ gì nữa…”
Tiết Nghi Ninh khẽ đáp:
“Mẫu thân nói đúng.”
Nghĩ một hồi, nàng cảm thấy lời ấy có phần quá lấy lệ, liền cố lấy can đảm nói thêm:
“Con… sẽ tìm dịp, nói chuyện với tướng quân một phen.”
Lúc này Hoàng Thúy Ngọc giả bộ thở dài:
“Đại ca xưa nay là người có chủ kiến, lời đã nói ra thì không đổi. Không ngờ lần này lại vì Hạ Liễu Nhi mà để tâm như thế.”
Ý trong lời nói, vô cùng rõ ràng.
Ý nàng ta là: Lạc Tấn Vân không bước vào phòng thê tử, ấy là vì không muốn, không ai khuyên nổi; còn quan tâm đến Hạ Liễu Nhi, thì chính là thật tâm để bụng.
Tiết Nghi Ninh biết rõ Hoàng Thúy Ngọc là cố ý muốn châm chọc mình, nhưng nàng lại không thể phản bác, bởi ngay cả chính nàng cũng không thể phủ nhận điều đó.
Lão phu nhân quả thật nghe lọt lời, liền quay sang Tiết Nghi Ninh, chậm rãi nói:
“Những năm nay trong phủ được yên ổn, đều là nhờ có con gánh vác, điều này ta đều nhìn thấy. Chỉ là thêm người cũng là việc lớn trong nhà, nếu quả thực phải đón Hạ Liễu Nhi vào cửa, con... còn nguyện ý không?”
Tiết Nghi Ninh thoáng lặng người.
Nàng nhớ lại ba năm trước, lần đầu tiên Hạ Liễu Nhi xuất hiện trước mặt mọi người, lão phu nhân cũng từng dùng giọng điệu như thế hỏi nàng.
Nàng khi ấy vẫn là nàng bây giờ, là một phụ nhân hiểu lý lẽ, biết giữ quy tắc, đến nỗi dù trong lòng trăm mối tơ vò cũng không thể mở miệng nói ra một câu “ta không nguyện ý”.
Tựa như có lưỡi dao âm thầm cắm vào ngực, khiến nàng nghẹn đến khó thở, giọng nói cũng nghèn nghẹn, chỉ có thể gắng gượng đáp:
“Hiện giờ... còn chưa rõ tướng quân trong lòng định đoạt ra sao. Hay là... để hỏi qua ngài rồi hãy nói?”
Nàng nhớ rất rõ, trước kia chính miệng hắn từng nói... sẽ không nạp thiếp.
Lão phu nhân gật đầu:
“Vậy lát nữa ta sẽ hỏi thẳng nó. Con cũng cứ yên tâm, nữ nhân kia cho dù vào cửa, cũng chỉ là thiếp thất. Nếu có sinh hạ hài tử, vẫn sẽ mang danh nghĩa con mà nuôi dạy. Mọi quy củ trong phủ, nàng cũng phải theo, tuyệt không có ngoại lệ.”
Tiết Nghi Ninh chỉ lặng lẽ gật đầu, thật lâu sau mới khẽ đáp một tiếng “Vâng”.
Hoàng Thúy Ngọc nói:
“Đại ca nếu thật lòng hiếu thuận, tất nhiên sẽ không từ chối. Mẫu thân đã mong cháu đích tôn của đại phòng bao lâu nay rồi!”
Lão phu nhân trong lòng cũng ngầm đồng thuận, chỉ khẽ buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Không bao lâu, nha hoàn lại chạy vào báo:
“Lão phu nhân, tướng quân tới.”
Lạc Tấn Vân đã trở về, lão phu nhân đang bệnh tất nhiên hắn sẽ lập tức đi thăm.
Lão phu nhân nói:
“Cho nó vào ngay.”
Vừa nói vừa định gượng dậy khỏi giường, Tiết Nghi Ninh ngẩn người, một thoáng thất thần rồi mới vội bước tới đỡ.
Hoàng Thúy Ngọc đứng bên chen lời:
“Mẫu thân cùng đại ca có việc cần nói chuyện, con dâu xin lui trước?”
Vừa nhìn cũng thấy nàng nôn nóng muốn lão phu nhân cùng Lạc Tấn Vân bàn bạc chuyện rước Hạ Liễu Nhi vào cửa.
Lão phu nhân gật đầu. Một lát sau đã nghe tiếng bước chân Lạc Tấn Vân vọng đến ngoài phòng. Tiết Nghi Ninh bỗng nhiên hoảng hốt, vội vã nói nhỏ:
“Vậy con dâu... cũng xin cáo lui.”
Nàng không muốn nghe chuyện Hạ Liễu Nhi, càng không muốn nghe hắn nói ra quyết định cuối cùng.
Hai chị em dâu cùng bước ra, vừa tới cửa phòng thì đã thấy Lạc Tấn Vân đi vào từ hành lang phía trước.
Hoàng Thúy Ngọc luôn tỏ vẻ kính trọng vị đại ca này, vội tươi cười đón:
“Vẫn là đại ca có hiếu tâm, vừa về đã vội đến thăm mẫu thân.”
Lạc Tấn Vân chỉ liếc nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, không đáp lấy nửa câu, rồi quay sang liếc nhìn Tiết Nghi Ninh, sau đó liền bước đến bên giường nói:
“Mẫu thân.”
Hoàng Thúy Ngọc đứng bên bối rối vừa tức giận. Không hiểu Lạc Tấn Vân rốt cuộc là ý gì.
Hắn vốn không thích Tiết Nghi Ninh, chẳng buồn để tâm đến nàng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng còn mình thì sao? Nàng đâu làm điều gì sai, vậy cớ sao hắn lại lạnh lùng, chẳng khác gì muốn ăn tươi nuốt sống nàng?
Tiết Nghi Ninh đã xoay người ra ngoài. Nàng không thể hỏi, cũng không dám hỏi, đành cắn răng bỏ đi.
Ngọc Khê theo nàng về Kim Phúc Viện, trên đường dè dặt hỏi:
“Phu nhân… có phải vừa rồi ở trong phòng đã nghe gì khiến người không vui?”
Tiết Nghi Ninh lúc này mới giật mình nhận ra, thì ra sắc mặt mình đã kém đến mức như vậy, đến nỗi chỉ một ánh mắt của Ngọc Khê thôi cũng đủ nhìn ra nàng đang không vui. Nàng vội nói:
“Không có gì cả.”
Rồi hơi cúi đầu, bước chân vô thức nhanh hơn, đi thẳng về phía trước.
Trời vào đông, tối đến sớm hơn bình thường. Vốn dĩ nàng định tự mình dỗ nữ nhi ngủ, nhưng lại nghĩ tới lúc này Lạc Tấn Vân đang ở chỗ lão phu nhân bàn chuyện, trong lòng đã chẳng còn bao nhiêu sức lực. Nàng chỉ liếc nhìn một cái, rồi liền quay về phòng mình, sớm đã tắm rửa xong, một mình ngồi đợi.
Trời mùa đông về đêm lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ có màn đêm đen đặc này, mới có thể tạm che giấu được phiền muộn và thất vọng trong lòng nàng.
Nàng chưa kịp ngồi lâu, ngoài cửa đã vang lên giọng Ngọc Khê:
“Phu nhân, tướng quân đến rồi.”
Nàng vốn đang ngồi ngây người trên giường, ôm chăn trong tay, nghe thấy vậy liền sững lại, ngón tay bấu chặt lấy vạt chăn, tim đập rối loạn, tay chân luống cuống, mãi sau mới bước xuống giường.
Lạc Tấn Vân vào cửa, chỉ dừng lại ở ngưỡng phòng ngủ, không bước thêm.
Tựa hồ nơi này không phải nơi hắn nên đến, bởi thế giữ một khoảng cách nhất định.
Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng gọi:
“Tướng quân.”
Hắn liếc nhìn chiếc giường, lại liếc sang ngọn nến đang cháy trên bàn, sau đó thu lại ánh mắt, không nhìn nàng nữa, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ta đến là để nói với cô chuyện của Hạ Liễu Nhi.”
Nàng không đáp lời, bàn tay vô thức siết lại, môi cũng khẽ mím chặt.
“Đêm trước Trường Sinh nói nàng ta bị bệnh, ta đến thăm, quả nhiên bệnh tình không nhẹ, hiện giờ đang uống thuốc, đã khá hơn đôi chút. Huynh trưởng nàng vì che chở cho ta mà bỏ mạng, ta cũng từng hứa sẽ đưa nàng ta vào phủ. Nay để nàng ta một mình ở nơi ấy, trong lòng ta thực sự không yên.”
Tiết Nghi Ninh không nói gì.
Hắn lại tiếp: “Ta biết, cô không thích nàng. Nhưng mẫu thân vừa rồi có nhắc...”
Hắn bỏ lửng nửa câu, rồi nói tiếp:
“Mẫu thân nói bà đã thương lượng với cô, cô cũng đã đồng ý, cho nên ta nghĩ... đưa nàng ta vệ phủ.”
“Chàng nhất định phải làm vậy để hạ nhục ta sao?” Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đã lấp lánh nước.
Hắn khựng lại.
Nàng khóc nói:
“Chàng hồi kinh đến nay, chưa từng bước vào phòng này một lần, vậy mà lại muốn đưa người khác vào cửa. Chàng bảo ta phải chịu đựng thế nào? Phải đối mặt với ánh mắt người trong phủ ra sao?”
Bao nhiêu ngày tháng dồn nén, đến giây phút này cuối cùng cũng vỡ òa. Nàng lau nước mắt, giọng đầy bi ai:
“Ta là thê tử của chàng, Bảo Châu là nữ nhi của chàng, chàng đối xử với mẹ con ta thế này, ta phải làm sao đây? Nữ nhi chúng ta… chẳng lẽ chàng thật sự chẳng hề quan tâm chút nào sao?”
Lạc Tấn Vân vẫn luôn giữ gương mặt lạnh lùng, môi mím chặt. Đến lúc này, dường như có chút xúc động, hắn nhìn nàng nói:
“Cô vốn không nên quay về, càng không nên sinh ra đứa bé! Ta không mong cô trở lại, cũng không muốn giữa chúng ta còn dây dưa gì nữa. Cứu phụ thân cô một mạng, là việc cuối cùng ta làm với thân phận con rể, từ nay về sau, nên đoạn tuyệt sạch sẽ, không còn liên quan!”
Ánh mắt hắn lộ vẻ giễu cợt:
“Nhưng cô lại quay về... chắc là để báo ân? Nhà các ngươi, xem cô là món đồ để trao đổi, còn coi ta là gì? Khi thì muốn gả cô cho ta để cầu quyền thế, khi lại muốn lấy chuyện báo ân cứu mạng mà sinh con cho ta?
“Vậy thì ta nói cho cô biết, ta không thiếu nữ nhân, càng không thiếu con cái. Nếu được chọn lại một lần, ta thà rằng người ta cưới khi ấy không phải là cô!”