Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 111



Tiết Nghi Ninh nước mắt tuôn như mưa, khóc đến mức không thốt nên lời.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng, sau đó quay đầu đi, siết chặt tay lại.

Tiếng nàng nức nở:

“Ý của chàng là... Muốn ta mang theo nữ nhi rời khỏi đây, đúng không?”

Giọng hắn trầm xuống:

“Ta không có ý đó. Chỉ là… cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng, cô muốn đi thì đá ta sang một bên, đến khi quay về, ta liền phải coi là ân sâu nghĩa nặng, hoan hỉ nghênh đón sao? Nơi này vốn là nơi cô phải về. Chỉ là ta không muốn nhìn thấy cô."

“Ta biết… là ta tự mặt dày trở về,” nàng nghẹn ngào, “Nhưng Bảo Châu… con bé là do chàng đưa tới thế gian này… nó không biết là chàng chán ghét mình, vẫn luôn xem chàng là phụ thân.”

Lạc Tấn Vân bỗng quát:

“Ai bảo nàng không có mắt như thế, cứ nhất quyết đầu thai làm hài tử của hai ta, vậy thì tự đi mà gánh lấy hậu quả!”

Một lúc rất lâu sau, hắn nói:

“Cũng giống như ta vậy… chẳng phải sao?”

Tiết Nghi Ninh vẫn còn đang khóc, hắn đứng lặng một hồi, như thể không muốn ở lại thêm nữa, liền xoay người toan rời đi.

Nàng lại đột ngột cất tiếng:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ta không đồng ý để nữ nhân kia bước vào cửa. Nếu như… chàng cứ nhất quyết như thế thì xem như đã hưu ta đi."

Hắn khựng lại, bước chân dừng giữa hiên, hồi lâu cũng không quay đầu.

Tiết Nghi Ninh bật dậy khỏi giường, chạy đến sau lưng hắn, đứng sững một lúc, rồi bất chấp tất cả mà ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào nói:

“Trước kia là ta sai… Nay ta chỉ muốn giữ lấy Bảo Châu, giữ lấy chàng. Ta biết mẫu thân muốn có tôn tử, chẳng lẽ ta không thể sinh sao? Chàng không hề chạm vào ta, lại muốn lấy danh nghĩa nối dõi tông đường mà đón nàng ta vào cửa, ta không cam lòng! Trừ khi chàng sẽ vì nàng ta, đem mẹ con ta đuổi ra khỏi nơi này!”

Lạc Tấn Vân toàn thân căng cứng, đứng im hồi lâu không động đậy, cũng không nói nửa lời. Rồi bất chợt, hắn gỡ tay nàng ra, đẩy cửa lao đi, bóng dáng thoắt cái đã khuất sau viện.

Nàng nước mắt tuôn trào như suối, tim đau như dao cắt, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Đêm dài lặng lẽ, từng chút từng chút trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu, nước mắt nàng cũng đã cạn khô. Nàng một mình ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn ánh nến nhảy nhót trong phòng.

Từ ngoài vọng vào tiếng trống canh vẳng vẳng giữa màn đêm.

Sau đó, lại có tiếng bước chân vang lên trong viện…

Tiếng bước chân kia ngày một gần, cuối cùng dừng lại ngoài cửa. Lạc Tấn Vân bất ngờ đẩy cửa bước vào.

Hắn cài then cửa lại, đi đến mép giường, lặng lẽ nhìn nàng, trầm giọng nói:

“Vừa rồi những lời ta nói, e rằng nàng đã hiểu lầm.”

“Ta không định nạp nàng ta làm thiếp. Ý ta là, Hạ Liễu Nhi đang bệnh nặng, chỉ định đón nàng ta về tạm dưỡng, chờ khi nàng ta khỏe lại, sẽ nhờ nàng đứng ra, xem có thể tìm cho nàng ta một chốn yên ổn mà gả đi. Huynh trưởng Hạ Liễu Nhi đã gửi gắm muội muội cho ta, nếu để nàng ta cô đơn sống hết quãng đời còn lại, ta cũng thấy áy náy.”

Tiết Nghi Ninh chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lại tiếp lời:

“Còn về chuyện nàng nói… Ta đã nghĩ kỹ. Ta chỉ có một nữ nhi, mẫu thân vẫn luôn đau đáu chuyện đó, đến khi bệnh cũng chẳng ngơi nhắc. Ta quả thật cần một đứa con trai. Mà nàng… xuất thân từ Tiết gia, nơi nhân tài lớp lớp, như người ta vẫn nói: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Con của nàng, tất nhiên cũng chẳng tầm thường, Bảo Châu chính là như thế.

Vì vậy, nếu muốn có con trai, để nàng sinh ra, dĩ nhiên là tốt nhất.”

Hắn nhìn nàng, trầm giọng nói:

“Chúng ta vốn dĩ đã không còn nợ nần gì nhau. Nhưng sự việc đến nước này, ta và nàng là phu thê, lại có với nhau một nữ nhi… tựa như đã khó lòng chia cắt. Nếu nàng đồng ý, chúng ta cứ làm một đôi phu thê bình thường. Ta kính trọng nàng, nàng thay ta sinh con nối dõi tông đường, nàng… có nguyện ý không?”

Nàng sững người, nhất thời không thốt nên lời.

Hắn ngồi xuống mép giường, bỗng cúi người, bất ngờ giữ lấy môi nàng, hôn sâu một cái, sau đó mới buông ra, lặng lẽ nhìn nàng.

Tựa hồ muốn nhìn xem, nàng có đồng ý hay không.

Nàng chưa kịp phản ứng, hắn đã lần nữa cúi xuống, vòng tay siết lấy gáy nàng, mạnh mẽ mút lấy môi nàng, không để nàng kịp tránh, đã xâm chiếm mãnh liệt, như thể muốn đem môi lưỡi nàng nuốt trọn vào bụng.

Rõ ràng là những lời khi nãy của hắn đã khiến nàng tổn thương, vậy mà giờ đây, ở trong lòng hắn, nàng lại ngây ra một thoáng, rồi nhịn không được mà đưa tay níu lấy cánh tay hắn.

Hắn lập tức ôm siết lấy nàng, hôn càng sâu, một bên gỡ bỏ xiêm y, một bên đem nàng đè xu.ống giường.

Khoảnh khắc ấy, nàng mới hiểu ra, thì ra bản thân vẫn luôn nghĩ về hắn.

Hắn đi hai năm, nàng vẫn nghĩ về hắn, mong hắn quay về. Nay hắn đã trở lại, nàng chỉ muốn hắn nhìn nàng một cái, đối với nàng thêm vài phần để tâm.

Từ lúc hắn trở về mà cứ làm như không trông thấy nàng, nàng không sao ngủ được một giấc yên lành. Lòng thì thê lương, khắp người lạnh buốt.

Tối nay, hắn ôm lấy nàng, nàng tựa như cuối cùng cũng tìm được hơi ấm, liền không muốn buông tay nữa.

Đêm đông giá buốt, vậy mà căn phòng đêm nay lại nóng đến lạ thường.



Sáng sớm, Lạc Tấn Vân tỉnh lại. Ngọn nến bên giường đã tắt, một vệt nắng sớm chiếu nghiêng qua cửa sổ. Trong lòng ngực hắn, nữ tử với mái tóc đen rối nhẹ, dung nhan thanh tú như ngọc, đang ngủ yên.

Hắn, đã thất bại.

Vốn định sẽ không lại gần nàng nữa.

Hai năm ở Liêu Đông, hắn đã tự ép mình nghĩ thông suốt mọi điều. Rằng, cầm được thì cũng phải buông được. Rằng, vạn sự chớ cưỡng cầu. Hắn đã quyết tâm buông bỏ.

Những chuyện đã qua, xem như vì bản thân ngu muội. Những ngày sau, sẽ không còn chấp niệm, sẽ không còn mơ tưởng đến điều không thuộc về mình.

Thế nhưng… nàng khóc trước mặt hắn.

Chỉ một lần ấy thôi, hắn đã không kìm được nữa.

Nàng vì hắn mà khóc.

Trước kia hắn từng thấy nàng khóc vì Bùi Tuyển, đã nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng vì hắn mà rơi nước mắt.

Vậy là, hắn đã quên hết những lời thề, quên luôn bản năng sinh tồn.

Một lần nữa, cam tâm tình nguyện rơi xuống vực sâu mang tên nàng.

Người ta, một đời có thể ngã bao lần đến tan xương nát thịt? Lần này nếu lại ngã xuống… hắn còn có thể gượng dậy nổi nữa không?

Bên ngoài truyền vào tiếng nước lay động trong chậu, Tiết Nghi Ninh chợt bừng tỉnh.

Ngoài cửa, giọng Ngọc Khê nhẹ nhàng vang lên:

“Phu nhân…”

Lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện trời đã gần trưa. Vội vàng định ngồi dậy, nhưng Lạc Tấn Vân đã lên tiếng trước, hướng ra ngoài nói:

“Phu nhân bị bệnh, sáng nay nghỉ trên giường.”

“Dạ vâng.” Ngọc Khê đáp khẽ.

Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa. Hắn quay sang nàng, dịu giọng:

“Ngủ thêm một lát đi, chiều dậy cũng chưa muộn.”

Đã hai đêm không yên giấc, đáy mắt nàng phủ một tầng mỏi mệt.

Nàng ngước nhìn hắn, rồi áp mặt vào ngực hắn nhắm mắt lại.

Chợp mắt trong chốc lát, nàng lại mở mắt ra.

Hắn khẽ hỏi:

“Sao vậy?”

“Giờ này thành quen rồi, không ngủ lại được.” Nàng đáp.

“Vậy thì cứ nằm nghỉ đi.”

“Ừ.”

Hai người cứ thế yên lặng nằm cạnh nhau.

Một lúc sau, nàng chợt nhớ tới mẹ chồng còn đang bệnh, mà mình lại chưa đi thỉnh an, lại nghĩ tới chuyện của Hạ Liễu Nhi hôm trước…

“Ngày hôm qua mẫu thân có nói với ta… muốn nạp Hạ cô nương làm thiếp.” Nàng khẽ cất tiếng.

Lạc Tấn Vân đáp:

“Bà sẽ không nhắc lại đâu. Ta đã nói rõ với mẫu thân lý do đuổi Hạ Liễu Nhi khỏi phủ. Năm đó nàng ta vừa vào cửa đã vụng trộm cấu kết với Trường Sinh, cố tình làm ra vẻ rơi xuống nước để ta phải ra tay cứu, mượn cớ đó buộc ta phải theo khuôn khổ sắp đặt. Mẫu thân cũng sợ nàng ta gan lớn làm càn, cho nên về sau sẽ không còn nhắc đến chuyện này nữa.”

Tiết Nghi Ninh giờ mới biết được ngọn nguồn bên trong, thì ra Hạ Liễu Nhi bị đuổi ra khỏi phủ là vì chuyện ấy.

Nàng không nhịn được mà nói:

“Nhưng mấy ngày trước chàng còn ở chỗ nàng qua đêm.”

“Ai nói?” Hắn nhướng mày.

Tiết Nghi Ninh không muốn lôi A Quý ra, chỉ nói:

“Mọi người đều biết cả.”

Thấy vẻ chua xót thoáng hiện trên gương mặt nàng, hắn không nhịn được khẽ cong khóe môi, nói:

“Ta có đến xem nàng ta, nhưng xem xong thì ra ngoài, không có ở lại tâm tình. Ta ở ngoài viện ngồi một đêm, chứ không phải ngủ lại chỗ nàng. Như vậy không tính là ‘ở lại qua đêm’.”

Nàng không đáp. Một lúc sau, mới thấp giọng nói:

“Còn chuyện chàng muốn đón nàng ta về phủ dưỡng bệnh… chàng đã quyết rồi sao?”

Hắn cũng hạ giọng:

“Chưa có, ta chỉ muốn bàn với nàng.”

“Vậy thì ta không đồng ý.” Nàng đáp thẳng, “Muốn tìm đại phu thế nào, ta thay nàng mời. Cần người hầu hạ, ta cũng đưa qua. Nhưng không thể đón vào phủ.”

Rõ ràng là bị cự tuyệt, vậy mà trong lòng hắn lại có chút cao hứng. Hắn ngoan ngoãn đáp:

“Được, nghe theo nàng. Chuyện này ta không nhúng tay nữa, đều để nàng làm chủ.”

Nàng nói:

“Chuyện tìm nhà chồng cho nàng, ta có thể thử xem. Chỉ là… nàng dù sao cũng là cô nhi, e rằng không dễ tìm được nhà quá cao sang.”

Ý tứ rất rõ ràng, nàng sẽ đứng ra thu xếp, nhưng tuyệt đối không lấy danh nghĩa Lạc gia hay bản thân mình mà gượng gạo nâng đỡ thể diện cho Hạ Liễu Nhi.

Hắn đưa tay vuốt ve sợi tóc bên thái dương nàng, dịu dàng đáp:

“Được.”

Bầu không khí lúc này thật khó mà nói thành lời, vừa yên bình vừa ngập tràn một thứ tình ý ái muội mềm mại. Hai người lặng lẽ dựa vào nhau.

Lại nằm thêm một lúc, Tiết Nghi Ninh khẽ nói:

“Ta không ngủ được, vẫn nên dậy thôi.”

Hắn nghe vậy liền thả nàng ra, để nàng ngồi dậy.

Nàng phải chải đầu trang điểm, tất nhiên không nhanh bằng hắn. Đợi đến khi hắn chỉnh tề xong xuôi, nàng còn đang ngồi trước gương, để Tử Thanh giúp kéo gọn búi tóc.

Ngọc Khê cũng vào, mang đệm chăn trên giường đi thay mới.

Đêm qua hai người quấn quýt nồng nhiệt, không chừng vẫn còn lưu lại dấu vết. Nghĩ tới đó, Tiết Nghi Ninh hơi đỏ mặt, có phần ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Bảo Châu lon ton chạy vào, ôm trong tay con lật đật mới, vừa đi vừa vang lên tiếng “keng keng keng”.

Vú già theo sau thấy Lạc Tấn Vân vội vàng giải thích:

“Bảo Châu nhất quyết đòi tìm phu nhân. Nô nói phu nhân hôm nay không được khỏe, bảo đừng quấy rầy, mà cô nương chẳng chịu nghe.”

Tiết Nghi Ninh dịu dàng hỏi:

“Bảo Châu, ăn cơm chưa?”

Bảo Châu trả lời:

“Ăn, hạt sen.”

“Lại ăn chè hạt sen à? Không ngán sao?” Nàng mỉm cười hỏi.

Bảo Châu dường như không hiểu “ngán” là gì, hoặc cũng có thể không chú ý lắm, không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tấn Vân đang đứng trước mặt.

Một lát sau, bé chậm rãi nói nhỏ:

“Ừm… c.ha…”

Lạc Tấn Vân bước đến trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, dịu dàng gọi:

“Bảo Châu.”

Bảo Châu cười toe, đưa con lật đật lắc lư trong tay cho hắn nghe thử.

Con lật đật ấy hơi lớn, mà tay bé thì nhỏ, nên bé phải dùng cả hai tay để lắc. Lực tay còn yếu, nên chỉ hơi dùng sức một chút, thân mình đã chao đảo, suýt nữa ngã xuống, Lạc Tấn Vân nhanh tay đỡ lấy nữ nhi.

Bảo Châu ngước lên gọi:

“Nhị thúc…”

Lạc Tấn Vân thoáng sửng sốt, hỏi lại:

“Nhị thúc gì cơ?”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười giải thích:

“Là nhị đệ, jầu hết đồ chơi trong tay Bảo Châu đều là nhị thúc đưa cho.”

Lạc Tấn Vân không biết đang nghĩ gì, nhìn Bảo Châu, bỗng khẽ nói:

“Chỗ cha cũng có đồ chơi đấy, đi, theo cha sang lấy.”

Nói rồi liền ôm Bảo Châu đi ra ngoài sân.

Vú già do dự một chút, rồi vội vã đi theo sau.

Chẳng bao lâu sau, Lạc Tấn Vân đã ôm Bảo Châu quay trở lại. Tiết Nghi Ninh vừa vặn sửa soạn xong, liếc mắt một cái liền thấy trên người Bảo Châu mới được đeo thêm một chiếc vòng cổ.

Vòng cổ kia chế từ vàng mười, ánh vàng chói mắt. Phía dưới treo một chiếc khóa trường mệnh cũng bằng vàng, nổi bật nhất là viên đá quý đào hồng nhạt được nạm ở giữa, trong suốt lấp lánh, sắc màu rực rỡ chói lòa, đến mức nàng cũng hiếm khi thấy loại đá ấy có tỉ lệ cắt gọt đẹp như thế.

Nàng cẩn thận lật mặt sau khóa trường mệnh, thấy còn khắc hai chữ nhỏ: “Bình an phú quý.”

Nàng khẽ nhíu mày:

“Cái này là…”

Lạc Tấn Vân dừng một chút, đáp:

“Ở Liêu Đông tình cờ có được, tiện tay mang về.”

Hắn nói nghe nhẹ tênh, lại mơ hồ, khiến Tiết Nghi Ninh càng cảm thấy có điều không thật. Món đồ tinh xảo thế này, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho nữ oa, lại còn nạm một viên đá quý hiếm đến vậy. Dù có tìm thợ thủ công khéo tay cũng chưa chắc làm được tinh xảo đến mức này, sao có thể nói là “tình cờ có được” cho qua dễ dàng?

Nàng chỉ thoáng nghi hoặc, cũng không truy hỏi, chỉ cúi xuống dịu giọng bảo:

“Bảo Châu xuống đi nào, để cha con còn dùng cơm.”

Nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tấn Vân:

“Chàng dùng bữa sáng ở đây luôn chứ?”

“Ừ.” Hắn đáp.

Lúc này, Bảo Châu nhỏ giọng nói:

“Không, xuống đâu.”

Lạc Tấn Vân khẽ cười:

“Được, cha ôm con ăn cơm.”

Vú già đứng một bên, âm thầm mừng rỡ, tướng quân cuối cùng cũng chịu ôm tiểu chủ nhân rồi!

Nhưng rồi lại thấy buồn bực trong lòng. Mấy hôm trước còn một bộ lạnh nhạt xa cách, vậy mà đêm qua đã đến Kim Phúc Viện qua đêm, sáng nay lại đối xử dịu dàng với Bảo Châu như vậy. Bà nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, tướng quân rốt cuộc đang nổi cơn gì.