Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 113



Khi cúi người lấy con lật đật ra, Tiết Nghi Ninh như nhớ ra điều gì, liền nói thêm:

“Vòng cổ là con bé tự gỡ xuống, nó thích nghịch, ta sợ con bé làm hỏng nên tạm thời cất đi. Chờ lớn thêm chút, rồi cho mang lại.”

Lời này nghe qua như thể: vì con không thích nên mới tháo?

Lạc Tấn Vân trầm ngâm một lát, bé con còn nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ đều phải người chăm sóc, đeo đồ như vậy quả thật hơi vướng víu. Đợi lớn thêm rồi đeo lại cũng được. Dù sao món đó vừa hoa lệ lại quý giá, để chơi đùa làm hỏng thì đáng tiếc.

Lúc hai người đang dùng cơm chiều, Bảo Châu mới tỉnh giấc. Cũng vừa lúc đói bụng, liền được bà vú ôm xuống ăn chút gì đó.

Tiết Nghi Ninh vừa ăn vừa nói với hắn:

“Đồ đạc bên kia đã dọn về hết. Còn Hạ Liễu Nhi, ta đã cho người sang đó hầu hạ, cũng dặn bọn họ ngày mai báo lại tình trạng bệnh. Nếu cần đổi đại phu, ta sẽ sắp xếp.”

Lạc Tấn Vân gật đầu.

Hắn lại hỏi:

“Mẫu thân có nói gì về chuyện nàng ta không?”

Tiết Nghi Ninh khẽ lắc đầu:

“Mẫu thân chỉ thương chàng vất vả, cũng không thật lòng chấp nhất chuyện Hạ cô nương, nên không nói thêm gì.”

Đang trò chuyện, Hoa mụ mụ bước nhanh vào. Vừa thấy Lạc Tấn Vân thì bước chân khựng lại, như có điều muốn nói nhưng rồi ngập ngừng, chỉ đứng im một bên.

Hà mụ mụ ngày trước bị thương ở Ung Châu, giữ lại được mạng nhưng thân thể không còn khỏe như xưa. Sau đó, Tiết Nghi Ninh cho bà một khoản bạc, để bà về sống với con trai an dưỡng tuổi già. Giờ đây, người hầu bên cạnh nàng là Hoa mụ mụ.

Hoa mụ mụ tuy được việc, nhưng tính tình không được ôn hòa như Hà mụ mụ, lại ngay thẳng, làm việc thường hấp tấp, thiếu mềm mỏng.

Tiết Nghi Ninh liếc nhìn nàng một cái, hỏi:

“Mụ mụ sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Hoa mụ mụ cuối cùng cũng nhịn không được nữa, nói thẳng:

“Phu nhân nói muốn nghiêm trị thói quen bàn tán sau lưng chủ tử, khua môi múa mép. Lão nô tính tình ngay thẳng, nghe thấy Lưu mụ cùng người trong viện nói năng bậy bạ, liền tranh cãi vài câu, vậy mà bà ta còn không phục!”

Tiết Nghi Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi:

“Nói những gì?”

Hoa mụ mụ liếc mắt nhìn Lạc Tấn Vân, có vẻ e ngại không tiện nói.

Tiết Nghi Ninh liền hỏi:

“Nói về tướng quân, hay là nói ta?”

Hoa mụ mụ nhỏ giọng đáp:

“Là nói phu nhân… cũng có cả tướng quân. Bọn họ bảo phu nhân cũng có chút bản lĩnh, có thể khiến tướng quân trở về Kim Phúc Viện, nhưng tướng quân vốn không thật lòng thích phu nhân, chỉ ở được mấy ngày rồi sớm muộn gì cũng dọn đi. Ngoài ra… còn những lời khó nghe hơn.”

Tiết Nghi Ninh trầm mặc, không nói một lời.

Lạc Tấn Vân liếc nhìn nàng một cái, rồi quay sang hỏi:

“Lưu mụ kia, là người trong phòng của đệ muội?”

Tiết Nghi Ninh gật đầu:

“Phải, Nhị đệ muội là chỗ dựa của bà ta. Còn chỗ dựa của Nhị đệ muội là hai đứa con trai nàng.”

Còn Tỏa Nhi và Xuyên Nhi, thì khỏi nói cũng biết, người chống lưng đương nhiên là lão phu nhân. Đó cũng là lý do vì sao Hoàng Thúy Ngọc dám thường xuyên đối đầu với Tiết Nghi Ninh.

Nhắc tới Hoàng Thúy Ngọc, sắc mặt Lạc Tấn Vân thoáng sa sầm, lạnh giọng nói:

“Đem Lưu mụ kia gọi tới đây, vả miệng.”

Hoa mụ mụ vừa nghe lệnh, trong lòng vui như mở cờ, lập tức xoay người đi ngay.

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ liếc Lạc Tấn Vân một cái, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Sự vụ trong phủ, chỗ em dâu là khó xử nhất. Nếu không theo đúng ý Hoàng Thúy Ngọc, nàng ta sẽ chạy tới lão phu nhân kêu oan, rồi lại lôi cả Nhị đệ ra làm loạn. Cuối cùng người thiệt thòi vẫn là mình, nhiều chuyện muốn xử cũng chỉ đành dừng lại.

Nhưng hôm nay có hắn ở đây, nếu hắn chịu nghiêm trị Lưu mụ, thì dẫu bên phía Hoàng Thúy Ngọc hay lão phu nhân có gây khó dễ, nàng cũng đã có cơ sở để ứng phó.

Rất nhanh, Hoa mụ mụ đã dẫn Lưu mụ tới.

Lưu mụ vừa bước vào đã vội vàng lên tiếng:

“Phu nhân! Nô thật sự không nói gì cả! Chỉ đang kể mấy chuyện quê nhà ngày trước thôi, là Hoa mụ mụ nghe nhầm đấy ạ! Phu nhân nhà nô còn sai nô sang tú phòng lấy đồ, nô còn chưa kịp đi lấy nữa đây!”

Hoa mụ mụ lập tức phản bác:

“Lỗ tai ta tốt lắm đấy! Ngươi cùng mấy người kia nói gì mỗi câu ta nghe rõ mồn một, sao mà nghe nhầm được?!”

Lưu mụ còn định mở miệng biện giải, nhưng Tiết Nghi Ninh đã lạnh giọng nói trước:

“Phu nhân nhà ngươi phân phó ngươi làm việc, chứ không phải để ngươi sau lưng bôi nhọ đại ca đại tẩu của nàng. Ngươi làm như vậy, bảo nàng đặt mặt mũi ở đâu? Nếu là người khác, ta đã sớm bán ra ngoài hoặc đẩy đi thôn trang rồi. Chỉ là ngươi mang danh người bên cạnh đệ muội, ta tạm thời chỉ trách phạt một phen, sau đó giao cho chính nàng xử trí.”

Dứt lời, nàng nhìn sang Hoa mụ mụ, giọng chậm lại nhưng không kém phần uy nghiêm:

“Vả miệng.”

Hoa mụ mụ được lệnh, lập tức bước tới túm lấy Lưu mụ, “chát chát” hai tiếng vang dội.

Hoa mụ mụ thân thể khỏe mạnh, ra tay không chút lưu tình, hai cái tát liền đánh toạc khóe miệng Lưu mụ, máu rỉ ra thành một vệt đỏ sẫm.

Lưu mụ phẫn uất tột cùng, bụm má giận dữ quát lên:

“Phu nhân… cô dù là chủ mẫu, nhưng ta là người bên cạnh Nhị phu nhân! Cô lại dám hạ thủ nặng tay đến vậy, chẳng chút nể tình gì!”

Tiết Nghi Ninh chỉ liếc nàng một cái, không buồn tranh luận.

Ngọc Khê lạnh lùng đáp thay:

“Giờ mới nhớ ai là chủ mẫu à?”

Lưu mụ hừ lạnh một tiếng, xoay người, giận dữ  đi khỏi Kim Phúc Viện.

Tiết Nghi Ninh thừa hiểu, Lưu mụ nhất định sẽ chạy về tìm Hoàng Thúy Ngọc mách lẻo. Mà Hoàng Thúy Ngọc từ trước đến nay đã chẳng chịu nổi một chút uất ức, ắt hẳn sẽ lại tìm đến lão phu nhân để cáo trạng.

Quả nhiên, không bao lâu sau, ngay lúc hai người vừa dùng xong cơm tối, Phúc Lộc Đường bên kia liền có động tĩnh. Hiển nhiên Hoàng Thúy Ngọc đã tới đó khóc lóc kể khổ. Chỉ một lát sau, đã có người từ Phúc Lộc Đường tới mời Tiết Nghi Ninh qua gặp.

Lạc Tấn Vân lập tức đứng dậy:

“Ta đi cùng nàng.”

Tới Phúc Lộc Đường, quả nhiên thấy Hoàng Thúy Ngọc đang ngồi bên lão phu nhân, nước mắt ngắn dài, bộ dạng cực kỳ đáng thương.

Lão phu nhân vừa uống thuốc xong, buổi chiều đỡ hơn, đã có thể ăn uống chút ít, lúc này đang ngồi trên sập nghỉ ngơi. Thấy Lạc Tấn Vân cùng đến, liền hỏi:

“Sao con cũng qua đây?”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Vừa vặn đến thăm mẫu thân xem người đã đỡ chưa.”

Lão phu nhân gật đầu nói đã khá hơn nhiều, rồi lập tức nhìn sang Tiết Nghi Ninh, nghiêm giọng hỏi:

“Nghe nói con sai người đánh vú già của em dâu con, đến mức chảy cả máu miệng? Chuyện này có thật không?”

Tiết Nghi Ninh điềm đạm đáp:

“Hồi mẫu thân, Lưu mụ kia ở hậu viện buông lời bàn tán chủ tử, lời lẽ vô cùng khó nghe. Con thấy bà ta làm vậy không chỉ làm xấu mặt chủ mẫu, mà còn tổn hại đến danh dự của đệ muội, nên mới cho người vả miệng, định bụng ngày mai sẽ đích thân sang nói rõ với đệ muội.”

Lão phu nhân thở dài:

“Dẫu sao đó cũng là người hầu thân cận của em dâu con, tính ra cũng là nửa trưởng bối. Con ra tay nặng như vậy, mặt mũi người ta biết để đâu? Lại nói, đệ muội con cũng nói rồi bà ta không phải người như thế. Có khi là người bên cạnh con nghe nhầm thì sao?”

“Mẫu thân—” Lạc Tấn Vân mở lời, giọng nghiêm túc:

“Ngài đã giao việc trong hậu viện cho Nghi Ninh trông coi, thì nên để nàng quản lý cho trọn vẹn. Nếu nàng đã ra quyết định, mà ngài lại làm người tốt đứng ra cản, bác bỏ lệnh của nàng, như vậy nàng còn uy tín gì trong phủ nữa?

“Vài ngày trước chính tai con nghe thấy người trong viện sau lưng phỉ báng chủ tử. Khi đó con còn trách Nghi Ninh một trận, tưởng nàng  quản không nghiêm. Giờ mới biết, chẳng phải nàng không muốn quản, mà là nàng không thể quản được.”

“Hạng người như Lưu mụ, ba lần năm lượt phạm quy, lại còn dám ngang nhiên càn rỡ, theo lý nên lập tức bán đi. Chẳng qua Nghi Ninh nể mặt đệ muội, mới chỉ sai người vả miệng.”

Lão phu nhân vội vàng lên tiếng:

“Ta làm gì đến mức là người tốt đứng ra cản đâu? Con nói vậy, chẳng lẽ ta hỏi mấy câu cũng là sai rồi sao?”

Lạc Tấn Vân nghiêm giọng đáp:

“Mẫu thân hỏi đương nhiên không sai. Chỉ là theo ý nhi tử, trừng phạt như vậy vẫn còn nhẹ.”

Lão phu nhân nghe vậy cũng không đáp, chỉ quay sang nhìn Hoàng Thúy Ngọc.

Hoàng Thúy Ngọc nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa nói:

“Đại ca, tẩu tẩu—— mụ mụ đó thật sự đã nghe nhầm. Lưu mụ dám thề với trời, tuyệt đối chưa từng bàn luận gì về tẩu tẩu. Cái tội danh này, thật sự oan ức lắm…”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, đáp:

“Đệ muội không biết đã rõ hay chưa, người bên cạnh cô lại dám mở miệng nói… nữ nhi ta Bảo Châu, là ‘bồi tiền hóa’(*)?”

(*) Bồi tiền hóa: Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái. Vì thời xưa gả chồng cho con gái, lại phải cho con một món tiền hồi môn.

Hoàng Thúy Ngọc sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ nói:

“Thật sự… có chuyện như vậy sao?”

Lạc Tấn Vân lạnh giọng:

“Ta chính tai nghe người khác bàn tán, trong đó còn có những lời khó lọt tai hơn nhiều. Truy ra nguồn gốc, mới biết đều là từ viện của cô mà ra. Vì nể tình đệ muội, hôm đó ta mới không giết người tại chỗ, nhẫn đến bây giờ, chỉ đánh hai cái tát, đệ muội còn chưa vừa lòng?”

“Ta… ta…” Hoàng Thúy Ngọc nhất thời cứng họng, không thốt nổi một câu.

Lạc Tấn Vân đảo mắt nhìn sang lão phu nhân, trầm giọng:

“Mẫu thân, nếu hậu viện Lạc gia còn để xảy ra chuyện như thế, thì thật sự là mất hết thể diện. Nghi Ninh đã một lòng nghiêm cẩn, mẫu thân nên thay nàng giữ uy nghiêm mới phải.”

Lão phu nhân gật đầu, thở dài:

“Được rồi, cứ thế mà làm.”

Rồi quay sang Hoàng Thúy Ngọc:

“Cái vú nuôi kia của cô, miệng mồm cũng quá độc. Bảo Châu là thân phận gì, há để bà ta muốn mắng là mắng?”

Hoàng Thúy Ngọc vội vàng cúi đầu nhận sai:

“Là con hồ đồ, không biết có chuyện như thế. Sau này con sẽ quản bà ấy thật nghiêm!”

Việc đến đây coi như kết thúc. Hoàng Thúy Ngọc cáo lui trước, Lạc Tấn Vân và Tiết Nghi Ninh lại lưu lại bên lão phu nhân thêm một lúc rồi mới cáo lui.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, đêm xuống, gió lạnh cắt da. Tiết Nghi Ninh hai tay lạnh buốt, chỉ có thể đưa lên trước người nhẹ nhàng xoa xoa để sưởi.

Lạc Tấn Vân suốt quãng đường trầm mặc không nói, sắc mặt dường như cũng không mấy dễ coi.

Tiết Nghi Ninh khẽ nói:

“Cũng may có tướng quân. Trong phủ, đệ muội ngoài việc dè chừng mẫu thân một chút, thì người duy nhất thật sự khiến nàng kiêng nể… chính là chàng.”

Lạc Tấn Vân dừng bước, nghiêng đầu hỏi nàng:

“Đệ muội tính tình vô lễ, ngang ngược, mẫu thân thì mắt nhìn hạn hẹp, quản cái nhà này, có phải là rất mệt không?”

Đặc biệt là, hắn xưa nay chưa từng cho nàng sự hậu thuẫn rõ ràng.

Nàng nhẹ giọng đáp:

“Mỗi gia đình đều có chỗ khó quản, Lạc gia chỉ hai phòng huynh đệ, cũng xem như đã đơn giản rồi.”

Lạc Tấn Vân trầm mặc một thoáng, rồi nói:

“Về sau, không cần nhún nhường đệ muội. Nếu nàng dựa vào Nhị đệ hay mẫu thân gây chuyện, thì nàng cứ đến tìm ta.”

“Được.”  nàng nhẹ đáp.

Hắn đưa tay ra, khẽ nắm lấy tay nàng.

Tay nam nhân hơi thô ráp, nhưng lại ấm áp lạ thường. Bàn tay được bao bọc trong lòng bàn tay ấy, có một cảm giác an ổn lạ lùng.

Nàng chợt cảm thấy, đêm đông dường như cũng chẳng còn lạnh nữa.

Trở lại trong phòng, đã chuẩn bị tắm rửa.

Khi nàng giúp hắn sắp xếp y phục để thay, không nhịn được hỏi:

“Cái áo ngủ ta may cho chàng… sao chưa từng thấy mặc?”

Lạc Tấn Vân khựng lại một chút, trả lời qua loa:

“Chắc là… cất ở đâu rồi, ta không nhớ rõ.”

Nhưng Tiết Nghi Ninh biết rất rõ, ở chính đường tuyệt đối không có, vì nàng từng đích thân tìm.

Hiển nhiên Lạc Tấn Vân không muốn trả lời kỹ càng, hắn cầm y phục rồi quay người bước vào phòng tắm.

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, lại hỏi:

“Chàng… có phải đã ném đi rồi không?”

Hắn đáp ngay:

“Không có.”

Nói xong liền không quay đầu lại, đi thẳng vào trong.

Khi Lạc Tấn Vân từ phòng tắm trở ra, liền thấy Tiết Nghi Ninh đang ngồi ở đầu giường, bên giá cắm nến, cẩn thận may một chiếc áo nhỏ. Nhìn kỹ mới nhận ra, đó là áo bông mỏng nàng đang làm cho Bảo Châu mặc đầu xuân.

Một mũi kim, một đoạn chỉ, nàng cắm xuống từng đường từng mũi. Tay nàng đông cứng, kim chỉ mới đi được một đoạn ngắn đã phải dừng lại xoa tay, làm ấm đôi tay lạnh buốt.

Trong phòng có chậu than, so với bên ngoài cũng ấm hơn ít nhiều, nhưng tay thường xuyên đặt ra ngoài vẫn lạnh như băng.

Bất chợt, hắn chợt nghĩ, chiếc áo ngủ kia của hắn, chẳng phải cũng là nàng từng đường từng mũi ngồi may như thế này sao?

Hắn khẽ lên tiếng:

“Cái áo ngủ đó, ta không ném. Chỉ là… để quên ở đâu đó, ngày mai ta sẽ lấy ra.”

Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau, mang theo vài phần giận dỗi mà nói:

“Thật có thể lấy ra sao? Loại vải vân la ấy, chỉ có ta mới có một tấm. Nếu giờ chàng nói sẽ ‘lấy ra’, thì chẳng lẽ là định tìm người phỏng gấp cho giống?”

Ý nàng là, nàng nghi hắn đã lén vứt rồi, giờ sợ nàng giận nên mới định tìm cách làm lại một cái cho qua chuyện?

Lạc Tấn Vân bật cười:

“Đương nhiên có thể lấy ra. Chứ nếu không, nàng thật nghĩ ta nỡ lòng ném sao?”

“Ta thấy rất có khả năng là chàng cắt nó rồi.” nàng đáp.

“Sao có thể” Hắn chỉ mới nói nửa câu, thì lại ngừng bặt.

Sao có thể? Chính hắn cũng không hiểu nổi, sao lại nghĩ đến việc ném đi thứ đó? Làm sao mà nỡ?

Đợi đến khi hắn lên giường, nàng cũng đã thấy mí mắt nặng trĩu. Đặt kim chỉ sang một bên, rồi cũng nằm xuống.

Cả hai cùng nằm, nàng xoay người nhìn hắn, khẽ nói:

“Hôm qua, ta nhìn thấy dưới xương quai xanh của chàng có một vết thương mới.”

Vừa nói, nàng vừa đưa tay, nhẹ nhàng vén áo hắn lên một góc, nhìn vào chỗ đó.

Vết thương không lớn, nhưng kéo dài khoảng một gang tay, như một con rết nhỏ nằm vắt chéo dưới xương quai xanh, cách cổ chưa đến một tấc.

Hắn nhàn nhạt đáp:

“Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhẹ.”

Nguy hiểm đến thế, mà hắn lại chỉ nói là “vết thương nhẹ."

Nàng nhìn hắn, nhíu mày hỏi:

“Không phải là vùng biên ổn định rồi sao? Đâu còn chiến sự tại sao lại bị thương?”

Hắn đáp:

“Không có đại chiến, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xung đột nhỏ. Cũng có lúc bắt được mật thám xâm nhập. Vết thương này là do lúc bắt mật thám nên bị thương.”

Nàng lặng lẽ nhìn vết thương, nhẹ nhàng đặt tay lên, xoa dịu một chút, rồi hỏi:

“Bị bao lâu rồi?”

Lạc Tấn Vân nghĩ nghĩ, đáp:

“Sau khi đến đó được mấy tháng.”

Cũng chính vào khoảng thời gian hắn nhận được bức thư đầu tiên từ mẫu thân, trong thư nói nàng đã quay về, lúc đó… nàng đã mang thai được năm tháng.

Nàng khẽ thở dài, giọng trầm xuống:

“Sau này… nhớ cẩn thận hơn một chút.”

Vết thương kia, rõ ràng chẳng lớn, vậy mà vừa nhìn đã khiến người ta kinh sợ, lại càng làm người lo lắng.

Ngón tay nàng mảnh mai, dịu dàng lướt qua nơi ngực hắn, chạm đến đâu, hắn liền thấy tê rần đến đó. Trong lòng bất giác khẽ động, nàng thật sự chỉ là muốn nhìn vết thương thôi sao?

Hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát vào mình. Bàn tay thuận thế lướt lên sống lưng mượt mà, khẽ kéo dải lụa mảnh ở lưng nàng ra.

Tiết Nghi Ninh vội vã ngăn lại:

“Hai ngày nay… ta thấy hơi mệt…”

Buổi sáng không được nghỉ ngơi, ban ngày lại bận nhiều việc, một giấc ngủ trưa cũng không có. Tuy giờ còn có thể trò chuyện vài câu, nhưng thật sự chẳng còn sức lực đâu cho chuyện gì khác.

Hắn lập tức buông tay, không làm khó nàng nữa.

Rồi chậm rãi nói:

“Chuyến này tự mình trở về, còn chưa đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu. Ngày mai nàng sai người hỏi một tiếng, nếu bên ấy có rảnh, ta sẽ cùng nàng về thăm.”

Tiết Nghi Ninh không ngờ hắn lại chủ động nhắc tới chuyện này, liền nhanh chóng đáp:

“Được, ta sẽ an bài.”

Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng bảo:

“Ngủ đi.”

Nàng vẫn chưa buồn ngủ, khẽ nói:

“Ta còn muốn hỏi… chuyện hai người đã chết kia…”

Lần trước đã hỏi, nhưng hắn khi ấy không muốn nói, chỉ gạt cho qua. Nay hai người gần gũi hơn một chút, nàng nghĩ có lẽ hắn sẽ chịu nói thật.

Hắn đáp:

“Là ta giết hai người kia. Nhưng bọn chúng vốn là trọng phạm, lợi dụng chức vụ canh giữ cửa thành để cưỡng bức dân nữ. Cho nên chuyện này cũng không coi là nghiêm trọng gì.”

“Sao lại có kẻ như thế trấn giữ cửa thành…” Tiết Nghi Ninh thốt lên giọng mang theo kinh ngạc và cảm thán.

Lạc Tấn Vân đáp:

“Là ta chính mắt nhìn thấy.”

Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nói tiếp:

“Nhưng dù sao đối phương cũng là con trai Kinh Triệu Doãn, lại còn có quan hệ với hoàng tử. Chàng về sau… vẫn nên cẩn thận một chút. Tùy tiện giết người, dù có lý, cũng dễ sinh chuyện.”

Nàng không biết liệu những lời này có khiến hắn thấy phiền hay không, nhưng vẫn không nỡ im lặng, đành nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lạc Tấn Vân không hề tỏ ra khó chịu, chỉ dịu giọng đáp:

“Lúc ấy quả thật có phần xúc động. Về sau… sẽ không như vậy nữa.”

Nghe vậy, nàng yên lòng, tựa trán lên vai hắn, khép mắt lại.

Không lâu sau, nàng đã ngủ yên.

Còn hắn thì chưa, vẫn lặng lẽ giữ nguyên tư thế ấy, không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.