Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 112



Cơm sáng được bưng lên, Lạc Tấn Vân ôm Bảo Châu ngồi xuống. Bé đưa tay nghịch nghịch búi tóc trên đầu hắn.

Lạc Tấn Vân nắm lấy tay nhỏ của nàng, dịu dàng nói:

“Cái này không được đụng vào, làm rối rồi cha lại phải vấn tóc lại lần nữa đấy.”

Bảo Châu như hiểu, liền ngoan ngoãn rút tay về. Nhưng vừa quay đầu, bé lại đưa tay lên bàn.

Động tác nàng quá nhanh, chưa ai kịp ngăn, chỉ trong tích tắc, chén cháo nóng mà Lạc Tấn Vân vừa đặt trước mặt đã bị bé hất đổ. Cháo tràn khỏi bàn, đổ thẳng lên người hắn.

Các nha hoàn hoảng hốt, người vội buông bát, người chạy đi lấy khăn. Bảo Châu cũng sợ đến mức oa một tiếng khóc lớn. Lạc Tấn Vân vội nắm lấy tay nàng, cuống quýt hỏi:

“Con có bị phỏng không?”

Vừa hỏi vừa cúi đầu thổi nhẹ vào tay bé, lại quay sang phân phó:

“Mau mang nước lạnh lại đây.”

Tiết Nghi Ninh cúi xuống xem tay Bảo Châu, trấn an:

“Không sao đâu cháo chỉ ấm, chắc là do con bé giật mình thôi.”

Nói rồi bế lấy Bảo Châu trao cho bà vú, còn mình thì đón lấy chiếc khăn sạch trong tay Ngọc Khê, xoay người định lau vết cháo trên áo hắn.

Lạc Tấn Vân liền đón lấy khăn, ngăn nàng lại:

“Ta tự làm được, nàng đi dỗ dành con đi.”

Bảo Châu vẫn khóc nức nở không ngừng, bà vú dỗ dành mãi, vừa dỗ vừa lấy khăn lau tay cho bé. Tiết Nghi Ninh bước tới, nhẹ giọng dỗ dành:

“Không sao rồi, Bảo Châu đừng sợ. Chỉ là làm đổ cháo thôi, lau sạch rồi. Sau này đừng chạm bừa vào đồ trên bàn nữa, được không?”

Bảo Châu thút thít vài tiếng, rất nhanh liền bình tĩnh lại. Tiết Nghi Ninh vội vã quay vào phòng xem tình hình Lạc Tấn Vân.

Cháo đổ trên người hắn đã được lau sạch, nhưng quần áo vẫn phải thay. Mà y phục hắn đang mặc là bộ vừa được mang từ chính đường sang lúc sáng sớm, giờ đã dơ, mà ở Kim Phúc Viện thì không sẵn đồ khác, đành phải đợi người qua chính đường lấy thêm. Hắn chỉ có thể tạm ở lại trong phòng chờ.

Biết hôm nay hắn đến nha môn chầu, nhưng giờ chắc đã muộn, Tiết Nghi Ninh áy náy lên tiếng:

“Trẻ con vốn hiếu động, hay nghịch tay nghịch chân. Chàng đừng giận.”

Lạc Tấn Vân liếc nàng một cái, giọng trầm khẽ:

“Nàng tưởng ta là ai? Đó là con gái ta.”

Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn là loại người vô tình vô lý đến vậy? Chính mình mấy năm không quan tâm đến con bé, giờ chỉ vì bị làm bẩn y phục liền quay sang giận dỗi, còn muốn trách ngược lại nữ nhi?

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Dù sao cũng khiến tướng quân chậm trễ rồi…”

Hắn nhìn nàng hồi lâu, môi khẽ mím, trầm mặc một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng:

“Chờ lát nữa… đem hết đồ đạc bên kia dọn về đây đi.”

Giọng nói thản nhiên, tỏ vẻ đứng đắn, không hề liếc nhìn nàng lấy một cái.

Tiết Nghi Ninh khẽ đáp:

“Vâng.”

Thấy nàng vẫn đứng yên một bên, hắn nói tiếp:

“Nàng ra ăn trước đi.”

Lúc này, nha hoàn đã mang y phục sạch tới. Tiết Nghi Ninh đón lấy, bước vào phòng, dịu giọng:

“Để ta giúp chàng thay y phục.”

Nói rồi đặt y phục lên bàn, tiến tới giúp hắn tháo đai lưng.

Hắn vốn định từ chối, nhưng ánh mắt lướt qua nàng, lại nuốt lời vào bụng, yên lặng để nàng cởi đai lưng, thay y phục cho mình.

Cháo lúc nãy cũng làm ướt cả quần, tất cả đều phải thay. Khi nàng cúi đầu giúp hắn cởi thắt quần, khuôn mặt cũng theo đó cúi thấp, không dám nhìn lên.

Hắn nhịn không được khẽ bật cười, đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng, trêu chọc:

“Sao lại giống tiểu nương tử thế này?”

Nói rồi ngồi xuống mép giường, tự mình cởi quần, thay bộ mới.

Tiết Nghi Ninh hỏi:

“Chàng bảo dọn hết đồ ở bên kia về sao?”

“Ừ, dọn tất.” Hắn đáp.

Thay y phục xong, hai người cùng bước ra ngoài, Lạc Tấn Vân lại vươn tay muốn bế Bảo Châu.

Tiết Nghi Ninh ở phía sau gọi với:

“Tướng quân mau dùng cơm đi, để lâu cơm sáng sẽ nguội mất.”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Không sao, ta không sợ nguội.”

Nói rồi bước đến ôm lấy Bảo Châu từ tay bà vú. Nhưng Bảo Châu lại không chịu, lập tức quay đầu tìm bà vú, nhỏ giọng “hừ hừ” làm nũng. Một bàn tay bé xíu vươn về phía bà vú, trông thật đáng thương.

Lạc Tấn Vân đành bất lực, đành ôm trả lại cho bà vú.

Bà vú vội vàng dỗ dành:

“Bảo Châu biết cha sắp phải ra cửa, nên đau lòng cha đó.”

Lạc Tấn Vân không nói gì, chỉ hơi cúi đầu nhìn Bảo Châu một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ buồn. Rồi hắn xoay người trở lại bàn ăn.

Dùng xong bữa sáng, Lạc Tấn Vân rời chính phòng.

Khi ra đến sân, hắn bất chợt trông thấy góc tường có một cây mai đang nở, cạnh đó còn có hai cây hồng mai chỉ mới chớm nụ, liền quay đầu hỏi Tiết Nghi Ninh:

“Trồng khi nào vậy?”

Đêm qua tới muộn, chưa nhìn rõ được cây cối trong sân. Sáng nay mới phát hiện ra là mai, đợi đến lúc tuyết rơi, hẳn sẽ càng đẹp mắt.

Tiết Nghi Ninh nhìn về mấy cây mai ấy, dịu giọng đáp:

“Là mùa thu năm ấy sau khi sinh Bảo Châu, đã gieo.”

Lạc Tấn Vân nhìn hoa mai thêm vài lần, lại liếc sang bụi sơn trà bên cạnh, tâm tình dường như vui lên không ít, rồi mới xoay người rời đi.

Tiết Nghi Ninh thì chuẩn bị sang Phúc Lộc Đường thỉnh an lão phu nhân.

Hôm qua lão phu nhân nhiễm bệnh phải nằm giường, mà sáng nay nàng lại dậy trễ hơn thường ngày, nên vừa dùng xong bữa sáng liền lập tức đi thẳng sang đó.

Tới nơi, một nha hoàn tên Quyên Nhi bước ra đón, hành lễ với nàng rồi ghé sát, nhỏ giọng bẩm:

“Nhị phu nhân đang ở bên trong, hình như đang nhắc tới chuyện của Hạ cô nương.”

Tiết Nghi Ninh là người quản sự trong phủ, tự nhiên có không ít kẻ muốn nịnh bợ lấy lòng. Quyên Nhi chính là người lanh lợi khôn khéo, thấy có cơ hội liền tranh thủ báo tin.

Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu, trong lòng đã có chuẩn bị, rồi cất bước vào phòng.

Quả nhiên, Hoàng Thúy Ngọc đang ngồi bên mép giường, ra vẻ hiếu thuận tận tình. Vừa trông thấy nàng, liền ngọt giọng gọi một tiếng “tẩu tẩu”, sau đó nhanh chóng hỏi:

“Nghe nói sáng nay tẩu tẩu thấy không khỏe? Sao lại đột nhiên như thế, hôm qua vẫn còn bình thường kia mà!”

Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng đáp:

“Sáng sớm quả có hơi mệt, sợ gần đây dịch bệnh dễ lây lan, nên không dám tới gần mẫu thân. Sau thấy chỉ là cảm nhẹ, nên mới lại đây.”

Nàng xưa nay làm việc, ăn nói đều thỏa đáng, lần này lời nói mang theo thành khẩn, khiến người khác không khỏi tin phục. Hoàng Thúy Ngọc nhất thời không tìm được cớ bắt bẻ, đành phải ngậm miệng không nói.

Lão phu nhân khẽ đáp:

“Không sao là tốt rồi.”

Rồi lại hỏi:

“Vậy còn chuyện của Hạ Liễu Nhi, liền bỏ qua sao?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Tướng quân không muốn, chỉ bảo con tìm người sang hầu hạ. Đợi nàng khỏi bệnh, sẽ tìm một nhà chồng thích hợp. Con thăm mẫu thân xong sẽ thu xếp chuyện này.”

Lão phu nhân buông một tiếng thở dài:

“Nếu nó đã quyết rồi… thì cứ thế đi.”

Hoàng Thúy Ngọc lại chen lời:

“Tẩu tẩu, sao tẩu không khuyên đại ca? Đại ca đến giờ dưới gối chỉ có một đứa con gái, truyền ra ngoài, thanh danh của tẩu cũng khó giữ. Người ngoài còn tưởng tẩu hẹp hòi ghen tuông, không chịu dung người khác vào cửa đấy!”

Tiết Nghi Ninh nhìn nàng, bình tĩnh đáp:

“Ta cũng đã bàn với tướng quân về chuyện này. Tướng quân nói, cái gọi là ‘rồng sinh rồng, phượng sinh phượng’, mẫu thân hiền đức, sinh ra hài tử tất sẽ nên người, còn nếu mẫu thân ngu muội, đứa trẻ lớn lên cũng khó mà thành tài. Ngài ấy thấy Hạ Liễu Nhi tâm tư bất chính, không muốn để nàng sinh con cho Lạc gia, sợ rằng lại sinh ra kẻ không biết tiến thủ, sớm muộn gì cũng làm gia phong mai một.”

Hoàng Thúy Ngọc xuất thân từ một nhà tiểu thương ở trấn nhỏ, nghe vậy liền cảm thấy Tiết Nghi Ninh đang ngầm châm chọc mình không bằng nàng, không biết lễ nghi, không hiểu chuyện, ôm bụng tức muốn phản bác. Nhưng chưa kịp mở miệng, Tiết Nghi Ninh đã nhìn sang lão phu nhân, nhẹ nhàng nói:

“Giống như mẫu thân, tuy chỉ có hai nhi tử, nhưng đều là hạng tranh tài đua sức, nay mới có thể gánh vác được gia nghiệp này, ấy là nhờ vào sự hiền huệ của mẫu thân.”

Câu ấy khiến lão phu nhân nghe vô cùng vừa ý, cười tươi đáp:

“Trương gia chúng ta, trước kia cũng từng có người đỗ tú tài, ấy là ông nội ta đấy. Năm đó học trong tư thục, cũng rất có tiếng tăm. Chỉ tiếc là nhà nghèo, nên không thể học tiếp nữa.”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười nói tiếp:

“Tướng quân cũng từng nói, chính là nhờ mẫu thân truyền cho dòng máu thông tuệ, nên ngài ấy mới có thể nổi bật giữa hàng võ tướng, không chỉ là sức mạnh mà còn có mưu lược. Nếu chỉ biết dùng sức như kẻ thất phu, e cũng không thể trở thành đại tướng quân hôm nay.”

Lão phu nhân nghe mà gật đầu liên tục, hết sức hài lòng. Quay sang nhìn Hoàng Thúy Ngọc, liền nói:

“Tỏa Nhi chẳng phải nên theo tiên sinh học hành cho tốt sao? Sao cứ nghe người ta nói, suốt ngày lêu lổng đánh nhau với bạn?”

“À… nó…” – Hoàng Thúy Ngọc nhất thời khó xử, không tiện nói thật là tiên sinh bị nó chọc giận nên xin nghỉ , bèn qua loa nói đại:

“Tiên sinh bị bệnh, xin nghỉ mấy ngày. Hai hôm nữa sẽ quay lại dạy.”

Lão phu nhân khẽ gật đầu, nhắc nhở:

“Nó bây giờ cũng đã lớn, phải bắt đầu học hành cho nghiêm túc. Là trưởng tôn trong nhà, càng phải làm gương cho các em dưới, cả đệ đệ lẫn muội muội. Như Bảo Châu, lần trước lão phu nhân nhà Tiêu gia vừa gặp đã khen ngoan ngoãn hiểu chuyện, dáng vẻ danh môn khuê tú đã lộ ra ngoài.”

Hoàng Thúy Ngọc ngoài mặt gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại liếc mắt nhìn Tiết Nghi Ninh một cái, thầm nghĩ:

“Có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng chỉ là một nữ nhi!.”

Đại ca không nạp thiếp thì thôi. Đợi thêm mấy năm nữa, nếu sinh không nổi con trai, tước vị trong phủ chẳng phải sẽ thuộc về Tỏa Nhi của nàng? Cũng đâu thể để một đứa con gái kế thừa tông môn được.

Nghĩ tới đó, lòng nàng thoáng vui, cảm thấy việc đại ca không nạp thiếp cũng chưa hẳn đã là điều gì đáng thất vọng.

Rời khỏi Phúc Lộc Đường, Tiết Nghi Ninh lập tức phái hai nha hoàn sang hầu hạ bên chỗ Hạ Liễu Nhi. Sau đó lại sai người đến chính đường chuyển dọn hết đồ đạc bên kia về.

Bảo Châu thấy trong phủ người ra người vào, ai nấy đều bận rộn chuyển đồ, liền vô cùng phấn khích. Bé lon ton chạy theo nhìn náo nhiệt, còn muốn cùng người dọn đồ, bị bà vú kéo qua kéo lại mấy lần mới chịu thôi.

Sau đó, thấy hạ nhân đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, Bảo Châu cũng cảm thấy mới mẻ. Nơi này sờ một chút, chỗ kia nhìn một chút, lanh lẹ chạy khắp nơi, đến mức quên cả ngủ trưa. Đến chiều thật sự mệt rã rời, không mở nổi mắt nữa, mới được Tiết Nghi Ninh dỗ cho ngủ say.

Ngoài trời lạnh, Tiết Nghi Ninh không bế nàng ra ngoài, mà để nàng nằm luôn trên giường của mình.

Mãi đến chiều muộn, Lạc Tấn Vân trở về, nàng vẫn còn đang ngủ.

Tiết Nghi Ninh đang định sai người chuẩn bị cơm chiều cho hắn, nhưng hắn xua tay bảo không cần, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

Tiết Nghi Ninh khẽ nói:

“Không cần lo đánh thức con bé đâu. Một khi đã ngủ say, sấm đánh cũng không tỉnh.”

Lạc Tấn Vân bật cười:

“May là không giống nàng.”

Tiết Nghi Ninh dở khóc dở cười, khóe môi cũng không kìm được cong lên.

Bảo Châu nằm ngửa trên giường, hai chân duỗi trong chăn, hai tay giơ lên áp sát hai bên tai, dảng ngủ y như một chú ếch xanh vừa lật mình.

Lạc Tấn Vân ngồi nơi mép giường, nhìn Bảo Châu một lúc lâu rồi khẽ nói:

“Lớn lên thật xinh đẹp… cũng giống ta. Trước kia ta không ngờ mình sinh con gái lại xinh đẹp đến thế.”

Tiết Nghi Ninh suýt thì bật cười. Trong bụng thầm nhủ: Rất nhiều người bảo giống ta hơn đấy! Nhưng nhìn bộ dạng hắn đang đắc ý như vậy, nàng cũng nén lại, không nói gì.

Lạc Tấn Vân ngắm con thêm một lúc nữa, rồi quay sang hỏi nàng:

“Khi sinh con… thuận lợi không?”

Khi ấy hắn còn ở Liêu Đông, chỉ có thể tính nhẩm ngày nàng lâm bồn. Gần đến sinh, lòng hắn đã bắt đầu thấp thỏm. Hắn biết có nhiều nữ nhân không qua được ải sinh nở, chết ngay trong phòng sinh.

Chỉ là đường dài xa xôi núi cao hiểm trở, mãi hai ba tháng sau, hắn mới nhận được thư báo từ nhà, nói nàng sinh một nữ nhi, đặt tên là Bảo Châu.

Hắn nhớ lúc ấy lòng nhẹ hẳn đi. Cái tên cũng thật hay, Bảo bối trong lòng, minh châu trong tay.

Hắn vẫn nghĩ mình nên tránh dấn sâu vào thứ tình cảm cha con quá mức mềm yếu. Nhưng giờ ngẫm lại, kỳ thực ngay khoảnh khắc biết nữ nhi chào đời, hắn đã lún vào rồi. Nếu không, lúc nhìn thấy viên đá quý hồng nhạt kia, ngay khoảng khắc đầu tiên đã nhớ đến con bé đã được 1 tuổi.

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Cũng xem như thuận lợi. Con bé nhỏ người, bà đỡ nói đầu không to, dễ sinh hơn thai nhi lớn xác.”

Lạc Tấn Vân khẽ nhéo bàn tay bé xíu của con gái, cười nói:

“Đúng là nhỏ thật. Giờ phải cho con bé ăn nhiều một chút, đừng có giống nàng, gầy như thế.”

Tiết Nghi Ninh bĩu môi:

“Ta cũng đâu đến nỗi gầy chứ.”

Hắn quay đầu, liếc nàng một cái như có điều suy nghĩ, ánh mắt lướt qua người nàng, rồi lại không nói gì, chỉ yên lặng quay đi, không rõ đang nghĩ gì trong lòng.

Hắn cúi người định kéo lại chăn cho Bảo Châu, lại phát hiện vòng cổ trên người con bé đã được tháo ra, còn con lật đật thì bị nhét luôn vào trong chăn.

Hắn không hỏi đến chuyện vòng cổ, chỉ khẽ chau mày hỏi:

“Sao lại để thứ này trong chăn?”

Tiết Nghi Ninh lập tức giải thích:

“Con bé cứ nằng nặc đòi ôm ngủ, ta quên mất chưa lấy ra.”

Vừa nói, vừa đưa tay nhấc con lật đật ra khỏi chăn, đặt xuống bên gối.