Sáng ngày hôm sau, Tiết Nghi Ninh tỉnh dậy liền cảm thấy ánh sáng trong phòng hôm nay dường như rạng rỡ hơn thường lệ.
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lạc Tấn Vân chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, đang im lặng nhìn nàng. Nàng bất ngờ hỏi:
“Ta dậy muộn sao?”
Lạc Tấn Vân mỉm cười:
“Không, ta vừa mới xuống giường nhìn ra ngoài một chút, tuyết rơi rồi.”
“Tuyết rơi?” Trong giọng nàng mang theo vài phần mừng rỡ, liền vội vàng nói “Ta muốn xem!”
“Mặc thêm áo đã.” Hắn nhắc, rồi cũng xuống giường, lấy chiếc áo choàng viền lông cáo trắng mang đến khoác lên cho nàng.
Tiết Nghi Ninh choàng thêm áo, bước đến cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, lập tức một luồng khí lạnh mang theo hương tuyết tươi mát phả vào mặt. Ngoài kia, cả trời đất đã phủ một màu trắng xóa.
“Tối qua không thấy gì, không ngờ lại rơi nhiều như vậy. Năm ngoái tuyết rơi, Bảo Châu còn chưa biết gì. Chút nữa nhìn thấy chắc sẽ ngẩn người mất.” nàng vừa cười vừa nói.
Làm mẫu thân, lúc nào cũng nghĩ đến con trước tiên. Khi nói lời đó, nét mặt nàng cũng vô thức ánh lên niềm vui không thể giấu nổi.
Lạc Tấn Vân nói:
“Đóng cửa sổ lại đi, mặc thêm áo ấm xong rồi hẵng ra ngoài xem.”
Nàng ngoan ngoãn khép cửa sổ, quay đầu dặn dò hắn:
“Hôm nay tuyết lớn như vậy, không giống mấy lần trước, lát nữa chàng nhớ mặc nhiều thêm một chút.”
Trước giờ hắn cứ nói không lạnh, toàn mặc phong phanh, làm nàng không khỏi lo hắn bị nhiễm lạnh.
Lạc Tấn Vân nói:
“Hôm nay phải đến giáo trường luyện binh, mặc dày quá không tiện cử động.”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy liền không khỏi cằn nhằn, ép hắn phải khoác lên chiếc áo bông dày nhất.
Mùa đông, áo bông vốn khó tránh khỏi cồng kềnh, nhưng Lạc Tấn Vân dáng người cao gầy, thẳng như cây tùng, cho dù khoác áo dày, vẫn toát lên khí thế hiên ngang, dáng vẻ vững chãi uy nghi như cũ.
Nàng giúp hắn cột đai lưng cho chỉnh tề, lại lấy thêm một chiếc áo choàng dày nữa, vừa khoác lên vừa dặn:
“Chờ tuyết tạnh rồi hãy thêm áo choàng, buổi tối về sớm một chút. Ta sẽ bảo phòng bếp hầm canh thịt dê, hâm thêm bình rượu cho chàng.”
Lạc Tấn Vân nghe xong bật cười:
“Canh thịt dê? Là cho ta tráng dương bổ tinh sao?”
Tiết Nghi Ninh liếc mắt cười khẽ:
“Nói gì thế, thịt dê tính ôn, dưỡng thận kiện tỳ, mùa này ăn vào ấm người.”
Hắn cười càng sâu:
“Thì đấy chẳng phải là bổ dương à? Nàng yên tâm, hầu hạ nàng, ta vẫn dư dả, không cần phải bổ gì cả.”
Giọng điệu hắn mang theo vài phần trêu chọc lẫn ôn nhu của dư vị đêm trước, khiến nàng đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm:
“Nói hươu nói vượn.”
Nói xong liền xoay người đi hướng khác, không để ý tới hắn nữa.
Chẳng bao lâu sau, nha hoàn tới giúp Tiết Nghi Ninh chải tóc và trang điểm.
Lạc Tấn Vân thì ngồi bên cạnh ăn một bát mì sợi lót bụng, sau đó chuẩn bị vào triều.
Lúc vẽ mi xong, Tiết Nghi Ninh đột nhiên mở miệng nói:
“Hôm nay… ta muốn dán hoa lửa điền(*).”
Những năm gần đây, trong kinh thành bắt đầu thịnh hành trò "hoa lửa điền". Trong của hồi môn của Tiết Nghi Ninh cũng có không ít mẫu hoa điền tinh xảo, vậy mà từ trước đến nay nàng vẫn chưa hứng thú động đến. Hôm nay không hiểu sao lại đột nhiên nhớ ra.
(*) một hình thức dán giấy hoa trang trí lên điền trang hoặc hộp trang sức, mang tính thẩm mỹ và giải trí, thường được nữ tử quý tộc ưa chuộng.
Tử Thanh nhớ lại chỗ cất, liền phân phó Hỉ Thước:
“Trong ngăn kéo dưới bàn bên kia, có một hộp điền sơn hình cánh hoa sen, ngươi mang cả hộp đến đây.”
Hỉ Thước đi lấy, một lát sau trở lại, trong tay cầm hộp gỗ sơn bóng. Nhưng khi mở hộp ra, nàng bỗng “Di” một tiếng, kinh ngạc nói:
“Nơi này còn có hai miếng ngọc bội! Hình như là một đôi đó ạ!”
Nói xong liền lấy đôi ngọc ra đưa cho Tiết Nghi Ninh xem.
Tiết Nghi Ninh vừa thấy liền sững người, sắc mặt lập tức tái nhợt, không tự chủ được mà quay sang nhìn Lạc Tấn Vân.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra khi nàng từ biên quan trở về: Bùi Tuyển mất, nàng mang thai, hắn lại đi Liêu Đông, Lạc gia xảy chuyện, nàng trở về nhà mẹ đẻ... mọi thứ dồn dập khiến nàng quay cuồng, chính bản thân cũng không ngờ đôi ngọc bội năm đó, thứ nàng tưởng vẫn còn cất ở Tiết gia, lại đã theo của hồi môn mang sang Lạc phủ.
Lạc Tấn Vân nhìn thoáng qua đôi ngọc ấy, rồi dời mắt đi, mặt không chút biểu cảm. Hắn không nói một lời, cũng không nhìn nàng lấy một cái. Chỉ lặng lẽ ăn xong ngụm mì cuối cùng, đặt đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
Một bên, Tử Thanh biết rõ ẩn tình bên trong, liền vội vã quay sang Hỉ Thước thấp giọng nói:
“Đừng động vào cái đó nữa, mau mang hộp hoa điền tới đây.”
“Vâng, được…” Hỉ Thước mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút là lạ, nhưng lại chẳng rõ vì sao. Nàng chỉ ngoan ngoãn đặt lại đôi ngọc bội vào hộp, rồi lấy hộp hoa điền theo lời dặn.
Không ngờ Tiết Nghi Ninh đột nhiên lại nói:
“Đem cả đôi ngọc bội kia lại đây.”
Hỉ Thước đành mang cả ngọc lẫn hộp tới, Tiết Nghi Ninh đã đứng dậy, từ tay nàng tiếp nhận lấy ngọc bội, xoay người đi thẳng đến bên chậu than.
“Chỉ là chút đồ cũ, bị lãng quên thôi.”
Dứt lời, nàng giơ tay, thẳng tay ném cả đôi ngọc bội vào bếp than đỏ rực.
“Cái này…” Hỉ Thước giật mình, định mở miệng ngăn lại, nhưng ngập ngừng một lúc rồi lại thôi, chỉ đành cúi đầu không dám nói gì thêm.
Nàng len lén nhìn Tiết Nghi Ninh, lại liếc qua Lạc Tấn Vân đứng bên kia, trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn im lặng không thốt lấy nửa câu.
Hai miếng ngọc bội rơi vào than đỏ, lập tức hiện rõ giữa nền lửa.
Sợi tơ hồng buộc trên ngọc chẳng mấy chốc đã cháy thành tro vụn, nhưng bản thân hai khối ngọc vẫn vững vàng nằm giữa ngọn lửa đỏ bừng, không chút tổn hại.
Ngọc, vốn không sợ lửa.
“Ta ra ngoài đây.”
Lạc Tấn Vân nói, khoác áo choàng lên người, đi ngang qua chậu than, bước thẳng ra cửa, từng bước khuất dần trong màn tuyết trắng.
Tiết Nghi Ninh xoay người nhìn theo bóng hắn khuất xa, rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên hai miếng ngọc bội vẫn đang nằm yên giữa than hồng.
Nàng ngơ ngác nhìn đôi ngọc bội thật lâu, rồi lặng lẽ cầm lấy chiếc gắp than, chậm rãi nhặt vài khúc than hồng từ chậu lửa, gắp đắp lên trên hai miếng ngọc, từng chút một, vùi chúng hẳn vào sâu trong lớp than nóng rực.
Ngọc tuy không sợ lửa, nhưng nếu cháy quá lâu… cũng sẽ rạn nứt.
Tiết Nghi Ninh khi xuất giá, có mang theo mấy vò Trúc Diệp Thanh lâu năm quý hiếm. Xưa nay vẫn để yên trong hầm, chưa từng động đến. Hôm nay, nàng sai người lấy ra một vò, ngâm ấm trong lò sưởi, chỉ đợi hắn trở về.
Nàng chưa từng nghĩ, một người trước đây luôn đúng hẹn như hắn… lại để nàng chờ hơn một canh giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng.
Mãi đến khi trời đã tối, một tên sai vặt mới vội vã chạy về bẩm báo:
“Tướng quân cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu, đêm nay sẽ không về dùng bữa.”
Tiết Nghi Ninh ngồi im lặng một lát, rồi nhẹ giọng đáp:
“Biết rồi.”
Nàng xoay đầu nhìn về phía chậu than đã cháy suốt cả ngày kia. Không biết đôi ngọc bội kia, đã bị nha hoàn trong lúc dọn dẹp vớt bỏ ra ngoài, hay vẫn còn nằm yên trong đó.
Ngoài viện lại bắt đầu lác đác tuyết rơi, mà gốc hồng mai kia cũng đã nở hoa. Trong một trời đất phủ bạc bởi tuyết trắng, những đóa mai đỏ vẫn bừng lên rực rỡ, cho dù là đêm tối cũng không che lấp được vẻ quyến rũ của nó.
Lạc Tấn Vân lúc này đang ngồi ở Thuỷ Vân Các, cùng Tiêu Phóng nâng chén uống rượu.
Vừa đặt ly xuống, Tiêu Phóng mỉm cười nói:
“Lần đầu ta gặp ngươi, ngươi mới mười bảy tuổi, chỉ vừa vào quân doanh được hai năm. Còn ta khi ấy hai mươi lăm, đã lăn lộn trong quân sáu năm trời. Nhưng ngay lúc đó, ta đã biết, ngươi nhất định sẽ lập công lớn, làm nên chuyện, lên làm đại quan, đại tướng quân. Vì vậy, ta chủ động muốn kết huynh đệ, tranh thủ sớm kết giao với nhân tài… Quả nhiên, ta nhìn người không sai.”
Lạc Tấn Vân bật cười, không phản bác.
Tiêu Phóng uống một ngụm rượu rồi tiếp lời:
“Ngươi cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi hơn ta, đầu óc lại lanh lợi gấp đôi, cho nên dù ta lớn hơn ngươi, vẫn cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh. Năm đó, vì đệ muội mà ngươi thả cho Bùi thế tử một con đường sống, ta chẳng hé nửa lời, một chữ cũng không tiết lộ với ai, coi như việc ấy chưa từng xảy ra.”
Hắn đặt chén rượu xuống, ánh mắt dần nghiêm lại:
“Nhưng bây giờ thời thế đã khác. Chuyện đó giấu cũng không nổi nữa. Ta không hiểu sao ngươi lại cố chấp như vậy. Ta dám chắc, Thụy Vương đã nắm được bằng chứng. Ngày đó, những người theo chúng ta đi vây bắt, còn có tên Thích Tiến, chỉ cần hắn giở trò, ngươi chỉ có con đường chết!”
Lạc Tấn Vân im lặng giây lát, sau mới khẽ đáp:
“Liễm chi, ta hiểu ý của ngươi. Chỉ cần giờ ta trở về, rút đao giết nàng, thì chuyện thả Bùi Tuyển năm đó liền không còn ai có thể khơi lại, tất cả sẽ trôi vào dĩ vãng. Nhưng… thanh đao trong tay ta, chẳng lẽ để giết thê tử sao? Nếu làm như vậy, vậy người đó, sẽ không còn là ta.”
“Nhưng mà…” Tiêu Phóng giọng trầm hẳn xuống “Nhưng đệ muội... Người trong lòng nàng… không phải là ngươi. Ngươi vì nàng mà ôm lấy tội danh như thế, chẳng phải quá thiệt thòi sao?”
Lạc Tấn Vân không nói gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Mặc kệ người trong lòng nàng là ai… nhưng gả cho ta, thì ta là phu quân của nàng.”
Nói rồi, hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Phóng, chậm rãi tiếp lời:
“Mỗi người đều có chí hướng riêng. Ngươi chọn đi theo Thụy Vương, ta không trách gì cả. Ngược lại, ta cảm kích ngươi hôm nay vẫn chịu nói lời thật lòng với ta. Chỉ là… ta đã quyết ý. Ta sẽ không quy phục Thụy Vương, cũng không vì để thoát tội mà giết thê tử mình. Có lẽ… đành phải phụ lòng ngươi.”
Tiêu Phóng khẽ thở dài, giọng trĩu nặng:
“Nguyên Nghị… ngươi quả là người quyết đoán, chỉ tiếc… lại quá vướng nam nữ tình trường.”
Lạc Tấn Vân cười khổ:
“Mỗi người đều có điều bản thân xem trọng. Nhưng Liễm Chi, Thụy Vương mượn thế kết bè kéo cánh rầm rộ như vậy, Hoàng thượng thật sự không biết? Lẽ nào có thể nhẫn nhịn tới cùng? Dựa vào Thụy Vương mà lên, chưa chắc đã là con đường tốt.”
Tiêu Phóng lắc đầu:
“Thiên hạ đại sự, vốn chẳng có gì là nắm chắc mười phần. Chẳng qua là nhìn chuẩn một bước, rồi đánh cược một phen mà thôi. Lo trước lo sau quá nhiều, e rằng ngươi với ta cũng không thể ngồi ở đây hôm nay.”
Nói rồi, hắn rót cho Lạc Tấn Vân thêm một chén rượu.
Lạc Tấn Vân nâng chén rượu lên, cùng Tiêu Phóng đối diện im lặng một lúc, rồi cả hai cùng một hơi cạn sạch.
Bọn họ đều hiểu rõ, cạn chén rượu này, chính là đạo bất đồng, khó thể đồng hành. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, mỗi người một chí hướng.
Đến tận canh khuya, khi khắp phủ đã chìm vào giấc ngủ, Tiết Nghi Ninh mới nghe được bên ngoài có tiếng động truyền về.
Nàng đặt kim chỉ trong tay xuống, đứng dậy ra cửa chờ. Mãi một lúc lâu sau, mới thấy Lạc Tấn Vân bước qua sân tuyết, dáng đi thong thả, trên người phủ một lớp tuyết mỏng, mang theo một chút mệt mỏi uể oải.
Nàng mở cửa đón hắn vào, vừa bước vào phòng liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc vương trên người hắn.
Hóa ra, không phải vì nản lòng… mà do uống quá nhiều rượu.
Hắn tiện tay khép cửa lại, vừa cởi áo choàng vừa khẽ hỏi:
“Vẫn chưa ngủ à?”
Tiết Nghi Ninh nhận lấy chiếc áo choàng trong tay hắn, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Mùi rượu nồng nặc, rõ ràng là đã uống không ít.
Lạc Tấn Vân bước tới mép giường, ngồi xuống với dáng vẻ mệt mỏi, khẽ nói:
“Sai người chuẩn bị cho ta chút nước.”
Tiết Nghi Ninh ôm áo choàng, đi được vài bước rồi dừng lại. Nàng quay đầu liếc nhìn hắn, giọng nhẹ đi hẳn:
“Chàng… đi thanh lâu?”
Hắn nhìn nàng, lại nhìn chiếc áo trong tay nàng, một lúc sau mới đáp:
“Chỉ là… đi uống mấy chén thôi.”
Nàng hơi thở phào, trong lòng có chút may mắn, may là hắn vẫn nguyện ý giải thích với mình.
Nàng vốn cho rằng, sáng nay hắn không vui, nên cố ý ra ngoài để trả đũa mình.
Ngập ngừng giây lát, nàng chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn, khẽ nói:
“Nhất định phải đến những nơi như vậy để uống sao? Ta nhớ có một thời gian, chàng nói sẽ không đi nữa mà.”
Lời vừa dứt, môi nàng hơi mím lại, vẻ không vui hiện rõ.
Lạc Tấn Vân bỗng bật cười, nét nặng nề giữa mày phút chốc tan đi, hắn nghiêng người lại gần, trêu chọc:
“Không vui à? Ta thật sự không đi. Chỉ là hôm nay… có chút đặc biệt. Hay là ta thề với nàng, chỉ lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau.”
Thấy nàng vẫn không đáp, hắn lại nói tiếp:
“Nàng xem ta về còn sớm thế này, chẳng qua là vào trong uống vài chén, bên người ngay cả một nữ nhân bồi rượu cũng không có.”
“Không có khả năng.” Tiết Nghi Ninh nghiêm mặt nói, đem áo choàng quăng trở lại lên đùi hắn “Trên áo rõ ràng có mùi .”
Lạc Tấn Vân cầm lấy áo choàng, đưa lên ngửi thử, nhíu mày:
“Mùi gì cơ?”
Nói rồi lại ngửi lần nữa, vẻ mặt nửa ngờ vực nửa oan uổng:
“Không đến mức có mùi nồng vậy chứ? Cái áo này hôm qua vẫn để trong phòng ta với nàng, có khi là bị mùi trong phòng vương lên đấy chứ.”
Tiết Nghi Ninh bị hắn chọc tức mà bật cười, lại có phần thẹn thùng, vội la lên:
“Chàng… chàng nói cái gì vậy! Ta nói là mặt trên áo có mùi phấn son của nữ nhân!”
“À, ý nàng là cái đó…” – Lạc Tấn Vân cũng bật cười.
“Chắc lúc vào lúc ra, bị ống tay áo mấy nàng kia quẹt trúng thôi. Ta không chạm vào ai cả, thật sự không có.”
Tiết Nghi Ninh hừ khẽ một tiếng, không nói thêm gì.
Hắn liền vươn tay ôm lấy nàng, giọng mềm mỏng:
“Ta thề thật đấy, chỉ là uống rượu thôi. Về sau cũng không đến mấy nơi như vậy nữa. Nàng nói đi, làm sao mới chịu tha cho ta lần này?”
Tiết Nghi Ninh thở dài, giọng nhỏ đi:
“Chàng đã nói sẽ không đi nữa, thì phải giữ lời.”
“Nhất định giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời.” Hắn đáp chắc nịch.
Nàng đứng dậy, đi lấy nước cho hắn rửa mặt.
Lạc Tấn Vân lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng.
Hắn biết rõ, dạo gần đây nàng đối với hắn, là mang theo áy náy, mang theo cảm giác muốn bù đắp. Mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều giống như đang lấy lòng, giống như nàng nợ hắn điều gì đó, cố gắng dùng cả tấm lòng để báo đáp.
Có lẽ… Tiêu Phóng nói không sai. Người trong lòng nàng, từ đầu đến cuối vốn chẳng phải là hắn.
Mà người nàng thích sẽ không thể quay về được nữa
Thế nhưng… nàng vẫn sẽ vì hắn mà không vui, vẫn sẽ giận khi hắn lui tới thanh lâu. Dù trong lòng hắn có từng đau, từng hụt hẫng, nhưng chỉ cần thấy nàng quan tâm đến mình, hắn liền nguôi ngoai tất cả, cảm thấy mọi thứ đều đáng.
Bởi vì ít nhất, nàng… còn có thể vì hắn mà ghen.
Như vậy thôi, cũng đủ để hắn tự an ủi chính mình: trong lòng nàng chắc hẳn vẫn có một chỗ đứng cho hắn…