Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 116



Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Tấn Vân phân phó Hỉ Thước:

“Đi gọi Nhị gia, bảo hắn đến thư phòng chờ ta, ta có chuyện muốn nói.”

Hỉ Thước vâng lời lui xuống. Tiết Nghi Ninh nghe vậy liền hỏi:

“Sáng sớm đã gọi Nhị đệ đến, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Rồi nàng lại nhắc đến:

“Tối qua lại nghe Nhị đệ cùng đệ muội cãi nhau, chẳng rõ vì việc gì nữa.”

Lạc Tấn Vân giọng trầm thấp:

“Hắn đối với đệ muội kia, đúng là dung túng quá đỗi.”

Tiết Nghi Ninh nhìn thần sắc hắn, rõ ràng nhận ra, hắn cực kỳ bất mãn với Hoàng Thúy Ngọc.

Trước kia, nàng chẳng thể đoán rõ lúc nào hắn cao hứng, lúc nào thì tức giận, ai có thể khiến hắn có hảo cảm, ai khiến hắn chán ghét. Nhưng giờ đây, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng lại cảm thấy rõ ràng… hắn chán ghét Nhị đệ muội. Phải chăng, là từ khi biết Hoàng Thúy Ngọc từng mắng chửi Bảo Châu thậm tệ?

Vừa âm thầm nghĩ ngợi, nàng vừa chỉnh lại áo choàng giúp hắn, rồi nhẹ giọng nói:

“Người trong bếp hôm nay làm bánh bao, ta phần chàng hai cái, ăn rồi hẵng đi.”

Lạc Tấn Vân liếc nhìn bàn, nơi bánh bao đã được dọn sẵn, nhưng chỉ lắc đầu:

“Không, ta không ăn.”

Dứt lời, hắn khoác áo choàng lên, đi thẳng ra cửa.

Tiết Nghi Ninh khẽ gọi một tiếng:

“Tướng quân…”

Nhưng hắn không quay đầu, cũng chẳng dừng bước.

Nàng đứng lặng nhìn theo bóng hắn khuất xa, thầm nghĩ: Có lẽ hôm nay thật sự có việc quan trọng, bằng không cớ gì vừa sáng sớm đã mang vẻ mặt nghiêm nghị, còn đích thân gọi Nhị đệ vào thư phòng?

Tiết Nghi Ninh khẽ thở dài, đành dặn người đem bánh bao thu dọn mang xuống.

Trước kia khi còn ở Quân Cơ Các, Lạc Tấn Vân thường về rất muộn. Giờ đã rời khỏi đó, tuy công vụ giảm bớt, nhưng vẫn thường đến tận giờ Dậu mới trở về. Lạc Tấn Phong thì giờ giấc cũng gần như vậy.

Thế nhưng hôm nay lại khác thường, Lạc Tấn Phong về phủ sớm hơn mọi khi, lại không ghé qua chính phòng hay chỗ đệ muội, mà thẳng hướng đến Kim Phúc Viện.

Lúc này, Tiết Nghi Ninh đang ngồi chơi với Bảo Châu trong phòng. Vừa thấy hắn đến, Bảo Châu liền mừng rỡ, gọi vang “Nhị thúc!” rồi từ trên người nàng bò xuống, loạng choạng bước về phía trước.

Lạc Tấn Phong trước nay luôn ôm lấy cháu gái một cái thật nồng hậu mỗi khi gặp, vậy mà hôm nay chỉ khom người đỡ bé một chút, rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói với Tiết Nghi Ninh:

“Tẩu tẩu, ta có chuyện muốn nói với tẩu.”

Tiết Nghi Ninh có phần bất ngờ trước vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy ấy, vội vàng gật đầu:

“Đệ nói đi.”

Rồi bế Bảo Châu trở lại trong lòng, vỗ về nhẹ nhàng.

Lạc Tấn Phong đứng thẳng dậy, ánh mắt liếc qua Hỉ Thước đang đứng trong phòng, nhưng không mở lời.

Ý tứ rất rõ ràng, chuyện hắn muốn nói, không thể có người ngoài nghe.

Dù rằng là quan hệ thúc tẩu tuổi tác tương đương, nhưng nam nữ khác biệt. Nếu đóng cửa ở riêng một phòng mà nói chuyện, e rằng lời ra tiếng vào cũng không tránh khỏi. Tiết Nghi Ninh nghĩ một lúc, bèn phân phó Hỉ Thước cùng bà vú lui ra, nhưng không đóng cửa phòng, vẫn ôm Bảo Châu trong lòng.

Sau đó nàng mới dịu giọng hỏi:

“Nhị đệ, có chuyện gì vậy?”

Lạc Tấn Phong mấy lần muốn mở lời nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt nặng trĩu.

Một hồi lâu sau, hắn mới trầm giọng nói:

“Tẩu có từng nghe đến Thụy Vương? Ngài ấy là hoàng tử của Hoàng thượng, hiện là một trong những đại thần chấp chính ở Quân Cơ Các. Từ sau khi đại ca đi Liêu Đông, nhiều quân vụ trọng yếu trong triều đều do ngài ấy định đoạt. Giờ thế lực rất lớn.”

Tiết Nghi Ninh gật đầu:

“Ta biết, lần đó hai người đại ca đệ giết cũng có liên quan tới Thụy Vương.”

“Phải.” – Lạc Tấn Phong gật đầu, mặt càng thêm nặng nề “Thụy Vương muốn đại ca khuất phục, nhưng đại ca không chịu, cũng không đi cầu xin. Thụy Vương vì thế giận dữ, giờ đang muốn ra tay với đại ca.”

Tiết Nghi Ninh nghe đến đây, liền giật mình kinh hãi:

“Hắn định làm gì? Ta nhớ đại ca đệ từng nói, Hoàng thượng vẫn tráng kiện, không muốn bị cuốn vào tranh đoạt ngôi vị. Hai kẻ kia cưỡng bức dân nữ, giết cũng chẳng có gì sai, sao lại…”

Lạc Tấn Phong thấp giọng, ánh mắt trầm xuống:

“Việc đó vốn không lớn. Nhưng mà… còn có…”

Chưa kịp nói hết lời, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng Hỉ Thước gọi:

“Tướng quân!”

Tiếng bước chân tiến vào sân, Lạc Tấn Phong lập tức im bặt, sắc mặt biến đổi, lập tức nghiêng người nhìn ra ngoài viện.

Quả nhiên, Lạc Tấn Vân nhanh bước từ ngoài viện tiến vào, vừa vào cửa liền nhìn sang Lạc Tấn Phong, lạnh giọng hỏi:

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Lạc Tấn Phong thoáng giật mình, vội vàng cười gượng, dáng vẻ thấp thỏm lại có phần lúng túng, khoa trương nói:

“Không, không có gì đâu! Chỉ là mấy hôm không gặp, đột nhiên nhớ Bảo Châu, nên đến nhìn một chút… Đệ, đệ đi trước đây, đói lả cả rồi!”

Dứt lời, chẳng buồn quay đầu lại, lập tức rảo bước rời đi như chạy trốn.

Tiết Nghi Ninh nhìn theo bóng hắn đi khuất, không khỏi nghi hoặc nói:

“Nhị đệ hôm nay… làm sao vậy?”

Nàng nghĩ đến những lời hắn vừa nói dang dở, liền quay sang hỏi Lạc Tấn Vân:

“Vừa rồi Nhị đệ nói với ta chuyện liên quan đến Thụy Vương. Nhị đệ bảo chàng đã đắc tội với Thụy Vương, đối phương đang định giở trò?”

Lạc Tấn Vân nhẹ nhàng đón lấy Bảo Châu từ tay nàng, cười nhạt:

“Chẳng qua là chuyện ta không nhận mệnh lãnh binh đi dẹp loạn phương Nam, hắn thấy ta không thuận theo ý nên sinh bất mãn thôi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có gì mà phải lo.”

“Thật sự chỉ đơn giản vậy?” Nàng cau mày hỏi.

Lạc Tấn Vân đáp dửng dưng:

“Nếu không thì sao? Hắn chỉ là một Vương gia, không phải là Hoàng thượng, còn muốn ép ta đến thế nào nữa chứ?”

Tiết Nghi Ninh nghe xong, trong lòng vẫn còn lấn cấn, nhưng nhìn bộ dạng bình thản kia của hắn…  tựa hồ như thật sự không có chuyện gì lớn.

Vậy thì… Nhị đệ ban nãy đến tìm nàng, rốt cuộc là định nói điều gì?

Loại chuyện như thế, cho nàng biết thì có ích gì? Hay là… muốn nhờ nàng khuyên ngăn?

Dùng cơm chiều xong, Lạc Tấn Vân liền nói có việc cần xử lý, rồi một mình đi ra thư phòng.

Qua hơn một canh giờ vẫn chưa thấy trở về, Tiết Nghi Ninh trong lòng thấp thỏm, không rõ hắn đang bận việc gì. Cuối cùng nàng không nhịn được, khoác áo choàng mỏng, đích thân đến thư phòng tìm người.

Vừa đến nơi, từ xa nàng đã thấy Lạc Tấn Vân đang tiễn một người từ thư phòng bước ra.

Người kia thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng như tùng, vận một bộ trường bào xanh ngọc điểm hoa văn trắng bạc, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh đen có họa tiết trúc. Ánh trăng rọi xuống nửa gương mặt, mày thanh, mắt sáng, ngũ quan tuấn tú như họa.

Trong bóng đêm, một thoáng nhìn khiến nàng ngẩn người.

Người nọ… cử chỉ, phong thái, thậm chí cách cất bước đi đều có vài phần giống với Bùi Tuyển.

Lạc Tấn Vân cùng người nọ vừa đi vừa nói, hướng về phía cửa lớn. Tiết Nghi Ninh liền nép mình sau một thân cây, không dám bước ra. Người nọ hẳn cũng đoán được là nữ quyến tránh mặt nên không quay đầu nhìn quanh, chỉ lặng lẽ theo lối mòn rời đi.

Nàng lặng lẽ nhìn theo, mới phát hiện, người này tuy có vài phần giống Bùi Tuyển, ngũ quan dẫu đoan chính tuấn tú, lại không mang được khí chất như tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục như của Bùi Tuyển năm nào.

Lạc Tấn Vân tiễn khách ra tận cửa, rồi mãi mới quay trở lại. Lúc hắn vừa vòng lại vào trong viện, liền thấy Tiết Nghi Ninh đã từ sau thân cây bước ra, đứng sẵn trong sân, lặng lẽ chờ.

Đợi hắn bước tới gần, Tiết Nghi Ninh liền hỏi:

“Người vừa rồi là ai? Sao lại đến muộn như vậy?”

Lạc Tấn Vân đáp gọn:

“Thuần Vương.”

Tiết Nghi Ninh vốn đã đoán ra vị khách kia không phải người tầm thường, nhưng cũng không ngờ lại là một trong những hoàng tử của đương kim Hoàng thượng. Nàng kinh ngạc hỏi:

“Chàng… muốn về phe của Thuần Vương sao?”

Lạc Tấn Vân không vội trả lời, chỉ kéo tay nàng đi thẳng vào hậu viện, đến khi không còn người ngoài mới nói:

“Không. Ta chỉ trung thành với Hoàng thượng.”

Tiết Nghi Ninh gật đầu, thấp giọng hỏi tiếp:

“Vậy Thuần Vương đến đây là vì… biết chàng với Thụy Vương đã trở mặt, nên muốn mượn sức?”

Lạc Tấn Vân nhẹ nhàng gật đầu.

Về đến phòng, nàng lại hỏi:

“Cả hai vị hoàng tử, chàng đều không xem trọng sao? Nếu sau này, một trong hai người được lên làm Thái tử thì…”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Không phải không xem trọng. Nhưng ai sẽ được lập, chẳng ai đoán trước được. Với thân phận và tình thế của ta hiện tại, không nên đứng về bất kỳ phe nào. Còn sau này ra sao, phải xem ý trời.”

Tiết Nghi Ninh hiểu rõ ý tứ của hắn, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Quan trường tranh đấu, lựa chọn đứng về phe nào, là chuyện đại thần tự cân nhắc. Nhưng không ai dám chắc phán đoán của mình là đúng, cho nên chỉ có thể lựa chọn cẩn thận, toan tính kỹ lưỡng, rồi thuận theo ý trời.

Hai người còn đang nói, thì bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào và khóc lóc từ hướng Bạc Phúc Viện vọng lại.

Hiển nhiên, Hoàng Thúy Ngọc và Lạc Tấn Phong lại cãi nhau ầm ĩ.

Chỉ trong chốc lát, tiếng khóc tiếng mắng vẫn không dứt, vang vọng cả một góc hậu viện. Lạc Tấn Vân liền gọi Hoa mụ mụ đang trực đêm đến, bảo bà sang bên kia xem có chuyện gì.

Một lúc sau, Hoa mụ mụ quay về bẩm:

“Nhị gia với Nhị phu nhân lại cãi nhau. Không rõ vì chuyện gì, nhưng Nhị phu nhân thì khóc lóc ầm ĩ, Xuyên nhi cũng khóc theo. Nhị gia hình như… định viết hưu thư. Nô vừa đến thì thấy Xuân Hoa của lão phu nhân cũng qua bên đó rồi.”

Nghe đến hai chữ “hưu thư”, Tiết Nghi Ninh không khỏi giật mình, lập tức quay sang nhìn Lạc Tấn Vân, nhưng thấy hắn vẫn ung dung bình thản, không hề tỏ vẻ kinh ngạc hay phản ứng gì đặc biệt.

Tiết Nghi Ninh liền nói với Hoa mụ mụ:

“Được rồi, ta biết rồi, bà lui xuống đi.”

Chắc là Xuân Hoa sang khuyên giải, nên chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào ở Bạc Phúc Viện cũng dần lắng xuống.

Đêm khuya, lúc hai người đã lên giường nằm nghỉ, Tiết Nghi Ninh mới khẽ hỏi:

“Đệ muội nhà mẹ đẻ… phải là nhà làm nghề buôn gạo dầu ở chợ đúng không?”

Lạc Tấn Vân đáp gọn:

“Ừ.”

Nàng lại hỏi:

“Ta nghe nói phụ thân nàng cưới vợ kế, sau đó lại còn nạp thêm hai phòng thiếp?”

Lạc Tấn Vân lạnh nhạt trả lời:

“Lão Hoàng ở U Châu, mượn tiếng nhà ta buôn bán, lấy việc đó làm cớ nhận hối lộ, cậy thế khoe mẽ. Có tiền liền nạp thiếp, mới cưới thêm vợ, làm ầm ĩ cả thành. Ta từng nhắc nhở Tấn Phong một lần.”

“Vậy thì Nhị đệ hẳn cũng không thích nhà vợ…”

Lạc Tấn Vân nghiêng đầu liếc nhìn nàng, khẽ cười nói:

“ Nàng cũng để tâm mấy việc này quá rồi.”

Tiết Nghi Ninh ý thức được chính mình nhất thời nhiều lời, chẳng khác nào phụ nhân trong thôn ưa chuyện thị phi, liền có phần chột dạ, khẽ đáp:

“Ta chỉ là nghe nói Nhị đệ muốn hưu thê, sợ đâu thành thật.”

“Hưu thì hưu, đã sao?” Lạc Tấn Vân hỏi lại, khẩu khí dửng dưng, chẳng mấy để tâm.

Tiết Nghi Ninh liền nói:

“Nhưng chẳng phải hai người họ còn có hai đứa nhỏ sao?”

Lạc Tấn Vân đáp:

“Có nàng ta ở đó, với tính cách của nàng, hai đứa chất nhi cũng không tốt lên được.”

Nghe hắn nói vậy, Tiết Nghi Ninh hiểu rõ, ngay cả khi Lạc Tấn Phong quả thực có ý hưu thê, Lạc Tấn Vân cũng sẽ chẳng ngăn cản.

Phu thê nếu đã tới bước muốn đoạn tuyệt, phần nhiều vướng bận chính là thân tộc đôi bên. Nhưng Lạc gia là nhà quan, mà Hoàng gia bên kia chỉ là tiểu thương ở ltrấn nhỏ, luận về thân phận, vốn đã chẳng xứng. Nếu Lạc Tấn Phong thật muốn hưu thê, lại được trưởng bối đồng ý, thì việc này… có thể sẽ thành.

Nàng còn định cùng hắn trò chuyện thêm chốc lát, nghĩ rằng có khi lão phu nhân sẽ khuyên nhủ Nhị đệ, nhưng chỉ thấy Lạc Tấn Vân ngẩng đầu nhìn nóc giường, mày nhíu chặt, rõ ràng trong lòng đang ôm nhiều tâm sự.

Ước chừng chắc là vì những chuyện liên quan đến Thụy Vương và Thuần Vương.

Nàng không quấy rầy nữa, chỉ ôm lấy cánh tay hắn, nằm yên bên cạnh.

Hai ngày sau, trời quang đãng, mặt trời lên cao, tuyết đọng dưới đất cũng bắt đầu tan.

Lạc Tấn Phong và Hoàng Thúy Ngọc sau trận ầm ĩ ấy dường như đã được lão phu nhân khuyên ngăn, đêm đó xong liền tạm thời trở lại bình thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tết Nguyên đán đã sắp đến, rất nhiều việc trong phủ cần chuẩn bị, chỉ riêng việc chọn mua vật dụng cho ngày tết đã phải lập danh sách từ sáng sớm.

Bận rộn tới tận giữa trưa mới được dùng cơm, vậy mà ngoài viện lại có người đến báo: nội thị bên cạnh Dung phi trong cung tới, triệu nàng lập tức tiến cung.

Dung phi này chính là Hứa Chiêu Nghi, năm ngoái vừa được tấn chức thành Dung phi.

Nhưng từ sau lần hòa đàm với phương Nam kết thúc, nàng cũng không còn gặp lại vị nương nương này nữa, thực ra giữa họ cũng chẳng có giao tình gì.

Tiết Nghi Ninh trong lòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là Dung phi trong cung, nàng chỉ có thể lập tức thu xếp chỉnh tề rồi ra ngoài.

Không ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng, nội thị kia đã nói:

“Dung phi nương nương có dặn, chỉ cần phu nhân một mình vào cung là được, sau đó chúng nô tài sẽ đưa phu nhân trở về.”

“Không thể để một người theo cùng sao?” Ngọc Khê nhịn không được lên tiếng hỏi.

Nàng mới thành thân với A Quý được mấy ngày, đang trong kỳ nghỉ, nhưng vẫn quay về hầu hạ Tiết Nghi Ninh.

Vị nội thị kia sắc mặt lạnh lùng, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, ý rõ ràng là: nơi này không tới lượt một nha hoàn như nàng mở miệng.

Tiết Nghi Ninh đành phải quay sang dặn:

“Các ngươi vào nhà trước đi, ta đi một lát sẽ về.” Nói rồi nàng bước lên kiệu.

Nội thị kia dùng giọng mỏng nhẹ nói một tiếng: “Đi thôi.”

Trong lòng Tiết Nghi Ninh bắt đầu thấy bất an.

Những cung nhân này nàng đều nhận ra, đúng là người bên cạnh Dung phi, chỉ là... sau ngần ấy thời gian không qua lại, tại sao Dung phi lại đột ngột cho truyền nàng, lại còn chỉ cho phép đi một mình?

Trong khoảng thời gian này, cả Thụy Vương và Thuần Vương đều có đến quan hệ với Lạc Tấn Vân, chẳng lẽ Dung phi cũng cho rằng nàng có liên quan tới việc tranh đoạt ngôi vị?

Cỗ kiệu vẫn tiếp tục đi về phía trước, lúc đầu còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài phố, nhưng càng đi lại càng trở nên yên ắng.

Tiết Nghi Ninh nghĩ rằng đã tới hoàng thành, nào ngờ khi vén rèm nhìn ra thì thấy bên ngoài lại là đồng ruộng và rừng cây, họ không vào thành, mà là đang đi ra khỏi thành!

Nàng đè xu.ống cơn hoảng hốt, cố giữ bình tĩnh mà hỏi:

“Công công, chẳng phải chúng ta vào cung sao?”

Vị nội thị kia chỉ đáp:

“Phu nhân không cần hỏi nhiều, là nương nương phân phó, đến nơi tự nhiên sẽ rõ.”

Tiết Nghi Ninh nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài kiệu.

Nếu bọn họ thực sự muốn bắt nàng đi, thì cho dù bây giờ nàng có nhảy khỏi kiệu cũng không ích gì. Người đi theo ít nhất phải có bảy tám kẻ, mà nàng chỉ có một thân một mình.

Nếu thật sự định giết nàng, thì đã ra tay từ sớm.

Nếu muốn áp giải nàng, thì bây giờ cũng có thể hành động.

Mà những cung nhân đi theo, nàng đều nhận ra, đúng là người bên cạnh Dung phi, cho nên việc này tám phần đúng là do Dung phi ra lệnh.

Ngọc Khê và các nha hoàn đều biết là Dung phi cho người đến đón nàng, nếu sau này thật sự có chuyện gì, Lạc Tấn Vân nhất định sẽ tự mình đi tìm Dung phi làm rõ.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng dần bình tĩnh lại, không còn hoảng loạn nữa, chỉ lặng lẽ chờ xem Dung phi rốt cuộc muốn làm gì.

Cỗ kiệu tiếp tục đi thêm một đoạn, đường xóc nảy thấy rõ. Nàng vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy kiệu đang tiến vào một vùng đất hoang mênh mông vắng vẻ, tựa như bãi tha ma.

Lại đi thêm một quãng, kiệu dừng hẳn, nội thị bên ngoài cất tiếng:

“Lạc phu nhân, mời xuống kiệu.”

Tiết Nghi Ninh khẽ nâng váy, bước ra.

Tuyết đã tan quá nửa, cảnh vật trước mắt hiện lên rõ ràng. Một nửa nơi này còn phủ tuyết chưa tan, nửa còn lại đã lộ ra mặt đất khô cằn.

Giữa vùng cỏ cây khô héo, những gò đất lớn nhỏ nối nhau hiện ra lổn nhổn. Trên mặt đất còn rơi vãi vài mảnh chiếu rách, vải vụn, thậm chí có cả những đoạn xương trắng, không rõ là của người hay thú.

Tuy sống ở kinh thành đã hơn hai mươi năm, nhưng nơi đây lại là lần đầu tiên nàng đặt chân tới.

Đây chắc hẳn là bãi tha ma ở cổng Tây thành mà người ta vẫn hay truyền miệng. Những kẻ không có thân thích, lưu lạc không ai hay biết, hoặc phạm phải tội lớn bị xử trảm, đều bị ném đến đây, qua loa chôn cất.

Những thân xác nằm lại ở đây, phần lớn đều là những người khốn khổ nhất thế gian.

“Phu nhân, nương nương đang đợi ngài ở phía trước.” Nội thị nhắc.

Tiết Nghi Ninh nhìn về phía xa, thấy một người khoác áo choàng màu xanh ngọc, đầu trùm mũ, đứng lặng bên một gò đất. Dáng hình ấy thoáng trông đúng là Dung phi.

Nàng bước từng bước chậm rãi tiến lại gần, đi tới bên cạnh Dung phi, cúi đầu nhìn gò đất trước mặt. Đó chỉ là một nấm mồ nhỏ, phía trước cắm tấm gỗ mục làm bia, trên đó viết mấy chữ đơn sơ: “Mộ Bùi Tuyển”.

Nhìn thấy mấy chữ ấy, Tiết Nghi Ninh liền sững người. Nước mắt tức thì trào ra, không kìm được mà quỳ sụp xuống, tay run run khẽ chạm lên tấm bia đã bị mưa gió dầm dãi mục nát.

“Bùi Tuyển… Đây là… là mộ của huynh?” Nàng nghẹn ngào bật tiếng, nước mắt như mưa, quay đầu nhìn Dung phi, giọng run rẩy: “Thật là của huynh ấy…?”

Dung phi khẽ buông một tiếng thở dài, cất giọng lạnh nhạt:

“Thì ra ngươi còn biết đau lòng cho chàng? Ta vốn tưởng Lạc phu nhân nay đã ân ái cùng phu quân, phu thê  tình thâm, sớm đã quẳng hết chuyện cũ năm xưa ra sau đầu rồi.”