Đúng lúc ấy, Lạc Tấn Vân suất lĩnh binh mã Kiêu Tự doanh đuổi tới, sau một trận khổ chiến mới đẩy lui được Thụy Vương, bảo vệ long thể bình an.
Nhưng Thụy Vương và tàn binh không chịu trói, đã bỏ chạy về hướng cửa Nam, Hoàng thượng đã hạ lệnh cho cấm quân truy bắt.
Bởi vậy, Lạc Tấn Phong có thể trở về trước, còn Lạc Tấn Vân vẫn phải ở lại trong cung.
Nghe tin hắn bình an, Tiết Nghi Ninh cuối cùng cũng trút được một hơi nặng nề, lúc này mới an tâm rửa mặt thay y phục, dùng chút cơm.
Nhưng Lạc Tấn Vân vẫn chậm chạp chưa trở về.
Nàng sai người đi dò hỏi, mới hay toàn bộ phía nam kinh thành đã phong tỏa, e là còn đang truy quét tàn binh của Thụy Vương, tạm thời khó mà trở về.
Chờ đợi đến lúc sắc trời ngả tối, Lạc Tấn Vân mới trở về phủ.
Toàn thân hắn vương đầy máu, nét mặt mỏi mệt đến tột cùng.
Nàng vội vàng bỏ qua chuyện hưu thư, phân phó người chuẩn bị nước, dọn cơm, vừa giúp hắn cởi áo khoác, vừa lo lắng hỏi:
“Chàng bị thương sao?”
Lạc Tấn Vân lắc đầu.
Nàng cẩn thận kiểm tra một lượt trên người hắn, thấy quả thực không bị thương mới khẽ thở phào, dịu dàng nói:
“Vậy đi tắm rửa trước đi, cơm nước đã sớm giữ ấm cho chàng, Nhị đệ nói chango ở trong cung bận rộn, chắc là chưa ăn được gì.”
Nói xong, nàng kéo tay hắn định đưa vào phòng tắm.
Lạc Tấn Vân lại đứng im, chỉ khẽ hỏi:
“Tối qua nàng nói, là thật lòng sao?”
Tiết Nghi Ninh ngẩn ra, hơi cúi đầu, lúng túng đáp:
“Gì cơ... là có ý gì?”
“Chính là nàng nói, nàng thực lòng để tâm ta, yêu ta, lưu luyến ta.”
Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn nàng.
Tiết Nghi Ninh chợt nhớ lại cảnh tượng xấu hổ đêm qua.
Khi đó còn có Lạc tấn phong, cùng mấy nha hoàn mụ mụ đứng bên, vậy mà nàng lại buột miệng nói ra giữa chốn đông người, chẳng biết ngượng ngùng là gì.
Nàng vội liếc mắt nhìn ra ngoài, chạm phải ánh mắt Ngọc Khê và Tử Thanh.
Hai người kia lập tức hiểu ý, khẽ cười, rồi nhẹ chân lui ra ngoài.
Đợi đến khi phòng chỉ còn lại hai người, nàng mới hít sâu một hơi, đầu cúi thấp hơn, giọng nhỏ nhẹ:
“ Là lời thật lòng.”
"Vì sao?" Hắn hỏi.
Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn:
“Chàng cảm thấy... ta không thể yêu chàng sao?”
"Không phải" hắn vội đáp, ngập ngừng chốc lát rồi hỏi:
“Là bởi vì ta đã cứu phụ thân nàng?”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu:
“Chuyện đó, ta quả thực rất biết ơn chàng. Nhưng không phải...”
Nàng ngập ngừng một chút, rồi nhẹ giọng nói:
“Đại khái, không phải bởi vì chuyện đó.”
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, rồi nhẹ giọng nói:
"Chàng vốn dĩ đã xuất chúng, không khó để khiến người khác động lòng vì chàng. Nếu khi xưa ta và chàng quen biết sớm hơn, do phụ mẫu chỉ hôn, định sẵn hôn ước, thì trong mắt ta, chàng nhất định là một mối lương duyên đẹp, ta ắt sẽ vui mừng gả cho chàng, cùng chàng sinh con dưỡng cái, chỉ mong cùng chàng bạch đầu giai lão.
Chỉ là hiện thực không phải vậy..."
Nàng khẽ thở dài, giọng thấp xuống:
"Vì phải gả cho chàng, tất cả đã tan thành tro bụi. Phụ thân dùng tính mạng Bùi Tuyển để uy hiếp ta, ép ta phải thuận theo hôn sự.
Mà chàng... Là một trong những người đứng đầu trong công cuộc giành lấy giang sơn Đại Càng, là người đã giết Bình Nam vương.
Chúng ta bị trói buộc ở bên, nên lòng xa cách vạn dặm."
"Về sau, từng chút từng chút một, chàng đã khiến hình bóng người trượng phu trong lòng ta trở nên rõ ràng.
Nhưng ta không dám gửi gắm lòng mình nơi chàng.
Dung phi từng mỉa mai ta hai lòng, cô phụ Bùi Tuyển, nói rằng ta không xứng đáng được y yêu thương.
Mà khi đó, ta cũng tự trách mình như thế.
Ta nghĩ, một nữ nhân đã lấy chồng thì phải thủ lễ, làm một hiền thê đoan chính.
Nhưng trong lòng ta không muốn quên đi y, không muốn phản bội tình yêu của y.
Ta không muốn thành kẻ bạc bẽo, thay lòng đổi dạ."
"Cho nên, khi hai bên đều chẳng thể lưỡng toàn, ta chọn cách buông tay chàng, cũng là tự buông bỏ chính mình.
Ngày ấy ở Phu Lương, những lời ta nói, không phải nói với chàng, mà là tự nói với bản thân.
Ta muốn chứng minh rằng lòng ta chưa từng thay đổi, vẫn thuộc về Bùi Tuyển, vì chứng minh điều ấy, ta thà rời xa chàng, tự đẩy bản thân vào đường cùng."
Lạc Tấn Vân đột nhiên vươn tay, ôm chặt lấy nàng.
Hắn từng oán nàng bạc tình, từng vì nàng mà đau thấu tâm can. Nhưng nàng thì sao?
Nàng mất đi tất cả, ngay cả Bùi Tuyển, tín ngưỡng cuối cùng trong lòng cũng đành phải tự tay buông bỏ.
Từ một tiểu thư Tiết gia từng hẹn ước cùng y, đến nay trở thành thê tử thật lòng yêu thương trượng phu mình.
Trong đó, nàng đã trải qua bao nhiêu đớn đau dằn vặt, hắn nào có tư cách trách cứ nàng thêm?
Hắn cúi đầu, khẽ hỏi:
“Vậy còn bây giờ? Hiện tại, lòng nàng nghĩ thế nào?”
Nói rồi, như sợ nàng chưa kịp hiểu hết nỗi lòng mình, hắn lại thấp giọng nói thêm:
"Ta yêu nàng, từ rất lâu đã yêu, khát vọng có thể chiếm lấy dù chỉ một phần trong lòng nàng, khát vọng đến mức tuyệt vọng.
Từng nghĩ sẽ từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Chỉ cần nàng nguyện ở bên ta, dù trong lòng nàng có vương vấn ai khác, ta cũng nguyện bảo vệ nàng cả đời.
Ta thề, từ nay về sau, sẽ không vì quá khứ mà nổi giận, sẽ không vì những điều đã qua mà trút oán trách lên nàng.
Nàng từng yêu ai, ta không quan tâm. Nàng đã từng lưu luyến ai, ta cũng không so đo."
Tiết Nghi Ninh nhoẻn miệng cười:
“Chàng đã nói sẽ không so đo, vậy còn hỏi ta nghĩ thế nào làm gì?”
Lạc Tấn Vân vội vàng giải thích:
“Ý ta là... Ta vẫn sẽ để tâm, chỉ là không để nàng nhìn ra, âm thầm so đo trong lòng.”
Tiết Nghi Ninh lại khẽ bật cười, nhưng nụ cười ấy rất nhanh liền tan biến.
Nàng trầm ngâm giây lát, rồi nghiêm túc nói:
"Bùi Tuyển... là người ta từng rung động khi còn niên thiếu.
Y chiếm trọn tâm tư ngây ngô của ta thuở đầu đời…
Nhưng thế sự đổi thay, cuối cùng ta không gả cho y, mà gả cho chàng."
Nàng dừng một chút, nhìn thẳng vào hắn, giọng mềm mại mà chân thành:
“Người thay ta chịu tội, dọn dẹp tàn cục là chàng, người an ủi khi ta thống khổ, cho ta chỗ dựa cũng là chàng, người cùng ta giục ngựa nơi biên quan, bầu bạn qua tháng ngày gian khó, cũng là chàng, người liều mình cứu lấy người thân ta, lại càng là chàng.”
"Biết bao nhiêu khoảnh khắc không thể quên kia, đều là cùng chàng mà có.
Chúng ta cùng sẻ chia hoạn nạn, cùng sinh con dưỡng cái, từng ngày từng tháng bên nhau…
Sau này vài chục năm sau, cũng là nương tựa vào nhau mà sống.
Những điều đó... há có thể đem so với mối tương tư thuở thiếu niên?"
Nàng dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười, nói tiếp:
"Ta dĩ nhiên không quên được y, dẫu sao y cũng từng để lại dấu ấn khắc cốt ghi tâm trong lòng ta.
Nhưng nay ta đã buông xuống.
Về sau chờ Bảo Châu lớn lên, ta cũng có thể thẳng thắn kể với con bé:
'Nương từng yêu một người rất sáng chói, người đời ca tụng y là Lan Phương công tử.
Nhưng rồi nương gả cho phụ thân con, một người cũng tốt đẹp không kém.
Nương chẳng thể tự kiềm lòng, bị phụ thân con hấp dẫn, động lòng mà yêu chàng
Về sau, phu thân con là nam nhân quan trọng nhất của cả cuộc đời nương.'"
Lạc Tấn Vân cong môi mỉm cười, bất chợt vươn tay bế ngang nàng lên.
Tiết Nghi Ninh cả kinh, mặt mày ửng đỏ, khẽ trách:
“Chàng làm cái gì vậy, trên người toàn mùi máu, còn không mau thả ta xuống, bẩn hết y phục rồi!”
Lạc Tấn Vân vui vẻ bật cười, nhưng nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì, hồi lâu mới thấp giọng đáp:
“Ta được phục chức, còn được ban thưởng.”
Tiết Nghi Ninh cũng không để tâm, chỉ lạnh nhạt:
“Làm ta thấp thỏm suốt một đêm, suýt chút hồn phi phách tán, được phong thưởng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
"Nhưng mà..." Hắn ghé sát, ghìm giọng nói, “Chuyện sinh thêm tiểu tử, cũng không thể trì hoãn.”
Tiết Nghi Ninh thẹn đến độ vành tai đỏ bừng, giãy giụa đẩy hắn:
“Được rồi, mau thả ta xuống, chàng còn phải đi tắm.”
Hắn lại cười, ôm chặt lấy nàng, cố tình ghé tai trêu ghẹo:
“Từ từ, để ta ôm thêm một lát.”
Nàng vừa buồn cười vừa tức, lườm hắn một cái:
“Thả ta xuống trước đã, ta còn phải hỏi chuyện hưu thư kia.”
Nhắc tới chuyện đó, Lạc Tấn Vân mới chịu buông tay, ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói:
“Chuyện đó... ta để quên từ lâu rồi.”
Tiết Nghi Ninh nhìn hắn, khẽ nhướng mày hỏi lại:
“Thật sao? Nếu quên, sao chàng đã nói trong thư phòng còn có một phong hưu thư?”
"Thật đấy, chuyện cũ từ bao giờ." Hắn vội vàng giải thích, rồi hỏi:
“Nàng có cầm theo không?”
“Đương nhiên cầm.”
Hắn hạ giọng năn nỉ:
“Đưa ta trước đi, ta sẽ giải thích cho nàng rõ ràng.”
Tiết Nghi Ninh hừ nhẹ một tiếng, cố ý quay đầu đi:
“Không được, chàng giải thích xong rồi mới tính.”
Lạc Tấn Vân đã lần mò tìm kiếm trên người nàng, nàng né tránh, buồn cười nói:
“Chàng cho rằng ta ngốc đến mức giấu nó trên người sao? Ta đã sớm tìm chỗ khác giấu kỹ rồi, để phòng chuyện bất trắc.”
Hắn vội vàng giữ lấy nàng, vừa dỗ vừa giải thích:
“Đó là chuyện từ rất lâu rồi... Lúc ấy nàng căn bản không đoái hoài gì tới ta, ta lưu lại tờ hưu thư đó…”
Hắn ngập ngừng, rồi hạ giọng khàn khàn mà nói:
“Là bởi vì ta si tình không lối thoát, muốn giãy giụa tìm cho mình một con đường sống.”
Tiết Nghi Ninh bật cười, ngẩng lên nhìn hắn, nhón chân khẽ hôn lên môi hắn một cái, ôn nhu nói:
“Giờ thì si tình cũng đã có hồi đáp rồi.”
Lạc Tấn Vân mặt mày như gió xuân, cúi đầu nặng nề hôn nàng, hồi lâu mới cười nói:
“Vậy bây giờ, có thể trả hưu thư lại cho ta được chưa?”
Tiết Nghi Ninh nghiêng đầu, đáp lại rất nghiêm trang:
“Không được, ta muốn giữ lại. Về sau nếu chàng chọc ta tức giận, muốn hòa ly cũng dễ dàng hơn một chút.”
Lạc Tấn Vân sửng sốt, nhíu mày nói:
“Ta đã giải thích với nàng rồi.”
Nàng cười, đôi mắt cong cong:
“Ta chỉ bảo chàng giải thích, nào có hứa giải thích xong sẽ trả.”
“Nàng...”
Hắn bất đắc dĩ bật cười:
“Rõ ràng đã nói quãng đời còn lại ta là người quan trọng nhất trong lòng nàng, sao còn muốn giữ lại thứ đó?”
Nàng đáp:
“Chàng cũng từng nói sẽ một lòng một dạ với ta mà. Chỉ cần chàng đối đãi với ta cho tốt, ta tự nhiên sẽ không lấy ra. Giữ hay không, cũng đâu khác gì? Hay là... về sau chàng còn muốn đi thanh lâu uống rượu, nạp thiếp, lạnh nhạt với ta rồi lại nổi giận với ta?”
Lạc Tấn Vân bị nàng chọc đến dở khóc dở cười, đành than nhẹ:
“Được rồi được rồi, tùy nàng giữ lại. Ta sẽ dùng hành động chứng minh cho nàng xem, được chưa?”
Tiết Nghi Ninh lúc này mới nhoẻn cười:
“Vậy ta sẽ đợi xem chàng biểu hiện ra sao. Mau đi tắm đi, trên người ngươi bẩn muốn chết rồi.”
Lạc Tấn Vân trên mặt nở đầy ý cười, không kìm được lại ôm nàng siết chặt, cúi đầu hôn nàng một trận, đến khi nàng liều mạng giãy giụa mới chịu buông tay, vừa cười vừa đi về phía phòng tắm.
Tiết Nghi Ninh cúi đầu nhìn bộ y phục bị hắn làm dính bẩn, vừa định mắng một câu, ngẩng lên lại thấy bóng lưng hắn xa dần, nhịn không được cong khóe môi bật cười.
Màn đêm buông xuống, đèn trong viện dần dần sáng lên, gió đêm phất qua, cành hồng mai nhẹ lay động trong đêm tối yên bình.
– Chính văn kết thúc –