Phủ công chúa có thể sẽ sớm sai bà mối đến cửa cầu hôn, vì vậy Tiết Nghi Ninh không chần chừ quá lâu.
Đến ngày hôm sau, thấy Lạc Tấn Vân sau khi hạ triều trở về mà không đi đến chỗ Hạ Liễu Nhi, nàng liền chủ động tìm đến hắn.
Lạc Tấn Vân đang cùng cháu trai Tỏa Nhi cưỡi ngựa. Hắn nhẹ nhàng bế Tỏa Nhi đặt lên lưng ngựa, mỉm cười, nhỏ giọng trò chuyện cùng đứa trẻ, dáng vẻ trông vô cùng từ ái.
Hắn đối với người nhà họ Lạc, đối với Hạ Liễu Nhi, luôn ôn hòa và săn sóc, chỉ riêng với nàng là có phần lạnh nhạt hơn.
Thấy nàng đến gần, Lạc Tấn Vân cúi xuống nói gì đó với Tỏa Nhi. Đứa trẻ quay đầu nhìn nàng, rồi lè lưỡi làm một cái mặt quỷ.
Hoàng Thúy Ngọc luôn xem nàng như cái gai trong mắt, lâu dần, tư tưởng ấy cũng ảnh hưởng đến Tỏa Nhi, khiến đứa trẻ tự nhiên không thích nàng. Huống hồ, nàng vừa hay lại đến phá ngang lúc đại bá nó đang dạy cưỡi ngựa.
Lạc Tấn Vân gọi Trường Sinh đến trông nom Tỏa Nhi, sau đó tự mình đi về phía chuồng ngựa, lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tiết Nghi Ninh biết hắn không muốn cùng nàng nhiều lời, nên cũng không tìm chỗ ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề.
Nàng ngắn gọn nói: “Hôm qua, thiếp đến thăm Tấn Tuyết. Nhìn dáng vẻ của muội ấy, dường như không quá nguyện ý gả cho Nhị Lang phủ công chúa.”
Lạc Tấn Vân vẫn nhìn về phía xa, nơi Tỏa Nhi đang cưỡi ngựa, giọng điệu nhạt nhẽo hỏi lại: “Thì sao?”
Nghe ra sự thờ ơ trong lời nói của hắn, Tiết Nghi Ninh khẽ thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi tiếp tục:
“Phu quân nghĩ thế nào? Chàng thực sự định để nàng hoặc là chết, hoặc là gả đi sao?”
Giọng nói của Lạc Tấn Vân mang theo vài phần không kiên nhẫn, dường như không muốn nhiều lời. Hắn chỉ hừ nhẹ, thản nhiên nói:
“Vậy không phải vẫn chưa chết sao.”
Tiết Nghi Ninh vội vàng nói:
“Muội ấy vốn không phải người cứng cỏi đến mức dám tìm chết, nhưng... dù sao cũng là muội muội duy nhất của phu quân. Chàng thực sự nhẫn tâm ép buộc nàng đến vậy sao?”
Lạc Tấn Vân nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắc bén, giọng nói dứt khoát:
“Nàng đã mang họ Lạc, đã sinh ra trong nhà này, thì phải gả cho người mà Lạc gia lựa chọn. Đó là trách nhiệm của nàng.”
"Nhưng phu quân từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, chẳng lẽ không phải vì để người nhà có thể sống tốt hơn, có thêm nhiều lựa chọn hơn sao?" Tiết Nghi Ninh không lùi bước, giọng nói rõ ràng:
“Nếu vẫn cố chấp hy sinh nhân duyên của muội muội để đổi lấy tiền đồ cho gia tộc, thì khác gì bọn bần nông bán con bán gái để đổi lấy mấy túi gạo? Nếu đã như vậy, phu quân khi trước cần gì phải liều mạng từ chối những quân công đó?”
Đây gần như là lần đầu tiên nàng nói nhiều như vậy trước mặt hắn, lại còn dùng giọng điệu cứng rắn đến thế.
Lạc Tấn Vân nhất thời không đáp, nhưng trên mặt lộ ra vài phần tức giận. Giọng nói hắn lạnh lẽo hơn hẳn, đáp lại:
“Bình Lăng công chúa không phải kẻ khắc nghiệt, Nhị Lang phủ công chúa cũng là người khoan hậu. Tấn Tuyết gả qua đó, sẽ không đến mức như nàng nghĩ mà sống không nổi.”
Tiết Nghi Ninh biết mình đã chạm vào vảy ngược của hắn, những lời này chắc chắn không phải điều hắn muốn nghe. Nhưng nàng vẫn giữ giọng điềm tĩnh, rõ ràng nói:
“Đó là vì phu quân không hiểu chuyện hậu viện. Ngày ấy, Tấn Tuyết gặp mặt Bình Lăng công chúa, cố ý tỏ ra phô trương, chỉ để công chúa chướng mắt. Nhưng vì sao Bình Lăng công chúa vẫn chọn muội ấy?”
“Cho dù thiếp có đàn một khúc để khiến công chúa cảm thấy có thiện cảm với Lạc gia, thì cũng không đến mức chỉ vì một bản nhạc mà quyết định hôn sự cho nhi tử. Vậy nên, rõ ràng công chúa vẫn là nhắm vào Tấn Tuyết.”
Lạc Tấn Vân không lên tiếng.
Tiết Nghi Ninh nhìn hắn, tiếp tục nói:
“Vậy vì sao Bình Lăng công chúa lại chọn Tấn Tuyết? Ta suy đoán, đó là bởi vì công chúa cảm thấy muội ấy dễ khống chế.”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Lạc Tấn Vân lập tức trở nên sắc bén, hắn đứng yên, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiết Nghi Ninh tránh đi ánh mắt hắn, chậm rãi nói:
“Nhị Lang nhà bà ấy tuy được khen là người hiền lành, khoan dung, nhưng thực ra rất có thể là kẻ thiếu quyết đoán, làm việc gì cũng phải dựa vào người khác định đoạt. Mà Bình Lăng công chúa, bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất lại là người có chủ kiến mạnh mẽ. Nàng chọn con dâu, mà nhi tử lại không có chính kiến, vậy ai mới là người thực sự làm chủ trong gia đình?”
"Phu quân hẳn cũng hiểu rõ Tấn Tuyết. Nàng lớn lên ở U Châu, tính tình đơn thuần, thẳng thắn, không giỏi tâm cơ hay mưu tính sâu xa. Nhưng công chúa phủ là hoàng thất, Nhị Lang lại không thể bảo vệ nàng, vậy nàng làm sao có thể đứng vững trong đó?
Tuy hiện tại nàng không tìm đến cái ch.ết, nhưng sau này, nếu gả vào công chúa phủ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tháng ngày chìm trong tủi nhục, dần dần hao mòn ý chí, đến khi tâm lực cạn kiệt. Như vậy, phu quân có thật sự đang tìm cho muội muội một chốn nương thân hay không?"
Lạc Tấn Vân lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt phủ đầy băng giá. Hắn trầm giọng nói:
“Hạ nhân nói, từ hôm qua cô đến, Tấn Tuyết liền bắt đầu chịu ăn uống. Bọn họ bảo là do cô khuyên bảo, làm nàng nghĩ thông suốt. Hóa ra, cô nghe nàng tâm sự xong, lại chạy đến khuyên ta?”
Giọng hắn càng thêm lạnh lẽo:
“Tiết thị, hôn sự này là do ta cùng mẫu thân định đoạt. Cô lại muốn nhúng tay vào, cô có được lợi gì từ chuyện này?”
Bị hắn chất vấn, Tiết Nghi Ninh trầm mặc một thoáng, rồi chậm rãi đáp:
“Thiếp chỉ nghĩ rằng, với quyền thế hiện tại của Lạc gia, đã đứng trên đỉnh cao, không cần thiết phải hy sinh nhân duyên của nữ tử trong tộc chỉ để trèo cao hơn nữa. Nhưng nếu phu quân thực sự cho rằng vì vinh quang gia tộc mà ép muội muội chịu hy sinh cũng không đáng tiếc… thì có lẽ, ta đã xen vào chuyện không nên.”
Tiết Nghi Ninh nhìn hắn, thấy hắn mặt lạnh như sương, không chút dao động, liền hiểu rõ bản thân có nói thêm gì cũng vô ích.
Nàng biết, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở Lạc Tấn Vân, còn số phận của Lạc Tấn Tuyết—suy cho cùng—phải xem trời cao an bài.
Nàng nên rời đi, tránh chọc giận thêm, nhưng nghĩ ngợi một lúc, vẫn mở miệng:
“Công chúa phủ tuy là một mối nhân duyên tốt, nhưng Tấn Tuyết thực sự không thể gánh vác. Nếu phu quân bằng lòng vì nàng từ chối hôn sự này, thiếp có thể tìm cách khiến công chúa tự thay đổi ý định, để hai nhà không kết oán.”
Lạc Tấn Vân cười lạnh, ánh mắt sắc bén liếc nàng một cái:
“Cô còn muốn giải trừ hôn sự này hơn cả nàng.”
Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng đáp:
“Phu quân, thiếp chỉ là… thương tiếc nàng bị ép buộc.”
Hắn không nói thêm gì, chỉ quay đầu đi, không thèm nhìn nàng nữa.
Tiết Nghi Ninh hướng Lạc Tấn Vân hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Từ chính đường bước ra, Ngọc Khê không nhịn được lên tiếng:
“Phu nhân, hà tất phải xen vào chuyện này? Dù sao đây cũng là việc của Lạc gia, là chuyện của người nhà họ. Phu nhân cứ cố sức như vậy, chẳng phải là làm việc vô ích mà còn không được cảm kích sao? Nghe khẩu khí của tướng quân, dường như ngài đang gây rối, khiến trong nhà thêm bất ổn vậy!”
Tiết Nghi Ninh khẽ thở dài, chậm rãi dừng chân, ánh mắt dõi về phương nam xa xăm, nhẹ giọng đáp:
“Ta biết... Nhưng ta không thể làm ngơ. Ta không muốn nhìn thấy nàng ấy bước vào con đường giống ta.”
Nếu khi ấy, cũng có một người đứng ra vì nàng, nói rằng: 'Ta sẽ giúp ngươi tìm cách'... thì tốt biết bao.
Sau khi tự mình tìm gặp Lạc Tấn Vân, trong phủ vẫn luôn yên ắng, không có chút tin tức nào truyền ra. Đến tối, dù Lạc Tấn Vân có ghé qua, nàng cũng không gặp ai khác, hoàn toàn không rõ thái độ của hắn ra sao.
Mãi đến hai ngày sau, Lạc Tấn Tuyết bất ngờ xuất hiện tại Kim Phúc Viện, vui mừng cảm tạ nàng, hớn hở báo tin: đại ca đã đồng ý giải trừ hôn ước.
Tiết Nghi Ninh có chút ngạc nhiên. Ban đầu, thấy mọi chuyện không có động tĩnh, nàng đã nghĩ việc này e là vô vọng. Không ngờ, khi nàng chẳng còn hy vọng gì nữa, chuyện lại đột nhiên thành công.
Nàng hỏi: “Vậy chàng có đồng ý chuyện của muội và Đào lang quân không?”
Lạc Tấn Tuyết lắc đầu, nhưng thần sắc lại vô cùng rạng rỡ, vui vẻ nói: “Đại ca nói chuyện này còn phải xem xét thêm. Trước mắt chỉ là gác lại hôn sự với Công chúa phủ, huynh ấy muốn gặp Đào Tử Cùng. Trừ khi Đào Tử Cùng có thể lọt vào mắt huynh ấy, bằng không chuyện này cũng không có khả năng.”
Nói xong, nàng đầy cảm kích nhìn Tiết Nghi Ninh, xúc động nói: “Đại tẩu, tẩu thật lợi hại! Tẩu đã làm thế nào thuyết phục được đại ca vậy? Ta cứ tưởng dù ta có một đầu đ·âm ch·ết, đại ca cũng sẽ đem th·i th·ể ta đưa đến phủ Công chúa mất thôi!”
Tiết Nghi Ninh khẽ cười, ôn tồn nói: “Đừng nói những lời không may như vậy. Đại ca muội chịu đồng ý là vì chàng quan tâm muội, chẳng liên quan gì nhiều đến ta đâu.”
“Ta mặc kệ! Dù sao trước đây đại ca nhất quyết muốn ta gả vào hoàng thân quốc thích, giờ lại thay đổi chủ ý, tất cả đều nhờ công lao của đại tẩu! Đại tẩu đúng là ân nhân cứu mạng của ta!” Lạc Tấn Tuyết nói, trong lời không giấu nổi sự cảm kích.
Tiết Nghi Ninh nhìn nàng, trong đáy mắt cũng lộ ra vài phần ý cười chân thành.
Nàng chỉ nghĩ rằng, Lạc Tấn Vân có thể kính trọng lão phu nhân, yêu thương Tỏa Nhi, săn sóc Hạ Liễu Nhi, vậy hẳn cũng sẽ có sự ôn nhu dành cho muội muội của mình. Chẳng qua hắn vẫn luôn cho rằng Công chúa phủ là một mối hôn sự tốt, là một nơi gửi gắm thích hợp, nên mới tỏ thái độ cứng rắn như vậy.
Nhưng hắn thực sự không ý thức được rằng, để có thể đứng vững trong Công chúa phủ, một là phải có tâm tư thực dụng, mặc người sắp đặt; hai là phải có tâm cơ và thủ đoạn, đủ để nắm giữ cả phu quân lẫn công chúa bà bà(mẹ chồng) trong tay. Mà Lạc Tấn Tuyết lại không có dã tâm, tính tình lại ngay thẳng, đây chính là điểm yếu chí mạng. Ở phủ Công chúa, nàng sẽ sống không bằng ch.ết, từng ngày trôi qua sẽ dài như một năm.
Lạc Tấn Tuyết ở lại Kim Phúc Viện suốt nửa ngày. Đến khi Tiết Nghi Ninh bị lão phu nhân gọi đi, nàng mới rời đi. Chuyện lần này, chính là để bàn bạc về việc giải trừ hôn ước với phủ Công chúa.
Việc này đã có Lạc Tấn Vân làm chủ, lão phu nhân tự nhiên nghe theo hắn, vì vậy nhanh chóng đồng ý từ bỏ hôn sự. Chỉ là dù miệng đã ước định, nhưng đối phương lại là Công chúa, ít nhiều cũng có phần khó xử.
Tiết Nghi Ninh bèn trình bày suy nghĩ của mình với lão phu nhân: Nàng muốn bắt đầu từ Thư Tĩnh Tĩnh, lợi dụng nàng để truyền lời, khiến Bình Lăng Công chúa tự cảm thấy Lạc Tấn Tuyết không phù hợp như mong muốn, từ đó chủ động đổi ý về hôn sự này.
Lão phu nhân thấy cách này hợp lý nên giao phó việc này cho Tiết Nghi Ninh.
Chuyện gấp rút, không thể trì hoãn, Tiết Nghi Ninh liền nhanh chóng gửi thiếp mời hẹn Thư Tĩnh Tĩnh cùng đi Tiêu Sơn ngắm hoa anh đào.
Thư Tĩnh Tĩnh chưa xuất giá, sống ở Công chúa phủ vốn nhàn rỗi đến mức buồn chán, nên khi nhận được thiệp mời liền lập tức đồng ý. Đến ngày hẹn, nàng cùng Tiết Nghi Ninh đến Tiêu Sơn.
Thời tiết quang đãng nhiều ngày liền, hoa anh đào nở rộ khắp núi, đúng độ rực rỡ nhất. Hai người mang theo trà cụ, ngồi dưới tán hoa mà pha trà. Đối với Tiết Nghi Ninh, tuy mục đích chuyến đi này là vì việc quan trọng, nhưng cũng hiếm có được phút giây nhàn nhã như thế.
Thư Tĩnh Tĩnh, trước đó đã nghe được một số lời đồn, nên nhân cơ hội này hỏi thăm nàng thực hư thế nào.
Tiết Nghi Ninh mỉm cười đáp: “Lạc Tấn Vân lần này từ biên quan trở về, mang theo một cô nương, tháng sau sẽ nạp nàng ấy vào cửa. Vì nàng ấy rất được sủng ái, mà ta với cô em chồng xưa nay vốn không hợp, nên nàng liền nhân cơ hội châm chọc ta. Nàng nói ta không được đại ca nàng thích, sống trong nhà chẳng khác gì quả phụ, lại còn thêm rằng dù ta có bận trước bận sau, làm trâu làm ngựa ở Lạc gia thì đại ca nàng cũng chẳng buồn liếc mắt đến ta. Những lời này vừa vặn bị lão phu nhân Tiếu gia nghe được, thế là câu chuyện bị thêm mắm dặm muối rồi truyền đi khắp nơi.”
Thư Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nói: “Ta thấy phu quân cô tướng mạo đường đường, lại là Trấn Quốc Đại tướng quân, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hay là do cô nương kia thủ đoạn quá lợi hại?”
Tiết Nghi Ninh thở dài, nhẹ giọng đáp: “Nam nhân từ trước đến nay có mới nới cũ, chuyện này có liên quan gì đến thủ đoạn hay không?”
Thư Tĩnh Tĩnh không khỏi phản bác: “Cũng không phải nam nhân nào cũng như vậy.” Nói đến đây, nàng lại không nỡ nói thêm, chỉ chuyển đề tài hỏi: “Nhưng chuyện này vì sao lại do cô em chồng gây ra? Chẳng phải lần trước ta đã gặp Lạc Tấn Tuyết sao? Cô tốt như vậy, vì sao nàng vẫn bất hòa với cô?”
Không biết Thư Tĩnh Tĩnh có phải được Bình Lăng công chúa nhờ cậy hay không, mà lại hỏi về Lạc Tấn Tuyết kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Tiết Nghi Ninh liền thuận thế đáp:
“Nàng lớn lên ở U Châu, tính tình phóng khoáng, tùy ý, thoải mái, thực ra hợp với Nhị tẩu của nàng hơn.”
Tùy ý, chính là không có quy củ; cùng Hoàng Thúy Ngọc hợp nhau, tự nhiên là do tính tình giống nhau.
Quả nhiên, Thư Tĩnh Tĩnh vừa nghe liền không vui, lập tức nói:
“Chính là cái Hoàng thị đó sao? Lần trước ta gặp qua, vừa nhìn đã thấy đúng là một thôn phụ ngang ngược. Nếu em chồng của cô thân thiết với nàng, xem ra bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì!”