Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 29



Trời mưa như trút, con đường thành bùn nhão nhoẹt, vó ngựa dẫm xuống nửa chìm nửa nổi, mỗi bước đều khó nhọc, gió tạt mưa xối, mắt không mở nổi, đường cũng chẳng thấy rõ.

Lạc Tấn Vân quay sang hỏi Tiêu Phóng:

“Vết thương trên người ngươi thế nào rồi?”

Tiêu Phóng chẳng mấy để tâm, đáp:

“Vài vết xước nhỏ mà thôi, chờ bắt được người rồi quay lại băng bó cũng chưa muộn.”

Lạc Tấn Vân liền dặn:

“Chốc nữa đi cùng ta, chỉ lo dẫn đường, việc bắt người để người khác làm. Bảo vệ cho tốt cái áo tơi trên lưng, đừng để thương thế nặng thêm.”

Thực ra chuyến đi lần này vốn không định đưa Tiêu Phóng theo, nhưng nơi trú ẩn ở ven hồ thành nam kia cực kỳ kín đáo, mấy tên thân tín dưới tay hắn chưa ai từng đến, chỉ có Tiêu Phóng từng một lần đi ngang qua, nên đành đưa theo.

Nghe vậy, Tiêu Phóng bật cười ha hả:

“Một tên công tử đọc sách, ngươi còn lo phải tự thân động thủ chắc?”

“Bên cạnh hắn còn có hai người, thân thủ không tồi, không thể không đề phòng.” Lạc Tấn Vân nhắc nhở.

Tiêu Phóng tuy tính tình bộc trực, nhưng cũng không ngu dại, biết mình tuy mạnh tay nhưng lại kém cẩn trọng, liền ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn không cho là chuyện gì to tát. Lần này bắt người dễ như trở bàn tay. Hoàng thượng hận kẻ đó thấu xương, tự mình giao việc này cho Lạc Tấn Vân, nay bọn họ lại có thể nhanh chóng truy được tung tích, nếu bắt được, ắt là công lao lớn, công huân đếm không xuể.

Nghĩ tới đây, đến cả nước mưa chảy vào miệng vết thương, hắn cũng cảm thấy… thoải mái.

Trời tối như mực, đường trơn trượt, mưa đổ ào ạt. Ước chừng nửa canh giờ sau, một đội nhân mã mới tới được khu trúc ốc ven hồ ở phía nam thành.

Nhưng nơi ấy giờ đã là người đi nhà trống, không sót lại một bóng người.

Tất cả những vật dụng quan trọng đều bị mang đi sạch, chẳng để lại chút dấu vết nào. Duy chỉ có trên bếp lò còn một nồi thuốc đang sắc dở, hơi thuốc vẫn còn vương trong không khí.

Người cần uống thuốc chắc chắn là Bùi Tuyển. Hắn rời đi trong vội vã, đến cả thuốc cũng chưa kịp uống, điều này chứng tỏ bệnh tình không hề nhẹ.

Nếu bị bệnh mà còn chưa khỏi, tất yếu không thể đi xa, càng khó mà cưỡi ngựa được.

Lạc Tấn Vân lập tức hạ lệnh:

“Dò theo dấu xe mà đuổi!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lạc Tấn Vân lại lập tức tự mình phủ định: “Không —”

“Hướng đường nhỏ đuổi theo!”

Thuộc hạ lập tức dẫn quân men theo con đường nhỏ mà đuổi.

Tiêu Phóng cũng định đuổi theo, lại phát hiện Lạc Tấn Vân vẫn còn đứng yên trong căn phòng tranh tối tranh sáng, liền sốt ruột hỏi:

“Sao còn chưa đi?”

Lạc Tấn Vân nhìn chằm chằm vào ấm thuốc còn sót lại trên bếp, trầm giọng nói:

“Ta đang nghĩ… Hắn có biết là ta tới bắt hắn không? Và, có hiểu ta là người thế nào không?”

“Chuyện đó... có quan trọng lắm sao?” Tiêu Phóng khó hiểu hỏi lại.

Lạc Tấn Vân đáp:

“Hắn không phải hạng công tử bột bình thường. Hắn là người từng lập mưu phòng thủ Yên Ổn Môn, âm thầm vào được kinh thành mà không ai hay biết, ở trong này bao lâu cũng không bị lộ. Nếu không phải thủ hạ hắn bị bắt, e là đến giờ ta vẫn chưa biết nơi hắn ẩn thân.

Một người như vậy, cẩn thận đến thế, vì sao lại dễ dàng để lộ dấu vết như cái lò thuốc này? Biết rõ mình bị bệnh, còn cố ý để lại đầu mối rõ ràng như vậy cho ta đoán ra hắn cần uống thuốc?”

Tiêu Phóng bừng tỉnh:

“Ý ngươi là… hắn cố ý! Đây có thể là kế nghi binh! Dụ chúng ta nghĩ hắn bệnh nặng, không thể đi xa, kỳ thực hắn đã theo đường nhỏ trốn trước rồi. Vậy thì chúng ta đuổi theo đường nhỏ là đúng rồi!”

Lạc Tấn Vân ánh mắt sâu thẳm, lắc đầu nói:

“Nhưng nếu hắn biết là ta tới bắt, và hiểu tính ta… thì sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài màn mưa, chậm rãi nói tiếp:

“Ta biết, các ngươi thường nói ta đa nghi, quá mức cẩn trọng. Nhưng nếu chính vì thế, mà hắn đoán ta nhất định sẽ nghi ngờ lò thuốc này là kế trá, thì sao? Nếu hắn cố ý lưu lại dấu vết để ta tưởng là trá, thì hướng đường nhỏ lại chính là sai.”

Tiêu Phóng nhíu chặt mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng sốt ruột gãi đầu:

“Ta nghe xong chỉ thấy rối như mớ bòng bong, vậy rốt cuộc chúng ta phải đuổi hướng nào đây?”

Lần này bọn họ xuất hành gấp, lại phải tránh tai mắt người khác, nên không mang theo nhiều quân, binh lực không đủ để chia ra truy đuổi nhiều ngả. Chọn sai đường là mất dấu hoàn toàn.

Lạc Tấn Vân không nói thêm, chỉ dứt khoát lên ngựa, ra lệnh:

“Đi theo ta, đuổi theo hướng đại lộ!”

Tiêu Phóng không hiểu mấy chuyện đấu trí đấu tâm, nhưng tin vào trực giác của huynh đệ, lập tức thúc ngựa đuổi sát theo sau.

Gió mưa giăng giăng, bùn đất bắn tung tóe, hai người phóng ngựa như bay trên con đường lớn trơn trượt. Vượt chưa được hai dặm, quả nhiên phía trước thấp thoáng hiện lên bóng dáng một cỗ xe ngựa đang lao đi trong đêm tối.

Lạc Tấn Vân ánh mắt sắc bén, không nói một lời, lập tức giương cung lắp tên. Ngựa chưa dừng vó, hắn đã nhắm thẳng vào người đánh xe  "vút" một tiếng, mũi tên xé gió lao tới, trúng ngay vai đối phương.

Tiếng kêu đau vang lên trong màn mưa, xe ngựa lảo đảo một cái, gần như muốn lật nghiêng.

Người đánh xe bị trúng tên ngã văng khỏi càng, lăn lộn giữa đường đầy bùn đất. Hắn gắng gượng chịu đau, rút kiếm từ thắt lưng, hằm hằm lao về phía Lạc Tấn Vân. Trong khi đó, một kẻ khác đã lập tức thay vị trí, tiếp tục giật dây cương, liều mạng điều khiển xe ngựa lao đi trong mưa đêm.

Tiêu Phóng chỉ thoáng nhìn qua cũng biết kẻ vừa ngã xuống không phải hạng xoàng, liền hô lên:

“Người này để ta lo! Ngươi đuổi tiếp!”

Trong màn đêm u ám, bóng dáng nàng rất nhanh đã mất hút vào bóng tối.

Cuồng phong vẫn gào thét từng trận, Lạc Tấn Tuyết đứng sững bên chuồng ngựa, cảm thấy tẩu tẩu đêm nay thật sự có gì đó rất khác lạ.

Một lúc sau nàng mới sực tỉnh, tẩu tẩu biết cưỡi ngựa sao?

Trời thì đã khuya, nàng lại một mình cưỡi ngựa ra ngoài, rốt cuộc là để làm gì?

Nàng nghĩ đến đây liền thấy lo lắng trong lòng không ngớt.

Nên đi báo chuyện này với ai? Mẫu thân thì tuyệt đối không được bà nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, rồi lo sợ đủ điều. Còn đại ca thì sao?

Lạc Tấn Tuyết lúc này mới quay sang hỏi Trường Sinh:

“Đại ca sao vẫn chưa về?”

Trường Sinh đáp:

“Chưa đâu, vừa nãy Tiểu Lục mang cơm đến quân cơ các, đúng lúc thấy tướng quân dẫn người rời đi, hình như là có việc gấp phải làm.”

Nghe đến đó, Lạc Tấn Tuyết càng thêm nghi hoặc. Tẩu tẩu cũng ra ngoài, đại ca cũng không ở nhà, hơn nữa còn giống như đều có chuyện hệ trọng  rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Rầm!”

Một tiếng sấm vang trời, rồi trận mưa lớn đổ xuống không báo trước. Hạt mưa to như hạt đậu nện xuống đất, bắn tung bọt nước trắng xóa. Trong khoảnh khắc, mưa như thác đổ, trắng xóa cả một vùng.

Lạc Tấn Tuyết vội vã chạy về phòng, mới từ chuồng ngựa trở vào, toàn thân đã bị mưa dội ướt sũng. Cũng may trời tối, không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng. Nương theo ánh đèn lờ mờ từ gian phòng hắt ra, nàng lủi người về lại Tuệ Phúc Viện, chẳng khác nào vừa lội từ dưới sông lên.

Trời tối đen như mực, mưa to như trút nước… Tẩu tẩu lúc này, đang ở nơi nào?

Nàng trong lòng bồn chồn bất an, lại không dám nói với bất kỳ ai, chỉ có thể giấu kín trong dạ, như ngồi trên đống lửa, như đứng đống than. Cảm giác bất ổn ấy cứ quẩn quanh không dứt, cứ như đêm nay thật sự sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Bên kia, Lạc Tấn Vân đã dẫn theo vài thân tín, lập tức phi ngựa đến hồ nhỏ phía nam thành.

Thích Tiến miệng lưỡi cứng rắn, dù đã bị người của Đại Lý Tự áp giải, chịu đủ mọi hình phạt, suốt mấy canh giờ vẫn không hé nửa lời.

Thế nhưng trên người hắn, bọn họ tìm được một chiếc khăn tay thêu hoa của nữ tử. Trên đó có vài chữ thêu mờ mờ, từ những nét chữ kia suy ra được tên Tùng Nguyệt.

Bọn họ lập tức đến Tiết phủ mang Tùng Nguyệt tới, chỉ là mới để cho hắn liếc thấy người, Thích Tiến liền buông lỏng miệng, thừa nhận tất cả.

Câu nói “Ôn nhu hương chính là anh hùng trủng” (*nơi hương sắc dịu dàng là mồ chôn của anh hùng), Lạc Tấn Vân càng nghĩ càng thấy đúng.

Lạc Tấn Vân không quay đầu, chỉ quát ngắn gọn:

“Đừng xuống ngựa!”

Hắn hiểu rõ  những kẻ luyện ra được bản lĩnh trên sa trường như họ, nếu mất thế cưỡi ngựa, sẽ chẳng khác gì bị chặt tay chân. Trên yên, họ là mãnh hổ dưới đất, chỉ là lũ cáo rừng.

Dứt lời, hắn vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa giương cung lần nữa. Mũi tên thứ hai như chớp giật, xé màn mưa dày đặc, cắm thẳng vào thân xe  không rõ có xuyên qua được tấm màn sương, đả thương người bên trong hay không.

Xe ngựa vẫn như con thú hoảng loạn, lồng lộn lao về phía trước. Lạc Tấn Vân không rời mắt, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên định, theo sát từng nhịp bánh xe.

Bất kể bên trong là ai, hắn nhất định bắt được.

Bởi vì... cho dù có bao nhiêu mưu lược, bao nhiêu kế sách, thì dưới lưỡi kiếm của kẻ nắm thực quyền, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước  tan thành mây khói.

Bùi Tuyển… đúng là một nhân vật. Nếu không phải đứng hai đầu chiến tuyến, có lẽ Lạc Tấn Vân thật sự nguyện ý kết giao. Nhưng tiếc thay, hôm nay, bất kể là người hay thi thể, hắn cũng phải giữ Bùi Tuyển lại.

Người đánh xe phía trước tuy thân thủ không tồi, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu: không phải cao thủ chân chính. Mà Bùi Tuyển, lại đang bệnh nặng, thể lực suy kiệt, chắc chắn không còn khả năng chống đỡ. Đêm nay, bọn họ không thể chạy thoát.

Gió gào mưa quất, bóng đêm đặc sệt như mực, rửa trôi dấu chân, nhưng không thể xóa nhòa khoảng cách đang thu hẹp từng bước.

Chớp mắt một cái, xe ngựa phía trước bất ngờ nghiêng chao bánh xe rơi trúng vũng bùn ven đường, kẹt lại.

Lạc Tấn Vân thu cung, rút ra trường đao sau lưng. Tay kia ghì chặt dây cương, híp mắt nhìn chằm chằm con ngựa kéo xe, lạnh lẽo như kẻ đang phán quyết sinh tử.

Chỉ cần một đao chém xuống  chặt đứt chân ngựa xe không đi được, người bên trong cũng chẳng thể đi đâu.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc hắn sắp ra tay, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên từ lối mòn ven rừng.

Lạc Tấn Vân khẽ cau mày, vốn cho rằng là viện binh của mình từ đường nhỏ vòng qua, nào ngờ khi liếc mắt nhìn tới, chỉ thấy một bóng áo trắng xuyên qua màn mưa mịt mù.

Là… một nữ nhân?

Người đó một thân một ngựa, băng băng lao tới từ con đường nhỏ trong rừng. Bóng dáng kia rõ ràng không mang địch ý, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Khi người kia đến gần, hắn mới bàng hoàng nhận ra  đó là thê tử của hắn!

Tiết Nghi Ninh!

Nàng ghìm cương, ngựa dựng vó đứng chắn ngay trước mặt hắn, sau đó nghiêng người hét về phía sau:

“Đường nhỏ có người, mau đi lối Vọng Xuyên!”

Hét xong câu đó, nàng quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Một tay giật mạnh trâm cài trên đầu xuống, kề ngay cổ mình, ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng nói:

“Nếu muốn giết chàng ấy, thì bước qua xác ta trước đã!”