Ngọc Khê nghĩ ngợi một lát, lại lo lắng nói:
“Bà ta nhất định sẽ đi tìm lão phu nhân hoặc tướng quân cáo trạng.”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Chỗ lão phu nhân, ta có thể ứng phó. Còn tướng quân…”
Dừng một chút, nàng chậm rãi nói tiếp:
“Dù cho hắn muốn che chở Chu ma ma, ta cũng sẽ không nhún nhường. Trừ phi hắn dứt khoát giao quyền quản lý hậu viện cho người khác, nếu không, hắn không có quyền can thiệp.”
Ngọc Khê nghe vậy càng thêm lo lắng, lại càng cảm động, cuối cùng vừa khóc vừa nói:
“Làm phu nhân vì nô tỳ mà bị liên luỵ…”
Tiết Nghi Ninh khẽ thở dài:
“Không phải vì ngươi, là vì ta. Nếu không phải ta trước kia lười nhác qua ngày, hồ đồ sống tạm, cũng sẽ không khiến người khác cho rằng Kim Phúc Viện yếu ớt dễ bị bắt nạt. Ta ở Lạc gia đã cực khổ một hồi, không thể đến cả người của mình cũng không bảo vệ nổi.”
Ngọc Khê hít hít mũi, nỗi tủi thân trong lòng tan đi quá nửa, âm thầm hạ quyết tâm: từ nay về sau sẽ cùng phu nhân đồng cam cộng khổ, cùng gánh trách nhiệm, phân rõ phải trái.
Tiết Nghi Ninh nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng, trong lòng đã dự cảm, không chừng lát nữa Lạc Tấn Vân sẽ tới.
Tới thì tới. Nàng không sợ bị trách phạt, càng không sợ bị viết hưu thư. Hắn muốn nàng tiếp tục làm Lạc phu nhân, vậy nàng nhất định phải làm cho đàng hoàng, đường đường chính chính, chứ không phải là co đầu rút cổ, chịu mọi oan ức.
Quả nhiên, Chu ma ma cố tình không cầm máu, để mặc vết thương rỉ máu, lảo đảo chạy tới đón Lạc Tấn Vân khi hắn vừa hồi phủ, đứng chắn trước mặt hắn, khóc lóc kể lể, cầu xin hắn làm chủ.
Lạc Tấn Vân vừa mới trở về phủ đã thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời không rõ đầu đuôi sự việc, chỉ đành bảo Trường Sinh đi lấy thuốc trị thương trong phòng, dặn Như Ý giúp Chu ma ma băng bó.
Đợi đến khi Lạc Tấn Vân tận mắt thấy tình trạng thương tích trên người mình, Chu ma ma mới chịu để người lau sạch máu, vừa để người bôi thuốc, vừa khóc lóc kể lể:
“Tướng quân khi sinh ra còn bé tí thế này, ta bỏ mặc con ruột của mình, một ngụm sữa một ngụm sữa nuôi lớn tướng quân. Sau khi tướng quân trưởng thành, ta cũng từng hầu hạ mấy vị chủ tử, chưa từng dám lười biếng hay mưu tính điều gì. Nhờ lão phu nhân cùng tướng quân rộng lượng, mới để ta ở trong phủ trông nom chút việc, dưỡng già qua ngày… Ai ngờ sắp sửa vào quan tài đến nơi, lại còn phải chịu nhục thế này…”
“Ta vừa rồi thật sự nghĩ rồi, cái mặt già này không cần giữ nữa, nếu là người khác thì sớm đã đâm đầu xuống giếng mà chết cho rồi. Nhưng chỉ vì là người bên cạnh phu nhân, là nha hoàn của Kim Phúc Viện, liền có thể đối xử với ta như vậy sao…”
Lạc Tấn Vân thấy Chu ma ma khóc lóc kể lể mãi không thôi, hồi lâu không nói câu nào, liền quay sang hỏi Trường Sinh:
“Sao lại thế này?”
Trường Sinh liền thuật lại:
“Là bên người phu nhân, Ngọc Khê cô nương mua phấn trang điểm, bị ma ma nhìn thấy. Ma ma lớn tuổi, nói vài lời khó nghe, Ngọc Khê không phục, liền lên tiếng tranh cãi, cuối cùng hai người xô xát, thành ra ma ma bị thương như thế này.”
Lạc Tấn Vân liếc nhìn Chu ma ma một cái, im lặng một lát rồi hỏi tiếp:
“Nếu là người bên cạnh phu nhân, việc này là do phu nhân xử lý?”
“Vâng. Phu nhân để ma ma tạm thời giao lại công việc cho Khâu mụ mụ, về nghỉ ngơi mấy ngày để dưỡng thương. Ma ma không chịu nghỉ, nhưng phu nhân đã quyết, nên ma ma mới ở đây chờ tướng quân trở về.”
Chu ma ma lúc này lại tiếp lời, vừa khóc vừa nói:
“Ta già rồi, thân thể yếu ớt, làm gì có sức đánh người! Ngược lại là nha đầu kia, ra tay chẳng lưu tình chút nào. Nếu không phải ông trời thương ta, e là cái tai này đã hỏng rồi. Phu nhân nói là để ta nghỉ ngơi, nhưng kỳ thật là thiên vị người của mình, rõ ràng là vì lần trước ta phụng mệnh lục soát trong viện của nàng, khiến nàng không vui, nên giờ muốn trả đũa…
Cũng tại ta, làm người quá thật thà, chỉ mong trong phủ không xảy ra sai sót, không ngờ lại không để ý đến thể diện của nàng…”
Lạc Tấn Vân nghe vậy liền hiểu, Chu ma ma đang muốn cáo trạng Tiết Nghi Ninh thiên vị người thân cận, lấy tư báo thù, mượn cớ trút giận mà tước quyền.
Bà đang mong hắn sẽ đứng ra, thay bà đòi lại công đạo.
Tiết Nghi Ninh có thật là vì tư thù mà làm thế?
Hắn không biết.
Chỉ là hắn từ lâu đã biết rõ, nàng tuyệt không phải kiểu người ôn nhu mềm mỏng như vẻ ngoài thể hiện. Trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ gì ai cũng không biết.
Trong kinh thành, phần lớn các mệnh phụ phu nhân đều là ngoài cười nhưng trong không, khẩu Phật tâm xà, hắn từng nghĩ Tiết Nghi Ninh cũng không khác là mấy.
Sau này dần hiểu được tâm ý nàng, hắn mới biết, những điều hắn từng nghi ngờ, đề phòng, nàng kỳ thật chẳng buồn để tâm, càng lười chẳng thèm làm.
Giờ khắc này, mặc kệ nàng có phải thật sự thiên vị Ngọc Khê hay không, thì cũng là vì muốn bảo vệ người bên cạnh mình.
Nàng không thích hắn, ở Lạc gia sống cũng chẳng tha thiết, nhưng đối với Tiết gia thì vẫn còn lưu luyến.
Chuyện hậu viện, hắn ít khi nhúng tay, nhưng cũng hiểu rõ, Chu ma ma đúng là có chút cậy già lên mặt, ỷ thế hiếp người. Có điều, bà ấy trước nay luôn đối với hắn hết lòng chăm sóc, lại có ân dưỡng dục, cho nên hắn vẫn kính trọng đôi phần.
Lạc Tấn Vân nhìn Chu ma ma, ôn hòa nói:
“Ma ma bị thương không nhẹ, phu nhân để ngươi nghỉ ngơi, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi. Còn lại, để sau hãy bàn. Ta sẽ đích thân đến Kim Phúc Viện hỏi rõ một chút.”
Chu ma ma nghe hắn nói để mình nghỉ ngơi thì trong lòng sốt ruột, nhưng nghe tiếp vế sau lại nói sẽ đi Kim Phúc Viện hỏi, nhất thời mới an tâm hơn đôi phần. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần tướng quân ra mặt, Tiết thị tất nhiên sẽ kiêng kỵ đôi chút, không dám làm quá.
Nghỉ mấy ngày cũng được, chờ dưỡng thương xong xuôi, rồi sẽ đường hoàng quay lại, để người trong phủ nhớ rõ, bà ta vẫn là ai!
Nghĩ đến đó, bà ta liền không ngớt lời cảm tạ, lại còn hỏi Lạc Tấn Vân đã dùng cơm chưa, bảo trước cứ ăn uống cho yên rồi hẵng bàn mấy chuyện lặt vặt này cũng không muộn.
Lạc Tấn Vân sai Như Ý đưa bà ta trở về, còn mình thì không dùng cơm, đi thẳng đến Kim Phúc Viện.
Tiết Nghi Ninh đã dùng bữa từ sớm, lúc này đang thêu thùa, thấy hắn bước vào, mới đặt món đồ trong tay xuống. Hắn liếc nhìn qua, hình như là một dải lụa choàng cổ cho nữ nhân.
Nàng dường như đã đoán trước được hắn sẽ tới, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Một bên phân phó Tử Thanh đi rót trà, một bên hỏi thẳng:
“Là vì Chu ma ma khóc lóc kể khổ với tướng quân, nên tướng quân mới tới đây?”
Nàng nói trắng ra như thế, Lạc Tấn Vân cũng chỉ gật đầu, đáp:
“Bà ấy sợ cô nhân cơ hội này mà tước chức quyền trong tay mình, cho bà ấy lui về dưỡng già.”
Tiết Nghi Ninh đáp gọn:
“Đúng là ta nghĩ thế thật.”
Lạc Tấn Vân hơi sững lại.
Trước giờ nàng không phải kiểu người sẽ nói ra như vậy… Không, đúng hơn là từ trước đến nay, nàng chưa từng thẳng thắn nói cho hắn biết nàng nghĩ gì.
Tiết Nghi Ninh điềm đạm nói:
“Chuyện này bắt nguồn cũng chỉ vì Ngọc Khê đi mua phấn, bị Chu ma ma buông lời mắng chửi. Mấy lời đó vừa bẩn thanh danh Ngọc Khê, lại bẩn cả tai tướng quân, ta vốn không định truy xét.
Chỉ là, việc đã xử lý xong, nếu tướng quân tin ta thì cứ để ta lo liệu. Nếu không tin, muốn tự mình can thiệp, thì từ nay về sau, chuyện hậu viện ta e rằng khó mà khiến người khác tâm phục khẩu phục được nữa.”
Trước giờ, hắn an bài thế nào, nàng liền nghe theo thế ấy, chưa từng tranh cãi nửa lời.
Vậy mà hiện tại, chỉ một câu nói của nàng đã khiến hắn không còn lập trường để chen vào nữa.
Ý nàng rất rõ ràng, mặc kệ Ngọc Khê hay Chu ma ma đúng hay sai, chỉ cần nàng là chủ mẫu của hậu viện, thì nàng có quyền xử trí. Còn nếu hắn muốn can thiệp, vậy thì nàng không thể làm chủ mẫu được nữa, trừ phi hắn đã quyết định tước quyền nàng.
Cái gọi là “Dùng thì không nghi, đã nghi thì đừng dùng”, chính là như thế.
Nhất thời, Lạc Tấn Vân im lặng không nói được gì.
Trong lòng lại không nhịn được mà bật cười. Ngay từ lần trước, khi nàng thuyết phục hắn buông bỏ hôn sự với Bình Lăng công chúa, hắn đã biết nàng khéo ăn khéo nói, vài lời đã chạm đúng trọng tâm, khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.
Lần này cũng thế.
Hắn kính trọng vú nuôi, nhưng giữa vú nuôi và đương gia chủ mẫu, nặng nhẹ ra sao, hắn tự nhiên rõ ràng.
Trong quân cũng vậy, chức quyền đã trao, thì chính là quân pháp. Dù hắn là thống soái, cũng không thể tùy tiện nhúng tay.
“Nàng nói rất đúng, vậy chuyện này ta không hỏi thêm nữa, nàng tự xử lý đi.” Hắn nói.
Tiết Nghi Ninh thật ra có chút bất ngờ khi hắn lại dễ dàng đồng thuận như vậy, liền nghiêm túc cúi đầu đáp:
“Đa tạ tướng quân thông cảm.”
Nói xong, lại giải thích thêm:
“Chu ma ma dựa vào tuổi tác và thân phận, trong phủ từ lâu đã không để ai vào mắt. Gặp giờ mão, người người phải tới đông đủ, chỉ có bà ta dám trễ nải, gặp việc cần quy trách, bà ta liền đùn đẩy cho kẻ khác. Lần trước công chúa Bình Lăng tới, vốn sai bà ta chuẩn bị rượu, suýt nữa gây ra sai sót. Ngày thường lại hay tỏ ra kiêu căng ương ngạnh, khiến các nha hoàn bên dưới chịu khổ không ít. Vì vậy, ta mới muốn tìm cơ hội, thu lại quyền trong tay bà ấy.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là nhũ mẫu của tướng quân, xưa nay đối với tướng quân đều là thật lòng. Cho nên, sau này dù không để bà ấy quản sự nữa, cũng sẽ không quá khắt khe với bà. Chỉ cần Lạc gia còn tồn tại, sẽ không để bà ấy phải chịu đói rét. Như vậy mới không khiến bọn hạ nhân lạnh lòng, nói rằng Lạc gia bạc đãi người có công.”
Lạc Tấn Vân gật đầu, tán thành:
“Như thế là phải.”
“Vậy ta đi sắp xếp.” Tiết Nghi Ninh nói.
Lạc Tấn Vân “ừ” một tiếng.
Nói rồi, cả hai lại rơi vào im lặng.
Sau một hồi trầm mặc, Lạc Tấn Vân mới mở miệng hỏi:
“Vừa rồi ta thấy thứ nàng đang làm là…”
Tiết Nghi Ninh liếc nhìn dải lụa thêu đặt bên cạnh, nhẹ nhàng đáp:
“Là chuẩn bị lễ xuất giá cho Tấn Tuyết, mấy món đồ thêu tay. Ngày thường ít có thời gian rảnh, nên tranh thủ làm sớm một chút.”
Lạc Tấn Vân đột nhiên nhớ lại, trước kia nàng từng nói sẽ thêu cho hắn một chiếc áo ngủ, nhưng sau đó vẫn không thấy, nàng cũng chưa từng nhắc lại.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó nói, muốn mở miệng hỏi nàng có còn nhớ hay không.
Nhưng chuyện kiểu đó lại có phần mất mặt, cuối cùng hắn vẫn không hỏi.
Hắn vốn quen uống loại trà thô, vậy mà không biết từ khi nào, đã uống cạn chén trà trong tay.
Xem ra nên rời đi rồi.
“Vậy ta đi trước, nàng nghỉ sớm một chút.” Hắn nhớ tới đêm qua nàng nghỉ ngơi thế nào, liền thuận miệng nhắc.
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu:
“Tạ tướng quân.”
Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy, vừa bước được một bước, như chợt nghĩ ra điều gì, lại chần chừ nói:
“Chuyện lần trước… là ta suy nghĩ không chu đáo. Chu ma ma dám gièm pha Ngọc Khê, chắc là cho rằng dựa vào thể diện của ta, nàng cũng không làm gì được bà ấy.”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy, liền hiểu hắn đang nói đến chuyện lần trước để Chu ma ma đến Kim Phúc Viện lục soát.
Nàng dừng một chút rồi đáp:
“Tướng quân khi ấy cũng là lo ta đi sai đường.”
Lạc Tấn Vân chợt nhớ đến rất nhiều chuyện như lúc hắn nghi ngờ nàng muốn ám hại Hạ Liễu Nhi, như búp bê Đào Hoa Tiên dưới gầm giường, hay là góc bùa bình an bị đốt dở… Bao nhiêu hoài nghi từng khiến lòng hắn như đá tảng đè nặng.
Cuối cùng, chỉ lặng lẽ mím môi, xoay người rời khỏi Kim Phúc Viện.
Tối đến, hắn nằm ở phòng ngủ bên chính đường, mãi vẫn không thể chợp mắt.
Phòng này khác hẳn phòng nàng, ở đó luôn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, nơi đây thì không, ở đó có bình phong, có màn che, ấm áp kín đáo, còn nơi này chỉ trống trải và lành lạnh chăn đệm, nơi nàng là tơ lụa thêu hoa, mềm mại như mây, còn ở đây thì cứng cáp, chẳng khác bao nhiêu với giường trong quân doanh.
Đó là thói quen của hắn, phòng nàng ấm áp mềm mại, vốn không phải thứ hắn yêu thích, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, như thể chỉ có kẻ lớn lên nơi nhung lụa mới quen sống trong đó.
Nhưng bây giờ, hắn lại thấy, giường mềm một chút cũng không phải chuyện xấu. Dù sao cũng đang ở nhà, chẳng phải chốn biên cương nơi binh trướng rét lạnh…
Hắn khẽ thở dài, lại cố ép mình xua đi những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu, cố gắng ngủ.