Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 44



Cách hai ngày nữa là đến ngày đính thân của muội muội Nghi Trinh, Tiết Nghi Ninh cũng có thể nhân dịp ấy về nhà mẹ đẻ một chuyến. Vì thế, đợi đến giờ ngọ rảnh tay, nàng liền cho sửa soạn lễ vật trước, từng món từng món đều đích thân kiểm kê, tránh xảy ra sơ sót.

Đúng vào giờ chính ngọ, Ngọc Khê bước nhanh vào, đến gần nàng thì hạ giọng nói:

“Phu nhân, Hạ Liễu Nhi tới, nói muốn gặp người.”

Tiết Nghi Ninh hơi bất ngờ, nàng nhất thời đoán không ra Hạ Liễu Nhi tìm mình để làm gì.

Từ lúc Hạ Liễu Nhi vào phủ tới nay, chưa từng chủ động đến lấy lòng nàng.

Có lẽ là trong lòng hiểu rõ, ở trong phủ này, chỉ cần lấy lòng một mình Lạc Tấn Vân là đủ. Cho nên Hạ Liễu Nhi chưa bao giờ bước chân qua ngạch cửa chỗ nàng.

Tiết Nghi Ninh mở miệng:

“Cho nàng vào đi.”

Chẳng bao lâu sau, Hạ Liễu Nhi bước vào, dáng đi lảo đảo, như cành liễu yếu ớt trong gió, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa trải qua một kiếp nạn, thậm chí còn đáng thương hơn cả lúc nàng mặc đồ tang giữ đạo hiếu bước chân vào Lạc phủ.

“Liễu Nhi tham kiến phu nhân, phu nhân an khang.” Hạ Liễu Nhi nghẹn ngào, mang theo tiếng khóc nói.

Tiết Nghi Ninh đang cúi đầu kiểm lại lễ vật, nghe vậy mới ngẩng lên, đáp:

“Đứng dậy đi.” Rồi dặn Ngọc Khê:

“Đỡ Hạ cô nương ngồi xuống.”

Nàng quả thực không mấy thích Hạ Liễu Nhi, nhưng cũng chẳng có hơi sức mà làm khó làm dễ, hay cố ý cho đối phương sắc mặt xem. Dù sao thì đối phương cũng chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, lời Lạc Tấn Vân nói cũng chẳng sai, không phải ai cũng có xuất thân như nàng.

Nhưng Hạ Liễu Nhi lại đẩy tay Ngọc Khê ra, không chịu ngồi xuống, ngược lại bất chợt quỳ rạp xuống trước mặt nàng, bật khóc nức nở.

Tiết Nghi Ninh khẽ giật mình, còn chưa kịp mở miệng, Ngọc Khê đã thay nàng hỏi:

“Hạ cô nương, đây là chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại quỳ xuống?”

Nói xong còn mang theo mấy phần bất mãn, châm chọc buông một câu:

“Người ngoài mà thấy, còn tưởng phu nhân chúng ta hà khắc với cô.”

Hạ Liễu Nhi vội vàng nói:

“Liễu Nhi không dám. Trước kia là do thiếp không hiểu chuyện, khiến phu nhân không vui. Phu nhân là danh môn khuê tú, rộng lượng độ lượng, ngàn vạn lần xin đừng chấp nhặt với một thôn nữ quê mùa như ta… Như thế chẳng phải hạ thấp thân phận phu nhân sao…”

Tiết Nghi Ninh khẽ cười, giọng ôn hòa:

“Cô nói vậy, chẳng lẽ ta từng chấp nhặt với cô?”

Lời này thoạt nghe giống như thuận theo nàng, nhưng lại có chỗ nào đó khiến người ta khó mà trả lời. Hạ Liễu Nhi nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới cất tiếng:

“Liễu Nhi biết phu nhân là người hiền đức, nên mới mạo muội đến cầu xin phu nhân làm chủ, cho ta được vào cửa.”

“Ta rời quê xa xứ, ai ai cũng biết là được Tướng quân đón đi. Vào kinh rồi, cũng ai ai đều cho rằng ta sẽ gả cho Tướng quân. Nếu giờ không thể vào cửa, ta còn mặt mũi nào gặp người nữa? Chỉ có thể chết cho rồi.”

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến cầu phu nhân. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà phải đi cầu lão phu nhân…”

Tiết Nghi Ninh nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ. Hạ Liễu Nhi nói thì đáng thương, nhưng thực chất đang dùng lời uy hiếp.

Uy hiếp nàng, nếu nàng không chịu giúp, thì nàng ta sẽ đi cầu lão phu nhân.

Chính là nàng không hiểu, bản thân thì có liên quan gì đến chuyện này?

Nàng khi nào từng ngăn cản Hạ Liễu Nhi vào cửa?

Sáng nay nàng còn chủ động nhắc đến chuyện này, kết quả lại khiến Lạc Tấn Vân không vui. Rõ ràng là chính hắn nói nên gác chuyện ấy lại.

“Ta chưa từng phản đối cô vào cửa. Việc này vốn vẫn là do Tướng quân tự mình sắp xếp, cô đi hỏi ngài ấy định ngày nào, ta liền cho người lo liệu mọi việc. Cô đến tìm ta, là có ý gì?” Tiết Nghi Ninh lên tiếng.

Hạ Liễu Nhi lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thần sắc của Tiết Nghi Ninh.

Nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc là sai ở đâu, khiến Đại tướng quân đột nhiên đổi ý.

Nàng vào cửa, chẳng qua cũng chỉ là thêm một người bên cạnh Tướng quân, hoàn toàn không tổn hại đến ai, tại sao hắn lại cự tuyệt?

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể là phu nhân không vui, chỉ có nàng ta mới có thể trở thành lực cản.

Trước đây, nàng tuy rất hâm mộ thân phận cao quý của Tiết thị, nhưng trong lòng lại có phần khinh thường, bởi vì theo nàng thấy, Tiết thị chỉ có vẻ ngoài đoan trang cao quý, nhưng tính tình thì quá mức nhạt nhẽo, chẳng có chút thú vị nào.

Nghe nói Tướng quân đối với phu nhân lạnh nhạt, nàng lại càng thêm tự tin vào mình.

Mãi đến khi vào phủ, nàng mới dần nhận ra kỳ thật, Tướng quân đối với nàng cũng lãnh đạm như vậy.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy, bản thân là người đã vì Tướng quân mà mất đi ca ca, cũng chính là do Tướng quân một đường đưa nàng đến kinh thành, vậy nên rốt cuộc vẫn là khác biệt.

Không ngờ lại trở thành như thế này.

Ít nhất, nàng muốn làm rõ nguyên nhân trước.

Chỉ là trên mặt Tiết Nghi Ninh lại chẳng có chút biểu cảm nào khác thường, không giống đắc ý, cũng chẳng hề vui mừng, trái lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo vài phần nghi hoặc.

Tựa như… nàng còn chưa biết chuyện Tướng quân đã nói với Hạ Liễu Nhi vào buổi sáng.

“Ta sợ phu nhân chán ghét ta, muốn đem ta sắp xếp chỗ khác. Nếu thật là như vậy… thì ta chẳng còn mặt mũi nào, cũng chẳng còn đường mà đi nữa, chỉ có thể chết cho xong…” Hạ Liễu Nhi nghẹn ngào, lại khóc lên.

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Ta vừa rồi cũng đã nói rõ, chỉ cần cô và Tướng quân chọn được ngày, ta liền cho người thu xếp. Có chuyện gì, cứ đi hỏi hắn là được.”

Nói đến đây, nàng thấy trong lòng có chút bực bội.

Có lẽ bởi vì nàng là nữ nhân, không giống Lạc Tấn Vân, nam nhân thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương như thế, còn có thể mềm lòng. Còn nàng, nhìn vào lại chỉ thấy phiền chán.

Hạ Liễu Nhi lại hướng nàng khấu tạ, khóc thêm một hồi mới rời đi.

Ngọc Khê nhìn theo bóng nàng, hừ nhẹ một tiếng đầy khinh thường, không nhịn được nói:

“Sao lại thế chứ? Đột nhiên chạy đến, hết quỳ rồi lại khóc, cứ như thể phu nhân không cho cô ta vào cửa vậy!”

Tử Thanh cau mày, ngạc nhiên nói:

“Yên ổn chẳng có chuyện gì, nàng ta chạy đến làm gì? Không lẽ muốn đến chỗ Tướng quân cáo trạng, bảo rằng mình đến thỉnh an phu nhân, kết quả bị phu nhân làm cho khóc?”

Ngọc Khê tấm tắc, không tin nổi:

“Thế thì quá rảnh rỗi mà sinh sự rồi, tâm tư cũng độc ác thật. Nhưng dù vậy… cũng phải có người tin mới được chứ!”

“Ngươi nói có người tin không?” Tử Thanh hỏi lại.

Ngọc Khê im lặng, không nói thêm gì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ đang ám chỉ ai.

Tiết Nghi Ninh thoáng nghiêm giọng, nói:

“Không được nói năng hồ đồ. Vu oan hãm hại người khác, còn ra thể thống gì nữa?”

Hai người lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tiết Nghi Ninh trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói:

“Chắc là bên phía nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc nghe được lời đồn gì đó mà chúng ta chưa hay biết. Cứ để xem động tĩnh bên đó đã.”

“Nếu thật nàng đến chỗ lão phu nhân khóc lóc cầu xin, khiến lão phu nhân hiểu lầm phu nhân là người không dung nổi nàng, vậy chẳng phải càng phiền sao?” Tử Thanh lo lắng nói.

Tiết Nghi Ninh suy nghĩ một chút, đáp:

“Nàng sẽ không dễ gì đi tìm lão phu nhân. Nếu thật quấy nhiễu đến người, Tướng quân tất nhiên sẽ không vui.”

Tử Thanh nghe vậy cũng thấy có lý, nhưng thế nào cũng không ngờ được, Hạ Liễu Nhi lần này lại định làm tới mức ấy.

Đêm đến, Lạc Tấn Vân từ bên ngoài trở về, vừa vặn trông thấy Lạc Tấn Tuyết ôm cây đàn từ Kim Phúc Viện đi ra, quay về viện mình.

Hắn trông thấy liền hỏi:

“Thật sự bắt đầu học đàn rồi à? Có học nghiêm túc không đấy?”

Lạc Tấn Tuyết vội vàng gật đầu:

“Đương nhiên là học thật rồi! Muội còn có thể gảy được cả bản 《Trường Tương Tư》 nữa kìa!”

Lạc Tấn Vân liếc nhìn cây đàn trong tay nàng. Hắn không rành chuyện đàn phím, chỉ cảm thấy cây đàn này trông cũng khá tinh xảo, thuận miệng hỏi:

“Dùng tiền của muội à? Mất bao nhiêu?”

“27 lượng.” Lạc Tấn Tuyết đáp.

Sắc mặt Lạc Tấn Vân lập tức trầm xuống, giọng cũng nghiêm lại:

“Chỉ là một cây đàn, vậy mà tốn đến  27 lượng? Muội có biết một thạch gạo chỉ có bảy trăm văn thôi không? Cây đàn này của muội, đổi ra đủ cho nhà người ta ăn mấy năm!”

“Nhưng mà… mấy cây rẻ hơn thì thật sự tệ quá…” Lạc Tấn Tuyết lí nhí cãi lại.

Thấy sắc mặt Lạc Tấn Vân càng lúc càng khó coi, Lạc Tấn Tuyết vội vàng nghĩ ngợi, lập tức nói:

“Tẩu tẩu cũng mua một cây đàn đó! Tốn đến 1000 lượng cơ! Cây của muội vốn 30 lượng, là vì tẩu tẩu đặt cây kia, ông chủ mới tính cho muội rẻ 3 lượng đó!”

Lạc Tấn Vân tức thì nghẹn lời, hồi lâu sau mới mở miệng:

“1… 000 lượng?”

Lạc Tấn Tuyết gật đầu chắc nịch:

“Dĩ nhiên rồi! Ta lừa huynh làm gì chứ!”

“Nhưng ta không thấy nàng có cây đàn mới nào cả.”

“Là đặt làm đó, phải ba tháng mới xong. Đến khi ấy người ta sẽ tự mình mang đến.” Lạc Tấn Tuyết nói.

Thấy ca ca trầm mặc, Lạc Tấn Tuyết vội vàng bổ sung:

“Huynh có thể đi hỏi tẩu tẩu chuyện cây đàn, nàng chắc chắn sẽ không giấu huynh. Nhưng mà… đừng nói là muội bảo nàng mua 1000lượng đấy nhé, kẻo lại bị tẩu tẩu trách mắng.”

Lạc Tấn Vân trầm giọng nói:

“Nàng là người trong nghề, mua một cây đàn quý một chút cũng không có gì đáng nói. Còn muội chỉ mới học nhập môn, thì nên chọn loại vừa phải.”

“Cho nên muội mới chỉ mua có 27 lượng thôi mà! Đến cả số lẻ của tẩu tẩu cũng không bằng!”  Lạc Tấn Tuyết tức tối không phục.

“Đàn, tranh, những thứ phong nhã linh tinh này, vốn dĩ đã không rẻ.”

Lạc Tấn Vân nhìn cây đàn một cái, lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh đi, rõ ràng trong lòng không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Thấy hắn tạm thời chưa tiếp tục răn dạy, Lạc Tấn Tuyết liền tranh thủ cơ hội chuồn nhanh về viện của mình, không để cho hắn kịp mở miệng quở trách.

Chỉ là, trong lòng nàng cũng cảm thấy cây đàn kia đúng là đắt thật. Khi nghe giá, nàng cũng sững người một chút.

Nhưng tẩu tẩu thì lại rất thản nhiên, một tay đặt cọc 500 lượng, mắt cũng không thèm chớp.

Cho nên, nàng hiểu ra điểm khác biệt lớn nhất giữa tiểu thư khuê các và con nhà tiểu gia bích ngọc như mình, chính là tiểu thư khuê các… dám tiêu tiền hơn.

Tối hôm đó, Lạc Tấn Vân lại đến Kim Phúc Viện.

Tiết Nghi Ninh không khỏi kinh ngạc, hắn giống như hoàn toàn không hề bận tâm đến những chuyện đã xảy ra hai ngày nay. Trong lòng nàng đoán rằng hẳn là có chuyện, rất có thể có liên quan đến Hạ Liễu Nhi. Nàng từ án thư đứng dậy, khẽ hỏi:

“Tướng quân tới… là có chuyện muốn căn dặn ta?”

Lạc Tấn Vân đáp nhàn nhạt:

“Giường bên kia hơi lỏng, cần sửa lại.”

Tiết Nghi Ninh vội vàng nói:

“Là ta sơ suất, không hay biết. Ngày mai sẽ cho người đến sửa lại cho ổn.”

“Không cần phiền phức. Việc nhỏ thôi, mai bảo Trường Sinh làm.”

Hắn nói, giọng vẫn bình thản, rồi tùy ý ngồi xuống ghế đối diện án thư.