Tiết Nghi Ninh không đáp nữa, chỉ yên lặng ngồi xuống, tiếp tục kiểm lại sổ sách trong phủ.
Lạc Tấn Vân liếc mắt nhìn qua chiếc đàn đặt cạnh bàn.
Cây đàn đặt làm kia đã mất ngàn lượng, cây danh cầm trước mắt, e là còn quý giá hơn.
Đã có cây này, vì sao còn phải bỏ tiền đặt thêm một cây nữa?
Hắn không hiểu nổi.
Lúc này, Tử Thanh vừa thắp hương xong trở lại, liếc thấy chén yến đặt trên bàn, cất tiếng hỏi:
“Phu nhân sao không uống? Nhìn qua thì mới chỉ nhấp một ngụm.”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu:
“Không muốn ăn, cũng chẳng muốn uống.”
Tử Thanh đưa tay sờ chén, nhẹ giọng khuyên:
“Vẫn còn ấm đấy ạ. Hay là phu nhân uống chút đi? Nấm tuyết tổ yến giúp an thần, uống vào dễ ngủ hơn.”
“Các ngươi uống đi, hoặc đổ đi cũng được.”
Nàng phân phó.
Tử Thanh đành bưng chén lui xuống.
Lạc Tấn Vân lúc này mới mở miệng, giọng trầm trầm:
“Cái gọi là thế gia vọng tộc, kỳ thực đều là dựa trên mồ hôi nước mắt của bá tánh mà thành. Các ngươi trước đây sở dĩ sụp đổ, chính là bởi vì nhà cao cửa rộng, xa xỉ tột cùng, tiêu xài vô độ, chẳng màng đến sống chết của lê dân.”
Tiết Nghi Ninh dừng bút, khẽ đáp:
“Tướng quân nói phải. Là ta không biết tiết kiệm, sau này… sẽ sửa.”
Nàng nhận sai nhanh đến như vậy.
Lạc Tấn Vân chợt cảm thấy, liệu có phải mình nói hơi nặng lời.
Một lát sau, hắn lại nói thêm:
“Đưa cho hạ nhân chia nhau uống cũng được.”
Tiết Nghi Ninh ôn hòa đáp:
“Vâng.”
Nàng vẫn cầm bút trong tay, tựa như đang chờ hắn nói thêm lời răn dạy.
Hắn đành nói:
“Thôi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Giọng lúc này đã dịu đi không ít.
Tiết Nghi Ninh lúc ấy mới tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
Hắn vẫn ngồi đối diện, rất lâu không lên tiếng.
Mãi đến một lúc sau, hắn mới mở miệng:
“Thôi, đi ngủ trước đi.”
Ngón tay cầm bút của Tiết Nghi Ninh khẽ siết lại, thân thể cũng vô thức căng nhẹ.
Hắn hỏi:
“Muốn nói gì sao?”
Nàng lúc này mới khẽ đáp, giọng rất nhỏ:
“Hôm qua có hơi mệt, đêm nay e là không thể để Tướng quân được như ý… cho nên…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Tấn Vân khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường:
“Trước giờ cũng đâu có khiến ta được như ý.”
Nói xong liền đứng dậy, đi thẳng về phía giường.
Tiết Nghi Ninh cúi đầu, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
“Là ta vô dụng.”
Dáng vẻ nàng rũ mi, trầm lặng khiến hắn bỗng thấy phiền lòng, lạnh mặt nói:
“Chỉ là ngủ một giấc, không động đến nàng.”
Tiết Nghi Ninh buông bút, thu dọn đồ trên bàn, rồi vào phòng tắm súc miệng rửa mặt, sau đó mới quay về phòng ngủ, lên giường nằm xuống.
Không rõ đã nằm bao lâu, bên cạnh truyền đến động tĩnh rất nhẹ — là nàng trở mình, từ nghiêng người quay lưng về phía hắn đổi thành nằm thẳng.
Thì ra vẫn sẽ cử động.
Hắn còn tưởng nàng có thể nằm yên một tư thế suốt cả đêm.
Về sau, khi hắn đang lơ mơ buồn ngủ, lại nghe thấy tiếng động khẽ. Mở mắt nhìn, nàng lại quay lưng về như cũ.
Hắn hiểu ra một chuyện — nàng không chỉ ngủ rất nhẹ, dễ bị đánh thức, mà còn khó có thể ngủ sâu.
Khó ngủ như vậy, là vì trong lòng còn nghĩ ngợi điều gì?
A…
Lạc Tấn Vân quyết định, mai sẽ không ngủ ở chỗ này nữa. Mắt không thấy, lòng không phiền.
Hôm sau, sau giờ ngọ, thừa dịp trong phủ không có ai, Hạ Liễu Nhi lặng lẽ đến chờ bên hồ sau viện, đợi Trường Sinh.
Trường Sinh thấy nàng ở đó, không khỏi lấy làm lạ:
“Hạ cô nương, sao lại ở chỗ này?”
Hắn nhìn thoáng về hướng chính đường, lại nói:
“Tướng quân hiện không có trong phủ đâu.”
Hạ Liễu Nhi chỉ lắc đầu nhìn hắn, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi xuống.
Trường Sinh lập tức căng thẳng, vội hỏi:
“Hạ cô nương làm sao vậy? Lại bị ấm ức chuyện gì sao?”
Lúc trước Hạ Liễu Nhi theo quân vào kinh, trong quân không có nha hoàn hay vú già hầu hạ, rất nhiều chuyện đều do hắn chăm lo. Một đường đi mấy tháng, Hạ Liễu Nhi đối với hắn vừa khách khí vừa quan tâm, giữa hai người cũng coi như có chút tình nghĩa chủ tớ.
Hạ Liễu Nhi lắc đầu, lấy khăn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào hỏi:
“Trường Sinh, ta hẹn ngươi ra đây, chỉ là muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Trường Sinh vội đáp:
“Hạ cô nương cứ nói.”
Hạ Liễu Nhi hỏi:
“Tướng quân đi nơi khác, ngươi có theo cùng không? Ngươi có biết, Tướng quân ở bên ngoài rốt cuộc đã gặp chuyện gì không?”
Trường Sinh đáp:
“Bên trong doanh trại phía tây xảy ra chút chuyện, Tướng quân đích thân tới trấn giữ xử lý. Cụ thể là chuyện gì, ta cũng không rõ, hơn nữa quân vụ vốn không thể tùy tiện dò hỏi, lại càng không thể đem ra ngoài mà nói.”
“Ta không hỏi quân vụ của Tướng quân…” Hạ Liễu Nhi cắn môi, khẽ nói:
“Ta là muốn hỏi chuyện trong đời sống… Tỷ như, Tướng quân có gặp cô nương nào xinh đẹp, có để ý đến nữ tử nào không…”
Trường Sinh bật cười, liên tục lắc đầu:
“Cái đó thì thật sự không có. Tướng quân cũng không phải hạng người cứ đi đến đâu là bị cô nương nơi đó làm xiêu lòng. Nhìn bên cạnh ngài ấy chỉ có mỗi phu nhân là rõ.
Hơn nữa, suốt cả quãng đường ấy, tâm tình tướng quân cũng không tốt, ngày nào cũng vùi đầu vào chính sự đến tận khuya, luôn ở trong doanh trại. Giữa chừng chỉ theo quan viên địa phương xuống dưới thăm Giang An thành phụ cận. Giang An năm đó là nơi quân dân hợp sức thủ thành, cuối cùng cầm cự được nửa năm rồi mới thất thủ. Tướng quân đi chuyến đó là vì thế, chứ cũng chẳng tìm ca cơ hay vũ nữ gì đi cùng.”
Nói đến đây, Trường Sinh như sực nhớ ra điều gì, hình như từ sau chuyến ấy, lúc giục ngựa trở về quân doanh, tâm trạng Tướng quân có vẻ tốt hơn một chút.
Hạ Liễu Nhi nghẹn giọng:
“Vậy thì vì sao… vì sao tướng quân lại đột nhiên nói những lời đó…”
“Nói gì cơ?” Trường Sinh hỏi lại.
Hạ Liễu Nhi đáp, giọng run run:
“Tướng quân nói muốn nhận ta làm nghĩa muội, rồi tìm nơi tử tế gả ta đi.”
Trường Sinh lắp bắp kinh hãi:
“Tướng quân thật nói như vậy? Sao lại thế được?”
Hạ Liễu Nhi lắc đầu:
“Ta cũng không biết. Mới phải đến hỏi ngươi. Ta vào kinh thành, từ trong quân đến Lạc phủ, ai mà chẳng biết ta là đến để gả cho Tướng quân? Vậy mà giờ ngài ấy lại đột nhiên như vậy… Ta còn mặt mũi nào nữa? Chi bằng chết quách cho xong…”
Trường Sinh vội vàng khuyên:
“Hạ cô nương, ngàn vạn lần đừng nói vậy. Tướng quân không nói rõ nguyên do sao?”
“Ngài ấy nói… là trước kia suy nghĩ không chu toàn, rằng ngài đối với ta… hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì cả…” Hạ Liễu Nhi vừa khóc vừa nói.
Trường Sinh im lặng, không biết phải đáp lời thế nào.
Chuyện này quá khác thường, thay đổi chóng vánh như vậy, nói lời rồi lại nuốt lời, thật sự không giống phong cách trước nay của Tướng quân.
Hơn nữa, lúc trước khi Tướng quân đưa Hạ cô nương về phủ, cũng chưa từng nói là vì tình cảm nam nữ. Khi ấy chỉ là cảm thấy nàng một thân một mình ở quê nhà không yên ổn, nên mới dẫn nàng theo.
Tướng quân vốn không phải người coi trọng tình trường nam nữ, sao giờ lại lấy cớ này để rạch ròi mọi chuyện?
“Nếu Tướng quân đã nói sẽ thay cô an bài, thì hẳn là sẽ giữ lời. Làm nghĩa muội của Tướng quân, cũng là điều nhiều người nằm mơ cũng không có được.” Trường Sinh khẽ khuyên.
Hạ Liễu Nhi lắc đầu, nước mắt rơi lã chã:
“Tướng quân là nam nhân, những việc như sắp xếp hôn sự, cuối cùng chẳng phải vẫn là giao cho phu nhân lo liệu sao? Phu nhân hận ta thấu xương, sao có thể tìm cho ta chỗ tốt? Người ngoài biết ta vốn dĩ là sắp gả cho Tướng quân, nay lại đổi ý, không biết sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào. Lại nói…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã đưa khăn lên khóc nấc thành tiếng.
Trường Sinh hiểu rõ, câu nàng định nói tiếp theo chính là nàng toàn tâm toàn ý ái mộ Tướng quân.
Thấy người như Tướng quân rồi, nàng sao còn cam lòng lấy người khác?
“Vậy giờ… Hạ cô nương tính thế nào?” Hắn hỏi.
Hạ Liễu Nhi trầm mặc một lát, dịu giọng nói:
“Ta chỉ muốn xem thử… nếu ta thật sự muốn chết, Tướng quân có chút nào để tâm đến ta hay không…”
Trường Sinh giật mình, lập tức hỏi:
“Hạ cô nương, lời này là có ý gì?”
Hạ Liễu Nhi vội vàng trấn an:
“Ngươi đừng lo, ta chỉ nói muốn thử xem thôi, không phải thật sự muốn đi tìm cái chết. Chuyện này… cần ngươi giúp ta một tay. Hiện giờ, trong phủ cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta…”
Trường Sinh thấy nàng khóc, trong lòng cũng thấy xót xa, liền hỏi:
“Vậy… ngươi muốn ta giúp thế nào?”
…
Khâu mụ mụ lặng lẽ đến Kim Phúc Viện, gặp Tiết Nghi Ninh, hạ giọng nói:
“Phu nhân, có một việc… Lão nô nghĩ vẫn nên nói cho người biết thì hơn.”
Bà không ngờ mình thật sự có thể yên ổn ngồi vững vị trí ma ma tổng sự, trong lòng rất lấy làm vui mừng, đối với Tiết Nghi Ninh lại càng trung thành tận tâm, gần như chẳng khác gì một ma ma của hồi môn theo nàng từ nhỏ.
Tiết Nghi Ninh hỏi:
“Khâu mụ mụ có chuyện gì?”
Khâu mụ mụ nói:
“Khi nãy lão nô đi ngang qua hồ nước sau chính đường, thấy Hạ cô nương đang cùng Trường Sinh nói chuyện sau rặng cỏ lau. Nô nghe thấy Hạ cô nương bảo Trường Sinh giúp nàng một chuyện gì đó. Sau đó hai người hạ thấp giọng, không nghe rõ được, nhưng mơ hồ nghe thấy nhắc đến Tướng quân rất nhiều lần, còn nói không thể để người khác biết.”
“Cảm giác ấy… giống như đang cùng Trường Sinh bàn tính chuyện gì. Nô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên báo trước với phu nhân một tiếng. Nếu phía sau có chuyện gì thật, thì cũng có chút phòng bị.”
Tiết Nghi Ninh biết bên phía Hạ Liễu Nhi hẳn là có chuyện, bằng không thì hôm qua đã chẳng đến đây cầu xin, hôm nay lại tìm đến Trường Sinh.
Nàng khẽ gật đầu với Khâu mụ mụ, nói:
“Đa tạ mụ mụ chịu nói với ta. Ta hiểu rồi, sau này sẽ lưu tâm.”
Nói rồi liền sai Tử Thanh thưởng cho Khâu mụ mụ mấy trăm văn, sau đó tiễn bà lui xuống.
Tiết Nghi Ninh ngẫm nghĩ chuyện Hạ Liễu Nhi và Trường Sinh gặp nhau, cảm thấy Trường Sinh cũng không phải kẻ hồ đồ. Dù có chuyện gì đi nữa, hắn tuyệt đối không đến mức cùng Hạ Liễu Nhi liên thủ hãm hại nàng.
Mà nếu Hạ Liễu Nhi thật sự muốn hại nàng, cũng không nhất thiết phải kéo Trường Sinh vào.
Bọn họ còn nhiều lần nhắc tới Lạc Tấn Vân… Vậy thì mục tiêu có lẽ là hắn?
Nhưng Trường Sinh tuyệt đối không phải loại người dám làm chuyện bất lợi với Tướng quân.
Như vậy chỉ còn một khả năng, Hạ Liễu Nhi muốn nhờ Trường Sinh giúp mình tranh thủ sủng ái, hoặc làm chuyện gì khiến Tướng quân vui lòng, tỷ như để Trường Sinh đến Kim Phúc Viện báo nàng sinh bệnh chẳng hạn.
Cùng lắm cũng chỉ là chuyện nhỏ, Tiết Nghi Ninh không định vì thế mà nhắc lại với Lạc Tấn Vân.
Chuyện không dính đến mình, thì coi như không có. Dính vào rồi, ngược lại lại rước thêm phiền toái vào thân.