Sáng sớm hôm sau, Tiết Nghi Ninh cùng Lạc Tấn Vân cùng nhau về Tiết phủ.
Lạc Tấn Vân dừng chân trước cửa thùy hoa, vừa liếc mắt đã thấy nàng, búi tóc cài đầy trâm ngọc, châu ngọc rực rỡ, cả người mặc bộ váy gấm màu đinh hương thêu dây tơ và hoa triền chi, lại không giống thường ngày hay mặc áo tay rộng, mà thay bằng kiểu tay áo bó đang thịnh hành trong kinh thành dạo gần đây.
So với tay áo rộng thướt tha, bộ váy tay bó này tuy kém vài phần hoa lệ đoan trang của phụ nhân, nhưng lại thêm vài phần trẻ trung nhẹ nhàng của thiếu nữ. Mà thân hình nàng lại mảnh mai yểu điệu, càng hợp với kiểu áo bó này, mỗi bước đi đều mang theo một dáng vẻ khác biệt, phong thái động lòng.
Chỉ khi nào về nhà mẹ đẻ, thấy người thân, nàng mới chịu khó trang điểm như thế. Ở Lạc phủ thì không, kể cả khi trước kia hắn vừa từ biên quan trở về, cũng chưa từng thấy nàng tỉ mỉ chải chuốt như vậy.
Lạc Tấn Vân thu ánh mắt lại, trầm mặc bước lên ngựa, đi trước.
Tiết Nghi Ninh an tĩnh ngồi trong xe ngựa, không nhịn được mở chiếc hộp gấm bên cạnh ra, nhìn lại cây trâm phượng đính đá xanh bên trong là lễ vật nàng chuẩn bị để tặng cho muội muội.
Hôm nay Lạc Tấn Vân không nói muốn về sớm, nàng đoán chắc mình có thể ở nhà mẹ đẻ lâu hơn một chút…
Chỉ là, người Kỷ gia hẳn sẽ tới sau giờ ngọ, mà Lạc Tấn Vân xưa nay vốn không thích Tiết gia, tám phần là sẽ cùng nàng rời đi sớm, như vậy thì e rằng nàng chẳng có bao nhiêu thời gian để trò chuyện riêng cùng mẫu thân và muội muội.
Nghĩ đến đó, nàng khẽ thở dài, đóng nắp hộp gấm lại.
Chừng non nửa canh giờ sau, xe ngựa đến Tiết phủ. Người gác cổng cùng Tiết Thiếu Đường đã sớm ra đón. Tiết Nghi Ninh vén rèm, khẽ nâng váy bước xuống xe, lại thấy Lạc Tấn Vân từ phía trước vòng lại, đứng dưới xe giơ tay đón nàng.
Con phố này, xưa kia từng là nơi danh môn vọng tộc tụ hội trong kinh, nay vẫn là chốn phồn hoa, lui tới không chỉ có người nhà Tiết gia, mà còn có không ít người quen biết.
Lạc Tấn Vân có thể chủ động tới xe ngựa đón nàng xuống, chẳng khác nào cho nàng một thể diện lớn, biểu hiện hai vợ chồng hòa thuận, tôn trọng nhau như khách.
Tiết Nghi Ninh cảm kích hắn đã cho nàng thể diện, liền vươn tay, đặt vào lòng bàn tay hắn.
Lạc Tấn Vân nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng dìu nàng xuống xe.
Cảm giác ấy… có chút xa lạ, lại có chút mới mẻ.
Rõ ràng hai người đã sớm từng cùng nhau hành lễ Chu Công, thân mật đến mức chẳng còn điều gì chưa trải qua, vậy mà hình như đây là lần đầu tiên hắn chủ động nắm tay nàng như thế này.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như không xương, so với tay hắn còn lạnh hơn mấy phần. Khi nắm lấy, khiến người ta chỉ muốn cứ giữ mãi như thế, cho đến khi hơi ấm từ tay hắn truyền sang tay nàng, khiến nó cũng ấm lên.
Ngay lúc ấy, Tiết Thiếu Đường từ trong cửa bước ra đón, hắn mới buông tay nàng ra.
Tiết Thiếu Đường chắp tay cười nói:
“Nguyên Nghị công việc bận rộn, vẫn chịu cùng muội muội về một chuyến, thật là quý hóa quá.”
Lạc Tấn Vân khẽ cười đáp:
“Tiểu muội hôm nay đại hỷ, vợ chồng chúng ta thân là tỷ tỷ tỷ phu, dĩ nhiên phải đến chúc mừng. Huống hồ… mấy vò rượu mơ xanh nhà nhạc gia ta vẫn còn nhớ mãi, hôm nay lại có cớ để đến nếm thêm vài chén.”
Tiết Thiếu Đường vội vàng cười nói:
“Nguyên Nghị thật trùng ý với ta, ta cũng mê mẩn vò rượu đó lắm! Phụ thân ngày thường quý như trân bảo, chẳng chịu lấy ra. Hôm nay hai người tới, ông ấy tự nhiên sẽ mang ra chiêu đãi, ta cũng được hưởng chút phúc, hôm nay phải cùng Nguyên Nghị uống cho thật sảng khoái.”
Hai người vừa nói cười mấy câu đã cùng nhau bước vào phủ.
Trong lòng Tiết Thiếu Đường có chút ngạc nhiên, thái độ của Lạc Tấn Vân hôm nay dường như hòa nhã hơn trước rất nhiều.
Hắn và Lạc Tấn Vân xưa nay cũng không thân thiết, ngoài mấy lần bàn chuyện hôn sự giữa hai nhà, rồi tới ngày A Ninh thành thân, lúc nàng hồi môn, sau đó là đôi lần thăm hỏi khi xuất chinh, tất cả cộng lại cũng chẳng mấy lần nói chuyện đàng hoàng.
Thái độ của Lạc Tấn Vân đối với hắn, đối với Tiết gia, xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, kiểu khách sáo xã giao mà trong lòng chẳng chút thân tình, có khi đến cả một câu lễ nghĩa cũng lười mở miệng.
Vậy mà lần này, hắn lại chủ động khách khí, tự xưng là tỷ phu của Nghi Trinh, còn đích thân nhắc đến rượu phụ thân ủ chuyện xưa nay tuyệt đối không có.
Hắn liếc nhìn muội muội, cũng không thấy có gì khác thường, dáng vẻ Tiết Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh, chẳng khác gì mọi khi.
Chẳng lẽ, chuyện lần trước xảy ra… ngược lại lại khiến Lạc Tấn Vân động lòng đôi chút?
Tiết Thiếu Đường lập tức thấy lòng chộn rộn, thoáng lo, trong chuyện này có khi nào còn ẩn tình gì khác? Lỡ như Lạc Tấn Vân ngoài mặt một đằng, trong lòng một nẻo, thì khó mà yên tâm được.
Chẳng bao lâu sau, Kỷ gia cũng đến. Người đi cùng gồm có phụ tử Kỷ gia, bà mối, và cả Lâm Xuyên tiên sinh.
Lâm Xuyên tiên sinh vốn quê quán Thường Sơn, mấy năm trước mới vào kinh, rồi nhờ một khúc cầm mang tên 《Tiểu Trọng Sơn》 mà vang danh khắp chốn. Về sau được bổ nhiệm chức quan ở Thái Thường Tự. Nghe nói năm ngoái vào dịp Nguyên Tiêu, ông lại sáng tác một khúc mới là 《Thịnh Thế Hoa Hòe》, được Thánh Thượng ngợi khen hết mực.
Ông là biểu cữu bên ngoại của Kỷ phu nhân, lại có giao tình thân thiết với bà mối là Tống đại nhân, lần này vừa khéo đang làm khách ở phủ Tống đại nhân nên cùng theo đến đây.
Khúc 《Tiểu Trọng Sơn》 vốn là khúc cầm Tiết Nghi Ninh yêu thích nhất, trong lòng nàng xưa nay vẫn luôn ngưỡng mộ người sáng tác, chẳng ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt.
Lâm Xuyên tiên sinh vì có giao hảo với Tư Đồ Anh nên cũng từng nghe qua về nàng, chỉ là Tiết Nghi Ninh thân là tướng quân phu nhân, xưa nay ít khi xuất hiện nơi đông người, nên khó mà có cơ hội gặp được. Hôm nay lần đầu tương kiến, cả hai đều mang theo vài phần tán thưởng hiện rõ nơi nét mặt.
Dù nói là đến cầu hôn, nhưng hôm nay Kỷ gia cũng xem như chính thức định hôn ước, hai bên thông gia tụ hội, không khí hoan hỷ rộn ràng.
Đến khi nhập tiệc, Lâm Xuyên tiên sinh bất ngờ đứng dậy, bước đến trước mặt Lạc Tấn Vân và Tiết Nghi Ninh, khom người nói:
“Không giấu gì hai vị, tại hạ đã sớm nghe danh tài mạo của Tướng quân phu nhân, trong lòng hết mực kính ngưỡng. Hôm nay cơ duyên khó gặp, chẳng hay Tướng quân và phu nhân có đồng ý, để phu nhân cùng tại hạ hợp tấu một khúc 《Loan Phượng Tề Minh》, coi như thay Ngũ Lang và Nhị Nương chúc mừng?”
Tiết Nghi Ninh gần đây lại đang luyện đàn trở lại, nay được chính người mình ngưỡng mộ chủ động mời hợp tấu, trong lòng không khỏi rộn ràng vui sướng. Nhưng đồng thời nàng cũng biết Lạc Tấn Vân không ưa mấy chuyện khoa trương trước mặt người ngoài, nên theo bản năng khẽ nghiêng đầu, nhìn sang hắn dò ý.
Lạc Tấn Vân đáp:
“Nội tử đã ngưỡng mộ tiên sinh từ lâu, chỉ sợ trong lòng đã sớm ngứa ngáy muốn thử rồi.”
Lời nói nghe nhẹ, nhưng rõ ràng là hoàn toàn thuận theo ý nàng, không hề có chút phản đối.
Tiết Nghi Ninh trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đứng dậy, hướng Lâm Xuyên tiên sinh chắp tay cười nói:
“Tiên sinh có lời mời, ta tất nhiên nguyện ý. Chỉ là lúc này bên người lại không mang theo đàn…”
Một bên, Tiết Thiếu Đường lập tức lên tiếng:
“Để ta sai người cưỡi ngựa về Lạc phủ lấy, không quá hai khắc sẽ đưa tới.”
Lạc Tấn Vân liền nhìn sang Ngọc Khê phía sau Tiết Nghi Ninh, nói:
“Bảo Trương Bình cưỡi ngựa của ta đi. Đi nhanh về nhanh.”
Trương Bình là thân vệ cận thân của Lạc Tấn Vân, võ nghệ tinh thông, luôn theo sát bên người. Lúc này hắn đang chờ ngoài yến thính, vừa nghe lệnh đã lập tức lên ngựa rời đi.
Chưa bao lâu sau, Ngọc Khê đã ôm cây Minh Ngọc cầm trở vào.
Lâm Xuyên tiên sinh dường như đã có chuẩn bị, trên người mang theo tiêu. Hạ nhân cũng rất nhanh đã dọn dẹp giữa yến tiệc, kê bàn cầm và ghế ngồi. Tiết Nghi Ninh thay y phục rồi bước lên, Lâm Xuyên tiên sinh cũng cùng đi tới, hai người cúi mình thi lễ với nhau một cái, đồng thời ngồi xuống, thấp giọng trao đổi mấy câu, sau đó liền bắt đầu tấu khúc.
Lạc Tấn Vân từng dự yến hội không ít, nhất là từ khi vào kinh nhậm chức Đại tướng quân, những buổi tiệc có ca kỹ, nhạc kỹ chẳng thiếu bao giờ. Trong tiệc tùng, đàn cầm, sáo tiêu hắn nghe cũng chẳng ít.
Trong kinh thành, danh thủ đánh đàn như Thập Tứ Nương ở Thủy Vân Lâu, cũng được xem là số một số hai, ngón tay linh hoạt, kỹ thuật điêu luyện.
Thế nhưng, hắn trước nay vẫn cảm thấy cho dù là khúc hay đến đâu, cũng chỉ đến thế mà thôi. Có lẽ do hắn chẳng hiểu mấy về gió trăng nhã nhạc, cũng chẳng có hứng thú.
Mãi cho đến một lần, ở trong phủ mình, nghe được một khúc đàn khác hẳn.
Khi ấy, hắn mới biết, thì ra tiếng đàn nếu đạt đến cảnh giới, lại có thể dễ nghe đến mức ấy, có thể như gió xuân thấm vào lòng người, như lưỡi câu lặng lẽ bắt lấy hồn phách.
Hắn còn tưởng người đánh đàn hôm đó là cầm thủ nổi danh nào đó do Bình Lăng công chúa đưa tới.
Nào ngờ khi bước lên thủy tạ, lại nhìn thấy chính nàng.
Khi ấy, nàng chăm chú đánh đàn, dung nhan chuyên chú, thanh tú đến động lòng. Cả người như tiên giáng trần, khiến người ta chỉ muốn ngước nhìn, không dám khinh nhờn.
Hôm đó, hắn đứng bên bờ, nhìn rất lâu.
Từ ấy về sau, dù gặp lại ai đánh đàn, hay tấu tiêu, hắn đều không còn tùy tiện xem thường nữa. Nhưng mỗi lần ngồi nghe một lúc, lại chỉ thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Rốt cuộc… vẫn chẳng ai sánh được với nàng.
Tiếng đàn khẽ vang, âm thanh trong vắt, như trời xanh quang đãng sau mưa, cao vợi mà mênh mang, khiến lòng người dường như cũng theo tiếng đàn mà bay lên tận trời mây.
Tiếng tiêu vang lên theo sau, so với tiếng đàn lại càng trong trẻo hơn vài phần. Đến khi cầm và tiêu cùng hòa điệu, cả sân viện trở nên tĩnh lặng, không ai động đũa, cũng không còn lời trò chuyện, ánh mắt mọi người đều dừng lại nơi hai người đang tấu nhạc kia.
Lạc Tấn Vân chỉ lẳng lặng nhìn Tiết Nghi Ninh.
Thoáng chốc, hắn cảm thấy nàng như tiên nữ nơi chân trời. Thoáng chốc, lại chợt nhớ tiên nữ ấy, lại chính là thê tử của mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ đến người nàng từng động lòng.
Trong lòng, cảm xúc đan xen: có thưởng thức, có vui mừng, lại có cả một phần ngẩn ngơ nhè nhẹ, tựa như ngũ vị trộn lẫn.
Đến cuối khúc, cầm tiêu càng lúc càng dồn dập, sáng tỏ, tràn đầy vui mừng. Tiêu là nhạc cụ thổi, nên dáng ngồi của Lâm Xuyên tiên sinh vẫn giữ nguyên, chỉ là ngón tay di chuyển càng thêm linh hoạt. Còn Tiết Nghi Ninh thì lại càng thêm tập trung, mười ngón tay bay múa trên dây đàn, nhìn vào khiến người ta không khỏi khẩn trương, sợ nàng sơ suất đánh sai một nốt. Nhưng tiếng đàn lại dâng trào mạnh mẽ, rồi lại vững vàng như cũ.
Lạc Tấn Vân nghĩ thầm, đôi tay đang đánh đàn kia, hắn muốn cả đời nắm lấy, không để nàng phải chịu chút thương tổn nào.
Cái gì mà áo ngủ, hắn không cần nàng làm.
Dải lụa choàng thêu cho Tấn Tuyết, tốt nhất nàng cũng đừng làm.
Đôi tay ấy, không nên cầm kim chỉ, lại càng không nên bị kim đâm đến tứa máu.
Khúc hợp tấu vừa dứt, phụ tử Kỷ gia cùng người nhà Tiết gia đều không tiếc lời tán thưởng, khen ngợi không ngớt.
Lạc Tấn Vân từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tuy hắn là người có quyền thế cao nhất trong yến tiệc hôm nay, nhưng ai cũng biết hắn xuất thân võ tướng, không tinh âm luật, nên cũng chẳng ai lấy làm lạ khi thấy hắn trầm mặc suốt buổi.
Tiết Nghi Ninh sau đó trở về chỗ ngồi trong yến tiệc.
Hôm nay được về nhà mẹ đẻ, lại còn có cơ hội hợp tấu cùng Lâm Xuyên tiên sinh đối với nàng, chỉ một ngày này thôi cũng đủ khiến cả năm trở nên mỹ mãn.
Vì thế, nàng cũng cao hứng hơn thường ngày, uống rượu nhiều thêm mấy phần.
Đến khi yến tiệc kết thúc, Kỷ gia phụ tử, bà mối và cả Lâm Xuyên tiên sinh đều lần lượt cáo từ. Lạc Tấn Vân thì không nói sẽ về, nên Tiết Nghi Ninh cũng an tâm theo mẫu thân vào phòng muội muội chuyện trò.
Mẹ con ba người ngồi lại nói chuyện rất lâu, đến khi Tiêu thị trông có vẻ đã hơi mệt, Tiết Nghi Ninh mới khuyên mẫu thân đi nghỉ, còn mình thì trở về phòng ngồi một lát.
Nàng hỏi nha hoàn, nha hoàn đáp:
“Cô gia nói vừa rồi uống rượu hơi đau đầu, đã sớm được đưa vào trong phòng phu nhân nghỉ ngơi rồi ạ.”
Khi Tiết Nghi Ninh bước vào phòng, lại thấy Lạc Tấn Vân không hề nằm nghỉ, mà đang ngồi tựa đầu giường, lật xem quyển 《Thần Tiên Ma Quái Chí Đàm》 của nàng.
Một trận xấu hổ lập tức dâng lên trong lòng nàng.
Quyển sách kia, trong đó không thiếu những đoạn văn kiều diễm ám muội, tuy rằng hắn đã sớm biết nàng từng đọc, nhưng bị hắn nhìn thấy tận mắt thế này, lại còn tự mình lật xem… nàng vẫn không thể nào tự nhiên nổi.
Tiết Nghi Ninh đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi han:
“Tướng quân… muốn nằm nghỉ một lát không?”
“Không cần.” Lạc Tấn Vân đáp, tay vẫn tiếp tục lật thêm một trang sách.
Nàng nhịn không được khẽ nói:
“Sách này… lời lẽ không mấy nhã nhặn, tướng quân xem những loại khác sẽ hơn.”
Lạc Tấn Vân thản nhiên nói:
“Nghe danh đã lâu, còn tưởng là táo bạo đến cỡ nào, hóa ra… cũng chỉ có vậy.”
Vừa dứt lời, hắn tiện tay ném quyển sách xuống giường.
Tiết Nghi Ninh vội vàng nhặt lên, bước đến giá sách lật tìm một lượt, rồi lặng lẽ nhét quyển ấy xuống tầng dưới cùng, vào một góc khuất không dễ thấy nhất.
Trên giường, Lạc Tấn Vân bật cười thành tiếng.
Tiết Nghi Ninh quay đầu lại, thấy hắn còn mang ý cười nơi khóe miệng, liền hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, làm như không thấy, rồi hỏi tiếp:
“Tướng quân có muốn uống canh giải rượu, hay là trà cho nhẹ đầu không?”
“Không cần.”
Hắn thản nhiên đáp.
Hắn lại hỏi nàng:
“Nàng ở viện có trồng rất nhiều hoa, sao trong nhà lại không thấy nàng trồng hoa gì?”
Tiết Nghi Ninh trầm mặc một lúc mới đáp:
“Chẳng qua là trước kia chưa gả, rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới trồng.”
Hắn thấy trên bàn trong phòng có cắm vài đóa hoa màu lam, đặt trong bình nước trong veo. Phòng này bình thường không có người ở, lẽ ra sẽ không có ai cắm hoa. Hiển nhiên là vì nàng về, Tiết gia biết nàng yêu hoa nên mới cố ý cắm vào, để nàng ở lại thấy dễ chịu hơn.
Nghĩ vậy, hắn nói:
“Nếu nàng thích, thì bảo người ở Kim Phúc Viện trồng thêm ít hoa cũng được.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu, khẽ nói lời cảm tạ.
Hắn lại hỏi:
“Đây là hoa gì?”
Tiết Nghi Ninh nhìn về phía bình hoa trên bàn, đáp:
“Là hoa diên vĩ.”
Lạc Tấn Vân lại hỏi tiếp:
“Còn mấy đóa hoa đỏ ngoài sân, leo giàn kia thì sao?”
“Đó là lăng tiêu.”
Hắn khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
“Tên nghe cũng đúng thật.”
Hắn lại hỏi:
“Còn cây hoa màu trắng ở góc phòng kia là gì?”