Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 48



Trên bờ, Lạc Tấn Vân xoay người lại, nói với Phân Nhi:

“Đi lấy áo choàng cho chủ tử ngươi.”

Giọng nói trầm ổn, sắc mặt nghiêm nghị, không chút do dự khiến Phân Nhi theo bản năng lập tức quay người chạy về phía tiểu viện lấy đồ.

Vừa rồi nàng la lớn kêu cứu, hiện giờ đã có mấy bà tử, nha hoàn trong viện nghe động chạy đến. Lạc Tấn Vân liếc mắt nhìn Trường Sinh đang bơi về phía Hạ Liễu Nhi, liền xoay người rời khỏi bờ hồ.

Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Trường Sinh kéo được Hạ Liễu Nhi lên bờ, đúng lúc Phân Nhi cũng quay lại, vội vàng lấy áo choàng khoác lên người nàng.

Mấy bà tử vội vã tiến lên kiểm tra tình hình, thấy nàng vẫn thở được, không xảy ra chuyện lớn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, khen Trường Sinh tới kịp lúc, ứng biến nhanh.

Nhưng trong lời nói đã dần mang theo vài phần mập mờ.

Mùa hè quần áo mỏng nhẹ, ướt nước lại càng dính sát, che không nổi gì cả.

Trường Sinh nhảy xuống cứu người, đường nước lên bờ lại vừa ôm vừa kéo, giữa lúc cuống cuồng, tay hắn không ít lần chạm đến nơi không nên chạm.

Ai nấy đều biết, lúc cứu người thì không thể tránh khỏi va chạm, nhưng chuyện đã xảy ra rành rành trước mặt bao người, thì dù hiểu cũng khó mà làm như chưa từng thấy.

Hạ Liễu Nhi ho sặc sụa, khạc ra một bụng nước, vừa mở mắt đã thấy Trường Sinh đứng bên cạnh, người ướt đẫm, mà bóng dáng Lạc Tấn Vân lại hoàn toàn không thấy đâu. Trong lòng nàng dấy lên một tia suy nghĩ, nhưng lại không dám tin, chỉ trừng mắt nhìn Trường Sinh, ánh mắt có phần khó dò.

Trường Sinh cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào, là tướng quân tự tay đẩy hắn xuống hồ.

Hắn không hiểu, rõ ràng tướng quân biết bơi, vì sao lại không tự mình cứu người, mà lại bảo hắn xuống, thậm chí còn không chút do dự mà đẩy luôn một cái.

Gió đêm lồng lộng, một bà tử bên cạnh mở lời:

“Hạ cô nương mau trở về thay y phục đi, đêm khuya dễ bị cảm lạnh.”

Hạ Liễu Nhi vẫn không cam lòng, còn nhìn quanh một vòng nữa, vẫn không thấy Lạc Tấn Vân đâu.

Phân Nhi nhỏ giọng khuyên:

“Cô nương, trở về thay đồ trước đã, để lạnh thì khổ.”

Không còn cách nào, nàng đành theo Phân Nhi quay về phòng.

Trên đường, lòng nàng vẫn đầy rối bời.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Nàng bị Trường Sinh thấy rồi… Nhưng nàng vốn chỉ là một tiểu thiếp chưa vào cửa, không phải chính thất, hẳn là… không đến mức có chuyện gì lớn?

Lúc trong lòng còn ôm chút hy vọng, thì về đến phòng, Phân Nhi đã nhẹ giọng kể lại những gì vừa thấy trên bờ hồ:

“Trường Sinh gọi tướng quân đến rất nhanh, tướng quân cũng đến rồi… Nhưng không ngờ ngài ấy chỉ liếc một cái, liền kêu Trường Sinh đi cứu, rồi tự tay đẩy người xuống nước.”

“Lại còn sai ta về lấy áo choàng cho cô nương nữa, chờ ta cầm đồ quay lại, tướng quân đã không thấy đâu rồi.”

Hạ Liễu Nhi không dám tin: “Ngươi nhìn rõ chứ? Thật sự là tướng quân đến?”

Phân Nhi vội vàng đáp: “Ta làm sao mà nhìn lầm được! Rõ ràng là tướng quân!”

Hạ Liễu Nhi nghe xong, trong lòng hỗn loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng Như Ý: “Hạ cô nương?”

Hạ Liễu Nhi vội sai Phân Nhi ra mở cửa, tóc tai còn chưa khô đã vội vã bước ra. Chỉ nghe Như Ý nói:

“Hạ cô nương, tướng quân dặn cô nương thu xếp ổn thỏa thì đến chính đường một chuyến.”

Hạ Liễu Nhi mở miệng hỏi:

“Tướng quân… biết ta rơi xuống nước rồi sao?”

Như Ý gật đầu: “Đã biết rồi.”

Hạ Liễu Nhi còn định hỏi nữa, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Vì sao lại sai người gọi nàng, chứ không tự mình đến xem?

Quả thật… chỉ vì không muốn nạp nàng vào cửa, mà giờ đến một chút quan tâm cũng không có sao?

Hạ Liễu Nhi thay lại y phục chỉnh tề, xử lý qua mái tóc vẫn còn ướt, rồi nhẹ nhàng điểm phấn lên mặt, cố lấy lại vẻ ngoài chỉn chu. Đến lúc này nàng mới bước đến chính đường.

Đêm đã khuya, sân viện yên tĩnh đến mức lặng như tờ, không một tiếng động.

Trong chính đường, đèn đã được thắp sáng. Lạc Tấn Vân mặc triều phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên ghế lớn như thể đang tiếp đãi khách lạ ban ngày. Nhìn thấy cảnh ấy, Hạ Liễu Nhi vừa bước vào cửa liền bất giác căng thẳng.

Dáng vẻ của hắn quá mức nghiêm nghị, nghiêm đến mức khiến nàng có cảm giác mình chỉ là một dân nữ nhỏ nhoi, còn hắn là tướng quân cao cao tại thượng, dáng vẻ ấy khiến nàng thấy rõ, giữa nàng và hắn từ đầu đã không có lấy một chút liên quan.

Loại cảm giác ấy khiến nàng vô thức muốn quỳ xuống thỉnh an.

Cuối cùng nàng cố nén, chỉ cúi đầu hành lễ, nhẹ giọng nói:

“Tướng quân.”

Lạc Tấn Vân lặng lẽ nhìn nữ tử trước mắt.

Dáng dấp nàng, vẫn có vài phần tương tự với Hạ Thất, nhưng nếu Hạ Thất tướng mạo tầm thường, thì nàng lại mang vẻ ngoài xinh đẹp.

Có lẽ, cũng chính vì vẻ ngoài xinh đẹp ấy, mới khiến nàng sinh ra tâm tư lả lướt, không có được sự kiên định và an phận như ca ca mình từng có.

“Có lẽ là do ta trước nay đối với ngươi quá hòa nhã, nên mới khiến ngươi sinh ra hiểu lầm.”  Lạc Tấn Vân chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh lùng mà dứt khoát.

“Ta kỳ thật không phải người tốt gì. Là một kẻ từ biển máu núi thây bước ra, làm sao có thể nhân từ đến thế?”

Hạ Liễu Nhi cúi đầu, không dám khóc thành tiếng, đến hơi thở cũng rón rén.

Lạc Tấn Vân tiếp lời:

“Ca ca ngươi, đúng là vì ta mà chết. Nhưng dù là vậy, ngươi nhận được bạc trợ cấp từ triều đình cũng đã đủ, đó vốn là chức trách của hắn. Ta không nợ ngươi điều gì.

Có chăng, là ta nhớ đến ơn nghĩa của ca ngươi, nên mới đưa ngươi về kinh.

Cũng vì ta nói không giữ lời, nên mới nhận ngươi làm nghĩa muội. Nhưng thực ra, những thứ đó ta vốn không cần phải làm.”

Giọng hắn trầm xuống, bỗng lạnh lẽo:

“Ta không ngờ được, ngươi lại dám cấu kết với hạ nhân của ta, định bụng giở trò với ta.”

Lạc Tấn Vân nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Ngươi chưa từng ở bên cạnh người như ta, nên mới ngây thơ nghĩ rằng mấy trò nhỏ ấy có thể qua mặt được. Ngươi nghĩ chỉ bằng chút thủ đoạn vặt ấy, là có thể khiến ta mềm lòng?”

Hạ Liễu Nhi bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa:

“Tướng quân, không phải vậy, ta thật sự không có! Ta chỉ là… chỉ là mơ thấy ca ca, không ngủ lại được, nên ra ngoài dạo một chút, nào ngờ…”

Lạc Tấn Vân không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

“Ta sẽ cho ngươi một đường sống. Ta sẽ an bài chỗ ở cho ngươi trong kinh, giao cho Trường Sinh trông nom. Ngươi muốn gả cho hắn thì gả, không thì tự tìm cách mưu sinh.

Như vậy, cũng xem như ta đã tận tình tận nghĩa rồi.”

Hạ Liễu Nhi sắc mặt tái nhợt trong thoáng chốc.

Nàng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn giữa chính đường, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia nghiêm nghị lạnh lùng, cao cao tại thượng, uy nghi bức người đến mức khiến người ta sợ hãi, đến cả một lời cầu xin cũng không dám thốt lên.

Rõ ràng hắn từng là người sẽ dịu giọng an ủi nàng.

Rõ ràng trước kia, dù trong lòng không vui, chỉ cần nàng nhắc đến ca ca, sắc mặt hắn sẽ dịu đi ít nhiều.

Nhưng giờ khắc này, nàng nhắc tới ca ca, hắn lại mở miệng nói: muốn nàng gả cho Trường Sinh.

Trường Sinh chẳng qua chỉ là một kẻ hạ nhân, nàng làm sao có thể gả cho một người như vậy?

Ngay lúc ấy, hắn cất giọng: “Vào đi.”

Trường Sinh bước từng bước vào phòng, quỳ xuống đất.

Lạc Tấn Vân lạnh giọng nói:

“Chỗ nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, ngươi biết đường. Dẫn nàng đến đó ở tạm. Đi ngay trong đêm nay.”

Trường Sinh cúi đầu đáp: “Tuân lệnh, tướng quân.”

Hắn biết mình đã sai.

Hắn quả thực đã bị nước mắt của Hạ Liễu Nhi làm cho lay động, nhất thời mềm lòng hồ đồ, chỉ nghĩ đơn giản: chẳng qua là nhờ tướng quân ra tay cứu người, cũng không phải chuyện gì to tát.

Nào ngờ đâu, hành động đó lại trở thành dối trá, trở thành âm mưu giấu giếm và tính kế với tướng quân.

Hắn và Hạ Liễu Nhi, rốt cuộc có tư cách gì mà dám giở trò trước mặt người từng tung hoành nơi chiến trường, nổi danh mưu trí, người mà trong quân ai ai cũng gọi là “thiện dùng quỷ kế nhất”?

Là hắn đã quên…

Hạ Liễu Nhi vẫn còn nghẹn ngào nức nở, nước mắt đầm đìa. Trường Sinh đứng dậy, nhẹ giọng nói:

“Hạ cô nương, đi thôi.”

Nàng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào:

“Tướng quân, ta biết sai rồi… Ta chỉ là ngưỡng mộ ngài, thích ngài… Ta không cầu xa vời gì, chỉ xin đừng đuổi ta đi, cho ta ở lại làm một nha hoàn cũng được… Ta cầu xin ngài…”

Lạc Tấn Vân đã không còn kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang:

“Đưa nàng đi.”

Trường Sinh không dám chậm trễ, kéo Hạ Liễu Nhi đang khóc lóc thảm thiết lui xuống.

Tại Kim Phúc Viện.

Ngọc Khê trực đêm đã sớm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, bèn sai Hà mụ mụ đi nghe ngóng. Đến khi trở về, thấy Tiết Nghi Ninh vẫn chưa ngủ, nàng liền tiến đến mép giường, nhỏ giọng kể lại đầu đuôi.

Nói đến đoạn sau, Ngọc Khê không nhịn được lộ ra vẻ mặt hả hê:

“Nghe nói lúc ấy nàng ta mặc đồ mỏng như cánh ve, chỉ khoác ngoài một lớp áo sa mỏng, cả người rơi xuống nước, y như không mặc gì! Áo lót với quần nhỏ đều thấy hết, rồi lại để Trường Sinh cứu lên…”

“Không biết nên nói nàng là mạng lớn, hay là mệnh bạc. Trong viện ai cũng bàn tán, nói tướng quân thân phận thế kia, liệu có dung được chuyện như vậy?”

Tiết Nghi Ninh nghĩ một lát rồi đáp:

“Nếu là thiếp, thì vẫn còn nói được. Chỉ xem thái độ của tướng quân ra sao. Có điều, Trường Sinh chắc chắn không thể ở lại phủ được nữa.”

“Đi là tốt, nô tỳ vốn đã chẳng thích hắn!” Ngọc Khê lập tức phụ họa, sau đó lại hơi không cam lòng nói thêm

“Chỉ là… nếu tướng quân chỉ đuổi Trường Sinh mà giữ nàng ta lại, thì chẳng phải lần này nàng ta vẫn thành công sao?”

Tiết Nghi Ninh im lặng một lúc rồi hỏi lại:

“Trời đã khuya thế kia, nàng còn chạy đến hồ làm gì chứ?”

Hiện giờ Hạ Liễu Nhi vẫn còn bị an trí ở tiểu viện phía Tây Bắc, cách chính đường cũng chẳng gần, dẫu có đi ngang qua vào ban đêm, cũng không cần đi xa đến thế.

Ngọc Khê cũng chẳng buồn nghĩ sâu xa, chỉ hớn hở nói:

“Ai biết được, có khi nàng muốn sẽ tình cờ gặp được tướng quân đấy! Dù sao thì cũng là chuyện tốt, người làm chuyện xấu cuối cùng cũng có ngày chịu quả báo.”

Nói rồi, nàng như chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng:

“Hay là để nô tỳ qua bên đó một chuyến, hỏi han vài câu, xem nàng giờ thế nào?”

Thấy ánh mắt nàng sáng lên đầy chờ mong, Tiết Nghi Ninh biết ngay là nàng đang nóng lòng muốn qua đó để châm chọc giễu cợt người ta, tất nhiên không đồng ý, chỉ cười nhàn nhạt nói:

“Thôi, chuyện tướng quân quyết định ra sao, mai ngươi sẽ biết. Giờ đừng náo nhiệt nữa, ngủ đi thôi, ta cũng đi nghỉ.”