Ngọc Khê hơi có chút thất vọng, một bụng chuyện hay mà chẳng có ai để kể, hận không thể nửa đêm kéo Tử Thanh dậy tám cho thỏa.
Nhưng Tiết Nghi Ninh đã muốn ngủ, mà nàng còn phải gác đêm, đành nuốt hết vào lòng, quay lại giường nằm.
Nằm xuống, nàng thầm nghĩ nếu sáng mai tướng quân tuyên bố không nạp Hạ Liễu Nhi làm thiếp, thì thật tốt quá rồi.
---
Quả nhiên, sáng hôm sau, Tiết Nghi Ninh vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Hà mụ mụ đã vội vàng chạy vào báo tin, mặt mày khó giấu vẻ phấn khởi.
“Hạ cô nương đêm qua đã bị đưa ra ngoài phủ rồi,” Hà mụ mụ thấp giọng nói, “Là Trường Sinh đích thân đưa đi, còn có một bà tử đi theo. Nghe nói nàng được an trí ở một tiểu viện vùng ngoại ô, Trường Sinh cùng bà tử sẽ ở đó chăm nom, từ nay về sau cũng không quay lại phủ nữa. Chuyện vào cửa, tự nhiên cũng coi như thôi.”
Ngọc Khê từ sớm đã ngóng từng giờ từng khắc, giờ nghe được tin liền phấn chấn hẳn lên, nhảy dựng:
“Thật vậy sao? Cả Trường Sinh cũng bị đuổi đi luôn à?”
Hà mụ mụ chắc nịch nói:
“Hoàn toàn là sự thật, tin này là người từ chính đường truyền ra. Nghe đâu đêm qua sau khi Hạ cô nương rơi xuống nước, tướng quân gọi Trường Sinh tới trước, sau đó mới gặp nàng, không biết đã nói gì, chỉ biết là sau đó liền đưa cả hai người đi, nói rõ ràng sẽ không cho quay lại. Hôm nay, tiền viện đã điều A Quý tới hầu hạ cho chính đường, chính là thay vị trí của Trường Sinh rồi.”
Ngọc Khê nghe mà phấn khích, lại vẫn thấy khó hiểu, hỏi:
“Sao đột ngột vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì vụ rơi xuống nước kia?”
Hà mụ mụ cũng cười, lắc đầu nói:
“Chuyện cụ thể thì ta không biết, nhưng chắc cũng vì chuyện đó.”
Tử Thanh thì bình tĩnh hơn một chút, khẽ nhắc:
“Chuyện này người ngoài thế nào nghị luận kệ họ, chúng ta nghe thì được rồi, đừng đi theo nói lời thị phi.”
Hà mụ mụ liên tục gật đầu:
“Ta biết mà, ta chỉ nghe thôi, tuyệt đối không lắm miệng.”
Chờ Hà mụ mụ lui xuống, Tử Thanh mới lẩm bẩm:
“Thật không ngờ tướng quân lại xử trí như thế… Hạ cô nương chắc giờ hối hận, vì nửa đêm còn mò ra ngoài.”
Ngọc Khê tiếp lời:
“Trường Sinh chắc cũng đang hối hận vì đã cứu người đây. Có điều cũng chẳng trách được, đêm hôm khuya khoắt, trừ tướng quân với hắn thì ai xuống hồ cứu người? Chẳng qua là xui, rơi trúng ngay tay Trường Sinh chứ không phải tướng quân.”
Tiết Nghi Ninh liếc mắt nhìn Ngọc Khê một cái, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Trong lòng nàng lại cảm thấy, lấy tình cảm trước đây của Lạc Tấn Vân dành cho Hạ Liễu Nhi, thật không giống như sẽ máu lạnh cạn tình đến thế.
Thật sự chỉ vì Hạ Liễu Nhi được Trường Sinh cứu, mà bị coi là không còn trong sạch sao?
Lạc Tấn Vân cũng không phải hạng người cổ hủ câu nệ đến mức đó.
Chắc chắn là còn có nguyên do khác, chỉ là chạm vào điều hắn kiêng kỵ nhất, chạm trúng vảy ngược, nên hắn mới không thể nhịn được.
Những chuyện tưởng chừng như vụn vặt trước đây, nếu chịu khó ghép lại mà suy xét kỹ lưỡng, e là cũng có thể thấy rõ đầu mối. Nhưng Tiết Nghi Ninh chẳng buồn phí tâm tư làm gì.
Đi rồi thì thôi, Hạ Liễu Nhi kia tuy nhìn ngoài nhu nhược tội nghiệp, nhưng thực chất lại không an phận, cứ hết lần này đến lần khác gây ra những chuyện như thế.
Chỉ mong về sau Lạc Tấn Vân có nạp thêm người, thì cũng tìm được ai đó thành thật biết thân biết phận, để hậu viện còn được yên ổn mấy ngày.
Sau chuyện này, khắp hậu viện Lạc gia liền râm ran bàn tán về Hạ Liễu Nhi và Trường Sinh, nói chuyện phiếm cũng bắt đầu dè dặt hơn. Ai nấy đều ngấm ngầm hiểu rằng: phu nhân thì hiền lành, không dễ đuổi người đi, nhưng tướng quân thì lại vô tình quyết đoán, ngay đến người được hắn sủng ái nhất, tâm phúc thân cận nhất, hắn cũng nói đuổi là đuổi, huống gì những kẻ khác?
Nhị phòng Hoàng Thúy Ngọc đang trong thời gian ở cữ, vừa uống canh nấm tuyết, vừa nghe mụ mụ bên cạnh kể lại chuyện bên ngoài.
Mụ mụ kia kể lại vô cùng sống động, ban đầu Hoàng Thúy Ngọc còn cảm thấy thú vị, chỉ tiếc chính mình không được tận mắt chứng kiến náo nhiệt. Nhưng càng nghĩ, trong lòng lại càng không vui.
Cùng là dâu nhà họ Lạc, mọi sự bên Tiết Nghi Ninh đều hơn nàng một bậc. Ngay đến sân viện nơi ở, bên kia gọi là Kim Phúc, còn nơi này thì gọi cái gì? Bạc Phúc.
Nàng chỉ có hai điều hơn Tiết Nghi Ninh. Một là, nàng đã sinh được hai đứa con trai, còn Tiết Nghi Ninh vào cửa hai năm rồi, ngay cả cái thí cũng không có.
Hai là, chồng nàng Lạc Tấn Phong, tên ngốc kia lại không dám nạp thêm một người thiếp nào, trong khi đại ca thì lại mang một ả mềm mại yểu điệu về phủ.
Ả kia còn chẳng biết điều, gây chuyện đến mức bên Kim Phúc Viện bị chọc cho một trận không yên, nàng đều biết cả.
Chỉ vì hai chuyện ấy, mấy tháng nay nàng đối mặt Tiết Nghi Ninh có thể tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nàng còn đang chờ cái họ Hạ kia vào cửa, để Tiết Nghi Ninh mỗi ngày giường đơn gối chiếc, còn phải giả vờ vui mừng khi người ta sinh con trai, con gái, đến lúc đó, nàng mới thực sự thấy hả dạ.
Không ngờ lần này mới chớp mắt một cái, họ Hạ kia đã bị đuổi đi.
Mà lại là do chính đại ca đuổi đi.
Đại ca không phải rất thích ả Hạ Liễu Nhi kia sao? Thế nào lại đột nhiên đuổi đi?
Lại còn nghe nói gần đây đại ca bắt đầu ở Kim Phúc Viện qua đêm.
Cứ thế này, nếu quay đầu Tiết Nghi mà có thai, chẳng phải lại chèn ép nàng nữa sao?
Hoàng Thúy Ngọc nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm bực bội, quay sang mụ mụ bên cạnh quát:
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, chút chuyện đó ta biết rồi!”
Mụ mụ vội im bặt, thấy nàng sắc mặt không tốt, liền nói:
“Vậy... vậy nô đi lo việc trước.”
Nói rồi lui ra ngoài.
Hoàng Thúy Ngọc dùng thìa đảo mấy vòng trong chén nấm tuyết, hỏi nha hoàn A Hương:
“Trước kia không phải vẫn hầm chung với tổ yến sao? Hôm nay sao chỉ có nấm tuyết?”
A Hương vội đáp:
“Loại tổ yến đó là trước kia đại phu nhân đưa qua, bảo để phu nhân tẩm bổ thân thể, vốn cũng không nhiều, hôm qua đã dùng hết rồi, hôm nay chỉ còn nấm tuyết.”
Hoàng Thúy Ngọc trong lòng càng không vui, giọng đầy bất mãn:
“Là ta ở cữ hay là nàng ở cữ? Muốn uống chút tổ yến mà cũng phải chờ nàng ban cho!”
A Hương nhỏ giọng nói:
“Nghe đâu tổ yến đó là nhà mẹ đẻ đại phu nhân đưa tới, lão phu nhân lại vốn quen tiết kiệm, trong phủ nếu không phải đãi khách thì cũng hiếm khi dùng đến loại này...”
Hoàng Thúy Ngọc tức thì ném thìa canh đi, quát:
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Là bảo nếu ta muốn uống thì kêu nhà mẹ đẻ ta đưa tới? Nói nhà mẹ đẻ ta không bằng nhà họ Tiết của nàng ta chứ gì?”
A Hương cuống quýt nhận lỗi:
“Nô tỳ không dám! Phu nhân, nô tỳ không có ý đó, nô tỳ chỉ muốn nói... chỉ là nói... không có tổ yến, thì nấm tuyết này cũng khá tốt...”
“Tốt tốt tốt, tốt cái rắm! Cút cho ta! Vừa ngu vừa chướng, nhìn thấy liền bực!”
A Hương đỏ mắt, nước mắt rưng rưng lui ra ngoài.
Hoàng Thúy Ngọc nghĩ bụng, nếu là nha hoàn bên Kim Phúc Viện như Ngọc Khê hay Tử Thanh, hẳn là không đến nỗi nói ra mấy lời khiến nàng tức như thế.
Tâm tình đã phiền, đến chiều Xuyên Nhi lại cứ quấy khóc không thôi, khiến nàng càng thêm bực bội, sắc mặt khó coi vô cùng.
Chạng vạng nghe nói Lạc Tấn Phong đã hồi phủ, nhưng nửa ngày cũng không thấy vào phòng, liền hỏi A Hương:
“Nhị gia đang làm gì?”
Vì nàng đang ở cữ, theo lệ, Lạc Tấn Phong không thể ngủ cùng phòng, nên đã dọn sang sương phòng ở tạm, nhưng ban ngày đến thăm thì vẫn là lẽ thường. Lần này hắn đã về phủ, vậy mà lâu như vậy còn chưa vào nhìn nàng lấy một cái, Hoàng Thúy Ngọc tất nhiên có chút không vừa ý.
A Hương biết nàng đang mang tức, liền dè dặt trả lời:
“Nhị gia lúc trở về hình như có ghé qua tửu lầu nào đó, mang theo một chiếc chân giò nướng, chắc sợ làm phiền đến phu nhân nên đang uống rượu trong phòng ngoài.”
Hoàng Thúy Ngọc cười lạnh một tiếng:
“Ngươi đi gọi hắn vào đây cho ta.”
A Hương không dám chậm trễ, vội vã ra ngoài gọi người.
Chẳng bao lâu Lạc Tấn Phong bước vào, vừa ăn chân giò nướng xong, miệng vẫn còn vương chút dầu bóng, như thể còn đang luyến tiếc miếng thịt chưa ăn hết. Hắn đứng ở cửa, ló đầu vào nói:
“Làm sao vậy? Gọi ta làm gì?”
Hoàng Thúy Ngọc sầm mặt quát:
“Chàng vào đây cho ta!”
Lúc này Lạc Tấn Phong mới uể oải bước vào, nói với vẻ không tình nguyện:
“Lại làm sao nữa? Xuyên nhi khóc à? Dù gì cũng chẳng phải nàng dỗ, sao lại lớn giọng như vậy?”
Hoàng Thúy Ngọc kéo hắn ngồi xuống, tức tối nói:
“Ta đang yếu người, muốn uống tổ yến.”
Lạc Tấn Phong nhịn không được bật cười:
“Đúng là quý phu nhân, nấm tuyết cũng chê, đòi uống tổ yến. Trước kia chẳng phải uống suốt đấy sao? Muốn uống thì bảo A Hương nấu cho, tìm ta làm gì?”
Hoàng Thúy Ngọc cố nhịn cơn giận, nghiến răng nói:
“Hiện giờ trong phủ đã hết, ta còn chưa ở cữ xong, chàng nghĩ cách mà đi mua về cho ta.”
Lạc Tấn Phong chưa từng tự đi mua tổ yến, nhưng cũng biết thứ đó đắt, liền tính thử xem mình còn bao nhiêu tiền riêng, rồi đáp:
“Nàng có tiền không? Có thì đưa ta, ta đi mua cho.”
Hoàng Thúy Ngọc giận dữ quát:
“Chàng là đầu óc có vấn đề hay lòng dạ có vấn đề? Ta là dâu Lạc gia, vừa mới sinh cho các người một đứa cháu đích tôn, muốn uống chút tổ yến để bồi bổ thân thể mà còn phải tự bỏ tiền mua? Ta nói là dùng tiền trong phủ, bảo phòng bếp mua về hầm!”
Lạc Tấn Phong hỏi lại:
“Nàng thấy có khả năng không? Mẫu thân với đại ca vốn không thích mấy món như tổ yến, vi cá.”
“Thì bọn họ không thích là chuyện của họ! Ta bây giờ đang ở cữ!”
“Vậy sao nàng không tự đi nói với mẫu thân?” Lạc Tấn Phong đáp.
Hoàng Thúy Ngọc tức đến mặt mày đỏ bừng, gằn giọng:
“Ta là con dâu, chàng mới là con ruột, Xuyên Nhi cũng là con của chàng, nếu không phải chàng nói thì ai nói?”
Lạc Tấn Phong không trả lời.
Hoàng Thúy Ngọc giọng đầy uất ức:
“Cũng là dâu Lạc gia, người ta bên đại phòng thì mỗi ngày tổ yến, đông trùng hạ thảo, a giao các thứ đầy đủ. Ta sinh hai đứa con trai, uống được một ngụm tổ yến mà cũng là người ta ban phát, nói ra ai tin được chứ…”
Lạc Tấn Phong đáp:
“Đó là do người ta có của hồi môn dồi dào, muốn mua gì thì mua, nhà mẹ đẻ cũng hay gửi đồ tới, mẫu thân chẳng lẽ lại ngăn không cho nhận?”
Hoàng Thúy Ngọc lại bị chọc đến nghẹn, hít sâu một hơi mới cố nén không phát tác, tiếp tục khóc lóc nói:
“Cũng chỉ có chàng là cái đồ thật thà, tin đó là nàng tự bỏ tiền ra mua, là nhà mẹ đẻ đưa tới. Chàng không nghĩ thử xem, mấy năm nay sổ sách trong nhà đều do nàng quản, bao nhiêu bạc qua tay nàng rồi? Tùy tiện bịa ra một cái, cũng là mấy chục đến cả trăm lượng bạc, bằng không sao nàng sống ra cái dáng vẻ không giống chúng ta như thế?”
“Nhưng sổ sách cũng phải trình mẫu thân xem qua.” Lạc Tấn Phong đáp.
Hoàng Thúy Ngọc cười khẩy: “Mẫu thân có bao nhiêu bản lĩnh, chàng tự mình không rõ chắc? Chàng cảm thấy làm giả sổ sách, bà sẽ phát hiện à?”
Lạc Tấn Phong im lặng.
Hoàng Thúy Ngọc nói tiếp: “Chàng cũng không cần nói với mẫu thân làm gì, chỉ cần nói với đại tẩu là được. Bảo là thân thể ta yếu, cần bồi bổ, kêu nàng ta sai nhà bếp đi mua ít tổ yến về là xong, một mình ta ăn được bao nhiêu? Cùng lắm cũng chỉ thêm một mục trong sổ chi tiêu thôi.”
Lạc Tấn Phong nghe vậy lại càng không muốn đi: “Từ khi nàng mang thai đến lúc ở cữ, vốn dĩ trong phủ đều làm riêng phần ăn cho nàng, ta thấy đều là đồ tốt, toàn thịt với canh, cũng tươm tất lắm rồi, nàng đừng phí công làm gì.”
Một câu hời hợt, khiến Hoàng Thúy Ngọc bật khóc, ấm ức nói:
“Chỉ muốn uống một chút tổ yến lúc ở cữ thôi mà, mà sao lại giống như đòi núi vàng núi bạc vậy chứ…… Ta biết là chàng sợ đại ca, lại sợ đại tẩu, cái này không dám nói, cái kia cũng không dám nói……”
“Cũng tại ta ngốc, cứ một lòng muốn sinh thêm vài đứa cho chàng, mong nhà họ Lạc có người nối dõi. Nào ngờ con thì sinh rồi, còn bản thân ta thì chẳng ai thèm đoái hoài…
Dù sao thì ta mà có bề gì, chàng cũng chẳng lo, quay đầu lại cưới một cô trẻ măng xinh đẹp vào cửa. Giờ thân phận chàng khác rồi, muốn cưới ai mà chẳng được? Chẳng như năm xưa ta gả cho chàng, chẳng có gì trong tay, nói chi đến gia thế, sính lễ, đến cả chuyện có vào nổi kinh thành hay không cũng phải đánh cược…”
“Được rồi, được rồi, ta đi nói là được chứ gì.” Lạc Tấn Phong bị nàng khóc đến nhức cả đầu, cuối cùng cũng đành gật đầu nhận lời.
Hoàng Thúy Ngọc vẫn còn sụt sịt: “Chàng cứ nói với đại tẩu một tiếng. Nếu nàng ta không chịu, thì nói nàng cứ lấy phần nàng không uống hết mà để lại cho ta cũng được. Chàng không biết đấy, nàng toàn không uống rồi trực tiếp đổ đi”
Lạc Tấn Phong thở dài. Hắn thật sự không hiểu thứ tổ yến ấy ngon đến mức nào mà phải tranh nhau. Trong phủ này, có thiếu gì thứ để ăn đâu.
Mà hắn còn đang nợ đại tẩu nhân tình, giờ lại phải vì mấy chuyện này mà mở lời, thật chẳng biết nói sao cho phải.