Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 52



Hoàng Thúy Ngọc thoáng nghĩ liền nhớ đến chuyện tổ yến lần trước, lửa giận âm ỉ dâng lên trong lòng. Nàng chẳng rõ Tiết Nghi Ninh đến tìm mình là vì chuyện gì, chắc cũng chẳng phải để biếu tặng thăm nom, e rằng lại có việc muốn nhờ vả.

Tiết Nghi Ninh bước vào phòng, Hoàng Thúy Ngọc mời nàng ngồi, song Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ lắc đầu. Nàng liếc nhìn Tỏa Nhi một cái, rồi quay sang Hoàng Thúy Ngọc, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng:

“Đệ muội, biết muội đang trong thời gian ở cữ, ta vốn không nên đến quấy rầy. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này, thực khiến ta vừa giận vừa đau lòng, không thể không tới gặp muội một phen.”

“Trong phòng ta, dù có là vàng bạc châu báu hay vật dụng quý giá, ta cũng không mấy để tâm. Chỉ riêng chậu hoa lan này là vật ta yêu quý nhất. Ta đã chăm dưỡng suốt ba năm, mãi đến hai tháng trước mới từ Tiết gia mang về, ngày nào cũng cẩn thận săn sóc, không nỡ để dính một hạt bụi. Nào ngờ mấy ngày trước, lúc ta vắng mặt, Tỏa Nhi lại tự tiện vào phòng, đem cả ấm nước sôi vừa đun dội thẳng vào chậu, làm đám hoa non bỏng chết cả. Tiểu nha hoàn trong phòng tận mắt trông thấy, nhưng lại không hề nói với ta. Mãi đến hôm nay, khi ta tra hỏi ai là người hại chết hoa, nàng mới khóc lóc kể lại.

Hôm nay ta đến đây, chính là để hỏi rõ Tỏa Nhi, vì sao lại làm chuyện ấy.”

Hoàng Thúy Ngọc lập tức đáp lời:

“Nó xưa nay vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể tự ý vào phòng tẩu mà làm ra chuyện như thế? Nước trong ấm thì nặng, lại đang sôi, thân thể nó nhỏ bé thế kia, làm sao nhấc lên nổi?”

Tiết Nghi Ninh dịu giọng đáp:

“Chuyện này chính ta cũng chẳng dám tin, nhưng nha hoàn trong phòng ta thấy tận mắt, lúc nào, làm thế nào, kê ghế ra sao đều nói rõ ràng cả. Đệ muội, chi bằng hỏi thử chính thằng bé xem?”

Hoàng Thúy Ngọc bèn quay sang hỏi Tỏa Nhi:

“Có thật là con đã làm chuyện đó?”

Tỏa Nhi vừa nép sau lưng mẫu thân, vừa liên tục lắc đầu.

Hoàng Thúy Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Tiết Nghi Ninh đã lên tiếng trước:

“Tỏa Nhi, nếu thực sự không phải con làm chuyện đó, vậy ta sẽ gọi tỷ tỷ trong phòng, người tận mắt trông thấy, tới đối chứng trước mặt, để làm cho rõ ràng.”

Tỏa Nhi vừa nghe còn phải đối chất, liền bật thốt:

“Ai bảo bá mẫu  làm nương ta tức giận! Ta muốn phá sạch hết đám hoa kia của người!”

Tiết Nghi Ninh liếc nhìn Hoàng Thúy Ngọc, ánh mắt giá lạnh, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười đầy châm biếm:

“Thì ra, ta lại đắc tội với đệ muội sâu đến mức khiến người trong nhà muội sinh lòng tàn nhẫn đến thế.”

Hoàng Thúy Ngọc liền cãi lại:

“Cũng chỉ là một chậu hoa mà thôi, tẩu tử phú quý như vậy, chẳng lẽ còn phải để tâm? Vậy mà còn đích thân tới đây tra hỏi một đứa trẻ, cũng thật là rỗi hơi quá mức.”

Tiết Nghi Ninh vốn dĩ cũng biết chẳng thể vì một chậu hoa mà trách phạt đứa nhỏ, nhưng cơn giận trong lòng khó kìm nén, nên mới đến lý luận cho ra nhẽ. Nay nghe Hoàng Thúy Ngọc nói vậy, không khỏi lạnh mặt đáp:

“Ta có tiền hay không, là việc của ta. Ta để tâm chuyện gì, cũng là lẽ của ta. Nhưng đệ muội, con trai muội tự tiện xông vào phòng trưởng bối, cố tình phá hoại đồ đạc, vậy mà người bị trách lại là kẻ lên tiếng hỏi tội? Dạy dỗ kiểu ấy, chẳng lẽ là muốn nuôi nó thành kẻ vô lại hay sao?"

“Ai vô lại? Cô đang nói ai vô lại?” Hoàng Thúy Ngọc lập tức ôm lấy Tỏa Nhi: “Chính mình không sinh được con, liền nhìn con người ta cũng thấy gai mắt, có phải vậy không? Cô nếu thật sự tiếc chậu hoa kia, cứ nói đi, bao nhiêu tiền, ta bồi thường là được! Nhưng cô là trưởng bối, vậy mà lại đi chấp nhặt với một đứa nhỏ?”

“Muội…” Tiết Nghi Ninh giận đến mức khóe mắt hoe đỏ, nhất thời không thốt ra được lời nào thật nặng để đáp trả.

Từ nhỏ nàng đã được dạy phải cư xử nhu hòa, giữ lễ, dù trong lòng khó chịu, ngoài mặt vẫn luôn phải mỉm cười đối đãi với người. Gặp phải người như Hoàng Thúy Ngọc, ngang ngược không biết lý lẽ, nàng nhất thời cũng không biết phải ứng phó ra sao.

Ngọc Khê đứng bên nghe được, liền lên tiếng thay chủ:

“Phu nhân nhà ta chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ vì sao Tỏa Nhi lại cố tình phá hoa, thế mà nhị phu nhân lại lật ngược trắng đen, còn mỉa mai phu nhân không con, lời nói bất kính như vậy, nếu để người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ chê cười cả phủ chúng ta hay sao?”

Lời còn chưa dứt, Hoàng Thúy Ngọc đã lớn tiếng quát lên:

“A nha nha, ta bất kính? Vậy còn các ngươi thì có lễ lắm nhỉ? Ngươi mà cũng xứng mở miệng chỉ trích ta? Chẳng lẽ ở Tiết gia các ngươi, hạ nhân lại có quyền dạy dỗ chủ tử? Thảo nào trước kia bị Chu ma ma đánh cho một trận, thật chẳng oan chút nào! Không được dạy dỗ đến nơi đến chốn!”

Chuyện đến mức này, đến cả Ngọc Khê cũng tức đến đỏ mặt, ậm ừ nửa ngày trời mới lắp bắp đáp lại được mấy câu.

Lúc ấy, Lạc Tấn Vân và Lạc Tấn Phong cùng tiến vào hậu viện. Vừa bước tới cổng, liền nghe thấy tiếng ồn ào vọng ra từ Bạc Phúc viện.

Lạc Tấn Phong chỉ nghe thoáng qua đã nhận ra giọng Hoàng Thúy Ngọc, biết nàng lại đang nổi nóng, lập tức sải bước nhanh tới đó. Lạc Tấn Vân đi phía sau, lờ mờ nhận ra giọng Tiết Nghi Ninh, cũng chững chân một thoáng rồi bước theo.

Vừa đến bên ngoài viện, Lạc Tấn Phong thấy một bà tử đang hầu ngoài cửa, liền hỏi:

“Sao lại ầm ĩ thế?”

Bà tử trông thấy Lạc Tấn Vân cũng có mặt, liền cúi đầu đáp:

“Hình như Tỏa Nhi làm hỏng một chậu lan của đại phu nhân, nên người tới hỏi cho rõ. Phu nhân nghe xong không vui, thế là lời qua tiếng lại với nhau.”

Lời bà tử nói còn uyển chuyển chừng mực, nhưng thực ra bên trong đã ầm ĩ đến mức khó mà xem là ‘lời qua tiếng lại’. Rõ ràng đã náo loạn cả lên, và giọng át người nhất vẫn là của Hoàng Thúy Ngọc.

Lạc Tấn Vân nghĩ bụng, nếu Tiết Nghi Ninh đang tranh cãi với nàng ta, e là không dễ gì chiếm được phần hơn.

Có điều, hắn vẫn chưa rõ chậu lan bị hỏng kia có phải chính là chậu mà mình từng thấy qua hay không.

Hai người cùng vào nhà. Lạc Tấn Phong lập tức đi thẳng vào nội thất, còn Lạc Tấn Vân ngại bước vào phòng em dâu, chỉ dừng lại ở gian ngoài.

Bên trong, Tiết Nghi Ninh đang nói rằng Hoàng Thúy Ngọc không biết lý lẽ, thì Hoàng Thúy Ngọc đã lớn tiếng quát lên:

“Ta đã nói sẽ đền cho cô một chậu hoa lan rồi, còn muốn thế nào nữa? Lẽ phải gì ở đây nữa? Người ngoài không biết, còn tưởng đó là chậu vàng chắc! Trẻ con nghịch ngợm mấy phần cũng là chuyện thường, mà cô thì cứ bám riết không buông! Cô thử đến chỗ mẫu thân xem, bà cũng sẽ trách ngược lại cô cho xem!”

Lạc Tấn Phong vội đưa tay kéo nàng lại, quát:

“Sao lại nói chuyện với tẩu tử kiểu đó? Con nàng nghịch ngợm mà nàng còn lên mặt là sao?”

Dứt lời liền quay sang hỏi Tỏa Nhi:

“Con làm cái gì thế? Tại sao lại phá hoa của bá mẫu?”

Tỏa Nhi sợ đến mức lại trốn tọt ra sau lưng Hoàng Thúy Ngọc. Nàng nổi giận mắng lớn:

“Kêu cái gì mà kêu! Chỉ biết che chở người ngoài! Chẳng qua là một chậu hoa thôi, mà người trong nhà, người ngoài đều nhào vô mắng mỏ một đứa trẻ! Chàng là dạy con không nổi, hay là muốn trút giận lên đầu nó?”

Lạc Tấn Phong cũng nổi giận:

“Ta như thế nào là mắng nó? Ta chỉ hỏi nó tại sao lại làm chuyện đó, chẳng lẽ hỏi một câu cũng không được?”

Hoàng Thúy Ngọc gào lên:

“Nó còn bé như vậy, ai biết được nó có phải muốn tưới hoa giúp bá mẫu không? Chẳng qua lỡ tay đổ nhầm nước nóng thôi! Ta cũng đã nói rồi, bao nhiêu tiền ta cũng đền! Còn muốn thế nào nữa đây?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Đệ muội, ta không cần cô đền, cũng không phải cố ý trách Tỏa Nhi. Ta chỉ muốn hỏi, vì sao thằng bé lại làm như thế, vì sao lại nói muốn phá hoa trong phòng ta. Ta chỉ muốn nghe một lời nói rõ ràng từ miệng thằng bé, vậy thôi.”

Lạc Tấn Phong đang định mở miệng, Hoàng Thúy Ngọc đã vội cướp lời, chắn ngang:

“Tỏa Nhi chỉ là một đứa nhỏ, thấy cô ôm chậu hoa tìm đến tận nơi, sợ đến mức ra nông nỗi gì, cô nhìn không thấy sao? Nó còn chưa kịp mở miệng, đã phải cúi đầu nhận lỗi. Vậy cô muốn nó đền, thì đền thế nào? Nói xem, chậu hoa kia đáng bao nhiêu tiền, ta đếm bạc trả cho cô!”

“Nàng nói cái gì thế? Như vậy mà gọi là nhận lỗi à?” Lạc Tấn Phong từ bên cạnh giận dữ gắt lên.

Lúc này, người vẫn đứng yên phía sau nãy giờ, Lạc Tấn Vân cuối cùng cũng cất lời, nhìn sang Tiết Nghi Ninh, điềm đạm nói:

“Chỉ là một chậu hoa thôi, bỏ qua đi. Nếu nàng thích, sau này bảo người mua lại là được.”

Trong nhà lập tức lặng như tờ.

Hắn là người đứng đầu trong nhà, lời nói ra chính là quyết định cuối cùng.

Tiết Nghi Ninh khẽ cắn môi, giấu giọt nước nơi khóe mắt, không để nó trào ra. Nàng lặng lẽ ngồi xổm xuống, ôm chậu lan lên, không nói một lời, rời khỏi phòng.

Hoàng Thúy Ngọc khẽ hừ một tiếng, trong giọng mang đầy khinh miệt. Lạc Tấn Phong thì mặt đầy bất đắc dĩ. Còn Lạc Tấn Vân chỉ lặng lẽ nhìn Tỏa Nhi một cái, rồi xoay người, bước ra khỏi phòng.

Phía trước, Tiết Nghi Ninh lặng lẽ bước đi. Dáng người đơn bạc, bước chân trầm lặng, từng bước một hướng về Kim Phúc Viện.

Hắn thả chậm bước chân, lặng lẽ đi theo phía sau nàng.

Tới Kim Phúc Viện, nàng đặt chậu hoa lan xuống giữa sân, rồi tự mình vào phòng. Chẳng bao lâu sau, nàng trở ra, tay cầm theo một chiếc xẻng nhỏ. Nàng tìm một góc vườn, ngồi xổm xuống, bắt đầu lặng lẽ đào đất, từng xẻng, từng xẻng một.

Nàng đào thật lâu, đến khi hố đất đủ sâu, mới dừng tay. Lặng lẽ quay sang bên cạnh, đưa tay ôm lấy chậu lan, cả hoa lẫn chậu nhẹ nhàng đặt vào trong hố.

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ nhìn chậu hoa nằm trong đất, ánh mắt bình thản, chỉ cúi đầu nhìn nó thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét.

Trên đời này, có biết bao người, biết bao điều đã rời xa nàng. Trước lúc chia tay, nàng còn chưa kịp nhìn rõ.

Chỉ riêng chậu hoa lan này, nàng còn kịp, có thể nhìn cho kỹ thêm một chút.

Nàng sợ thời gian.

Một tháng, ba tháng, nửa năm… nàng sợ mình sẽ quên mất hoa này có hình dáng như thế nào.

Lạc Tấn Vân đứng lặng bên cạnh nàng, bất giác nhìn thấy một giọt nước mắt khẽ rơi, “tí tách” một tiếng, rơi trên mu bàn tay dính bùn đất của nàng.

Lúc ấy, hắn chợt thấy hối hận.

Hắn biết rõ, nếu không phải vì câu nói kia của mình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nàng muốn đối lý cùng Hoàng thị, muốn Tỏa Nhi phải mở miệng xin lỗi.

Thế nhưng chỉ một lời của hắn, nàng liền không còn chỗ để đấu tranh.

Còn hắn thì sao?

Chỉ vì chút tư tâm nhỏ nhoi, hắn lại thầm vui mừng khi nghe chậu lan kia bị hỏng. Vui đến mức quên cả cảm nhận của nàng, quên chậu hoa kia đối với nàng quan trọng thế nào.

Tiết Nghi Ninh đặt chậu lan xuống hố, rồi một xẻng, một xẻng đất, lặng lẽ lấp lại.

Không tiếng khóc, không oán hờn, mà nước mắt rơi lặng lẽ, thấm đầy mặt đất.

Đêm ấy, Lạc Tấn Vân ở lại Kim Phúc Viện.

Hắn đứng nhìn nàng từ trên cao, đưa tay đỡ lấy gương mặt nàng, nghiêng người đặt lên môi nàng một nụ hôn thật nhẹ.

Tiết Nghi Ninh khép mắt, không né tránh, cũng chẳng đáp lại, mặc hắn muốn, thì cứ lấy.

Đêm dài thăm thẳm.

Nàng ôm chặt lấy gối, không kìm được mà khẽ nấc một tiếng, lặng lẽ như đêm tối ngoài hiên.

Đến canh ba, khi tiếng trống vọng xa xa từ ngoài thành truyền vào, hắn mới rời khỏi nàng. Tay vẫn đặt nơi đầu vai nàng, nói khẽ:

“Chuyện chậu lan, Hoàng thị chanh chua không biết lý lẽ, nàng cùng nàng ta tranh cãi, cuối cùng cũng chẳng được gì. Ta không muốn vợ chồng họ vì thế mà sinh chuyện, nên mới nói thôi đi. Sau này nàng quản việc trong nhà, gặp dịp thích hợp, cứ âm thầm dạy cho nàng ta một bài học cũng được.”

Tiết Nghi Ninh cụp mắt, giọng nhẹ như gió:

“Tướng quân nói phải.”

Chỉ một câu ấy, đã dập tắt toàn bộ khả năng tiếp tục trò chuyện, kể cả là tranh cãi.

Hắn liền im lặng.

Tấm chân tình hắn dâng lên trước mặt nàng, nàng không muốn nhận, cũng chẳng buồn liếc nhìn.

Nơi nàng đứng, cảnh còn xuân sắc, mà lòng đã hóa băng lạnh ngàn trượng. Không để hắn lại gần.

Lạc Tấn Vân chậm rãi thu tay lại khỏi vai nàng, buông nàng ra.

Tiết Nghi Ninh chỉ đợi một lát, sau đó lặng lẽ đứng dậy, khoác thêm áo ngoài rồi bước về phía phòng tắm.

Hắn không biết, lúc nàng tắm rửa sẽ nghĩ đến điều gì. Có phải đang muốn rửa sạch mọi dấu vết còn lưu lại trên người, để cùng với nó xóa sạch mọi thứ từng có giữa nàng và hắn, như thể hắn chưa từng bước vào đây, chưa từng chạm vào nàng.

Là nàng yêu sạch sẽ… hay là đang hận chính bản thân mình đã không còn trinh tiết?

Lạc Tấn Vân lại một lần nữa rời khỏi Kim Phúc Viện.

Giường bên chính đường, đã được sửa lại ngay ngày hôm sau khi bị hỏng.

Hắn nằm trên giường, trước mắt như lại hiện lên dáng nàng rơi lệ vì chậu lan, rồi lặng lẽ rời khỏi hắn, đi vào phòng tắm.

Từng vùng vẫy, từng nghĩ đến chuyện hưu nàng, nhưng không làm được.

Vì thế mới quyết định cố gắng, muốn lấy lòng nàng.

Nhưng vẫn không thể. Đến gần thôi cũng đã không được.

Hắn không biết mình còn có thể làm gì. Cắt chẳng đứt, buông chẳng được, mặc kệ cũng không xong.

Kẹt ở giữa, mỏi mệt trong đó, buồn bã, thương tâm, chẳng có đường lui, cũng không thể trốn.

Đây là… cảm giác khi để tâm đến một người, khi thích một người… sao?

Mà người kia… lại không hề thích hắn.

Nửa đêm, A Quý tỉnh dậy, bất chợt thấy phòng trong của Lạc Tấn Vân còn sáng đèn.

Hắn bước vào, liền thấy Lạc Tấn Vân đang mở cửa sổ, đứng nhìn bầu trời đêm ngoài kia, không biết đang nghĩ điều gì.

A Quý khẽ hỏi:

“Tướng quân chưa ngủ sao?”

Lạc Tấn Vân không đáp, chỉ nhàn nhạt dặn:

“Phân phó xuống dưới, trong phủ chuẩn bị tiệc rượu trăng tròn. Trước sau các viện đều thêm chút hoa mới. Mấy ngày nữa sang bên phu nhân hỏi một câu, xem nàng muốn thêm loại hoa nào.”

A Quý lại hỏi:

“Vậy còn các viện khác? Tỷ như bên lão phu nhân, có cần hỏi không?”

“Không cần.” Lạc Tấn Vân đáp.

A Quý hiểu, tức là nơi khác cứ tùy ý thêm vào thôi, chỉ có bên phu nhân là cần hỏi một câu.

Người trong phủ đều nói tướng quân không để tâm đến phu nhân, nhưng tại sao… hắn lại cảm thấy không phải vậy?