Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 53



Tiệc đầy tháng của Xuyên nhi sắp đến, trong phủ bắt đầu rộn ràng chuẩn bị. Ngọc Khê và Tử Thanh cũng vì vậy mà bận hơn ngày thường.

Nhân lúc Tiết Nghi Ninh ngủ trưa, hai người ở trong sương phòng cùng nhau làm việc. Tử Thanh kiểm tra danh sách mua sắm, còn Ngọc Khê thì sắp xếp phòng cho khách.

Đang đối chiếu sổ sách, Tử Thanh chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng:

“Chính đường bên kia bảo cần tìm người sửa lại trại nuôi ngựa. Ngươi lát nữa qua xem là chuyện gì, rồi về báo phu nhân.”

Ngọc Khê chẳng buồn ngẩng đầu:

“Ta không đi, ngươi đi.”

Tử Thanh nhíu mày:

“Ta còn đang bận đây, sao ngươi lại không đi?”

Ngọc Khê đáp thẳng:

“Việc gì của ngươi mà ta không làm được? Ta làm phần của ngươi, còn ngươi thì đi.”

Dứt lời, lại không nhịn được mà cười nhạt, giọng châm chọc:

“Không phải muốn làm di nương sao? Giờ còn không tranh thủ chạy qua bên đó một chuyến, lỡ đâu gặp được tướng quân, còn kịp bám lấy một chút."

Tử Thanh lập tức nổi giận:

“Con nha đầu ch·ết tiệt nhà ngươi! Lại dám ăn nói bậy bạ, ta không để yên cho ngươi đâu!”

Ngọc Khê bật cười, hỏi lại:

“Không phải ngày đó chính miệng ngươi nói sao? Bảo là có hơi để tâm đến đề nghị phu nhân, nói muốn sẵn lòng làm di nương, mỗi tháng còn được năm lượng bạc, so với làm nha hoàn thì hơn nhiều.”

Tử Thanh đỏ mặt đáp:

“Lúc đó ta đang mệt, trong người khó chịu, nên mới nói vậy. Giờ không nghĩ thế nữa!”

“Thế nào lại không nghĩ? Làm di nương thì bạc đâu có thiếu.” Ngọc Khê tiếp tục trêu.

Tử Thanh bực mình, trừng mắt nhìn nàng:

“Ta coi ngươi là tỷ muội, mới nói mấy câu tâm tình. Ngươi thì hay rồi, quay ra cười chế giễu ta!”

Ngọc Khê vội xin tha:

“Được rồi được rồi, là ta sai, không nên cười ngươi. Chỉ là nghe ngươi bảo ta đi sang chính đường xem việc, trong lòng ta không khỏi bực một chút thôi.”

Tử Thanh lúc này mới nói:

“Ta cũng chẳng muốn đi đâu.”

Rồi khẽ thở dài:

“Phu nhân là chính thất, phẩm hạnh đoan trang, lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, vậy mà trong phủ còn bị khinh rẻ đến thế. Huống hồ là ta. Nếu thật muốn làm di nương, ngoài mấy đồng bạc tiêu vặt nhiều hơn, ngày thường không biết phải chịu bao nhiêu ấm ức.”

Nghe nàng nói vậy, Ngọc Khê liền như bật máy hát, lập tức lên tiếng:

“Nhắc tới chuyện đó là ta tức! Luận vai vế, luận đạo lý, nhị phòng có cái gì chứ? Thế mà tướng quân lại cứ một mực bênh vực họ. Còn nói chẳng qua là một chậu hoa, vậy mà họ cũng có thể đè đầu cưỡi cổ người khác! Rõ ràng là Hoàng thị vô lý, ức hiếp người quá đáng! Cũng tại phu nhân tính tình hiền lành, chứ nếu là ta, ta phải nháo ba ngày ba đêm mới hả giận!”

Tử Thanh đáp:

“Phu nhân biết có nháo cũng chẳng ích gì. Tướng quân đã không đứng về phía mình, còn có thể nói lý gì nữa? Chẳng lẽ đưa chuyện đó đến chỗ lão phu nhân? Bà có thể phân xử công bằng hay sao? Mà nếu để người ngoài nghe được, thế nào cũng bị dị nghị: một vị đương gia đại bá mẫu, lại vì một chậu hoa mà làm khó cháu trai.”

Ngọc Khê khẽ lẩm bẩm:

“Nhị phu nhân chẳng qua là biết tướng quân sẽ không đứng về phía phu nhân, nên mới dám làm càn như thế. Dù sao thì ta cũng sớm nghĩ kỹ rồi, ta thà chết cũng không làm di nương cho tướng quân. Tức đến chết được! Nếu thật muốn làm, ta cũng phải chọn nơi nào biết thương người, ít ra phải nghe ta nói, có thể giúp ta hả giận. Bằng không thì… làm lão cô cả đời cũng được!”

Lời còn chưa dứt, liền nghe ngoài cửa vang lên giọng Hà mụ mụ:

“A, A Quý đến rồi, có việc gì vậy?”

Bên ngoài truyền vào tiếng A Quý:

“Ta đến hỏi một chút. Sắp tới tiệc rượu trăng tròn, trong phủ định mua thêm ít chậu hoa, nên muốn hỏi bên phu nhân, xem nàng muốn chọn loại nào”

Hà mụ mụ đáp:

“Phu nhân vẫn còn đang nghỉ trưa trong phòng, để lát nữa ta hỏi thay cho.”

A Quý vội vàng cảm tạ:

“Vậy làm phiền mụ mụ. Ta sẽ quay lại sau.”

Dứt lời, hắn liền rời đi.

Đợi hắn đi xa, Ngọc Khê mới dám mở cửa sương phòng, thò đầu ra nhìn một vòng bên ngoài.

Hà mụ mụ đứng đó, khẽ hỏi:

“Hai đứa vừa rồi nói gì trong phòng thế? Ta thấy hắn cứ như đang vểnh tai nghe lén ấy.”

Ngọc Khê nhìn theo bóng A Quý đang khuất dần, hừ một tiếng, phun ra một câu:

“Tiểu nhân!”

Rồi xoay người quay lại phòng. Tử Thanh dè dặt hỏi nhỏ:

“Ngươi nói… hắn có phải nghe hết rồi không? Lỡ quay đầu lại kể cho tướng quân thì sao…”

Ngọc Khê đáp:

“Hắn là nam nhân, chắc cũng không đến nỗi thích đi rêu rao chuyện vặt đến thế.”

“Chỉ mong là vậy…” Tử Thanh khẽ nói.

Hai người lập tức im lặng.

Dù gì… đó cũng là người bên cạnh tướng quân. Nếu hắn vì muốn lập công mà tự mình đi mật báo để lấy lòng, thì lúc ấy biết làm thế nào?

Nghe được đoạn đối thoại của Ngọc Khê và Tử Thanh, trong lòng A Quý không khỏi kinh ngạc, nhưng phần nhiều lại là vui mừng.

Hắn vốn đã biết, người hầu theo hồi môn của phu nhân, phần lớn sau này đều được giữ lại làm di nương. Vậy nên ngày thường dù có muốn nhìn Ngọc Khê, cũng chẳng dám liếc thêm đôi lần.

Thế mà giờ lại biết, Ngọc Khê không muốn làm di nương.

Nếu đã không có ý đó… vậy thì, hắn có phải cũng có một chút cơ hội?

Nếu thật sự có thể cưới nàng, hắn nhất định sẽ biết cách săn sóc, biết cách dỗ dành nàng vui. Dù nàng có vì chuyện gì mà cãi nhau với mẹ hắn, hắn cũng sẽ cố hết sức đứng về phía nàng.

Đang nghĩ đến đó, trán bỗng bị ai vỗ cho một cái. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là mẹ ruột hắn, mẹ cùng hắn làm việc trong Lạc phủ, mọi người gọi là Cát mụ mụ.

“Đi đường không nhìn người, lại mải nghĩ cái gì thế hả!” Cát mụ mụ quát.

A Quý đáp tỉnh queo:

“Không nhìn người thì đương nhiên là đang nhìn đường rồi!”

Cát mụ mụ nói:

“Lần trước ta bảo với con, cô nương cháu nhà Trần mụ mụ ấy, sáng nay ta có nhìn qua, quả thực tướng mạo rất khá. Con xem khi nào rảnh thì đi gặp một lần. Nếu thấy hợp, ta sẽ đứng ra làm chủ, sớm định xuống cho rồi.”

A Quý vội la lên:

“Định gì mà định! Con nói rồi, không có gấp. Mấy người cứ lo chuyện không đâu!”

Cát mụ mụ trợn mắt quát:

“Không gấp? Con nhìn lại xem năm nay bao nhiêu tuổi rồi! Dăm bữa nữa ta sẽ chọn ngày, sắp xếp để gặp mặt người ta. Gặp rồi nói tiếp, không cho thoái thác!”

Dứt lời, bà lại nói:

“Ta còn có việc, đi trước đây. Con cố mà ghi nhớ chuyện này.”

A Quý đứng lại than thở trong lòng ,xinh đẹp gì chứ. Dù có đẹp đi nữa, sao bằng được Ngọc Khê?

Buổi chiều, Lạc Tấn Vân hồi phủ. Vừa vào đã chủ động hỏi A Quý:

“Chuyện hoa mới, đã hỏi qua phu nhân chưa?”

A Quý đáp:

“Chiều nay có ghé Kim Phúc Viện một chuyến, mụ mụ bên đó nói phu nhân đang nghỉ trưa. Bảo lát nữa ta quay lại. Sau đó bà ấy lại nói, phu nhân bảo là bên nàng không cần thêm hoa.”

Lạc Tấn Vân im lặng, không nói thêm gì nữa.

A Quý do dự rất lâu, nhớ tới lời mẫu thân dặn, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi:

“Tướng quân… có từng nghĩ đến chuyện nạp di nương chưa ạ?”

Lạc Tấn Vân ngẩng mắt nhìn hắn:

“Hỏi chuyện đó làm gì?”

A Quý vội vàng đáp:

“Chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Lúc đi Kim Phúc Viện, nghe các nàng nói chuyện ai sẽ được làm di nương, trong lòng tò mò, nên mới muốn biết ý tướng quân.”

Hắn thật ra chỉ muốn xác nhận suy nghĩ của tướng quân.

Trong lòng hắn đoán, tướng quân tám chín phần là không có ý đó. Chỉ cần tướng quân nói một tiếng “Không”, hắn sẽ lập tức quay về nói với mẫu thân đừng sắp xếp chuyện hôn sự nữa, hắn đã có tính toán khác.

Không ngờ, Lạc Tấn Vân lại rất để tâm, hỏi ngược lại ngay, giọng lạnh:

“Các nàng nói gì?”

A Quý không muốn để lộ chuyện Tử Thanh và Ngọc Khê sau lưng nghị luận, nghĩ một lúc mới đáp:

“Nghe ý tứ thì hình như là… phu nhân định chọn người làm di nương, hỏi xem ai bằng lòng. Các nàng mới lén bàn luận.”

Sắc mặt Lạc Tấn Vân lập tức trầm xuống. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi:

“Ngươi chắc là… là phu nhân muốn, chứ không phải các nàng tự mình muốn?”

Nếu là nha hoàn tự mình ngấm ngầm có ý nghĩ ấy, thì hẳn là không biết quy củ, cũng chẳng biết xấu hổ. A Quý sợ Ngọc Khê bị trách phạt, vội vàng lên tiếng giải thích:

“Là phu nhân muốn ạ. Ta nghe các nàng nói, rằng khi phu nhân có ý đưa các nàng vào cửa làm di nương gì đó.”

Lạc Tấn Vân lạnh giọng:

“Ngươi nghe được những gì, từng câu từng chữ, nói lại hết cho ta.”

A Quý lập tức toát mồ hôi trán.

Hắn không ngờ tướng quân lại để tâm đến vậy, còn truy hỏi kỹ đến thế.

Nhưng lời Ngọc Khê và Tử Thanh vừa nói, phần nhiều đều có chút oán trách tướng quân. Hắn sợ Lạc Tấn Vân giận, nên sau khi suy nghĩ kỹ, đành đem những gì nghe được ở Kim Phúc Viện kể lại từng chút một, tận lực dùng lời nhẹ nhàng hơn, cố tránh chạm tới những câu quá vô lễ.

Nhưng dù nói thế nào, cũng chỉ gom lại thành một chuyện:

Phu nhân định chọn người làm di nương, các nàng lại không muốn, còn ngại rằng tướng quân chẳng biết thương người.

Lúc ấy nghe được, hắn còn thấy mừng. Nhưng giờ nói ra, lại cảm thấy hai nha đầu kia đúng là tự coi nơi đây  như nhà mình, không chút dè chừng như thế, chẳng trách lại khiến tướng quân chướng mắt.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Lạc Tấn Vân sa sầm đến cực điểm.

A Quý cúi đầu, không dám thở mạnh.

Phải một lúc lâu sau, Lạc Tấn Vân mới lên tiếng:

“Ngọc Khê nói… muốn tìm người có thể giúp nàng hả giận?”

Nghe câu này, lòng A Quý như tro nguội, chẳng khác nào vừa mất cha mẹ.

Vậy ra… tướng quân là để tâm đến Ngọc Khê? Nên mới để ý nàng nói mấy lời đó…

Hắn nghẹn ngào đáp:

“Vâng… đúng vậy.”

Lạc Tấn Vân lại quay sang hỏi hắn:

“Nếu vợ mình tranh cãi với người khác, có phải nên đứng về phía vợ?”

A Quý cảm thấy chủ tử đổi chủ đề hơi nhanh, nhưng vẫn lập tức gật đầu đáp:

“Chuyện đó là đương nhiên rồi! Mười lăm năm trước, mẹ ta nhặt được một đồng tiền trên đường, bị một bà thím trong thôn nhận là của mình. Hai người cãi nhau một trận, cha ta ngại phiền, bắt mẹ ta mang tiền trả lại cho người ta. Tới giờ mẹ ta vẫn còn giận! Hôm rồi cãi nhau, còn nhắc lại, bảo cha ta chắc chắn có tư tình với bà thím kia nên mới bênh người ngoài!”

Lạc Tấn Vân: …

Đợi một lúc lâu hắn vẫn chưa mở miệng, cuối cùng chỉ nói:

“Được rồi, ta biết rồi.”

Nói xong, đứng dậy cầm lấy trường đao, như thể định ra sân luyện võ.

A Quý đứng yên tại chỗ, trong lòng thấp thỏm, chẳng đoán ra được rốt cuộc chủ tử đang nghĩ gì.

Nhìn dáng vẻ thì hình như rất giận.

Nhưng lại không lập tức đi tìm Ngọc Khê hay Tử Thanh hỏi tội.

Hay là… định để dành đó, sau này mới xử lý?

Đang lúc trong lòng rối như tơ vò, Lạc Tấn Vân đã ra đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi:

“Ngươi để tâm chuyện ta có nạp di nương hay không… là vì sao?”

A Quý giật bắn người, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Hắn nghĩ, mình theo hầu bên tướng quân cũng chưa được bao lâu, chắc là lần này thật sự sắp mất đầu rồi.

Không ngờ Lạc Tấn Vân lại hỏi tiếp:

“Ngươi thích Ngọc Khê?”

A Quý lập tức đỏ mặt tía tai, không rõ là vì xấu hổ hay vì hoảng hốt, quẫn bách.

Hắn cũng chẳng hiểu tướng quân nhìn ra được từ khi nào, rõ ràng hắn giấu kỹ lắm rồi kia mà…

Không đợi hắn mở miệng, Lạc Tấn Vân đã nói:

“Nếu có bản lĩnh thì đi tìm phu nhân cầu hôn. Ta sẽ không nạp các nàng làm di nương.”

Dứt lời, liền quay người bước ra ngoài.

A Quý đem câu ấy lặp đi lặp lại trong bụng nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà mừng rỡ, đưa tay xoa ngực.

Thật đúng là một trận hú vía.

Hắn thì đâu dám đi cầu hôn phu nhân chứ… vẫn nên chờ thêm đã.

Nhưng mà… vậy tướng quân khi nãy là giận chuyện gì?

Cân nhắc đến tận đêm, A Quý vẫn không nghĩ thông. Với cái đầu ngốc nghếch của hắn, chuyện này có khi thật sự không làm nên trò trống gì.