Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 60



Sau khi kết thúc, từ phòng tắm đã vọng ra tiếng nước do nha hoàn đổ chuẩn bị. Tiết Nghi Ninh vừa định rời khỏi giường thì bị hắn nắm lấy cổ tay kéo lại.

“Nàng như vậy, lại càng khó mang thai.” Hắn nói, giọng mang theo sự lạnh lùng khắc nghiệt, như đang trách móc, nhưng thật ra chỉ có chính hắn hiểu, đó là sự uất giận đã tích tụ từ rất lâu.

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khẽ nói: “Trên người có mồ hôi, sẽ không ngủ được…”

“Cứ nằm xuống rồi sẽ ngủ được thôi.” Hắn đáp.

Nàng không trả lời, chỉ kéo chăn che lấy thân thể tr.ần tr.ụi của mình.

Hai người lặng thinh thật lâu, như đang âm thầm giằng co. Cuối cùng, hắn lên tiếng:

“Hay là… nàng vốn dĩ không muốn mang thai?”

Sắc mặt Tiết Nghi Ninh lập tức trắng bệch.

Nàng từng nói, nàng không muốn có con, bởi vì nàng sợ, sợ sẽ bị đứa trẻ trói buộc, rồi cả đời không thể rời khỏi nơi này.

Nhưng sau đó, nàng đã buông bỏ tất cả, đã chấp nhận số mệnh rằng mình sẽ sống ở đây mãi mãi.

Nhưng nàng… vẫn chưa thật sự sẵn sàng để trở thành mẫu thân.

“Không phải đâu…” Nàng khẽ đáp, rồi lại lặng lẽ nằm xuống.

Nhưng tư thế nằm cũng không thả lỏng, cả người căng cứng, tựa như chỉ có một nửa thân thể là thực sự chạm vào giường.

Hắn đưa tay ôm lấy nàng, kéo nàng tựa sát vào lồng ng.ực mình.

Trên người hắn, mồ hôi vẫn chưa kịp khô ráo.

Tiết Nghi Ninh nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Còn Lạc Tấn Vân thì im lặng nhìn nàng.

Nàng chưa từng tranh cãi với hắn, cũng không đối đầu gay gắt như Tấn Tuyết, không gào lên, không ngang ngược mà tuyên bố: “Ta chính là cứng đầu ngu ngốc, ta nhất định phải gả cho huynh ấy.”

Chỉ là, sự ngoan ngoãn này… lại càng khiến người khác nghẹt thở.

Bởi vì hắn vĩnh viễn không thể hiểu, trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.

Chưa đầy hai ngày sau, Lạc Tấn Vân đến thỉnh an lão phu nhân, bà lại chủ động nhắc đến chuyện muốn tìm thiếp cho hắn.

“Nghe con dâu nói con không muốn nạp thiếp, có chuyện như vậy sao?” Lão phu nhân hỏi.

Lạc Tấn Vân đáp: “Vâng.”

Lão phu nhân không khỏi khó hiểu: “Vì sao? Chuyện này cũng đâu cần con bận tâm, chúng ta chọn người thích hợp là được.”

Lạc Tấn Vân ngẩng đầu hỏi lại: “Trước kia phụ thân có nạp nhiều thiếp không?”

Lão phu nhân cau mày: “Nói năng linh tinh gì vậy, đương nhiên là không có.”

Lạc Tấn Vân tiếp lời: “Vậy vì sao giờ ngài lại khăng khăng muốn con nạp thiếp?”

“Con…”

Lão phu nhân bị nghẹn lời, hồi lâu sau mới nổi giận đáp: “Ta muốn tìm thiếp cho con thì đã sao? Thứ nhất, phụ thân con ngày xưa là thân phận gì, con bây giờ là thân phận gì? Ông ấy có bao nhiêu tiền, có nạp thiếp nổi không? Còn con thì khác, giờ là đại tướng quân. Thứ hai, phụ thân con hai mươi đã có con, con thì sao? Nhìn lại xem con giờ bao nhiêu tuổi rồi, con cái đâu?”

Lạc Tấn Vân đáp lời:

“Con có tiền là chuyện của con, cũng đâu nhất thiết phải đem đi nạp thiếp, con và Nghi Ninh còn trẻ, lại chẳng phải không sinh được, hà tất phải gấp gáp. Huống hồ trong nhà cũng có Tỏa Nhi với Xuyên nhi, nếu mẫu thân thật sự mong có cháu, thì có bọn nhỏ là được rồi.”

“Bọn họ là bọn họ, con là con.” Lão phu nhân thở dài, giọng điệu đã không vui:

“Dù sao thì nạp thiếp cũng chẳng phải việc to tát gì, cũng không ảnh hưởng đến ai.”

Lạc Tấn Vân lạnh nhạt nói:

“Nay chiến sự sắp khởi, Hoàng thượng lòng nóng như lửa, con mang thân phận đại tướng, vốn nên sẵn sàng xuất chinh, đêm ôm giáo, sáng chờ lệnh. Nếu vào thời điểm này lại đi cưới thiếp, Hoàng thượng sẽ nghĩ sao?”

Nghe hắn nói thế, sắc mặt lão phu nhân cũng thay đổi, vội hỏi:

“Thật có nghiêm trọng như vậy sao?”

Lạc Tấn Vân hỏi ngược lại:

“Nếu mẫu thân bệnh nặng, mà con lại đi du sơn ngoạn thủy, mẫu thân sẽ nghĩ thế nào?”

Lão phu nhân lập tức nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

“Vậy… chuyện này, sau hẵng tính?”

Lạc Tấn Vân gật đầu: “Tạm thời không vội.”

Lão phu nhân than thở: “Ai, ta chỉ là lo thay các con thôi, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì cả?”

Ánh mắt Lạc Tấn Vân khẽ mơ màng nhìn về phía xa xăm, trong lòng dường như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.

Không khỏi tưởng tượng, nếu như giữa bọn họ thật sự có một đứa nhỏ, thì sẽ là dáng vẻ thế nào?

Với tính tình dịu dàng như nàng, nàng nhất định sẽ là một người mẹ ôn nhu, che chở con hết lòng…

……

Cuối năm, quân Nam Việt sau hai tháng chiến đấu ác liệt, đã chiếm được thành Vĩnh Châu từ tay Đại Chu, cả vùng Giang Tây Nam chìm trong nguy cơ nghiêm trọng.

Thành trì thì còn có thể chiếm lại, nhưng Ô Hoàn lại không thể chờ thêm, đã bắt đầu điều động binh mã áp sát biên giới hai nước. Lạc Tấn Vân và Lạc Tấn Phong nhận lệnh, đều phải lập tức dẫn quân tiến về biên ải.

Lệnh truyền vừa hạ đúng vào dịp Đông chí, trung cung nương nương biết các võ tướng phải rời kinh trước đêm trừ tịch, thương tình gia quyến họ vất vả, nên đặc biệt mở tiệc trong cung, mời các vị mệnh phụ vào cung ăn hoành thánh.

Loại việc như vậy tuy là ân điển, là vinh quang, nhưng lại không dễ chịu gì. Các mệnh phụ phải dậy từ canh bốn, rửa mặt chải đầu trang điểm, thay cáo mệnh lễ phục, giữa trời rét mướt ngồi xe tiến cung.

Trong cung lễ nghi phức tạp, không được phép sơ suất, vì vậy từ sớm đến muộn cũng không dám uống nhiều nước, chỉ có thể tùy tiện ăn mấy thứ lót bụng.

Như Tiết Nghi Ninh còn trẻ nên không đáng ngại, nhưng lão phu nhân thân thể đã yếu, hẳn phải khó chịu hơn nàng nhiều, vậy mà vẫn vô cùng vui mừng, hệt như tiểu hài tử được phát thưởng.

Hai người đến trước cửa cung, cùng các mệnh phụ khác chờ thái giám truyền chỉ, thì Thư Tĩnh Tĩnh chẳng biết từ đâu đi tới, khe khẽ kéo vạt áo của Tiết Nghi Ninh.

Tiết Nghi Ninh quay đầu lại, thấy là Thư Tĩnh Tĩnh, liền vui vẻ nói: “Cô cũng ở đây à?”

Thư Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng đáp: “Ta đi cùng mợ.”

Nói xong thì liếc nhìn xung quanh, ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Ta nói cho cô biết, Hoàng thượng không lâu trước vừa sắc phong một vị Hứa chiêu nghi, hiện giờ rất được sủng ái. Nàng vốn chỉ là một ngự nữ, là sau khi Hiền phi thất sủng mới được nâng đỡ. Về sau ta mới biết là…”

Lời còn chưa dứt, nội thị trước cửa đã cất giọng hô lớn: “Nương nương có chỉ, các vị mệnh phụ vào cung yết kiến ——”

Thư Tĩnh Tĩnh chưa kịp nói tiếp, lập tức lui về lại bên cạnh Bình Lăng công chúa. Tiết Nghi Ninh thấy nàng ra dấu bằng khẩu hình, nhưng không kịp đoán được nàng muốn nói gì.

Hiền phi… hay là Hứa chiêu nghi?

Hứa chiêu nghi... làm sao?

Tiết Nghi Ninh cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nàng cùng lão phu nhân đi đầu hàng, nhanh chóng đỡ bà tiến vào trong cung.

Hoàng hậu nương nương vốn là chính thất phu nhân của U Châu tiết độ sứ. Có lẽ bởi trượng phu và nhi tử nhiều năm chinh chiến bên ngoài, trưởng tử lại bỏ mình nơi sa trường, cho nên Hoàng hậu trông có phần già dặn, nhưng tính tình lại ôn hòa từ ái, dù có phi tần nào thất lễ, cũng chưa từng nổi giận.

Trong triều, phần lớn võ tướng cấp cao đều xuất thân từ các chiến dịch nơi U Châu, mà thê thất của họ cũng chẳng phải đều là danh môn khuê các. Hơn nữa, Lạc Tấn Vân tuổi trẻ đắc chí, thành thân chưa bao lâu, nên giữa một hàng mệnh phụ, Tiết Nghi Ninh với tuổi xuân phơi phới, dung mạo đoan trang lại mang theo khí chất ung dung hiền hậu, đặc biệt nổi bật.

Hoàng hậu vừa thấy nàng, liền sai nàng tiến lên, nhìn kỹ một hồi, tán thưởng rằng:

“Lạc đại tướng quân phong thần tuấn tú, Lạc phu nhân lại hoa dung nguyệt mạo, tư thái đoan trang, đúng là một đôi bích nhân.”

Nói rồi, người lấy từ tay xuống một chiếc vòng ngọc ban cho nàng.

Được vinh sủng như thế, tự nhiên khiến bao người xung quanh thầm ngưỡng mộ. Lão phu nhân cũng nở mặt nở mày, cả tâm tình trong điện cũng trở nên rộn rã hơn.

Sau khi nghe Hoàng hậu ân cần hỏi han, dùng qua hoành thánh và nhận ban thưởng, mọi người liền chuẩn bị cáo lui ra cung.

Ngay lúc ấy, lại có một cung nữ đi tới, khom người nói với Tiết Nghi Ninh:

“Lạc phu nhân xin lưu lại một chút, Hứa chiêu nghi mời gặp riêng.”

Tiết Nghi Ninh lập tức nhớ tới lời Thư Tĩnh Tĩnh từng nói.

Cho nên… hôm nay Hứa chiêu nghi mời nàng là muốn nói chuyện gì?

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Yên ổn vô sự, vì sao vị chiêu nghi được sủng ái kia lại muốn gặp nàng?

Tiết Nghi Ninh liền phân phó nha hoàn đưa lão phu nhân ra cung trước, còn bản thân thì theo bước cung nữ đi đến nơi Hứa chiêu nghi đang chờ.

Cho đến lúc gặp mặt, hành lễ xong xuôi, nàng vẫn chẳng biết Hứa chiêu nghi là ai, rõ ràng là chưa từng quen biết.

Hứa chiêu nghi trông tuổi chừng như nàng, vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo, nổi bật là đôi mắt phượng nhỏ dài, dung mạo đúng là hiếm thấy, khó trách lại được Hoàng thượng sủng ái, thực sự là mỹ nhân trăm dặm khó tìm.

Hứa chiêu nghi bảo nàng ngẩng đầu, rồi cũng im lặng đánh giá nàng, ánh mắt ôn hòa nhưng lại như có tầng sóng ngầm ẩn giấu phía sau.

Hồi lâu, nàng khẽ cười, nói: “Quả nhiên là một giai nhân, khó trách khiến người vừa nhìn đã rung động, đến nỗi không màng tất cả.”

Trong giọng nói thấp thoáng một tia tiếc nuối.

Tiết Nghi Ninh vội vàng đáp: “Nương nương phong tư yểu điệu, như phượng giữa mây, là quốc sắc thiên hương vẽ ra từ tranh.”

Hứa Chiêu Nghi nói: “Ngươi cũng biết, ta vốn không họ Hứa. Bởi vì gia cảnh sa sút, cha mẹ đều mất, ta phải phiêu bạt khắp nơi, được một người dì xa thu nhận nuôi dưỡng, lúc ấy mới phải đổi họ. Về sau sống vô cùng nhọc nhằn, bất đắc dĩ tiến cung dự tuyển, lại vì vướng bận gia thế mà mãi chỉ là một ngự nữ nhỏ nhoi, bao năm qua, đến mặt Hoàng thượng còn khó mà thấy.”

Tiết Nghi Ninh không hiểu vì sao nàng lại nói với mình những chuyện này, đang nghĩ cách đáp lời thì lại nghe nàng tiếp tục:

“Trước kia ta vốn họ Đường, là người nhà họ Đường ở Kim Lăng, thứ nữ đứng hàng thứ ba. Phu nhân có lẽ từng nghe qua.”

Tiết Nghi Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu.

Kim Lăng Đường gia?

Đường gia… Tam cô nương?

Vậy chẳng phải chính là vị hôn thê năm xưa của Bùi Tuyển…?

Không biết đang nghĩ đến điều gì, trong mắt Hứa Chiêu Nghi ánh lên một tầng lệ mờ.

Nàng chậm rãi nói: “Từ lâu đã muốn nhìn xem Tiết gia đại tiểu thư trông ra sao, nay rốt cuộc gặp rồi, cũng xem như… không oan.”

Không oan, tức là thua cũng cam lòng.

Trong lòng Tiết Nghi Ninh dậy sóng ngàn tầng, hơi thở như ngưng lại, sắc mặt trắng bệch đến không còn chút huyết sắc, ngẩn người nhìn nữ tử trước mặt, trên người đầy châu ngọc rực rỡ.

Hứa Chiêu Nghi vẫn nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp: “Thì ra đây là người con gái hắn từng thích.”

Tiết Nghi Ninh như bị một thùng nước lạnh dội thẳng vào tim, cả người đông cứng, một câu cũng không nói nên lời.

Nàng đã từng vô số lần tưởng tượng, người con gái sẽ được gả cho hắn, sẽ là người như thế nào.

Hứa Chiêu Nghi buông một tiếng thở dài, khẽ cười tự giễu, nói: “Thôi được rồi, ngươi lui ra đi.”

Đến cuối câu, giọng nói đã lộ rõ vài phần lạnh nhạt và không vui.

Nếu đúng là tam cô nương của Đường gia năm ấy, thì nàng đương nhiên sẽ không ưa nổi mình.

Tiết Nghi Ninh khẽ cúi đầu, quỳ gối hành lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Ra khỏi tẩm cung của Hứa Chiêu Nghi, đi trong bức tường cung cao ngất, Tiết Nghi Ninh siết chặt áo choàng trên người, nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh len lỏi vào lòng.

Thì ra đây chính là điều Thư Tĩnh Tĩnh muốn nói với nàng, Hứa Chiêu Nghi, chính là Đường tam cô nương năm xưa.

Nàng biết Đường gia từng xảy ra chuyện, chỉ là khi ấy bản thân nàng cũng đã rối như tơ vò, không có tâm trí quan tâm đến tình hình của Đường gia sau đó ra sao.

Thông thường, nữ tử có thể được tiến cung phong phi, đều là xuất thân từ gia tộc quyền thế, có thế lực có danh vọng.

Gia thế hơi kém một chút thì cũng phải là thứ chi nữ trong các phủ lớn.

Còn như Đường tam cô nương, một người nhà tan cửa nát, lưu lạc đến sống nhờ người thân nơi xa, phần lớn nếu có vào cung cũng chỉ là chịu cảnh lạnh lẽo, chèn ép, cuối cùng cô độc mà qua đời. Những người như thế, nếu có cơ hội vào cung, thường là do bất đắc dĩ.

Nàng không ngờ, Đường tam cô nương lại tiến cung.

Thư Tĩnh Tĩnh nói nàng là được đề bạt sau khi Hiền phi thất sủng, vậy có lẽ là sau vụ việc của Vương gia trước đây, Hiền phi bị Hoàng thượng trách mắng, trong lòng dấy lên cảm giác nguy cơ, liền bắt đầu nâng đỡ người của mình.

Vì thế, Đường tam cô nương nắm lấy cơ hội, trở thành Hứa Chiêu Nghi.

Hiền phi chắc chắn đối với Lạc Tấn Vân mang lòng thù địch, vậy còn Hứa Chiêu Nghi thì sao?

Có phải hay không… nàng cũng mang lòng địch ý với mình?

Không ai cam tâm tình nguyện bị từ hôn, huống hồ Hứa Chiêu Nghi lại là người xuất thân hiển hách, dung mạo khuynh thành, trong lòng ắt hẳn có phần kiêu ngạo.

Huống chi, nàng còn biết rõ Bùi Tuyển là vì mình mà quyết ý từ hôn. Khi ấy mọi chuyện giữa họ vẫn chưa công khai, rất ít người biết được nội tình. Nếu không phải có chút tâm cơ, e rằng cũng chẳng tra ra được.

Cho nên, Hứa Chiêu Nghi đối với chuyện này nhất định để tâm rất sâu. Có lẽ, nàng vẫn còn vương tình cũ với Bùi Tuyển.

Tiết Nghi Ninh bước ra khỏi cửa cung, hít sâu một hơi.

Rõ ràng là giữa giờ ngọ, lẽ ra phải là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, thế nhưng nàng lại cảm thấy rét lạnh thấu xương.