Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 62



Nàng viết xong thư, sai Hà mụ mang về Tiết gia, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm.

Mãi đến ngày Hạ Chí, khi Kỷ gia cùng Tiết gia tổ chức lễ nạp sính, nàng đến nhà mẹ đẻ chúc mừng mới có dịp gặp lại phụ thân.

Đợi khách khứa lui về, Tiết Gián mới gọi nàng vào thư phòng nói chuyện.

Vừa vào thư phòng, Tiết Gián đã hỏi thẳng:

“Giờ còn muốn hòa ly nữa không?”

Tiết Nghi Ninh lúc ấy mới hiểu, thì ra phụ thân cố tình trì hoãn để nàng nguôi ngoai.

Nhưng Lạc gia và Kim gia đã định xong việc hôn phối, sính lễ cũng đang chuẩn bị. Nàng có tôn nghiêm của mình, không muốn chịu đựng thêm điều sỉ nhục ấy.

Đối mặt câu hỏi của phụ thân, nàng kiên định đáp:

“Vâng, xin phụ thân chấp thuận.”

Sắc mặt Tiết Gián lập tức lạnh xuống, nghiêm giọng hỏi:

“Con muốn hòa ly, chẳng lẽ là vì chuyện đàm phán hòa giải giữa Nam và Bắc?”

Tiết Nghi Ninh ngẩng đầu, sửng sốt:

“Đàm phán giữa Nam và Bắc? Phụ thân nói gì vậy?”

“Nam” trong lời ông, chẳng lẽ là chỉ Nam Việt triều đình?

“Nhưng hai bên chẳng phải đang giao chiến sao? Đại Chu cũng đâu thể buông tha phương Nam, tại sao lại có chuyện đàm phán hòa giải?” Tiết Nghi Ninh không giấu được kinh ngạc.

Thấy nàng thật sự không biết gì, Tiết Gián mới lên tiếng giải thích:

“Thực ra, chiến sự phía Tây đang cầm cự trong khổ sở, từ đầu đến giờ ngày nào cũng có tấu chương khẩn cấp gửi về. Hoàng thượng, Quân cơ các, Thượng thư đài… để trấn an lòng dân, đều cố giữ bí mật, nhưng ta có thể đoán được: binh lực phía Tây hoàn toàn không đủ, trong khi Ô Hoàn thì đại quân áp sát, thế công mãnh liệt, chỉ dựa vào một mình Nguyên Nghị, sao có thể trụ vững?

Quả nhiên, mấy hôm trước, Thạch Thái úy người đã cáo lão về quê bị triệu hồi trở lại, dẫn viện quân ra tiền tuyến. Nếu không phải tình thế mười phần nguy cấp, tuyệt đối sẽ không có chuyện tái dùng Thạch Thái úy.”

Tiết Nghi Ninh không thể tin nổi.

Từ trước đến nay phía Tây vẫn không có tin tức truyền về, ai nấy đều nghĩ bên đó chắc chắn ổn định. Nào ngờ sự thật lại là Hoàng thượng đã che giấu toàn bộ chiến báo?

Thạch Thái úy vốn là người kiêu ngạo, Hoàng thượng đã từng để ông cáo lão hồi hương, cho thấy trong lòng rất kiêng dè và bất mãn. Giờ lại phải mời ông tái xuất, chắc chắn tình thế đã nguy ngập đến mức không thể xoay xở nổi.

Vậy thì… Lạc Tấn Vân ở bên kia có gặp nguy hiểm không?

Nàng chợt nhớ đến lời hắn dặn trước lúc lên đường.

Nhưng Lạc phủ đến nay vẫn chưa nhận được tin dữ nào, chắc là… vẫn bình an?

Tiết Gián tiếp lời:

“Vì tình thế cấp bách này, Hoàng thượng không thể không tạm thời giảng hòa với phương Nam. Mà phía Nam tuy đã chiếm được vài tòa thành, nhưng cũng tổn thất nặng nề, không đủ sức lập tức bắc tiến kinh thành, nên càng sốt sắng muốn nghị hòa, cùng ta đồng tâm hiệp lực chống ngoại địch. Không bao lâu nữa sẽ có sứ thần từ phương Nam đến đàm phán, khả năng rất lớn là do Bùi Tuyển dẫn đầu.”

Tiết Nghi Ninh kinh hoảng.

Lúc này nàng mới hiểu, nguyên nhân vì sao phụ thân nhắc đến chiến sự.

Bùi Tuyển… hắn sắp đến kinh thành.

Đúng lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, Tiết Gián đã tiếp lời:

“Con muốn hòa li, ta cũng không phải không đồng ý. Việc Lạc lão phu nhân làm, quả thực là không còn nể mặt Tiết gia chúng ta.

Nhưng dù có muốn hòa li, cũng không thể là lúc này. Nguyên Nghị đã biết chuyện giữa con và Chiêu Ngọc, giờ Chiêu Ngọc lại sắp vào kinh, nếu đúng lúc này con đề xuất hòa li, khó tránh khỏi khiến hắn nghi ngờ, từ đó sinh lòng phẫn hận. Vì thế, dù có muốn chấm dứt, cũng nên đợi Chiêu Ngọc đàm phán xong xuôi, rời kinh rồi hẵng hay.”

Một hồi lâu sau, Tiết Nghi Ninh mới nhẹ giọng:

“Con hiểu rồi. Chỉ là… hiện giờ hắn đang chinh chiến nơi biên ải, thì thương lượng sao được?”

Tiết Gián đáp:

“Thật ra, sau khi đọc thư con, ta đã tự tay viết một lá thư khác, nhờ người mang đến doanh trại phía Tây, nói rõ việc Lạc gia định cưới bình thê. Nếu thư đến được tay hắn, có lẽ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển.

Ta nghĩ, hắn làm việc luôn thận trọng, sẽ không vì tình riêng mà phá vỡ quan hệ hai họ.

Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, thì cũng không cần sợ gì nữa.”

Tiết Nghi Ninh không đáp, bởi nàng cũng không rõ Lạc Tấn Vân sẽ lựa chọn ra sao. Chỉ là nàng thật sự không biết, rốt cuộc Kim Thải giữ vị trí thế nào trong lòng hắn.

Ngày hôm nay, ở chỗ phụ thân, nàng đã biết được quá nhiều tin tức. Những điều ấy cứ lởn vởn trong tâm trí, không tài nào xua đi được. Đặc biệt là chuyện Bùi Tuyển sắp vào kinh thành.

Nhưng rồi nàng lại nghĩ, thì đã sao?

Y là sứ thần của Nam Việt, còn nàng là thê tử của Đại Chu đại tướng quân. Dù y có đến, có ở lại kinh thành dăm ba ngày, nửa tháng, cũng chẳng còn liên quan gì đến nàng, bọn họ sẽ không gặp nhau.

Thế nhưng chưa được mấy ngày sau, lại có thái giám trong cung đến phủ, truyền lời mời nàng nhập cung yết kiến Hứa chiêu nghi. Nói là Hứa chiêu nghi từ lần gặp trước đã rất mến nàng, lần này muốn nàng vào cung trò chuyện.

Tiết Nghi Ninh không rõ Hứa chiêu nghi rốt cuộc có ý định gì, đành theo lời tiến cung.

Hứa chiêu nghi ở tại Bảo Nghi Quán, một sân riêng biệt với ánh nắng chan hòa, ngoài viện là hồ cảnh, thường có gió mát thổi vào, là nơi phong thủy tuyệt hảo, đủ thấy thánh thượng sủng ái thế nào.

Hứa chiêu nghi vừa thấy nàng, cũng không cố ý gây khó dễ, khách khí mời nàng vào, trò chuyện đôi câu, rồi bất ngờ nhắc đến chiến sự phương nam, hỏi nàng có biết chuyện hòa đàm giữa hai nước không.

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Có nghe qua một ít, nghe nói là để giảm bớt áp lực binh lực phía tây.”

Hứa chiêu nghi thở dài:

“Phải rồi, phu quân của ngươi vẫn còn ở nơi tiền tuyến.”

Lời nói xoay chuyển, nàng lại bảo:

“Chỉ là, phía nam đã xác nhận người đến kinh thành hòa đàm lần này là Bùi Chiêu Ngọc. Không biết Lạc phu nhân có cảm tưởng gì?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Đây là chuyện quốc gia đại sự, thần phụ không dám bàn luận. Chỉ mong chiến sự phía tây sớm ngày yên ổn, phu quân đánh lui giặc dữ, bảo toàn giang sơn Đại Chu.”

Hứa chiêu nghi nói:

“Không chỉ có Lạc đại tướng quân, hiện giờ triều đình cũng cần phu nhân ra tay giúp đỡ.”

Tiết Nghi Ninh nhìn nàng, trong mắt đầy nghi hoặc.

Hứa chiêu nghi nét mặt nghiêm nghị, nói:

“Nam Việt dư nghiệt cát cứ một phương, dựa vào sông mà giữ, dù nay tạm thời nghị hòa, cũng là mối họa trong tim triều đình, Hoàng thượng sao có thể yên lòng? Lần này Bùi Chiêu Ngọc bắc thượng đàm phán, Hoàng thượng liền muốn nhân cơ hội này mà chiêu hàng. Mà người có thể thực hiện việc đó, bổn cung cảm thấy không ai thích hợp hơn phu nhân. Phu nhân thấy sao?”

Tiết Nghi Ninh trong lòng kinh hãi, bất giác siết chặt cổ tay áo, rồi nhẹ giọng đáp:

“Nương nương chớ đùa, việc trọng đại như thế, tất phải giao cho người am hiểu quốc sự, lời lẽ sắc bén, là trọng thần mới có thể đảm đương. Dùng một phụ nhân ngu độn như ta, chẳng khác nào đem đại sự quốc gia thành trò cười cho thiên hạ, chỉ sợ làm lỡ vận nước.”

Hứa chiêu nghi nói:

“Nhưng ta lại thấy, mười kẻ khéo ăn khéo nói cũng không bằng một người như ngươi. Người khác đi, Bùi Chiêu Ngọc sẽ dốc toàn lực đối đầu, nhưng nếu là ngươi, hắn tất sẽ vướng bận tình xưa, lòng đau ý loạn, sao còn có thể lý trí tỉnh táo?”

Tiết Nghi Ninh không nhịn được nói:

“Nương nương đã quá coi thường hắn.”

Nói xong, nàng nghiêm mặt:

“Nương nương nói như vậy, chẳng hay có từng nghĩ đến cảm thụ của Trấn Quốc Đại tướng quân? Ngài ấy đang ở ngoài biên ải vì triều đình mà vào sinh ra tử, còn triều đình lại muốn chính thê của ngài đi mê hoặc sứ thần, chẳng phải là làm lạnh lòng tướng sĩ nơi sa trường sao?”

Hứa chiêu nghi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Tiết Nghi Ninh ngồi ngay ngắn, thần sắc trấn tĩnh mà nghiêm cẩn, lễ nghi đầy đủ, thái độ rõ ràng.

Cuối cùng, Hứa chiêu nghi khẽ cười, nói:

“Chuyện này, phu nhân tạm thời ghi nhớ trong lòng. Nếu một ngày quốc gia thật sự có nhu cầu, bổn cung nghĩ đại tướng quân cũng sẽ đồng ý. Khi đó, mong phu nhân hãy vì giang sơn Đại Chu mà suy xét, vì sinh linh trăm họ mà nghĩ suy.”

Tiết Nghi Ninh thản nhiên đáp:

“Vâng.”

Nàng không rõ chuyện này là ý riêng của Hứa chiêu nghi, hay là thánh ý.

Nhưng loại việc như nghị hòa, một phi tử trong cung sao có thể tùy tiện quyết định? Cuối cùng, tất nhiên là Hoàng thượng định đoạt.

Mà Hoàng thượng nhất định biết Hứa chiêu nghi vốn xuất thân từ Đường gia, cũng biết Đường gia từng có quan hệ thân cận với phủ Bình Nam vương, lại càng biết nàng ta từng có hôn ước với Bùi Tuyển.

Cho nên rất có khả năng, chính Hứa chiêu nghi đã tiết lộ chuyện Bùi Tuyển từng có tình cảm với nàng, rồi đề nghị Hoàng thượng dùng nàng làm mồi nhử khuyên hàng Bùi Tuyển.

Loại kế sách này, cũng chỉ có nữ nhân mới có thể nghĩ ra được.

Cách làm ấy, có thực sự là vì Đại Chu suy nghĩ hay không, Tiết Nghi Ninh không rõ. Nhưng nàng biết rõ, Hứa chiêu nghi tuyệt đối không muốn nàng sống yên ổn.

Nàng là chính thất của Lạc gia, mà nay lại bị đẩy ra làm người đi chiêu hàng Bùi Tuyển, chuyện này để nàng làm sao chịu nổi?

Ra khỏi cung trong dáng vẻ bình tĩnh, nhưng vừa thấy Ngọc Khê đến đón, sợi dây căng cứng trong lòng nàng liền “phập” một tiếng đứt đoạn, cả người vô lực ngả vào người Ngọc Khê.

Tử Thanh hoảng hốt tiến lên, lo lắng hỏi:

“Phu nhân làm sao vậy? Trong cung… đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiết Nghi Ninh khẽ lắc đầu, để Ngọc Khê dìu mình lên xe ngựa.

Vào đến trong xe, Tử Thanh lại hỏi:

“Hứa chiêu nghi nói gì với phu nhân vậy?”

Tiết Nghi Ninh buông thõng, đáp bằng giọng mỏi mệt:

“Nàng muốn ta nhảy vào vạc dầu sôi.”

Tử Thanh và Ngọc Khê đều cả kinh:

“Dạ…?”

Tiết Nghi Ninh cảm thấy, bản thân chưa chắc có thể khiến Bùi Tuyển quy hàng. Nhưng nếu y thật sự xuất hiện trước mặt mình… e là chính nàng trước tiên sẽ rối loạn lòng mình, không chừng lại muốn đầu hàng trước.

Về đến Lạc phủ, lão phu nhân liền cho gọi nàng đến Phúc Lộc Đường, sốt ruột hỏi nàng trong cung nương nương đã nói những gì.

Tiết Nghi Ninh không muốn nhắc đến chuyện liên quan tới Bùi Tuyển, bèn nhẹ giọng đáp lấy lệ:

“Mẫu thân cứ yên tâm, không có chuyện gì khác đâu. Hứa chiêu nghi chỉ là trước kia từng có chút giao tình với con dâu, nên lần này muốn trò chuyện thêm đôi ba câu.”

Lúc này lão phu nhân mới yên tâm, thở dài nói:

“Không có việc gì là tốt. Dạo gần đây trong lòng ta luôn thấy bất an, chẳng biết hai huynh đệ nhà hắn ngoài chiến trường thế nào rồi…”

Tiết Nghi Ninh khẽ an ủi:

“Có cha chồng trên trời phù hộ, tướng quân và tiểu thúc nhất định sẽ bình an trở về.”

Lão phu nhân thở dài gật đầu, sau đó lại nhìn nàng, sắc mặt không mấy vui vẻ:

“Trong nhà đang chuẩn bị sính lễ đưa sang Kim gia, quản sự mụ mụ bảo cô chẳng mấy khi quan tâm. Có phải trong lòng cô vẫn còn oán trách?”

Tiết Nghi Ninh im lặng, không lên tiếng.

Lão phu nhân liền nghiêm giọng, nói thẳng:

“Cô cũng là xuất thân tiểu thư khuê các, mà lòng dạ lại hẹp hòi đến thế sao? Ta chẳng đã nói rõ ràng với cô rồi sao? Dù nàng có vào cửa thì cô vẫn là chính thất, là người đứng đầu. Nếu không phải cô mãi chẳng có động tĩnh, ta đâu cần phải phân tâm chuyện này? Người ta cũng là tiểu thư đàng hoàng, nếu nói ra, là người ta chịu ủy khuất!”

Tiết Nghi Ninh dịu giọng đáp:

“Mẫu thân dạy phải.”

“Đừng lấy mấy lời này qua loa ta! Rồi sau lưng lại đùn đẩy chậm trễ! Việc chuẩn bị sính lễ nếu không chu toàn, người mất mặt vẫn là cô, đương gia phu nhân!” Lão phu nhân trách móc.

Một lúc lâu sau, Tiết Nghi Ninh mới chậm rãi nói:

“Con dâu chỉ là cảm thấy, hôn sự đã định, nhưng nếu cứ nhất quyết cử hành trong vòng trăm ngày, chỉ e mọi sự sẽ vội vàng, sơ suất. Lúc đó làm Kim cô nương thiệt thòi, chẳng bằng dời lại mười ngày nửa tháng, dù sao kinh thành cũng từng có tiền lệ.”

Lão phu nhân gật đầu:

“Nói như vậy… cũng có lý.”

Tiết Nghi Ninh bình tĩnh nói tiếp:

“Con dâu đã bàn bạc với Tiết gia, trước đó phụ thân đã viết thư gửi đến biên cương, hỏi thẳng tướng quân về chuyện muốn cưới muội muội Kim gia. Nếu tướng quân gật đầu đồng ý, con dâu nguyện chủ động hòa li trước, để muội muội Kim gia có thể danh chính ngôn thuận lấy thân phận chính thê bước vào cửa. Chứ nếu để nàng vào trước làm bình thê, rồi chờ đến khi con dâu rời khỏi mới nâng làm chính, chỉ e sẽ nảy sinh đủ thứ rắc rối, phiền toái càng nhiều.”

Lão phu nhân kinh hoảng, như thể không dám tin vào tai mình.

Ý nàng là… nàng muốn hòa li?

Ở U Châu quê bà, chỉ có việc hưu thê, chứ chưa từng có cái gọi là hòa li. Nhưng nghe nói ở kinh thành, những gia đình quyền quý có quy củ riêng, nếu nhà gái không muốn chịu ủy khuất, đúng là có chuyện nữ tử chủ động đề nghị hòa li, hoặc nhà trai vì lưu luyến cũng bằng lòng chấp thuận.

Chỉ là… lão phu nhân ngàn vạn lần không ngờ tới, người luôn ôn hòa không tranh, ngay cả khi Kim gia qua lại dồn dập, cũng không nói gì nhiều, vậy mà nay chỉ vừa lui về nhà mẹ vài hôm, không sầu không giận, lại đột nhiên mở miệng nói muốn hòa li?

Bà trừng lớn mắt, khó tin cất tiếng hỏi:

“Cô… cô đây là có ý gì?”

Tiết Nghi Ninh nghiêm túc nhưng vẫn giữ nét bình thản, khẽ nói:

“Mẫu thân, trong nhà muốn để tướng quân cưới muội muội Kim gia làm bình thê, con dâu không can dự. Nhưng người ta giơ tay lên định tát, chẳng lẽ con còn phải chủ động đưa má ra đón nhận? Ngài và Kim phu nhân là thân tình tỷ muội, tướng quân và muội ấy lại từng có hôn ước, giờ hai nhà kết thành Tần Tấn chi hảo, đích thực là chuyện vui lớn. Còn con, còn Tiết gia, lại trở nên dư thừa. Vậy thì chi bằng mỗi người một ngả, coi như hảo tụ hảo tán.”

Lão phu nhân sững người nhìn nàng, không thốt nên lời.

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ đứng dậy, thi lễ một cái, rồi lùi ra khỏi Phúc Lộc Đường.

Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ mà chói chang, gió đầu hạ cuốn đến từng cơn buốt lạnh.

Gió lớn quá, cuốn váy áo và tóc nàng tung bay tán loạn, như thể muốn kéo cả người nàng đi theo.

Nàng vốn dĩ cũng không định nói những lời này.

Chỉ là, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, chỉ là, thấy mỏi mệt, rồi trong một khoảnh khắc yếu lòng, đã viết thư về nhà cha mẹ xin hòa li, một là để trút hết nỗi lòng, hai là để thương lượng.

Không ngờ rằng, phụ thân lại không hề từ chối.

Đại khái như Tiết gia, một danh môn vọng tộc như vậy, nếu để con rể cưới đích nữ Tiết gia rồi lại nạp thêm bình thê, thật sự là quá mức xem thường, không còn giữ chút thể diện nào cho Tiết gia nữa.

Vậy sau này, những người như Nghi Trinh, như các chất nữ khác, khi xuất giá lấy chồng, còn biết lấy gì mà đứng vững nơi nhà chồng? Tiết gia còn lấy gì để xưng là danh môn khuê các?

Bởi thế, phụ thân cũng tuyệt không muốn để chuyện như vậy xảy ra.

Nhờ có phụ thân thể hiện thái độ rõ ràng, trong lòng nàng dần dần nảy lên một tia tin tưởng. Nàng bắt đầu thấy, có lẽ bản thân thật sự có thể rời đi.

Dẫu sao, cũng chỉ là một chút kỳ vọng mơ hồ mà thôi.

Nhưng hôm nay, chỉ là một lần xúc động nhất thời.

Thực sự là vì lúc trong cung, nghe Hứa chiêu nghi nói những lời kia, khiến nàng quá đỗi tổn hao tinh thần: nào là nghị hòa, nào là Bùi Tuyển, rồi cả hai chữ “chiêu hàng” kia nữ, tâm nàng không sao yên ổn, không sao lắng xuống.

Bởi vậy khi đối diện với lão phu nhân, nàng đã quá chán chường, quá mất kiên nhẫn, không cẩn thận để lộ hết đáy lòng.

Nước đã đổ thì chẳng thể hốt lại được.

Chỉ cần Lạc Tấn Vân gật đầu đồng ý hôn sự này, nàng sẽ chỉ còn con đường hòa li, cho dù đến khi đó phụ thân do dự, không muốn tiếp nàng quay về, nàng cũng quyết sẽ dùng cái chết để giữ lấy một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Quả thực là nhất thời xúc động.

Nhưng nàng… không hối hận.