Nghe đến đây, Tiết Nghi Ninh liền hiểu, nàng quả thật đã thấy.
Trong thoáng chốc, nàng không biết nên đáp lời thế nào. Nhưng trái lại, Lạc Tấn Tuyết lại không nhịn được mở miệng, khẽ hỏi:
“Tẩu tẩu và Bùi thế tử là tình đầu ý hợp, chẳng lẽ… không bằng lòng gả cho đại ca ta?”
Tiết Nghi Ninh trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng đáp:
“Ý trời trêu người, nhân thế xoay vần, nào có chuyện bằng lòng hay không bằng lòng.”
Nàng không trả lời trực tiếp, nhưng Lạc Tấn Tuyết lại thấu hiểu rõ ràng sự bất đắc dĩ trong đó.
Nàng nhớ lại khi xưa công chúa Bình Lăng từng đến gặp nàng, dù cố tình tỏ ra kém cỏi, vẫn không tránh được mối hôn sự đã định.
Nhưng ít ra khi đó nàng còn có thể vùng vẫy, còn có thể tìm ca ca giãi bày, thậm chí còn chút hy vọng xoay chuyển. Còn tẩu tẩu… là hoàn toàn không có lối thoát.
Không phải gả cho đại ca thì cũng là gả cho người khác, tóm lại chẳng thể nào được gả cho vị Bùi thế tử kia.
So ra mà nói, đại ca nàng, dù là về quyền thế hay dung mạo, vốn đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Là cảm tình sâu đậm đến mức nào, mới có thể khiến một người dịu dàng như đại tẩu, giữa đêm mưa gió lại cưỡi ngựa đi cứu người?
Ấy là lấy tâm thế sẽ chết để đi, tất thảy đều buông bỏ.
“Trước kia đại ca truy bắt Bùi thế tử, có phải là tẩu tẩu đã cản lại? Đại ca… huynh ấy không nói gì sao?” Lạc Tấn Tuyết hỏi.
Nàng thật sự kinh ngạc khi thấy đại ca mình có thể chấp nhận một chuyện như thế. Nàng từng nghĩ, ít nhất đại ca cũng sẽ hưu đại tẩu.
Tiết Nghi Ninh nhớ đến lời Lạc Tấn Vân từng nói, đáp:
“Tướng quân bảo, ngài ấy không để tâm. Dù sao ta cũng chẳng còn cơ hội gì với Bùi Tuyển.”
Nói đến đây, nàng liền nghĩ đến cảnh Lạc Tấn Vân tận mắt chứng kiến chuyện ở Tiết phủ.
Hắn lại không hề nổi giận, chẳng lẽ… hắn đang chuẩn bị điều gì khác sao?
Hai người lặng im một lúc lâu, rồi Lạc Tấn Tuyết hỏi:
“Vậy… chuyện trước kia tẩu tẩu nói muốn hòa ly, mẫu thân cho là tẩu tẩu lấy đó để uy hiếp, nhưng kỳ thật… tẩu tẩu là thật lòng sao?”
Tiết Nghi Ninh nghĩ ngợi một hồi, rồi đáp:
“Nếu ca ca muội thật lòng thích Kim cô nương, mẫu thân cũng thích, đến cả nhị tẩu của muội cũng quý mến, mà muội thì cũng chẳng ghét bỏ, vậy thì ta cố níu giữ ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lạc Tấn Tuyết vốn muốn an ủi nàng, nhưng rồi lại cảm thấy lời nàng nói dường như cũng có lý. Cuối cùng chỉ nhẹ giọng bảo:
“Mẫu thân chẳng qua vì nghĩ đến nghĩa cũ với Kim gia, còn nhị tẩu thì chỉ vì cảm thấy tẩu tẩu hơn mình nhiều quá, còn Kim tỷ tỷ tái giá nên nhị tẩu nghĩ mình có thể hơn nàng. Mà lại, đại ca chẳng phải đã nói rõ với mẫu thân là sẽ không cưới Kim tỷ tỷ sao? Như vậy cũng cho thấy huynh ấy không thực lòng thích.”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy chỉ im lặng nghĩ thầm, Lạc Tấn Vân là người rất lý trí, biết cân đo thiệt hơn. Phụ thân nàng từng đích thân viết thư biểu lộ thái độ không đồng ý việc cưới bình thê. Nếu vì Kim Thải mà thực sự hòa ly, thì đối với hắn mà nói, lợi ít hại nhiều, nên hắn mới dứt khoát từ chối, cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là…
“Mẫu thân thân thiết với Kim bá mẫu, hôn sự thì đã truyền khắp trong ngoài, Kim gia sao có thể dễ dàng từ bỏ? Mẫu thân lại sao cam lòng buông tay đơn giản như vậy?” Tiết Nghi Ninh chậm rãi nói.
Lạc Tấn Tuyết nghe ra trong lời nàng là sự mỏi mệt và bất lực sâu sắc.
Vốn dĩ đã không phải người mình nguyện gả, vậy mà còn phải đối mặt với bao nhiêu chuyện phiền lòng như thế, nàng thật sự đã không còn sức để ứng phó.
Quả nhiên, sự việc không ngoài dự đoán của Tiết Nghi Ninh. Đến chiều, từ Phúc Lộc Đường đã có người đến truyền lời mời nàng qua đó.
Trước kia, sau khi nàng đề xuất hòa ly, lão phu nhân giận đến phát cáu, ra lệnh nàng khỏi cần đến thỉnh an nữa, bảo cứ ở trong phòng mà tự suy xét. Giờ lại đột nhiên gọi đến, ngoài chuyện Kim Thải, hẳn không còn lý do nào khác.
Khi nàng đến Phúc Lộc Đường, chỉ thấy đôi mắt lão phu nhân hãy còn đỏ hoe, không lên tiếng, chỉ ngồi đó lau nước mắt.
Theo lẽ thường, Tiết Nghi Ninh nên bước tới an ủi vài lời, nhưng nàng hiểu rõ mục đích của lão phu nhân, nên chỉ yên lặng đứng yên, không chủ động mở lời.
Lão phu nhân khóc một hồi, thấy nàng vẫn không nói gì, mới cất tiếng:
“Ta biết, bên cạnh có một bình thê, không ai là vui mừng cả. Con oán giận, cũng là chuyện có thể cảm thông. Nhưng thân già này đã chẳng còn sống được bao lâu, điều duy nhất mong mỏi… là trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy Tấn Vân có người nối dõi…”
“Kim gia với Lạc gia chúng ta là giao tình mười năm. Giờ ngày lành cũng định rồi, mọi người đều hay biết, người ta vì chúng ta mà phải chậm lại việc cưới hỏi, ta làm sao còn mặt mũi đi từ hôn? Như thế chẳng khác gì bảo ta đi chết…” Lão phu nhân nức nở nói.
Tiết Nghi Ninh trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Nếu chuyện này là giữa tướng quân và mẫu thân thương lượng, con thật sự không có quyền định đoạt.”
Lão phu nhân khóc òa lên:
“Sao lại không có? Chính con mở miệng đòi hòa ly kia mà! Việc này khác gì hắn hưu con? Người ngoài nghe vào sẽ nghĩ thế nào? Nhà ta nào có ai muốn bỏ con, nhưng con lại đem hòa ly ra ép buộc chúng ta. Con hòa ly rồi thì được gì? Trong kinh thành này, còn có ai hơn con trai ta chứ?”
Tiết Nghi Ninh vẫn không nói gì.
Lão phu nhân lại nói tiếp:
“Coi như ta già rồi cũng hạ mình đến đây năn nỉ con, con để Thải Nhi vào cửa đi, đừng nhắc đến chuyện hòa ly nữa. Như vậy Tấn Vân cũng sẽ không phải nhất quyết từ hôn.
“Con yên tâm, sau này trong nhà vẫn là con làm chủ, Thải Nhi tuyệt đối sẽ không dám vượt mặt.”
Lão phu nhân vừa trách mắng, vừa cầu xin, lại vừa hứa hẹn, cứng rắn mềm mỏng đủ cả, lời nào cũng ép sát tim gan. Nghe hết, Tiết Nghi Ninh cuối cùng khẽ gật đầu, nói:
“Mẫu thân đừng khóc nữa. Chờ tướng quân trở về, con sẽ nói chuyện này với ngài ấy.”
Lão phu nhân lúc này mới giãn nét mặt, dịu giọng nói:
“Việc này nếu thành, con cứ yên tâm, ta và Thải Nhi đều sẽ nhớ kỹ ân tình này của con.”
Tiết Nghi Ninh khẽ cúi người vạn phúc, rời khỏi Phúc Lộc Đường.
Buổi chiều hôm ấy, Lạc Tấn Vân về nhà sớm, nhưng lại nấn ná rất lâu ở tiền viện mới quay về.
Nghe Hà mụ mụ kể, trong phủ hôm nay có mời một vị tiên sinh, là một cử nhân, vì không thuận nơi quan trường nên mới rút lui về nhà nhàn cư. Người này vừa được mời đến dạy học cho Tỏa Nhi. Lạc Tấn Vân đích thân tiếp kiến tiên sinh, dẫn ông đến gặp Tỏa Nhi, sau đó mới trở về hậu viện.
Lúc hắn bước vào phòng, liền thấy Tiết Nghi Ninh đang ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường, chẳng làm gì cả.
Nàng chưa tắm gội, cũng chưa tẩy trang, chỉ ngồi thẳng tắp, mắt nhìn về phía hắn.
Hiếm khi nàng nhìn hắn chăm chú như thế, bình thường, ánh mắt nàng luôn có phần lảng tránh, hoặc thờ ơ ,mà lần này lại nhìn thẳng vào hắn, tĩnh lặng, không chút biểu cảm.
Điều đó khiến hắn có một thoáng chột dạ, tựa như sắp phải nghe điều gì không hay.
Hắn vừa đến gần, nàng liền lên tiếng:
“Tướng quân, buổi chiều hôm nay, mẫu thân có đến tìm ta.”
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, chỉ nghe nàng nói tiếp:
“Là vì chuyện của Kim cô nương.”
“Chuyện đó nàng không cần quan tâm,” hắn đáp, “dù mẫu thân không chịu từ hôn, ta cũng sẽ đích thân đi.”
Tiết Nghi Ninh lại hỏi:
“Có kẻ hữu tình nhưng khó thành thân thuộc*, nay đã có cơ hội, vì sao tướng quân không thử một lần?”
(*) Có tình nhưng không đến được với nhau.
Lạc Tấn Vân nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm tối mờ, không nói lời nào.
Nàng đối diện ánh mắt ấy, chậm rãi nói:
“Tấn Tuyết đã nói cho ta biết, ở Tiết phủ hôm đó, ngài và muội ấy đều đã trông thấy.”
Nàng hơi cúi đầu, giọng thấp xuống:
“Thật xin lỗi, là ta thất hứa… Đã chọn làm thê tử của tướng quân, thì không nên tự mình gặp gỡ người kia. Về chuyện con cái, cũng là do ta. Nếu trước kia ta không dùng loại thuốc đó, có lẽ giờ đã không chậm trễ thế này, khiến mẫu thân lo lắng.”
Lạc Tấn Vân định mở miệng, nàng lại cất lời trước:
“Tướng quân, hoặc là chúng ta hòa ly, hoặc là tướng quân cứ hưu ta đi. Ta thật sự không còn thích hợp làm Lạc gia phu nhân. Với địa vị và phẩm mạo của tướng quân, dù là cưới Kim cô nương hay chọn người khác xứng đôi vừa lứa, cũng đều tốt hơn ta rất nhiều.”
Lạc Tấn Vân biết, nàng chỉ vì phụ thân không đồng ý nên mới chưa hòa li, cũng vì nàng không thể tự mình viết hưu thư, bằng không, đã chẳng có màn đối thoại này, mà là dứt khoát rời đi từ lâu.
Nàng đã nói rõ ràng rành mạch đến thế, hắn dường như cũng chẳng còn lý do để cưỡng cầu.
Hắn gần như có thể tin chắc rằng, dẫu là ba năm, năm năm sau, nàng cũng sẽ không yêu hắn, thậm chí chẳng buồn nhìn hắn thêm một lần.
Tình cảm của hắn, có lẽ là quá thừa thãi, nói ra chỉ thêm nực cười, mà nếu cứ cố chấp tiếp tục, cũng chỉ là trở thành gánh nặng phiền nhiễu đối với nàng.
Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng hắn cũng có được sự tỉnh táo này.
Nếu sớm biết sẽ đi đến kết cục như hôm nay, thì ngay cái đêm hắn biết lòng nàng đã có người, lẽ ra nên buông tay để nàng đi.
Không cần kéo dài đến lúc này, không cần để bản thân lún sâu đến thế.
Hắn chưa từng từ bỏ bất kỳ việc gì một khi đã bắt đầu.
Nhưng vào khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình nên buông tay nàng, chỉ cần sau khi rời khỏi hắn, nàng muốn lập tức gả cho Bùi Tuyển, hắn sẽ đồng ý.
Nếu nàng đi rồi mà có thể sống bên người nàng yêu, hoặc là rời đi rồi nhưng vẫn chẳng thể tìm được niềm vui, thì hắn cũng không biết kết cục nào mới khiến tim mình đau hơn.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời:
“Chỉ là vì y đã đến kinh thành, chỉ là vì y giờ đang ở rất gần nàng, nên nàng mới có ảo giác, tưởng rằng chỉ cần rời khỏi Lạc gia, hai người liền có thêm một tia hy vọng. Nhưng Nghi Ninh, sự đời không phải vậy.
Dù cho nàng được tự do, các người cũng không thể đến với nhau, vĩnh viễn không thể.
Dù chúng ta có hòa ly ngay lúc này, đợi mọi chuyện kết thúc, y cũng sẽ phải rời kinh thành. Nàng quay về nhà mẹ đẻ, có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Rồi sẽ có người đến nhà nàng làm mối, phụ thân nàng sẽ bắt đầu cân nhắc lựa chọn, mẫu thân nàng sẽ sốt ruột khuyên nàng tái giá. Cuối cùng, nàng vẫn sẽ phải tái giá, bất kể người đó có hơn ta hay không, cũng sẽ không phải là y. Nàng nói có đúng không?”
Tiết Nghi Ninh không kìm được mà òa khóc, nước mắt tuôn trào như suối.
Đến cuối cùng, nàng khóc như một đứa trẻ, nức nở bi thương đến cực điểm.
Từ cái đêm năm xưa bị phụ thân đón về, Bùi Tuyển rời kinh thành, nàng đã biết đời này nàng và y vô duyên. Đêm đó nàng khóc cạn nước mắt, sau này chưa từng khóc như thế nữa.
Nàng đã quen với việc chịu đựng, quen với việc nhẫn nhịn, dù sao thì mọi thứ, cũng không thể thay đổi được gì.
Khi nàng đề xuất hòa ly, thật ra chưa từng nghĩ sau khi hoà ly sẽ sống thế nào. Không phải là không thể tưởng tượng nổi, mà là không dám tưởng tượng.
Hòa ly rồi thì sao?
Cũng chỉ là gả cho một người khác mà thôi. Người đó có thể là bất cứ ai, chỉ là vĩnh viễn không thể là Bùi Tuyển.
Nàng không ngờ, Lạc Tấn Vân lại có thể nói ra hết thảy những điều đó một cách thẳng thắn đến thế.
Bùi Tuyển sẽ rời đi, còn nàng lại chẳng thể buông lòng.
Cho nên, bất kể nàng ở đâu, cũng chỉ là một kẻ bị giam cầm, cả trái tim lẫn người, đều không thể thoát ra nổi.
Lạc Tấn Vân chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, để nàng tựa đầu lên ngực mình.
Giây phút này, hắn bỗng nhận ra giữa hắn và nàng lại có một loại đồng cảnh tương liên. Hắn thật sự thấu hiểu nỗi bi thương của nàng.
Cái gọi là không chiếm được, nàng không có được người mình yêu, còn hắn cũng chẳng có được người mình muốn.
Nàng yêu một người mà vĩnh viễn chẳng thể ở bên, hắn thì yêu một người, nhưng người đó lại đem lòng thương nhớ người khác.
“Trước cứ ở lại Lạc gia đi.” Hắn khẽ nói: “Rất nhiều chuyện là ta sai, nhưng hiện tại, ta có thể giải quyết được rồi. Mẫu thân, Hoàng thị, đều để ta xử lý. Nếu trong lòng thấy buồn, nàng cứ đánh đàn nhiều hơn một chút, trò chuyện với Tấn Tuyết. Dù rằng muội ấy chưa chắc hiểu hết, nhưng ít ra cũng là người có thể lắng nghe.
Đừng vội vàng đưa ra quyết định khi mọi thứ còn chưa rõ ràng. Như vậy, thường không có kết cục tốt.”
Dưới giọng nói trầm ổn của hắn, cảm xúc trong lòng Tiết Nghi Ninh dần dần lắng xuống.
Nàng lại khóc thêm một lúc mới từ từ ngừng, rồi đột nhiên ý thức được, mình vừa dựa vào ngực Lạc Tấn Vân, khóc một trận thảm thiết chỉ vì không thể gả cho Bùi Tuyển. Lập tức nàng vừa xấu hổ, vừa lúng túng, lại thêm hổ thẹn. Thấy vạt áo trước ngực hắn ướt đẫm một mảng lớn, nàng càng thêm thẹn đến mức mặt nóng bừng.
“Ta… ta đi lấy quần áo cho tướng quân thay.” Nói xong liền định đứng dậy, lại chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Vừa rồi ta ngửi thấy mùi thuốc rất nồng…”
Tối qua đã từng thoáng ngửi thấy, nhưng vừa rồi tựa sát vào ngực hắn, mùi dược càng đậm, khiến nàng gần như chắc chắn, nơi đó đang đắp thuốc.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đưa tay kéo áo trong ngực hắn ra.
Quả nhiên, một lớp vải bông đang đắp lên miệng vết thương, quanh vai và ngực đều bị băng kín.
“Là vết thương gì? Vì sao tướng quân không nói với ta?” nàng khẽ hỏi.
Nghĩ đến chuyện hôm qua đã ngửi thấy mùi thuốc, vậy mà lại chẳng hỏi han gì, nàng bỗng cảm thấy áy náy.
Lạc Tấn Vân chỉ đáp: “Trúng tên, không sao, gần khỏi rồi.”
Tiết Nghi Ninh lặng lẽ dừng lại, đi lấy áo đến, giúp hắn thay.
Mặc xong, nàng cúi đầu ngồi xuống bên mép giường, lại chẳng biết nên mở lời thế nào.