Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 67



“Nếu nàng vẫn khăng khăng muốn hòa li, ta sẽ đồng ý. Nhưng trước đó, ta chỉ mong nàng hãy nghĩ lại cho kỹ một lần nữa.

Kim Thải sẽ không bước chân vào cửa Lạc gia, trong phủ cũng không ai còn lời ra tiếng vào về nàng. Chờ đến khi Bùi Tuyển rời khỏi kinh thành, nếu lúc ấy lòng nàng vẫn không đổi, vẫn muốn hòa li, ta sẽ cùng nàng thực hiện điều đó.”

Tiết Nghi Ninh lặng lẽ ngồi thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Lạc Tấn Vân nói khẽ: “Vậy trước nghỉ ngơi đi.”

Tiết Nghi Ninh đứng dậy: “Ta đi tắm đã.”

Hắn im lặng.

Đã quên mất, nàng từ trước đến nay ưa sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm gội bằng nước nấu từ trầm hương mộc và thảo dược, trong đó còn rắc thêm nước hoa tường vi. Mỗi lần nàng bước ra từ phòng tắm, làn da mềm mịn như ngọc, trắng ngần như phát sáng, phảng phất hương tường vi hòa cùng mùi thơm dịu nhẹ từ cơ thể nàng, đủ khiến người khác vì nàng mà điên đảo.

Cũng may hắn đang bị thương, thân thể suy yếu, đã không còn sinh ý niệm, nên cũng không cần miễn cưỡng nàng nữa.

Một lúc lâu sau nàng mới ra, mặc áo ngủ màu nhạt, nằm nghiêng lên giường.

Lạc Tấn Vân nằm thẳng, mở mắt không ngủ, không biết đang nghĩ điều gì.

Nàng cũng không ngủ được.

Cuối cùng, nhịn không nổi, nàng hỏi:

“Ta như vậy… không giữ tròn đức hạnh của nữ nhân, vì sao tướng quân vẫn bao dung ta?”

Lạc Tấn Vân chậm chạp không trả lời.

Thời gian hắn im lặng quá lâu, khiến nàng tưởng rằng mình đã hỏi điều không nên.

Rồi bất chợt hắn lên tiếng:

“Không biết nữa. Có lẽ ta chỉ là một kẻ thô lỗ cẩu thả, chẳng để tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

Lời vừa nói ra, hắn quay mặt sang một bên.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy nếu thật lòng nói ra những điều chất chứa trong tim, e rằng chỉ nhận lại một tiếng cười nhạo.

Mà hắn… không muốn biến tâm ý của mình thành trò cười.

Nên chỉ đành lựa chọn, nói dối.

Tiết Nghi Ninh liếc nhìn hắn một cái. Nàng không hề cho rằng hắn là người cẩu thả, nhưng rất rõ ràng, hắn không muốn nói thêm.

Cuối cùng, nàng nhẹ giọng nói:

“Cảm tạ tướng quân, là vì ta, cũng là vì Tiết gia.”

“Đã mang danh thông gia, thì nên đồng khí liên chi, nâng đỡ lẫn nhau. Nàng và ta, cũng như vậy.”

Hắn khẽ bổ sung:

“Nàng là thê tử của ta.”

“Thê tử...”

Tiết Nghi Ninh khẽ lặp lại trong lòng từ ấy.

Nàng chưa từng thật sự xem mình là người đứng ở vị trí đó.

Hoặc có lẽ, nàng thực sự đã làm tròn nghĩa vụ một người thê tử, quản lý hậu viện, duy trì thể diện nhà chồng, dùng thân phận Lạc phu nhân để giữ gìn quan hệ giữa các đồng liêu, thân thích, sau đó là… thực hiện chuyện phu thê.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ, làm thê tử, rốt cuộc là nên đại diện cho điều gì.

Hắn nói, đã là thông gia, nên đồng tâm hiệp lực, cùng gánh vác.

Mà bọn họ... cũng vậy.

Mà đúng là nàng chưa từng nghĩ xa hơn.

Biết hắn bị thương, sáng sớm hôm sau, chính là nàng đỡ hắn dậy, giúp hắn mặc y phục.

Hắn khẽ cười nói:

“Không cần phải chăm sóc ta như vậy đâu, vết thương cũng gần khỏi rồi.”

Tiết Nghi Ninh hỏi:

“Ngài cũng không nói với mẫu thân sao?”

Lạc Tấn Vân lắc đầu:

“Nói ra cũng chẳng ích gì, ngoài việc bà cứ nhắc mãi không thôi thì chỉ còn biết lo lắng.”

Tiết Nghi Ninh nghĩ, một người mang trọng thương, lại không ai biết, không ai quan tâm, chắc hẳn sẽ thấy rất cô đơn, rất buồn.

Trước khi hắn ra ngoài, nàng nói:

“Chỗ ta còn có ít a giao, tối nay tướng quân về uống một bát, bổ khí huyết cho tốt.”

Lạc Tấn Vân nhíu mày:

“Không phải cái đó là để phụ nhân uống để dưỡng nhan sao?”

“Đó là thuốc bổ, giúp dưỡng huyết, kiện khí.” Tiết Nghi Ninh đáp.

“À… được.” Lúc này Lạc Tấn Vân mới gật đầu đồng ý.

Hắn xoay người rời đi, Tiết Nghi Ninh nhớ đến lời hắn vừa nói, không khỏi khẽ mím môi, khẽ nở một nụ cười.

Đại khái trong mắt hắn, tổ yến, a giao và những món thuốc bổ này, đều là thứ chỉ nữ nhân mới dùng.

Không rõ Lạc Tấn Vân đã nói gì với lão phu nhân, chỉ biết mấy ngày sau, lão phu nhân thật sự tự mình đến Kim phủ.

Không ngờ khi trở về, bà lại dẫn theo một vị đường chất nữ bên Kim gia cùng với Kim Thải đến, nói là bản thân buồn bực quá, muốn các cô ở lại cùng Lạc Tấn Tuyết trò chuyện cho khuây khỏa.

Tiết Nghi Ninh không ra ngoài tiếp, trong lòng lại có đôi chút ngạc nhiên, không ngờ Kim Thải lại đến.

Không rõ lão phu nhân đến Kim gia đã nói những gì, nhưng lúc này chắc chắn bà sẽ không còn thúc đẩy chuyện hôn sự ấy nữa. Khả năng lớn nhất là bà lấy chuyện Tiết gia đòi hòa ly ra làm cớ, nói con trai mình cũng không còn cách nào, để từ chối hôn sự này.

Kim gia mất mặt, tất nhiên sẽ tức giận.

Thế nhưng Kim Thải lại đi theo trở về.

Rốt cuộc là có ý gì đây?

Chỉ có một khả năng, nàng ta muốn gặp Lạc Tấn Vân, muốn tự mình nói chuyện rõ ràng với hắn.

Giữa họ vốn có tình cũ.

Tiết Nghi Ninh chỉ không ngờ Kim Thải lại dám bước đến bước này.

Có lẽ bởi vì nàng không phải là khuê nữ chưa gả, mà là người từng tái giá, nên càng can đảm hơn một chút, hoặc cũng có thể, nàng thật lòng yêu Lạc Tấn Vân, muốn đem tất cả đặt cược vào một lần dốc sức cuối cùng.



Tại điện Hàm Chương, Đại Chu và Nam Việt một lần nữa bước vào phiên đàm phán hòa bình.

Lần này, bên Đại Chu, vị quan văn chủ trì từ lần trước đã được thay thế, bằng võ tướng, Trấn Quốc đại tướng quân Lạc Tấn Vân.

Đây là lần đầu tiên, Lạc Tấn Vân và Bùi Tuyển ngồi đối diện nhau, khoảng cách gần đến vậy.

Lạc Tấn Vân không hề chớp mắt mà nhìn Bùi Tuyển, còn Bùi Tuyển cũng đáp lại bằng ánh mắt tương tự.

Cả hai đều thấy rõ trong mắt đối phương có một tia địch ý, thậm chí là một loại cảm xúc khó tả, khinh thường lẫn nhau, nhưng cũng lờ mờ có chút hâm mộ đối phương.

Bùi Tuyển có dung mạo thanh tú, vẻ ngoài thư sinh lãng tử, tuy đẹp nhưng không hề mang vẻ yếu đuối, tuấn mỹ nhưng lạnh lùng, trên người tựa như phủ một tầng khí chất xa cách, không vướng bụi trần.

Xuất thân Thế tử, khiến y tự nhiên toát ra khí chất cao quý, lại thêm dung mạo tuấn tú xuất chúng, đặt giữa đám người, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được.

Lạc Tấn Vân nghĩ, Bùi Tuyển và Tiết Nghi Ninh, tựa hồ là cùng một loại người.

Bọn họ đều xuất thân hiển hách, tướng mạo xuất sắc, đọc đủ loại sách vở, trí tuệ hơn người, lại mang trong mình khí chất nhu hòa, như được nuôi dưỡng giữa cẩm y ngọc thực, lớn lên trong sách thánh hiền, trời sinh đã mang theo vẻ thanh thuần, tao nhã.

Nhưng loạn thế ập đến, quốc phá gia vong, triều đại đổi dời, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Hiến thân vì nước, hy sinh vì đại nghĩa, đó là điều mà những kẻ ôm hoài bão, từng chìm đắm trong mộng tưởng lãng mạn của người đọc sách, vẫn luôn mong muốn làm.

Nhưng Tiết Nghi Ninh lại có một người cha không lãng mạn như thế.

Người trẻ tuổi không sợ chết, luôn muốn khiến sinh mệnh mình trở nên khác biệt, còn người đã có tuổi, sẽ ngày càng quý trọng mạng sống.

Và thế là, bọn họ chia xa. Không chỉ đơn giản là ly biệt, mà còn phải chịu đựng nỗi thống khổ vì thời cuộc đảo điên, vì tín ngưỡng sụp đổ, vì thế đạo đổi dời.

Lạc Tấn Vân nhớ lại, Tiết Nghi Ninh đến năm nay cũng mới chỉ vừa tròn hai mươi mốt.

Khi gả cho hắn, nàng mới mười tám.

Một thiếu nữ mười tám tuổi, làm sao có thể gánh chịu hết thảy những điều ấy?

Ngày hôm đó, nàng lần đầu tiên khóc nức nở trước mặt hắn, ai biết được, nàng chẳng phải mỗi ngày đều kìm nén nước mắt, đều muốn có thể một lần chẳng cần kiêng dè gì mà khóc cho thoả sao?

Hắn chợt cảm thấy, cho dù biết rõ nàng không thích mình, hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng vì nàng.

Hắn xác định, bản thân không muốn nàng hòa ly.

Tiết Gián tuyệt đối sẽ không chấp nhận để con gái mình ở nhà sống một đời cô quạnh, nhất định sẽ buộc nàng tái giá.

Mà hắn… làm sao có thể yên tâm nhìn nàng gả cho người khác?

So với để nàng rời đi, chi bằng cứ để nàng ở lại bên hắn. Hắn tuy không phải người tinh tế, không biết săn sóc chu đáo, lại càng chẳng phải người nàng yêu, nhưng chí ít, hắn là kẻ chân thành nhất, thật lòng muốn đối xử tốt với nàng.

Phía Bùi Tuyển vẫn không ngừng tranh luận xoay quanh việc triều đình Nam Việt và thân phận Ngũ hoàng tử, nhất mực khăng khăng rằng Nam Việt mới là chính thống, Ngũ hoàng tử mới là chân mệnh thiên tử, xứng ngôi cửu ngũ chí tôn.

Lạc Tấn Vân từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới cất lời:

“Ngay khoảnh khắc Càng triều vứt bỏ giang sơn, bọn họ đã không còn là chính thống. Càng triều đã bỏ quên thiên hạ, thì thiên hạ cũng sẽ bỏ quên Càng triều.”

Bùi Tuyển đáp:

“Chức tiết độ sứ của Chu hoàng, vốn là do Đại Càng Hiếu Tông Hoàng đế sắc phong. Tiết độ sứ khởi binh, chẳng khác nào tạo phản.”

Lạc Tấn Vân hỏi ngược lại:

“Hoàng thượng khởi binh, lê dân nhất hô bá ứng. Lập quốc xong, giang sơn thống nhất, lòng dân quy tụ. Như vậy, Hoàng thượng chẳng phải chính thống là gì?”

Bùi Tuyển im lặng nhìn Lạc Tấn Vân, sắc mặt nghiêm túc, trong mắt dường như hiện lên một tia nhìn nhận lại.

Trượng phu của nàng, không phải kẻ chỉ biết chinh chiến sa trường. Mà là một đối thủ sâu không lường được, thậm chí... rất đáng sợ.

Khi Lạc Tấn Vân trở về Lạc phủ, vừa vào cửa liền bị gọi tới Phúc Lộc Đường, ngoài ý muốn gặp được Kim Thải.

Từ sau khi Kim Thải xuất giá, hai người bọn họ chưa từng gặp lại.

Sau đó chỉ hàn huyên vài câu, lão phu nhân liền bảo Lạc Tấn Vân đưa hai muội muội ra bên hồ nghỉ chân trò chuyện.

Tới được phòng khách bên hồ, vị đường muội bên Kim gia mượn cớ rời đi, chỉ còn lại Kim Thải và Lạc Tấn Vân ở lại.

Ngọc Khê đã để tâm từ trước, ở xa kín đáo quan sát động tĩnh, rồi lập tức quay về bẩm báo với Tiết Nghi Ninh.

“Phu nhân, cô nương Kim gia đang đơn độc cùng tướng quân ở một chỗ. Từ bên ngoài nhìn vào, thấy hai người đang nói chuyện, nói rất lâu, cuối cùng cô nương Kim gia khóc rồi rời đi. Tướng quân không tiễn nàng ra, vẫn ở lại trong phòng khách. Một lát sau, thấy nha hoàn bên Phúc Lộc Đường ra tiễn khách, cô nương Kim gia và vị đường muội kia cùng nhau rời khỏi phủ.”

Nghe xong, Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ cúi mắt, biết rằng mình đoán không sai.

Kim Thải quả thật đã muốn gả cho Lạc Tấn Vân, thậm chí không màng rụt rè và thể diện của một khuê nữ, làm hết sức nỗ lực lần cuối. Nhưng… Lạc Tấn Vân tựa hồ đã từ chối nàng ta.

Vì sao lại như vậy? Tiết Nghi Ninh khó mà lý giải. Hắn thậm chí không đến hỏi ý nàng, cũng không giống như lão phu nhân, cầu xin nàng cho Kim Thải bước vào cửa.

Đêm đến, Lạc Tấn Vân mới trở lại, đã khá muộn.

Vết thương trên người hắn đã hồi phục nhiều, không cần đắp thuốc nữa, cử động cũng trở nên linh hoạt.

Nàng ngồi dưới ánh nến vá áo, Lạc Tấn Vân hỏi:

“Đệ muội có nghiêm chỉnh bị cấm túc không? Có lại gây chuyện gì nữa không?”

Tiết Nghi Ninh đáp: “Không thấy nàng ra khỏi viện.”

Hắn lại hỏi: “Mẫu thân có đến tìm nàng không?”

Nàng lắc đầu.

Hắn mới nói:

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện bên Kim gia coi như chấm dứt. Ngày mai ta vẫn sẽ đến đó một chuyến, đích thân tạ lỗi.”

Tiết Nghi Ninh ngừng tay vá áo, do dự một lúc rồi hỏi:

“Có kẻ hữu tình nhưng khó thành thành thân thuộc, vậy vì sao tướng quân lại từ bỏ cơ hội lần này?”

Lạc Tấn Vân ngồi đối diện nàng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhìn nàng, đáp:

“Cũng không tính là có hữu tình.”

Tiết Nghi Ninh khẽ giật mình.

Sau đó, Lạc Tấn Vân chậm rãi lên tiếng:

“Kim Thải chỉ lớn hơn Tấn Tuyết một tuổi.

“Lần đầu tiên ta gặp Kim Thải, ta mười bảy, nàng ấy còn chưa đầy chín tuổi. Cho dù ta có là kẻ háo sắc thế nào, cũng không thể nảy sinh tâm tư với một đứa bé như vậy. Huống hồ khi đó, ta đâu có bận tâm đến chuyện nữ nhi tình trường, trong lòng chỉ một lòng muốn ra trận giết địch, lập công danh.

“Nhưng nàng lại hay tìm ta chơi. Sư phụ, sư mẫu thấy ta dung mạo không tệ…” nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, hiếm hoi trêu chọc:

“Hồi mới vào quân doanh, ta cũng được gọi là ngọc diện lang quân, cũng coi như bộ dạng không tồi, bọn họ đều gọi ta là tiểu Phan An. Họ đùa rằng sau này Kim Thải lớn lên thì gả cho ta, ta cũng chỉ thuận miệng đáp một tiếng ‘được’.”

“Khi đó phần lớn chỉ là lời nói đùa, nhưng về sau ta mãi chưa cưới vợ, Kim Thải thì từng ngày trưởng thành, vẫn thích quanh quẩn bên ta, sư mẫu lại nhắc lại chuyện năm xưa, lúc ấy mới có vài phần là thật. Ta hiểu ý của họ, lại cảm thấy cô nương ấy cũng không tệ, nên cũng chẳng để tâm nhiều, thành ra cũng không phản đối.

Vậy là xem như miệng nói thành hôn ước. Sau này tiết độ sứ khởi binh, chúng ta đều lên chiến trường, chẳng biết là sẽ công thành danh toại hay là mang danh phản quân mà chết đi, chuyện này liền ít ai nhắc đến. Mãi đến khi Hoàng thượng đăng cơ, mọi người đều được luận công ban thưởng, chuyển vào kinh thành.

Nhưng hôn sự mới vừa nhắc lại, thì lại xảy ra chuyện Thạch Thái úy. Sư phụ và ta đều là người thận trọng, cho nên không hẹn mà cùng im lặng không nhắc đến nữa. Ta thấy sư phụ cũng đã đồng ý gả Kim Thải cho người khác, lúc đó ta mới bắt đầu nghĩ đến hôn sự của mình.”

Với ta mà nói, ấn tượng sâu đậm nhất về nàng vẫn là dáng vẻ khi còn nhỏ, ngoan ngoãn hơn Tấn Tuyết một chút, giống như một muội muội trong tưởng tượng. Nếu nói đến tình cảm sâu nặng, thật sự cũng không đến mức ấy.

Nhưng dù sao cũng từng có hôn ước, về sau không thành, ta cũng không muốn giải thích với người khác rằng nàng ấy vốn chẳng phải ý trung nhân của ta. Ta cưới hay không cưới nàng cũng không quan trọng. Nếu có người tiếc nuối chuyện này, cho rằng chúng ta hữu tình mà không thành đôi, ta cũng sẽ không phản bác.”

Nói đến đây, hắn quay sang nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cho nên, ta và nàng ấy không ở bên nhau, thật ra không có gì đáng tiếc cả.”