Tiết Nghi Ninh lần đầu tiên được nghe hắn nhắc đến chuyện tình cảm của chính mình.
Trước nay, nàng vẫn nghĩ đó là một mối duyên sâu nặng, một thiếu nữ dịu dàng si tình, chờ đợi mình trưởng thành, rồi khoác hỉ phục gả cho chàng thiếu niên anh tuấn năm xưa. Nhưng giờ mới biết, người mà nàng đang đối mặt, lại là một kẻ chỉ một lòng lo chuyện sa trường, chẳng bận tâm đến tình cảm nam nữ, không hề luyến lưu hay vướng bận.
Mà như thế, ngẫm lại lại càng hợp lý.
Nàng vốn đã cảm thấy, hắn không phải người dễ động tình. Nếu thật sự từng chờ đợi suốt ngần ấy năm, phải tìm mọi cách để cưới Kim Thải, chứ không phải hắn xoay người liền đồng ý cưới người khác.
Nàng chậm rãi hỏi:
“Kim cô nương tự mình đến tìm tướng quân, chắc hẳn đã do dự rất lâu, gom đủ dũng khí mới dám đối mặt. Nàng ấy cũng giống như những người khác, cho rằng trong lòng tướng quân có nàng. Tướng quân… đã nói rõ những điều này với nàng chưa?”
Trước kia, Tiết Nghi Ninh vẫn mang chút kháng cự mơ hồ với Kim Thải.
Mặc kệ trong lòng nàng có hay không tình cảm với Lạc gia, nhưng đối với Kim Thải, nàng chưa từng có thiện cảm, lại càng không thể thân thiết nổi.
Song giờ phút này, khi tận mắt thấy một cô nương dịu dàng, ngoan ngoãn, vì một người mà vứt bỏ thể diện, đến tận cửa, lại bị sự thật tàn nhẫn phơi bày, trong lòng nàng bất giác dâng lên mấy phần đồng cảm.
Ngọc Khê nói Kim Thải rời đi trong nước mắt , là bởi vì đã biết rõ chân tướng sao?
Là bởi vì người mà nàng ta cho rằng tình đầu ý hợp với nàng, thật ra chưa từng yêu nàng?
Lạc Tấn Vân thản nhiên đáp:
“Ta tự nhiên không nói với nàng ấy những chuyện đó. Là Lạc gia chúng ta có lỗi trước, ta không cần thiết lại làm nàng đau lòng thêm.”
Dừng một chút, hắn mới tiếp lời, giọng điềm đạm:
“Ta chỉ nói cho nàng biết, hiện tại ta đã có người trong lòng.”
Tiết Nghi Ninh nghe xong liền im lặng. Nàng cúi đầu, vành tai dần đỏ ửng, xấu hổ đến không dám ngẩng mặt.
Bởi vì, nàng thầm nghĩ, người mà hắn nói… rất có thể chính là mình.
Bên cạnh hắn quả thật không có nữ tử nào thích hợp để lấy ra làm cái cớ, ngoại trừ nàng.
Theo lý mà nói, bởi vì trong lòng có nàng, nên hắn mới không muốn hưu thê, buộc phải cự tuyệt ý nguyện của mẫu thân, lựa chọn từ hôn. Nói như vậy, vừa hợp tình, lại hợp lý. Kim Thải nhất định sẽ tin, rồi mang theo thương tâm mà rời đi.
So với việc nói ra chân tướng tàn nhẫn kia, như vậy với Kim Thải, vẫn là tốt hơn nhiều.
Chỉ là… trong lòng Tiết Nghi Ninh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nàng khó mà đem bản thân gắn cùng Lạc Tấn Vân trong một mối tình nam nữ.
Để giấu đi sự lúng túng, nàng lại cúi đầu tiếp tục may vá.
Lạc Tấn Vân nghiêng đầu nhìn nàng.
Chỉ vì một câu nói dối dùng tên nàng để che lấp, cũng khiến nàng không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Không phải ngượng ngùng, cũng chẳng phải e lệ, mà là thật sự không thể tưởng tượng nổi, sự bối rối toát ra từ tận đáy lòng, khiến cả người nàng trở nên mất tự nhiên.
Bởi vì từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nghĩ tới việc sẽ nảy sinh tình cảm với hắn.
Ở nơi nàng không trông thấy, nét mặt Lạc Tấn Vân thoáng chùng xuống, ánh mắt cũng dần ảm đạm.
Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng dậy, lên giường nằm xuống.
Khi cuộc hoà đàm giữa Nam – Bắc vẫn còn đang giằng co, Đại Chu ở phương Nam lại để mất thêm một toà thành.
Thế cục chiến sự bất lợi khiến phe Đại Chu không thể chiếm được thế thượng phong trên bàn hoà đàm, các vị đại thần đảm trách việc này đều vì thế mà lao tâm khổ tứ.
Cùng lúc ấy, Tiết Nghi Ninh lại nhận được chỉ ý từ Hứa chiêu nghi, triệu nàng vào cung dùng trà.
Điều bất ngờ là, Lạc Tấn Vân cũng được triệu mời.
Chỉ là Lạc Tấn Vân không ở trong phủ, hắn sẽ rời khỏi Quân Cơ Các rồi trực tiếp tiến cung, còn nàng thì khởi hành từ phủ Lạc.
Khi xe ngựa đến cửa cung, nàng liền trông thấy Lạc Tấn Vân đang chờ ở ngoài.
Trước đó nàng không kịp nói cho hắn biết mình được Hứa chiêu nghi triệu kiến, lúc này định mở miệng, lại ngại phía sau có thị vệ của Bảo Nghi Quán đi theo, không tiện lên tiếng.
Lạc Tấn Vân thấy thần sắc nàng có phần căng thẳng, liền trấn an:
“Chỉ là uống chén trà thôi, không cần quá khẩn trương.”
Tiết Nghi Ninh dè dặt đáp:
“Nương nương từng nói với ta, nàng xuất thân từ Đường gia đất Kim Lăng, nơi ấy trồng không ít vũ trà hoa, đều là những loại trà quý hiếm.”
Lạc Tấn Vân liền hỏi: “Là lần Hoàng hậu triệu các mệnh phụ vào cung dịp tiết Đông Chí năm ngoái?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Sau khi gặp Chiêu nghi nương nương lần đó, ta còn được gặp người thêm một lần nữa, là vào năm nay, khi ấy vừa lúc có tin truyền rằng triều đình muốn hòa đàm với phương Nam, nương nương còn nhắc đến việc hòa đàm với ta.”
Lạc Tấn Vân liếc nàng một cái, khẽ gật đầu.
Từ ánh mắt hắn, nàng hiểu rõ, hắn đã hiểu điều nàng muốn nói.
Nàng vô cớ sẽ không nhắc đến Kim Lăng Đường thị, hắn tất sẽ nhận ra Hứa Chiêu nghi chính là vị hôn thê năm xưa của Bùi Tuyển.
Một vị phi tử trong cung, sao lại đặc biệt gặp riêng nàng, còn chủ động nhắc đến chuyện hòa đàm?
Lạc Tấn Vân ắt hẳn đoán được chuyện này có liên quan đến việc nghị hòa.
Chỉ là, hắn có đoán ra được không, rằng Hứa chiêu nghi từng muốn nàng ra mặt thuyết phục Bùi Tuyển?
Tiết Nghi Ninh không chắc, nhưng Lạc Tấn Vân đương nhiên biết.
Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã biết Hoàng thượng từng có ý để nàng đứng ra khuyên Bùi Tuyển quy hàng.
Sau khi hắn cự tuyệt chuyện đó, việc này tạm lắng xuống. Nhưng chiến sự phương Nam bất lợi, ắt khiến Hoàng thượng lại nổi lòng đưa nàng đi chiêu hàng Bùi Tuyển.
Chỉ là, hắn chưa từng biết, vị hôn thê năm xưa của Bùi Tuyển, giờ đã trở thành chiêu nghi trong cung.
Thế nên, giờ đây hắn hiểu được vì sao nàng lại khẩn trương.
Nàng không thể nào cam tâm đi chiêu hàng Bùi Tuyển.
Bùi Tuyển làm những chuyện như vậy, là điều nàng từng hướng đến, nàng chỉ e sẽ muốn mặc kệ tất cả để đi theo y, chứ tuyệt không muốn ra tay ngăn cản.
Nếu nàng thật sự đứng ra chiêu hàng, dù có được triều đình giữ kín, cũng khó tránh khỏi bị lộ ra ngoài. Huống hồ, bá quan văn võ trong triều sao lại không biết? Đến khi việc nghị hòa thành công, người trong kinh thành sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì?
Mẫu thân hắn, Hoàng thị, những người vốn không ưa nàng, đến lúc đó sẽ châm chọc mỉa mai ra sao?
Dù nàng không yêu hắn, nhưng ở chuyện này, lập trường hai người lại thật sự tương đồng.
Vừa đi về phía cửa cung, hắn vừa nói: “Vũ trà hoa, ta từng uống rồi, cũng coi như hiểu chút ít.”
Nghe hắn nói vậy, Tiết Nghi Ninh cảm thấy yên lòng hơn đôi phần.
Khi đến Bảo Nghi Quán, Hứa chiêu nghi quả nhiên mời hai người cùng thưởng trà, đúng là vũ trà hoa trứ danh đất Kim Lăng.
Chưa uống hết nửa chén, nội thị bên ngoài đã truyền vào một tiếng bẩm báo:" Hoàng thượng giá lâm."
Mọi người lập tức đứng dậy nghênh giá. Triệu Ngạn bước vào, cười nói:
“Thật ra là trẫm muốn gặp hai người, mượn cớ Hứa chiêu nghi mời trà để triệu các ngươi tới.”
Nói đoạn, ánh mắt lướt qua Tiết Nghi Ninh, rồi quay sang Lạc Tấn Vân mà nói tiếp:
“Trước kia không nhìn ra, Nguyên Nghị ngươi đúng là có phúc, thê tử dung mạo như vậy, khó trách ngươi coi như châu ngọc mà giữ gìn.”
Tiết Nghi Ninh nghe vậy, nhất thời không rõ lời Hoàng thượng là khen hay có thâm ý gì. Còn Lạc Tấn Vân thì hơi lúng túng, thoáng lộ vẻ xấu hổ, khẽ đáp:
“Hoàng thượng quá lời.”
Triệu Ngạn phất tay:
“Ngồi đi.”
Nói rồi chính mình cũng ngồi xuống.
Sau khi mọi người an tọa, Triệu Ngạn liền mở lời:
“Nguyên Nghị, ngươi chắc cũng đoán được vì sao hôm nay trẫm lại triệu ngươi đến. Trẫm biết rõ thái độ của ngươi, nhưng ngươi xem đấy, lúc này trẫm thật sự là hết cách rồi, mới phải mặt dày đến tìm ngươi. Ngươi là trọng thần mà trẫm tin tưởng, dù thế nào cũng nên vì trẫm mà suy xét thêm một chút.”
Lời của Hoàng thượng, nghe ra vô cùng chân thành nghiêm túc, gần như hạ thấp thân phận đến mức tối đa.
Đây là lần đầu tiên Tiết Nghi Ninh chứng kiến một Hoàng đế dùng ngữ khí và thái độ như vậy, không cao cao tại thượng, không uy nghiêm hô hoán, mà giống như đang thực lòng cầu khẩn.
Chính vì vậy, điều ấy càng khiến người ta khó lòng từ chối.
Thiên tử tôn quý là thế, nay lại hạ mình cầu người, bất kể là cảm động hay e dè, thì lớp phòng bị trong lòng cũng dễ dàng tan rã.
Chỉ là… Hoàng thượng nói với Lạc Tấn Vân, chẳng phải chính là chuyện Hứa Chiêu nghi từng nói với mình sao?
Tĩnh tâm nghĩ kỹ, Tiết Nghi Ninh liền hiểu, đúng là như vậy.
Nếu là vì chuyện khác, căn bản không cần thiết phải có mặt cả nàng lẫn Hứa Chiêu nghi ở đây.
Nói như vậy, Hoàng thượng hẳn là đã từng nhắc đến chuyện này với Lạc Tấn Vân?
Dựa theo lời Hoàng thượng, Lạc Tấn Vân có vẻ như đã từ chối?
Lúc này, Lạc Tấn Vân cất lời:
“Hoàng thượng hùng tài đại lược, là minh quân một đời, đến mức phải nói ‘hết cách’, thì thần chỉ là một võ phu, thê tử của thần lại càng chỉ là nữ quyến trong hậu viện, há có năng lực gì mà gánh nổi ưu hoạn quốc gia?”
Hoàng thượng cười nói:
“Sao lại nói như thế? Trẫm sớm nghe danh Lạc phu nhân là người tri thư đạt lễ, lại đánh đàn rất hay, nay tận mắt thấy qua, quả nhiên dung nhan khuynh quốc, là người hiếm gặp trong thiên hạ. Một nữ tử như thế, ở thời khắc then chốt, càng nên trở thành cánh tay đắc lực.”
Lúc này, Hứa Chiêu nghi cũng lên tiếng:
“Phương Nam tuy nhất thời đắc thế, nhưng xét về đạo trời và lòng dân, sớm muộn gì cũng sẽ bị Đại Chu bình định. Lạc phu nhân, chẳng qua là thay Đại Chu khuyên giải Bùi Tuyển một lời, chỉ cần nói rõ lợi và hại, vì xã tắc yên ổn, chứ chẳng phải hành động vì tình riêng hay làm điều gì khuất tất. Phu nhân, vì sao lại từ chối?”
Hoàng thượng không lên tiếng, nhưng Tiết Nghi Ninh có thể cảm nhận rõ ánh mắt của bậc thiên tử đang rơi xuống mình.
Nàng lại bắt đầu thấy căng thẳng, vừa định lên tiếng thì đã nghe Lạc Tấn Vân nói:
“Lời của nương nương, chẳng qua là đem người bên cạnh thần ra làm quân cờ để tính kế mà thôi.”
Một câu không chút khách khí, khiến sắc mặt Hứa chiêu nghi lập tức thay đổi.
Lạc Tấn Vân tiếp lời:
“Nếu Bùi Tuyển thật sự coi trọng nội tử của thần, năm đó đã không quay lưng bỏ trốn, mà lẽ ra phải cúi đầu xưng thần với Đại Chu. Y mang theo mệnh lệnh của phản đảng phương Nam mà đến, thì sao có thể chỉ vì chút tư tình thuở trước, chỉ nghe vài lời khuyên nhủ của một nữ nhân liền thay lòng đổi dạ?
Để nội tử đi ‘khuyên nhủ’ chẳng khác nào dùng mỹ nhân kế. Nếu thành công thì chẳng mất một binh một tốt nào, là món lời lớn, nếu thất bại cũng không ảnh hưởng gì đến triều đình. Chỉ có nữ nhân gánh vác mưu kế ấy phải chịu thiệt.
Hóa ra, nội tử trong mắt người khác… chỉ là một quân cờ để dùng như thế.”
“Nếu thần và nữ nhân ấy vốn không hề liên can, thần tự nhiên không phản đối, thử một lần cũng được. Nhưng nay thần là trượng phu của nàng, vậy thì làm sao có thể gật đầu chấp thuận chuyện này?”
Dứt lời, hắn liền đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng, thần thân là võ tướng Đại Chu, nguyện chết trận sa trường, lấy tính mạng báo đền giang sơn xã tắc. Thần tin rằng nếu cần, thê tử của thần cũng sẵn lòng vì Đại Chu mà hy sinh tính mạng. Nhưng không phải trong tình cảnh này. Đây là việc của quân sĩ phương Nam, là chuyện của các đại thần bàn nghị hoà đàm, là bổn phận của thần, chứ không phải việc của thê tử thần. Cúi mong Hoàng thượng suy xét.”
Tiết Nghi Ninh cũng đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh hắn.
Nàng hiểu rõ, tuy nàng và hắn quỳ xuống cầu xin, nhưng điều mà hai người muốn bày tỏ lại là một thái độ khác: dù có chết, cũng không thể đồng ý.
Hoàng thượng khẽ xoay chén trà trong tay.
Câu “đem người bên cạnh thần ra làm quân cờ để tính kế ” kia của Lạc Tấn Vân, bề ngoài là đáp Hứa chiêu nghi, nhưng chẳng phải cũng là lời nói với hắn hay sao?
Thực ra, ý nghĩ của Tiết thị, hắn cũng không quá để tâm, điều quan trọng chính là thái độ của Lạc Tấn Vân.
Chỉ cần Lạc Tấn Vân đồng ý, thì Tiết thị nhất định cũng phải đồng ý.
Nhưng không ngờ rằng, tên này lại cự tuyệt còn thẳng thừng hơn cả trong thư từ.
Hoàng thượng bật cười:
“Được rồi, được rồi, không muốn thì thôi. Cũng chỉ là một việc nhỏ, trẫm bị ép tới nước này, thật cũng chẳng còn cách nào. Các ngươi đứng dậy đi, để trẫm cùng đám lão thần kia tiếp tục đau đầu vậy.”
Lạc Tấn Vân và Tiết Nghi Ninh lúc này mới đứng dậy.
Lạc Tấn Vân nói:
“Dù có phải tạm thời lùi một bước cũng không hề gì. Chỉ cần đợi Tây cảnh được bình định, thì việc phản đảng ở phương Nam bị quét sạch, thu hồi đất đai đã mất, tất thảy đều không phải chuyện khó.”
Triệu Ngạn khẽ thở dài, khẽ gật đầu.
Nói thêm vài câu, hai người lúc ấy mới cáo từ rời cung.
Vừa ra khỏi cửa cung, Tiết Nghi Ninh đã quay sang nhìn Lạc Tấn Vân, mày khẽ chau lại, tựa hồ có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng mãi không thốt nên lời. Mãi đến khi hai người lên xe ngựa, nàng mới nhẹ giọng hỏi:
“Hoàng thượng hôm nay, hẳn là đã giận rồi, phải không?”
Lạc Tấn Vân đáp:
“Giận thì có giận, nhưng sẽ không làm gì được ta.”
Dĩ nhiên sẽ không lập tức làm gì. Giờ phút này chiến sự khắp nơi, biên cương chưa yên, chính là lúc trọng dụng võ tướng. Nhưng nếu một ngày thiên hạ thái bình, mọi thứ lắng xuống thì sao?
Hoàng thượng hôm nay tuy cười, không phát hỏa, nhưng càng là như vậy, lại càng dễ giấu nỗi bất mãn vào đáy lòng, đến lúc đó tích thành đại hận cũng không phải chuyện lạ.
Huống chi còn có Hứa chiêu nghi.
Nàng ta vốn đã không ưa Tiết Nghi Ninh, nay lại thêm Lạc Tấn Vân, tất nhiên sẽ chớp lấy thời cơ mà gièm pha, gieo lời không hay trước mặt quân vương. Mà nếu quân vương nổi giận, thần tử làm sao mà gánh nổi?
“Chuyện này… là ta có nợ tướng quân.” Nàng khẽ nói.
Nếu không vì nàng, Lạc Tấn Vân vốn dĩ không cần phải mạo hiểm đắc tội với Hoàng thượng.
Lạc Tấn Vân khẽ hừ một tiếng, giọng pha chút chế giễu:
“Chuyện này chẳng can hệ gì đến nàng. Cho dù người ta cưới là Kim Thải, hay bất kỳ ai khác, ta cũng không đồng ý. Ta thân là kẻ cầm quân nơi sa trường, lấy đao kiếm lập công, đâu phải loại người luồn cúi nịnh nọt, mà chịu cảnh uất nhục này?
Ta phản đối, chẳng qua vì nàng là thê tử của ta, chứ chẳng phải vì bản thân nàng. Việc ấy, nàng chớ nên bận lòng.”
Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Lời hắn nói không mấy dễ nghe, nhưng lại khiến nỗi áy náy trong lòng nàng vơi đi đôi phần.