Ra khỏi cổng thành, Tiết Nghi Ninh quay đầu nhìn lại, bất chợt nhớ đến lúc Bùi Tuyển rời kinh, không biết khi ấy, trong lòng y đang nghĩ điều gì.
Nàng đưa tay khẽ nhéo túi thơm đeo bên hông.
Chiếc ngọc bội kia, vốn đã quyết định không mang theo.
Nhưng đến lúc xuất phát, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được. Tựa như không thể khống chế bản thân, nàng bất chấp tất cả đem theo bên người.
Bên người nàng, cũng chỉ còn lại vật ấy là thứ duy nhất liên quan đến y.
Chiếc xe ngựa hôm nay chạy nhanh hơn những lần nàng từng dùng để hồi phủ.
Tuy rằng Lạc Tấn Vân từng nói không cần vội vã hành quân, với bọn họ mà nói, nhịp độ như vậy đã là chậm.
Chỉ là, xe ngựa này lại kém xa những cỗ nàng thường dùng trong kinh thành, không gian chật hẹp, không có lấy chút thoải mái. Khi còn ở trong thành, đi trên đường bằng phẳng còn không nhận ra, nhưng vừa ra khỏi cổng thành, liền xóc nảy dữ dội.
Ngọc Khê nắm chặt vách xe, nhíu mày nói: “Xe này xóc quá.”
Tiết Nghi Ninh cắn răng, khẽ khuyên: “Chúng ta đã ngồi xe ngựa rồi, so với người khác đã là thoải mái. Không nên để lộ vẻ yếu ớt.”
Ngọc Khê nghe xong liền nghẹn lời, không nói thêm gì nữa.
Thực ra Tiết Nghi Ninh cũng cảm thấy xóc dữ, đến nỗi muốn uống chút nước cũng sợ lắc đổ cả chén, nhưng lại không tiện mở miệng khiến đoàn dừng lại, đành cắn răng chịu đựng.
Ban đầu khi còn ở vùng ngoại ô, dọc đường vẫn còn thấy đồng ruộng, thôn làng, thi thoảng gặp người đi đường hay xe ngựa qua lại.
Về sau càng đi càng xa, chẳng còn thôn xóm, cũng chẳng còn bóng người, chỉ còn hoang vắng trải dài bốn phía.
Lúc này Ngọc Khê nói: “Phu nhân, nô tỳ muốn ra ngoài một chút.”
Tiết Nghi Ninh cũng đã muốn từ lâu.
Trước kia mỗi lần xuất hành, dù ra khỏi thành xa thế nào, cũng đều nghỉ ngơi dăm ba lần. Hơn nữa luôn mang theo màn che cùng bô, chưa từng phải chịu đựng đến mức này.
Do dự một thoáng, nàng nghiêng đầu bảo Ngọc Khê: “Ngươi đi nói với A Quý, bảo là ta có việc muốn gặp tướng quân.”
Ngọc Khê lập tức vén rèm thò người ra, gọi A Quý. A Quý đang đánh xe vội quay sang trao đổi mấy câu với một vệ binh cưỡi ngựa, người kia liền thúc ngựa phi nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc, Lạc Tấn Vân đã cưỡi ngựa tới bên xe.
“Sao vậy?” Hắn vén rèm xe hỏi, giọng vừa trầm vừa lo.
Một bên hỏi, ngựa dưới thân hắn vẫn chưa chậm lại chút nào.
Tiết Nghi Ninh khẽ đáp: “Ta muốn xuống xe một chút.”
Ngựa đi quá nhanh, nàng nói nhỏ, Lạc Tấn Vân nghe không rõ, lại thấy sắc mặt nàng không tốt, liền cúi sát thêm chút nữa, quan tâm hỏi: “Thân thể không thoải mái à?”
Tiết Nghi Ninh đành phải nghiêng người về phía trước thêm chút nữa, một lần nữa mở miệng: “Ta muốn xuống xe, tìm chỗ tiểu tiện.”
Lạc Tấn Vân bật cười, đáp: “Là ta sơ sót.”
Nói xong liền quay đầu phân phó với một thân vệ bên cạnh: “Nghỉ chân tại chỗ một lát.”
Người kia lập tức thúc ngựa quay lại hô: “Nghỉ chân tại chỗ ——!”
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Tiết Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn ra ngoài thấy đội ngũ vẫn còn chỉnh tề, nhất thời có chút luống cuống, không biết nên làm gì tiếp theo.
Lạc Tấn Vân đã sớm xuống ngựa, đưa tay tới vén màn, đỡ nàng xuống.
Nàng được hắn dìu xuống, vừa đặt chân chạm đất, liền nghe hắn chỉ về một mảnh lùm cây phía xa: “Bên đó kín đáo, các người sang đó đi.”
Tiết Nghi Ninh vẫn còn hơi ngượng, Lạc Tấn Vân lại tiếp lời: “Đi nhanh lên, đợi các người đi rồi, những người khác sẽ đi.”
Nghe vậy, nàng dẫn Hà mụ mụ và Ngọc Khê đi về phía lùm cây.
Đợi các nàng trở về, đám quân sĩ đều đã xuống ngựa, rải rác nghỉ ngơi trên mặt đất.
Ngồi trong xe ngựa xóc nảy suốt nửa ngày, chân tay đều mỏi rã rời, Tiết Nghi Ninh cũng chưa vội trở lại xe, chỉ đứng bên ngoài nghỉ tạm.
Lạc Tấn Vân đi đến trước mặt nàng, hỏi khẽ: “Có phải thấy xóc nảy quá không?”
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu.
Hắn nhìn nàng một cái, rồi đưa tay lấy chiếc trâm sắp rơi khỏi búi tóc, cắm lại vào cho ngay ngắn cho nàng.
“Trên đường sẽ hơi vất vả, đến Lương Châu rồi sẽ ổn hơn.” Hắn dịu giọng nói.
Tiết Nghi Ninh đáp: “Ta chịu được.”
Sau đó mới nhận ra, lời này dường như nói hơi sớm.
Chẳng mấy chốc, đoàn người lại tiếp tục lên đường, vẫn là một trận gió cuốn mây bay, xe ngựa chạy như bay không ngừng.
Đến chính ngọ, họ nghỉ chân chừng hai khắc, dừng lại giữa nơi đồng không mông quạnh, chỉ có thể dùng lương khô.
Lương khô chuẩn bị từ sáng sớm, có màn thầu táo đỏ, bánh áp chảo, mấy loại điểm tâm, cùng hai con gà quay nguội.
Màn thầu táo đỏ để lâu đã nguội đến cứng như đá, bánh áp chảo lại khô khốc khó nuốt, tốt nhất chỉ có mấy món điểm tâm và gà quay, nhưng điểm tâm nàng ăn vào cảm thấy ngán, còn gà quay nguội lạnh, cũng khó nuốt.
Cuối cùng nàng chỉ ăn hai miếng bánh đậu đỏ, rồi uống mấy ngụm nước.
Một canh giờ sau, đói đến chịu không nổi, nàng đành miễn cưỡng ăn thêm hai miếng điểm tâm trong chiếc xe ngựa lắc lư nghiêng ngả.
Đến tối, đoàn người cuối cùng cũng đến được dịch quán theo đúng thời gian dự tính. Rốt cuộc có thể uống được cháo nóng, ăn được chút đồ ăn nóng, Tiết Nghi Ninh ngồi trên ghế, cảm giác cả người vẫn còn rung lắc như thể đang ở trên xe ngựa.
Nàng dự định tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi, ai ngờ lại phát hiện trong phòng không có chậu tắm, chỉ có một chiếc thau nhỏ.
Ngọc Khê liền chạy đi tìm dịch thừa(*) hỏi xin, dịch thừa vội vã sắp xếp, cười cười khách khí mang tới một chiếc chậu, chỉ là chiếc chậu ấy đã cũ kỹ không biết từ bao nhiêu năm về trước, cả thân đen sì như mực.
Ngọc Khê vừa trông thấy đã nhăn mặt, dịch thừa liền cúi đầu xin lỗi:
“Dịch quán này nằm nơi hẻo lánh, chỉ là một tiểu dịch đơn sơ, điều kiện thật sự không chu toàn. Nếu quý nhân không chê, tiểu nhân sẽ sai người tức khắc lên trấn trên mua một cái mới.”
Tiết Nghi Ninh liền nói:
“Không cần phiền như vậy, dùng tạm chậu này là được.”
Chuyến đi này của Lạc Tấn Vân vốn là để gấp rút đến Lương Châu, không thông báo trước cho các dịch quán ven đường, lại càng không thể chọn dịch quán điều kiện tốt, vì thế chỉ có thể tạm nghỉ tại nơi hoang vắng hẻo lánh thế này, dịch thừa cũng chẳng thể làm gì hơn.
(*) Dịch thừa là chức quan nhỏ trong hệ thống trạm dịch thời phong kiến, phụ trách quản lý và phục vụ tại các dịch quán, trạm dừng chân dành cho quan viên và người đi công vụ. Dịch thừa đảm trách các việc hậu cần như chuẩn bị chỗ nghỉ, đồ ăn, thay ngựa, ghi chép hành trình… Dù mang danh là quan, nhưng thực chất chỉ là chức vụ nhỏ, gần như một người quản trạm, không có thực quyền.
Qua loa lau một phen, Tiết Nghi Ninh nhìn giường, đang muốn nằm xuống, lại thấy trên giường có một sợi tóc.
Nàng nhặt sợi tóc ấy lên xem, phát hiện sợi tóc dày và cứng, tám chín phần là tóc nam nhân.
Giường vốn đã cứng, khăn trải giường lại thô ráp, vậy mà ngay cả giặt cũng chưa từng giặt qua.
Nàng lập tức ném sợi tóc xuống đất, đứng dậy rời khỏi mép giường.
Ngọc Khê cũng nhìn thấy, lập tức xoay người muốn đi tìm dịch thừa. Cửa vừa mở ra, Lạc Tấn Vân đã bước vào.
Thấy Ngọc Khê sắc mặt tức tối, hắn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngọc Khê còn chưa kịp đáp, Tiết Nghi Ninh phía sau đã lên tiếng: “Không có gì.”
Lạc Tấn Vân bước vào phòng, thấy nàng đã tẩy trang, xõa tóc, rửa mặt xong xuôi, nhưng vẫn đứng bên mép giường.
Hắn hỏi: “Không mệt sao? Sáng mai lại phải lên đường, nên nghỉ sớm một chút.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, nhưng lại như thể có đinh dưới nệm, chỉ ngồi sát một bên.
Hắn lại hỏi: “Sao vậy?”
Ngọc Khê rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng:
“Khăn trải giường này cũng chưa giặt sạch, trên đó còn có tóc nam nhân.”
Lạc Tấn Vân nói:
“Ta sẽ bảo dịch thừa đổi bộ khác sạch sẽ.”
Nói xong liền đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau, hắn tự mình mang đệm chăn sạch sẽ giao cho Ngọc Khê. Ngọc Khê cẩn thận đưa chăn đệm lên mũi ngửi, xác nhận có mùi nước bồ kết, lúc này mới giúp Tiết Nghi Ninh trải giường lại.
Trải giường xong, Ngọc Khê liền lui xuống. Lạc Tấn Vân cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi xuống ngâm chân trong chậu nước mà Tiết Nghi Ninh đã dùng trước đó.
Tiết Nghi Ninh nhìn chiếc chậu kia, nàng vừa dùng, cả người lập tức thấy không thoải mái. Muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Khi nằm xuống ngủ, nàng khoác thêm một lớp trung y, còn lấy một bộ y phục của mình trải lên gối đầu.
Lạc Tấn Vân nói:
“Lần này hành trình cơ mật, triều đình chưa gửi công văn thông báo các dịch quán ven đường, dịch thừa không rõ thân phận chúng ta, nên việc tiếp đón còn sơ sài, e là phải khiến nàng tạm thời chịu thiệt.”
Tiết Nghi Ninh gật đầu:
“Ta hiểu rồi, là ta quá mức yếu ớt.”
Lạc Tấn Vân nằm xuống bên cạnh nàng, dịu giọng nói:
“Nàng không hề yếu ớt. Ta biết nàng đã cố nhẫn nại hết mức.”
Dù là ngồi xe xóc nảy, hay phải tìm chỗ kín đáo khi cần giải quyết, ăn qua loa bằng lương khô, rồi nghỉ ngơi trong dịch quán cũ kỹ đêm nay, mỗi chuyện đều khiến nàng cau mày. Nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn, đến khi không thể chịu đựng được nữa mới lên tiếng.
Hắn bỗng thấy mình thật sơ suất. Chỉ vì muốn đưa nàng theo bên mình, hắn lại quên mất nàng là người được nuông chiều từ bé, vốn đâu thể chịu nổi đường xa khổ cực như thế này.
Nằm cạnh nàng một lát, hắn còn định nói gì đó, nhưng quay sang, liền thấy nàng đã nghiêng người, nằm yên bất động, hơi thở chậm rãi và đều đặn.
Hắn ngồi dậy nhìn kỹ, quả nhiên nàng đã nhắm mắt.
Đêm nay, nàng lại ngủ sớm đến thế, quả nhiên là quá mỏi mệt rồi.
Đến ngày hôm sau, Tiết Nghi Ninh đã dần quen với cảm giác xóc nảy trên đường, cũng đã quen với việc dừng chân nơi hoang vắng để giải quyết nhu cầu, thậm chí có thể thò người ra ngoài cửa xe, hứng thú nhìn ngắm cảnh sắc núi non trùng điệp bên ngoài.
Dãy núi kéo dài bất tận, đôi khi ven đường còn có suối nhỏ róc rách, hoa dại nở rộ, những cảnh tượng nàng chưa từng thấy qua bao giờ. Đi ngang qua một vườn táo, lời nói của người nhà vườn, khiến nàng nghe chẳng rõ được mấy câu.
Khi ấy, nàng mới thực sự cảm nhận được, mình đã rời xa kinh thành ngày một xa hơn.
Lạc Tấn Vân nhân lúc nghỉ ngơi bên vườn táo, sai người mua một ít đem đến cho nàng.
Nàng bảo Ngọc Khê mang ra suối rửa sạch mấy quả, nếm thử hai miếng, thấy vị vừa lạ lại vừa ngọt thanh, vô cùng thích thú.
Xe ngựa tiếp tục đi thêm một đoạn, lại đến một vùng đồi núi hoang vu. Khi mặt trời dần khuất sau núi, đội ngũ dừng chân, nàng thấy người trong đội đang dựng lều trại, gom củi nhóm bếp, lúc ấy mới biết, đêm nay sẽ dựng lều nghỉ ngoài trời tại đây.
Đúng là có chút mới lạ, nhưng khi nghĩ đến chuyện tối qua mình chỉ có thể lau người qua loa, nàng liền chột dạ, đêm nay xem chừng đến lau cũng chẳng xong?
Sau đó nàng phát hiện, cả đoàn cũng chỉ dựng đúng một cái lều.
Lúc này đang là cuối hạ đầu thu, tiết trời vẫn còn ấm áp, mà hành trình lại gấp gáp, đoàn người không mang theo nhiều hành lý, đám nam nhân đều cho rằng ngồi xuống đất ngủ một đêm cũng chẳng sao, vì thế cái lều duy nhất ấy, tự nhiên là để dành cho nàng.
Đêm nay ngay cả Lạc Tấn Vân cũng ngủ ngoài trời cùng các quân sĩ, chỉ có nàng, Ngọc Khê và Hà mụ mụ ngủ trong lều.
Nằm xuống nàng cảm thấy chỗ nằm cứng, người cũng bẩn, lại lo trùng muỗi bò vào người, Tiết Nghi Ninh trằn trọc khó ngủ.
Chờ đến khoảng một canh giờ sau, bên ngoài đã vang lên từng trận tiếng ngáy rền rĩ, hết đợt này đến đợt khác.
Đêm thứ ba trọ lại dịch quán, rốt cuộc cũng có thể ngủ trên giường, nhưng dịch quán lại nói người đưa củi có việc trì hoãn, không thể kịp thời chuyển củi đến. Lượng củi trong viện chỉ đủ nấu cơm, không còn dư để đun nước, cuối cùng chỉ làm được một bồn nhỏ nước ấm.
Đến ngày thứ tư, Tiết Nghi Ninh đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, nghi ngờ trên người đã bắt đầu nổi rận. Thêm nữa, trời bỗng trở oi nóng, ban ngày mồ hôi nhễ nhại, đêm đến lại vẫn phải nghỉ ngoài trời.
Mỗi lần ngủ ngoài trời đều phải tìm nguồn nước gần đó, lần này cũng vậy. Cách không xa lều là một khúc suối nhỏ hẹp, nước trong vắt mát lành từ thượng nguồn chảy về, hai bên là đá tảng trơn nhẵn được mài mòn qua năm tháng.
Nhìn thấy dòng nước ấy, nàng không kìm được mà muốn tắm rửa.
Tới khuya nằm trong lều, ý nghĩ ấy không những không tan đi mà càng thêm thôi thúc, khiến nàng cựa quậy không yên. Toàn thân ngứa ngáy, cứ như có thứ gì đang bò trên da thịt.
Cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, khẽ ngồi dậy, lặng lẽ ló đầu ra khỏi lều nhìn quanh. Quân sĩ đều đã ngủ say, khúc suối kia chỉ cách một đoạn không xa, lại khuất sau sườn núi nhỏ, đúng là nơi kín đáo.
Nàng nghĩ thầm: Nếu tắm lẹ một chút, chắc sẽ không sao.
Ý niệm vừa nổi lên, liền không thể kìm nén. Nàng quay về lều, lấy khăn, khẽ gọi Ngọc Khê, bảo nàng theo mình ra bờ sông.
Đến một chỗ xa hơn bên dòng nước, chắc chắn không ai nhìn tới, nàng mới cởi giày, lấy tảo đậu rửa chân.
Nước sông mát lạnh, nhưng lại khiến người thoải mái.
“Ngươi giúp ta canh chừng, ngàn vạn lần đừng để ai lại gần.” Nàng dặn Ngọc Khê.
Ngọc Khê ngáp dài một cái, vội đáp: “Phu nhân yên tâm, ai dám mò tới, chắc là không muốn sống nữa rồi!”
Tiết Nghi Ninh nghĩ cũng đúng, đám quân sĩ hộ vệ ngày thường đến nhìn nàng còn không dám, huống gì là biết rõ nàng cùng nha hoàn đang ở đây, sẽ không dám đến gần.
Nàng liền cởi y phục, men theo bờ đi thêm hai bước, nhẹ nhàng vốc nước tắm gội.
Tảo đậu vừa chạm nước đã tan ra, tỏa ra một mùi trầm hương dìu dịu.
Đây là thứ duy nhất nàng quen dùng mà vẫn mang theo được trên đường, cũng là món duy nhất nàng nhất định phải đem theo.
Tắm một hồi, nàng vừa vốc nước vừa nói: “Cũng không biết ngày mai có thể trụ lại dịch quán hay không. Lúc xuất phát không mang theo bao nhiêu xiêm y, nếu giờ giặt được một bộ thay đổi thì tốt quá.”
“Ngày mai dừng chân ở Thạch Hà dịch, nơi đó là một trạm lớn, có thể giặt giũ.”
Tiết Nghi Ninh vừa nghe thấy giọng nói ấy, lòng hoảng hốt, vội ôm lấy thân mình quay đầu lại, thì thấy chính là Lạc Tấn Vân.
Hắn đang đứng chỗ Ngọc Khê vừa nãy trông chừng. Ngọc Khê sớm đã không thấy bóng dáng.
Thấy nàng hoảng sợ, hắn khẽ cười: “Phu thê lâu năm rồi, đâu phải chưa từng thấy qua, nàng khẩn trương gì vậy?”
Tiết Nghi Ninh lúc này mới nhớ, đúng là hai người bọn họ cũng đã tính là vợ chồng lâu năm.
Nhưng kể từ sau khi hắn rời kinh năm trước, đến nay trở về vì thương tích, giữa họ vẫn có chút xa cách lạ lẫm.
Nàng vẫn ôm chặt lấy thân thể, nghiêng người tránh đi một chút, lúng túng hỏi: “Tướng quân sao lại tới đây? Ngọc Khê đâu?”
“Thấy nàng buồn ngủ quá, ta bảo về trước. Khi hạ trại luôn có người luân phiên canh gác, vừa rồi lính gác thấy các ngươi lén đi, không tiện hỏi han, nên liền tới báo ta.” Lạc Tấn Vân đáp.
Tiết Nghi Ninh lúc này mới hiểu, thì ra nàng cứ tưởng đêm tối không ai hay biết, nào ngờ người ta sớm đã thấy rõ ràng nàng đi về phía này.
Thấy nàng đứng chần chừ không động, Lạc Tấn Vân nói: “Tắm đi, ta đứng trông cho nàng, sẽ không để ai đến gần.”
Tiết Nghi Ninh lại lắc đầu, vội vã đáp: “Ta tắm xong rồi.” Nói rồi liền qua loa dội nước lên người, vẫn ôm lấy thân mình vội vàng bước lên bờ, ánh mắt đã sớm hướng về phía xiêm y bên bờ, chỉ hận không thể lập tức mặc vào.
Nhưng khi đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn đột nhiên vươn tay giữ lấy nàng, chỉ thoáng kéo một cái, đã đem nàng ôm chặt vào trong ngực.
Tiết Nghi Ninh hiểu rõ ánh mắt hắn mang theo ý gì, vội đưa tay ngăn trước ngực, khẩn trương nói: “Tướng quân chẳng phải từng nói, thân mang thương tích… không thể có con nối dõi hay sao?”
Lạc Tấn Vân ngẩn người, rồi lại bị dáng vẻ của nàng chọc cười, chăm chú nhìn nàng nói: “Không thể có con, không có nghĩa là ta không có năng lực trên giường, cũng không có nghĩa là ta không cần nữ nhân.”
Tiết Nghi Ninh không nói gì.
Hắn ôm lấy nàng, tay nâng gáy nàng, nói tiếp: “Chúng ta tuy là giao dịch, nhưng chưa từng nói ta không thể chạm vào nàng. Huống hồ, đây cũng chẳng phải là lần đầu.”
Lúc này nàng mới cất tiếng: “Nhưng… quanh đây còn có người.”
“Sẽ không ai lại gần.” Hắn đáp, “Chúng ta cũng có thể đi xa hơn một chút.”
Nói xong liền cầm lấy xiêm y, bế nàng lên, sải bước về phía hạ lưu bờ sông.