Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 73



Mặt cỏ trải quần áo nhưng vẫn lạnh, vai cổ nam nhân khẽ thả lỏng, dán sát vào nàng, tựa như dãy núi ban ngày trập trùng cuộn sóng, từng đợt từng đợt cuốn lấy không rời, ôm lấy nàng không buông.

Nàng theo bản năng muốn chống đỡ phía dưới, nhưng chỉ chạm phải lớp cỏ ướt đẫm sương và bùn đất lạnh lẽo.

Hắn liền nắm lấy tay nàng.

Nàng vô thức giật tay lại, nhưng không thoát ra được, cuối cùng chẳng rõ là ai trước, chỉ biết trong tiếng nức nở, hai bàn tay siết chặt lấy nhau.

Tay hắn, to lớn, rắn rỏi, đầy sức mạnh, nhưng lại ấm áp dịu dàng.

Bên ngoài không còn một âm thanh nào, chỉ có ánh trăng lặng lẽ vẽ một vệt cong ngắn ngủi trên bầu trời.

Thật lâu sau, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, giữa nhịp thở gấp gáp, đem nàng ôm trọn vào lòng.

Từ sau khi nói với nàng chuyện thương tích kia, hắn liền mang theo một cảm giác bất chấp tất thảy. Không còn mong cầu điều gì, cũng chẳng oán hận điều chi, không sợ nàng sẽ đoán ra điều gì. Chỉ là muốn ôm lấy nàng, liền ôm.

“Bên ngoài vất vả như vậy, có hối hận theo ta tới đây không?” Hắn hỏi.

Tiết Nghi Ninh khẽ lắc đầu, đáp: “Ta biết, nếu không có ta, hành trình của tướng quân sẽ nhanh hơn nhiều.”

Sẽ không cần nghỉ ngơi nhiều lần như vậy, không cần tận lực dừng chân tại dịch quán, cũng không cần vì nàng mà đặc biệt nấu nước làm cơm nóng.

Nàng luôn hiểu chuyện như thế, nhẫn nhịn như thế, Lạc Tấn Vân lại thầm mong nàng có thể oán giận một đôi câu với hắn.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương nàng, nơi mồ hôi lấm tấm ướt đẫm.

Lúc mới đi được hai ngày, mỗi sáng nàng còn cố sức vấn tóc, điểm trang sơ sài.

Đến ngày thứ ba, liền bỏ cả phấn son, chỉ đơn giản búi lên.

Gương mặt mộc thiếu đi vài phần diễm lệ, lại tăng thêm mấy phần thanh tú, mà lúc này, trong nét thanh tú ấy lại chan chứa vẻ quyến rũ ngập tràn.

Xa cách lâu như vậy, đêm nay nàng khiến hắn lại nhớ về đêm tân hôn, khi ấy không muốn làm càn, mà giờ phút này lại không thể nhịn.

Hắn lại nói: “Về sau có gì muốn hỏi, cứ đến tìm ta. Có muốn gì, cũng có thể nói với ta.”

Ngay cả việc ngày mai có thể ở lại dịch quán hay không, nàng cũng không tới hỏi hắn một lời.

Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ đáp một tiếng “Vâng”.

Nhu thuận vô cùng, nhưng rõ ràng lại giữ khoảng cách, như xa tận chân trời.

Một lát sau, nàng đứng dậy, liếc nhìn con sông bên cạnh, rồi nói: “Ta muốn đi rửa qua một chút.”

“Xem ra còn nhiều sức lực lắm nhỉ?” Hắn bình thản nhìn nàng, nói.

Một câu ấy khiến nàng khựng lại, không biết làm sao, cũng không dám nhúc nhích nữa.

Bởi vì khi nãy, cuối cùng nàng đã bật khóc, nói “Đừng mà”.

Hắn đứng dậy, cầm chiếc khăn nàng vừa dùng đem đi nhúng nước, sau đó đưa lại cho nàng: “Lau qua người đi, sương khuya bắt đầu xuống, đừng ở ngoài lâu kẻo nhiễm phong hàn.”

Nàng lặng lẽ nhận lấy khăn mặt, ở ngay trước mặt hắn, cũng không dám lau chùi cẩn thận, chỉ vội vã khoác lại y phục.

Quần áo vốn đã nhăn nhúm, còn vương mùi cỏ dại và bụi đất.

Vừa định đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn, khiến nàng ngã ngồi trở xuống đất. Trong lòng có đôi chút xấu hổ, nhưng cũng đủ để chứng minh, nàng quả thực không gạt hắn.

Lạc Tấn Vân cong môi cười nhạt, tiến lên bế bổng nàng lên.

“Nàng cũng nặng ngang thanh đao của ta.” Hắn nói.

Tiết Nghi Ninh không đáp.

Nàng nghĩ, dù có nặng, thì mấy ngày nay chỉ toàn ăn lương khô, hẳn cũng đã gầy đi không ít.

Ở trước mặt hắn, nàng quen trầm mặc. Nhưng khi sắp trở lại doanh địa, nàng vẫn lên tiếng: “Thả ta xuống đi.”

Lạc Tấn Vân đã ôm đến có phần quen tay, hỏi lại: “Thả xuống làm gì?”

Nàng giãy giụa trong lòng hắn.

Chờ hắn buông tay, nàng mới nhẹ giọng nói: “Người canh gác sẽ trông thấy.”

Nói xong, nàng ổn định thân hình, từng bước một đi về phía lều trại, dáng vẻ đoan chính, đoan trang.

Lạc Tấn Vân ở phía sau chậm rãi nói:

“Bịt tai trộm chuông.”

Tiết Nghi Ninh mặt thoáng ửng đỏ, nét mặt nghiêm túc, không dám liếc nhìn bốn phía xem rốt cuộc canh gác là ai, đang đứng nơi nào.

Lại đi thêm mấy ngày, thời tiết vốn đã dần chuyển lạnh, huống hồ càng đi về hướng tây, đến địa phận Quan Trung, đã phải mặc thêm áo bông mỏng.

Núi rừng nơi này hình như cũng thấp hơn vùng gần kinh thành một chút.

Tiếng địa phương nơi đây, phải nghiêng tai mới nghe hiểu được vài phần.

Lại thêm hai ngày ăn ngủ ngoài trời, đến một hôm, sáng sớm Lạc Tấn Vân liền nói với nàng, buổi chiều sẽ thúc ngựa nhanh hơn đôi chút, như vậy có thể kịp đến Vỗ Lâm dịch trước khi trời tối. Nơi đó là một dịch quán lớn, nàng có thể nhân dịp ấy rửa ráy cho sạch sẽ một phen.

Sau giờ Ngọ, đúng là lúc nhân mã mỏi mệt nhất.

Là người thì sẽ mệt, cho dù là quân sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, hay thị vệ theo hầu phủ Tướng quân.

Đường núi đi đã mấy ngày, người cũng phờ phạc, ngựa cũng không muốn chạy. Lạc Tấn Vân liền hạ lệnh cho đội ngũ chậm lại, thong thả đi tiếp.

Mãi cho đến khi đội ngũ rẽ qua một khúc quanh, tiến vào một con đường hẹp.

Lạc Tấn Vân giơ tay, ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, chỉ thấy mấy gốc cây dại mọc trên triền núi, yên tĩnh đến lạ thường, không một chút thanh âm.

Giáo úy theo hầu bên cạnh đã từng nhập ngũ hơn mười năm, thấy hắn thần sắc nghiêm túc, liền hỏi:

“Đại tướng quân, có điều gì không ổn sao?”

Lạc Tấn Vân đưa mắt nhìn con đường hẹp phía trước, trầm giọng nói:

“Địa hình thế này, là nơi thích hợp nhất để phục kích. Nếu giấu binh ở hai bên triền núi, lại lăn đá từ đỉnh xuống, đánh thẳng vào trận hình khi địch đang hỗn loạn, chờ quân mã chấn kinh chưa kịp ứng phó, liền từ sườn núi áp xuống, tất sẽ chiếm được thế thượng phong, khiến quân địch không thể trốn thoát.”

Giáo úy nói:

“Lời đại tướng quân tự nhiên không sai, chỉ là nơi này vẫn thuộc nội cảnh Đại Chu, cách biên giới còn xa. Cho dù có ác đồ, cũng chỉ là lũ sơn phỉ cướp đường lẻ tẻ, chúng ta há lại sợ bọn chúng?”

Đoàn người bọn họ, ai nấy đều cưỡi ngựa chiến, mang theo đao kiếm, chớ nói là không có đạo tặc nào dám động tới, cho dù thực sự có kẻ dám manh động, bọn họ cũng chẳng hề sợ hãi.

Lạc Tấn Vân gật đầu, rồi vẫn hạ lệnh:

“Dốc toàn lực vượt qua, không được dừng lại.”

Giáo úy lập tức truyền lệnh xuống dưới, các quân sĩ lập tức chấn chỉnh tinh thần, giục ngựa vung roi, mau chóng lao về phía trước.

A Quý vén rèm xe, hướng vào trong gọi:

“Phu nhân cẩn thận, xe sắp chạy nhanh hơn!”

Tiết Nghi Ninh trong xe lên tiếng, vội vã nắm chặt tay vịn, giữ vững thân mình.

Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi xe ngựa phóng nhanh hết mức, nàng vẫn suýt chút nữa đập vào vách xe.

Ngọc Khê đỡ lấy nàng, kinh ngạc nói:

“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại vội vã như thế?”

Tiết Nghi Ninh lắc đầu, rồi nghiêng người nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ xe, chỉ thấy cỏ dại trải dài theo triền núi.

Ngay khi nàng đang thất thần nhìn lên sườn núi kia, bỗng một tảng đá lớn từ sườn núi ầm ầm lăn xuống.

Nàng kinh hãi, còn chưa kịp thốt thành lời, bên ngoài đã vang lên tiếng hô lớn:

“Có mai phục ——!”

Ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn của A Quý và Hà mụ mụ ở phía trước, vừa rồi tảng đá ấy, rơi trúng ngay người họ.

A Quý và Hà mụ mụ theo tiếng kêu ngã khỏi xe ngựa, ngựa bị kinh động, lập tức lao vọt về phía trước.

Phía sau đã vang lên tiếng hò hét sát phạt.

Ngựa không thể khống chế, cứ thế chạy như bay, Tiết Nghi Ninh lập tức nghiêng mình qua cửa sổ xe, nhìn về phía sau. Chỉ thấy hơn mười tên sơn phỉ tay cầm đao từ sườn núi xông xuống, hỗn loạn giao chiến với đội hộ vệ.

Ngay lúc nàng còn đang nhìn, liền thấy một tên hộ vệ bị địch đánh ngã khỏi ngựa.

Nhưng đúng vào lúc này, xe ngựa bất ngờ lảo đảo nghiêng mạnh, suýt nữa lật nhào, nàng thiếu chút nữa bị hất văng ra khỏi xe.

“Phu nhân, làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…” Ngọc Khê sợ đến bật khóc.

Tiết Nghi Ninh cố bám chặt vào thành xe, hỏi gấp:

“Ngươi có biết điều khiển xe không?”

Ngọc Khê lắc đầu liên tục.

Kỳ thực Tiết Nghi Ninh cũng biết nàng không biết. Hỏi vậy chẳng qua chỉ vì trong lúc hoảng loạn nhất thời không nghĩ ra cách gì khác.

Đây là đường núi, hai bên lại lởm chởm đá lớn, nhảy khỏi xe là vô cùng nguy hiểm. Muốn thoát thân an toàn, chỉ có cách làm ngựa dừng lại mới là thượng sách.

Tiết Nghi Ninh nghĩ tới mình biết cưỡi ngựa, có lẽ so với Ngọc Khê còn đỡ hơn chút, nên cẩn thận bò lên mặt ghế xe, muốn vươn ra giữ lấy dây cương.

Ngọc Khê thấy nàng định ra ngoài, vội vàng giữ lại, nói:

“Phu nhân đừng động, để ta đi!”

“Ngươi không biết điều khiển ngựa, còn chưa từng chạm vào ngựa.” Tiết Nghi Ninh vội nói.

Ngọc Khê đáp lại:

“Nhưng ta khỏe hơn phu nhân một chút.”

Nói xong liền chen ra phía trước, gắng sức bò ra ngoài xe, vươn tay về phía dây cương.

Nàng tự biết thân phận là nha hoàn, hẳn nên bảo vệ chủ tử, tuyệt không thể để chủ tử mạo hiểm thay mình.

Tiết Nghi Ninh nhìn theo, lòng đầy bất an, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nói:

“Ngươi cẩn thận…”

Nàng lại quay đầu nhìn về phía sau, nhưng bị thân xe che khuất, chẳng nhìn rõ gì cả.

Không biết phía sau tình hình ra sao, mọi người đều khó giữ được tính mạng, làm sao còn có thể đuổi kịp tới cứu họ…

Ngọc Khê vừa kéo được dây cương, lại không biết phải làm gì tiếp theo, Tiết Nghi Ninh trên xe dạy:

“Hay là… ngươi thử nhẹ nhàng kéo một chút xem?”

Giọng còn chưa dứt, vừa qua một khúc quanh gấp, xe ngựa đột nhiên nghiêng mạnh, Ngọc Khê không kịp đề phòng, hét lên một tiếng kinh hãi, cả người bị hất văng khỏi xe.

“Ngọc Khê! Ngọc Khê ——!”

Tiết Nghi Ninh lập tức đổ người ra ngoài cửa xe, hoảng loạn nhìn quanh, nhưng ngựa đang lao đi điên cuồng, nàng hoàn toàn không trông thấy bóng dáng Ngọc Khê đâu. Không biết nàng sống chết ra sao, chỉ cảm thấy lòng lạnh toát.

Lúc này, nàng mới nhìn rõ: trên mông con ngựa đang rỉ máu, hẳn là đã bị thương, vì đau mà chạy loạn. Dây cương đã tuột khỏi chỗ buộc trên thành xe, rơi xuống đất, tình thế nguy cấp không thể cứu vãn, ngoài trừ nhảy khỏi xe, đã chẳng còn cách nào khác. Nhưng nhìn hai bên đường đầy đá tảng lởm chởm, nàng nào dám?

Trong cơn hoảng loạn tuyệt vọng, nàng nước mắt giàn giụa, ghì sát người xuống xe ngựa, nhìn ra ngoài thật lâu, mà vẫn không dám liều mình nhảy xuống.

Ngay trong khoảnh khắc đó, từ phía sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rập.

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thân mặc giáp trụ, tay cầm trường đao, thúc ngựa lao đến như gió. Chính là Lạc Tấn Vân.

Nàng không kìm được òa khóc, nước mắt thi nhau trào ra, nỗi sợ phút chốc tan rã, nàng cũng không còn nghĩ đến việc nhảy xe nữa, bởi vì nàng biết, mình đã được cứu rồi.

Xe ngựa vẫn lao đi như điên, còn ngựa của hắn cũng càng lúc càng đuổi sát bên cạnh. Nhưng ngay trước mắt, một khúc cua gấp hiện ra, mà bên kia khúc cua lại là vách núi dựng đứng, nếu xe ngựa cứ tiếp tục lao đi với tốc độ này, tất sẽ lao thẳng xuống vực sâu.

Tiết Nghi Ninh hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tấn Vân, hắn hiển nhiên cũng đã nhận ra hiểm họa phía trước. Chỉ thấy hắn cúi thấp người, giục mạnh vào bụng ngựa, lập tức tăng tốc lao tới, rút ngắn khoảng cách với xe ngựa.

Khi khoảng cách vừa đủ gần, hắn bất ngờ rút đao khỏi vỏ, ánh thép lóe lên trong mắt nàng, một đao chém xuống, chính xác cắt đứt dây cương buộc vào một bên trục xe. Lại vung thêm một đao, bên còn lại cũng bị chặt đứt.

Ngựa hoảng loạn vọt đi phía trước, còn xe ngựa thì chợt dừng lại ngay trước mép vực. Lạc Tấn Vân lập tức túm lấy khung xe, giữ vững không để lật.

Tiết Nghi Ninh còn chưa kịp hoàn hồn, vừa muốn ngồi dậy từ lòng xe thì trước mắt chợt loé lên một ánh đao lạnh lẽo.

Một lưỡi đao sáng rực đã đặt ngay trước mặt Lạc Tấn Vân.

Nàng ngẩng đầu lên, xung quanh đã bị hơn mười tên sơn phỉ vây kín.

“Đi báo với đại đương gia, đã bắt được!” Tên cầm đầu ra lệnh xong liền nhìn sang phía họ, lại quát: “Trói lại!”

Một đám sơn phỉ lập tức tiến lên, trói hai người lại, áp giải đi theo đường núi.

Tiết Nghi Ninh nhìn sang Lạc Tấn Vân, hy vọng tìm được trong ánh mắt hắn chút an ủi nào đó. Nhưng hắn chỉ lạnh mặt, chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một lần.

Có lẽ… nếu không phải vì cứu nàng, hắn đã chẳng đến nỗi bị bắt thế này, hoàn toàn không kịp phòng bị.

Những người này thật sự là sơn phỉ sao? Trang phục và khí thế của đoàn quân binh là võ quan của triều đình, mà bọn chúng lại dám ra tay với cả người của triều đình?

Hơn nữa, vừa có mai phục phía trước, lại có phục binh phía sau, rõ ràng đã được bố trí kỹ lưỡng, khiến người ta trở tay không kịp.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, lại gập ghềnh khó đi, nàng bị trói tay, đi được một đoạn thì dần dần theo không nổi.

Tên cầm đầu liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Đúng là nữ nhân, mảnh mai yếu ớt.” Dứt lời, hắn cúi người ôm nàng vác lên lưng, cất bước nhanh hơn.

Tiết Nghi Ninh hốt hoảng kêu lên một tiếng, lập tức giãy giụa: “Buông ta xuống! Ta tự đi được!”

Nếu sớm biết sẽ bị hắn vác như thế này, dù có mệt chết nàng cũng quyết không để mình tụt lại phía sau.

Không ngờ tên kia lại vỗ mạnh một cái vào mông nàng, cười hô hố: “Đừng giãy nữa, cứ vặn vẹo như vậy, gia đây không chừng sẽ không nhịn nổi đâu.”

Tiếng cười ầm ĩ nổi lên bốn phía.

Tiết Nghi Ninh không dám giãy giụa nữa, cắn chặt môi, nước mắt lã chã rơi xuống, trong lòng chìm sâu vào tuyệt vọng.

Lạc Tấn Vân bị áp giải đi phía trước, có quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhưng vẫn chẳng nói một lời.

Không rõ đã đi bao lâu, đoàn người rốt cuộc tiến vào một ngọn núi, Tiết Nghi Ninh bị khiêng vắt trên vai, không nhìn rõ toàn cảnh, chỉ lờ mờ cảm nhận được nơi này chính là sào huyệt của đám người kia, thì ra, bọn họ thực sự là sơn phỉ.

Nàng không biết nếu lúc này báo ra thân phận thật, liệu bọn họ sẽ kinh hoảng xin tha mà thả người, hay là sẽ lập tức giết người diệt khẩu.

Đoàn người áp giải nàng và Lạc Tấn Vân đi xuyên qua một khoảng sân rộng, sau đó mới đến một sảnh đường lớn như thể là nơi tụ họp. Đến lúc này, nàng mới được thả xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bên trong đại sảnh đều có người ngồi kín, phía trên đường là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, không mang dáng vẻ hung hãn dữ tợn như đám thủ hạ, mà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế phủ da hổ, ánh mắt sáng rực, thần sắc nghiêm nghị, uy thế bất phàm.

“Quỳ xuống!” Kẻ dẫn bọn họ lên núi quát to, đá mạnh một cú vào chân sau Lạc Tấn Vân, ép hắn quỳ rạp xuống đất. Bên cạnh, một tên sơn phỉ khác cũng không nương tay, giơ chân đạp nàng ngã nhào, đầu gối đập mạnh xuống nền đất đá, đau đến như muốn nát vụn.

“Nhẹ tay chút! Đừng làm hỏng người!”  Tên đã khiêng nàng lên núi vội quát.

Tiết Nghi Ninh cắn môi, nhẫn nhịn không phát ra một tiếng.

Lúc này, một kẻ đứng trên thềm đại điện bước tới, nói: “Đại ca, hai người này đã bắt về.”

Kẻ ngồi trên ghế giữa vẫn chưa lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Tấn Vân chằm chằm. Một lúc sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp: “Lạc đại tướng quân, không ngờ cũng có ngày hôm nay.”

Lạc Tấn Vân và Tiết Nghi Ninh đều giật mình, đối phương thế mà lại nhận ra được thân phận bọn họ.

Người được gọi là đại đương gia nhìn xuống, lạnh lùng phán: “Nhị đệ lập công lớn, đem người này canh giữ cẩn thận, sáng mai chém đầu tế cờ. Còn nữ nhân này, dẫn đi ban thưởng cho các huynh đệ.”

Nhị đương gia rõ ràng là kẻ háo sắc, vừa nghe đến đó đã cười hả hê: “Tạ đại ca ban ân!”

Theo sau, hắn quay sang đám người bên cạnh, ra lệnh: “Phái mấy người canh giữ họ Lạc. Những kẻ còn lại, đi với ta!” Vừa nói dứt lời, hắn đã đưa tay túm lấy nàng, kéo đi ra ngoài.

Tiết Nghi Ninh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra quá đỗi đột ngột như thế. Nàng vô lực quay đầu nhìn Lạc Tấn Vân, muốn mở miệng hỏi, có cách nào không? Có thể cứu nàng không?

Nhưng hắn lại không hề liếc nàng một cái, chỉ trầm mặc như đang chìm trong suy nghĩ. Đến lời cầu cứu cuối cùng, nàng cũng chưa kịp thốt ra.