Tiết Nghi Ninh dõi mắt nhìn nữ tử đang đàn tỳ bà. Lạc Tấn Vân cũng đang nhìn.
Mấy vị quan viên Ung Châu ngồi bên, đều lặng lẽ quan sát sắc mặt Lạc Tấn Vân, không rõ vị đại tướng quân này liệu có động tâm trước mỹ nhân, có thu dùng hay không.
Tỳ bà dứt khúc, nữ tử yên lặng lui xuống. Không bao lâu sau, tiệc rượu cũng đến hồi kết.
Sau tiệc, có vài vị quan viên chủ động an bài một buổi du hồ về đêm, nói rằng trong thành có một nơi gọi Liễu Hồ, phong cảnh hữu tình, được xem là cảnh đẹp đệ nhất Ung Châu. Ven hồ tửu lâu san sát, đèn đuốc sáng rực, đến thành Vỗ Lâm thì không thể không một lần ngắm Liễu Hồ về đêm.
Huống chi tối nay trăng sáng sao thưa, lên thuyền du hồ, uống rượu ngắm cảnh, đúng là chuyện khoan khoái tiêu dao.
Nhưng ngay lúc ấy, Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng mở lời:
“Ta cảm thấy thân thể hơi mệt, e là không theo nổi nữa. Muốn về dịch quán nghỉ ngơi trước một chút. Một lát tướng quân cùng chư vị đại nhân cứ thong thả vui chơi, ta xin cáo lui.”
Thứ sử Ung Châu sớm biết tướng quân và phu nhân tình cảm không hòa thuận, cũng có ý dùng nữ tử đàn tỳ bà là Hồng Cơ để lấy lòng Lạc Tấn Vân. Du thuyền đêm nay vốn chính là cơ hội thuận tay, nên lúc Tiết Nghi Ninh mở lời từ chối, hắn chỉ khách sáo khuyên vài câu, đến khi nàng dứt khoát cự tuyệt, liền cũng không nói thêm gì nữa.
Lạc Tấn Vân liếc nhìn nàng, im lặng uống cạn chén rượu, một lời cũng không nói.
Tiết Nghi Ninh một mình trở về dịch quán.
Khi ấy hãy còn sớm, trong viện vẫn có người chưa ngủ, vài nơi còn ồn ào cãi cọ, thanh âm loáng thoáng vọng đến. Nàng ngồi ở mép giường, trong lòng âm ỉ một cảm giác khó chịu khó gọi thành tên.
Một lát sau, nàng đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra sao trời ngoài viện, trong lòng vẫn không tan được cơn bực dọc.
Đến khi xoay người lại, tầm mắt dừng trên tờ hưu thư đặt trên bàn.
Nàng cầm lên, mở ra, khoảnh khắc ấy bỗng ý thức được, bất kể khi viết hắn mang tâm thái gì, thì tờ hưu thư này, chung quy vẫn là thật.
Lúc nàng cầm lấy nó, giữa họ đã không còn ràng buộc.
Đêm nay, hắn sẽ cùng nữ tử kia cộng độ xuân tiêu.
Đến khi cảm thấy nhàm chán, hắn sẽ lại tìm đến nàng để phát tiết, rồi sau đó đem thân thể nàng ra so sánh với nữ nhân kia.
Cũng phải thôi, nàng chưa từng là một thê tử khiến hắn vừa mắt. Hắn chướng mắt nàng, mà nàng cũng quá mức kiêu ngạo, quá mức thanh cao, không cách nào chịu đựng được sự vũ nhục như vậy từ hắn.
Còn có gì phải do dự nữa? Đã đến bước này, cho dù phu thê là vì thể diện hai họ mà thành, thì cũng không thể kéo dài thêm được.
Tờ hưu thư này, chính là thứ thích hợp nhất vào lúc này.
Nghĩ đến đó, nàng lập tức thu dọn quần áo, không đi tìm Ngọc Khê đang bị thương, chỉ thông báo một tiếng với dịch thừa, rồi lập tức xuống dưới lầu, tìm được một nô tài Lạc phủ đang chơi xúc xắc cùng thị vệ.
“Chu Hổ, dẫn ngựa tới, đưa ta vào thành Ung Châu.” Tiết Nghi Ninh đứng trên thềm lầu nói.
Chu Hổ đang lắc xúc xắc thì sững người, hỏi lại: “Phu nhân nói… bây giờ sao?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Phải. Đi ngay, không được để trễ.”
Chu Hổ không dám hỏi gì thêm, lập tức ném xúc xắc, mang theo đao đứng dậy đi dắt ngựa.
Đến khi ra tới chuồng ngựa, hắn mới phát hiện Tiết Nghi Ninh cũng đang đi theo phía sau.
Chu Hổ vội nói: “Chỗ này toàn là súc vật, mùi nặng, phu nhân không cần lại gần. Ta đi chuẩn bị xe ngựa, kéo ra ngoài cho người lên.”
Tiết Nghi Ninh nói: “Không cần đóng xe, ta cưỡi ngựa cùng ngươi.”
Chu Hổ lại sững người lần nữa, phu nhân biết cưỡi ngựa sao?
Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là, xem dáng vẻ này, chẳng phải chỉ mình hắn hộ tống phu nhân suốt đêm vào thành Ung Châu sao?
Tướng quân đâu? Đây là phân phó của tướng quân, hay là… tướng quân cũng chẳng hay biết?
Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng hắn không dám hỏi.
Trời tối, đường núi hiểm trở, phu nhân còn cưỡi ngựa, mà chỉ có một mình hắn hộ tống, thật sự sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng ngay lúc hắn còn đang do dự, Tiết Nghi Ninh đã tự mình leo lên ngựa, không nói một lời, lập tức giục cương rời khỏi hậu viện.
Chu Hổ vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo. Hai người vừa mới ra khỏi trạm dịch, còn chưa đi được bao xa, thì đã gặp trực diện một đội nhân mã đi tới từ phía trước.
Từ trong hàng ngũ có người quát lên: “Phía trước là ai?”
Người lên tiếng, chính là Tư Mã Ung Châu.
Đại tướng quân chỉ vừa đặt chân lên thuyền liếc mắt một cái đã quay người rời đi, nói muốn trở về dịch quán. Đám quan lại sợ việc tiếp đãi chưa chu đáo, liền vội vã đi theo hộ tống. Nào ngờ vừa ra khỏi thành liền chạm mặt hai người cưỡi ngựa đi đêm, mà chuyện tiễu phỉ vừa mới kết thúc, nghi thần nghi quỷ, bèn lạnh giọng quát hỏi.
Chu Hổ nghe ra được giọng đối phương, lập tức đáp: “Là Tư Mã đại nhân sao? Không biết đại tướng quân hiện có cùng đại nhân đồng hành…”
Hắn còn đang nói dở, bên kia Tiết Nghi Ninh đã cưỡi ngựa lướt thẳng qua đội nhân mã, không hề dừng lại, một mạch lao về phía xa.
Chu Hổ giật mình, gọi to: “Phu nhân——” nói xong cũng chẳng còn rảnh lo gì khác, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Lạc Tấn Vân vốn đang ngồi trong xe ngựa, nghe thấy bên ngoài có tiếng hô của Chu Hổ, lập tức nhảy xuống xe, quát lớn: “Chu Hổ ——”
Chu Hổ kịp thời ghìm ngựa dừng lại, kinh hỉ gọi: “Tướng quân!”
Lạc Tấn Vân hỏi: “Ngươi vừa rồi hô ‘phu nhân’ là có ý gì?”
Chu Hổ từ nãy đã cảm thấy chuyện đêm nay có điều kỳ lạ, liền đáp: “Phu nhân một mình một ngựa, đi về phía trước rồi.”
Lạc Tấn Vân bước lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng ngựa của Tiết Nghi Ninh đã khuất xa, dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ còn lờ mờ một bóng nhỏ lẫn trong sương đêm.
“Xuống ngựa!” Hắn lập tức quát.
Thứ sử trong lòng cũng có vài phần nghi ngờ, không rõ phu nhân của tướng quân vì sao lại giữa đêm một mình rời khỏi dịch quán, liền quay sang hỏi Chu Hổ: “Không biết ngươi vì cớ gì mà giữa đêm hộ tống tướng quân phu nhân ra ngoài?”
Đối phương là quan trên, Chu Hổ cũng không dám thất lễ, nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm đại nhân, phu nhân muốn vào thành Ung Châu, lệnh tiểu nhân hộ tống theo sau.”
Thứ sử liếc mắt nhìn về phía Tư Mã, thấy đối phương cũng chau mày, sắc mặt không dễ nhìn.
…
Lạc Tấn Vân phải mất một phen sức lực mới đuổi kịp phía sau Tiết Nghi Ninh, cất tiếng gọi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Tiết Nghi Ninh không hề đáp lại, chỉ càng thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Hắn quát: “Phía trước đường tối, mau dừng lại!”
Nàng vẫn không để tâm, chẳng buồn liếc mắt, như thể coi hắn là người xa lạ. Lạc Tấn Vân biết nàng sẽ không chịu dừng lại, trong lòng vừa giận vừa bất lực, bèn một tay siết cương, một bên giục ngựa bám sát, rồi bất ngờ đạp mạnh chân đứng dậy trên lưng ngựa, mượn đà từ thân ngựa mà nhảy vọt sang lưng ngựa của Tiết Nghi Ninh, hạ người ngay sau lưng nàng.
Tiết Nghi Ninh bị động tác đột ngột ấy của hắn làm cho sững người trong chốc lát, sau đó lập tức giận dữ quát: “Đi xuống!”
Lạc Tấn Vân kéo chặt dây cương, hạ lệnh: “Dừng ——”
Ngựa lập tức khựng lại theo tiếng, Tiết Nghi Ninh còn muốn thúc ngựa đi tiếp, nhưng đã bị hắn vòng tay giữ chặt, kéo lấy cánh tay nàng, ghìm chặt cả người nàng trong ngực.
“Muốn làm gì? Giữa đêm phóng ngựa thế này, định đi đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi.
Tiết Nghi Ninh đáp bằng giọng thản nhiên: “Hiện giờ ta với tướng quân đã không còn quan hệ gì. Ta muốn đi đâu, còn cần phải báo với tướng quân sao?”
Lạc Tấn Vân thoáng cau mày: “Không còn quan hệ?” Hắn ngừng một chút, như nghĩ ra gì đó, thử hỏi: “Nàng đang giận chuyện nữ tử đàn tỳ bà kia?”
Tiết Nghi Ninh lập tức phủ nhận: “Tướng quân nói đùa. Đó là việc riêng của tướng quân, ta xưa nay chưa từng hỏi đến. Giờ ta đã có hưu thư có chữ ký tướng quân, hai ta đã không còn ràng buộc. Ta đi đâu, chẳng liên quan đến ngài nữa.”
“Hưu thư?” Lạc Tấn Vân lúc này mới chợt nhớ tới chuyện đó.
Hắn nói: “Nàng nói tờ hưu thư kia? Khi ta ký tên còn thiếu một nét, nàng không phát hiện sao? Tờ đó không tính.”
Tiết Nghi Ninh ngẩn ra, suýt nữa muốn lấy thư trong ngực ra xem lại, nhưng lập tức tỉnh táo, hiểu rõ hắn đang nói dối, bởi vì tờ thư ấy, nàng đã xem kỹ, rõ ràng không hề thiếu nét nào.
“Nói không tính cũng vô dụng, quan phủ tự khắc sẽ phân định.” Nàng bình thản đáp.
Lạc Tấn Vân biết nàng giấu hưu thư trong ngực, liền không nói một lời, lập tức đưa tay lục soát trước ngực nàng, một tay siết chặt eo, một tay vạch áo mà thò vào bên trong tìm kiếm.
Tiết Nghi Ninh lập tức giãy giụa, giận dữ quát: “Ngài làm gì vậy? Mau tránh ra!”
Hắn vẫn không dừng lại, tay không ngừng lần mò bên trong, không tìm được hưu thư, lại không biết đã chạm vào nơi mềm mại kia bao nhiêu lần. Nàng chống đẩy không được, tay vừa đẩy vừa đập hắn, nhưng sức lực lại chẳng chống nổi.
Cuối cùng nàng tức giận mắng: “Lạc Tấn Vân, ngươi thật không biết xấu hổ! Muốn sờ thì đi mà sờ kỹ nữ của ngươi, đừng động vào ta!”
Lạc Tấn Vân khựng lại một chút, rồi bật cười, vẫn ôm lấy nàng mà nói: “Vậy ra, là vì ghen? Là bởi vì nữ tử đàn tỳ bà kia? Nàng ta xinh đẹp như vậy, khiến nàng không vui?”
Tiết Nghi Ninh cố giữ giọng trấn tĩnh, lạnh lùng đáp: “Nàng ta đẹp hay không, ta tự nhiên chẳng để vào mắt. Chỉ là ta mang họ Tiết, cho dù có bị người đời xem thường, cũng không đến mức đánh mất cốt khí. Nếu trong mắt tướng quân, ta chẳng bằng được một kỹ nữ thanh lâu, vậy ta cũng chẳng cần ở lại làm gì. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, từ đây không liên quan.”
“Ta nói hươu nói vượn thôi!” Lạc Tấn Vân vội vàng giải thích. “Nàng là thê tử của ta, ai dám đem nàng ra so với kỹ nữ thanh lâu?”
Hắn ngừng một chút, lại nói: “Quả thật trước kia ta có lui tới vài nơi phong hoa, nhưng ta xưa nay giữ mình cẩn thận, chỉ uống vài chén rượu, chưa từng làm chuyện phong nguyệt.”
Tiết Nghi Ninh nhàn nhạt đáp: “Lục Thế Xung cũng từng nói với ta, rằng hắn tuy vào núi làm cướp, nhưng chưa từng cưỡng bách người vô tội.”
Ý tứ đã rõ ràng, lời hắn nói như thế, sao có thể tin?
Lạc Tấn Vân nghiêm giọng: “Hắn đương nhiên là nói dối để lấy lòng nàng. Nhưng ta là thật. Nàng thử nghĩ xem, lúc mới thành thân, ta cùng nàng hành phòng còn lóng ngóng vụng về, sau đó mới dần dần biết cách. Nếu ta là kẻ dạn dày nơi phong nguyệt, sao có thể như thế? Nói vậy đủ để chứng minh, ta đều là trên người nàng mà luyện ra cả. Đã như thế, lấy gì để so?”
Tiết Nghi Ninh nghe tới đó, gương mặt không khỏi đỏ bừng, chỉ cảm thấy cuộc đối thoại này càng lúc càng trượt khỏi khuôn phép, thế nào lại nói đến chuyện ấy?
Nàng cố nén xấu hổ, nghiêm giọng: “Dù thế nào đi nữa, ta và tướng quân vốn dĩ không xứng. Ta cầm hưu thư về lại Tiết phủ, đối với cả hai đều tốt.”
Lạc Tấn Vân đáp: “Nàng quên rồi sao? Giữa chúng ta từng có giao kèo. Huống chi, đã thỉnh chỉ đi theo ta đến Lương Châu, Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu. Nay nàng tự ý rời đi, chẳng lẽ muốn kháng chỉ?”
Tiết Nghi Ninh đáp: “Hoàng thượng cũng hiểu rõ, ta đi khuyên vị quận chúa kia chẳng qua chỉ là một hình thức an ủi. Không ai thật sự đặt hy vọng vào ta. Nay ta bị hưu trở về, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ không truy cứu gì.”
Lạc Tấn Vân cười lạnh: “Vậy còn những gì đã hứa trước đó thì sao? Nếu nàng quay về, mẫu thân ta nhất định sẽ ép ta tái hôn. Đến lúc tân nương mãi không có con, bệnh kín của ta chẳng phải sẽ bị bại lộ hay sao? Nàng nghĩ ta sẽ để nàng đi dễ dàng vậy à?”
Tiết Nghi Ninh không đáp.
Hắn lại dịu giọng, ôn tồn nói: “Những lời đó chẳng qua là nói bậy. Nữ tử đàn tỳ bà kia ta chưa từng chạm tới. Ta phía sau còn có hoàng mệnh, nàng phía sau là Tiết gia, giữa chúng ta còn có ước định. Thực ra nàng cần ta, mà ta cũng cần nàng, nango hiểu rất rõ điều đó.”
“Nay ta hướng nàng giải thích, cũng đã xin lỗi rồi. Nàng đừng giận nữa, cùng ta trở về đi.”
Tiết Nghi Ninh hồi lâu không lên tiếng.
Nhưng nàng hiểu rõ, hắn nói không sai.
Giữa họ nếu thật muốn đoạn tuyệt, thì… chẳng phải chỉ là chuyện một tờ hưu thư là xong.
Lại nói, những lời hắn vừa nói ban nãy, thực sự cũng khiến nàng nguôi giận quá nửa.
Thấy nàng im lặng không đáp, hắn hiểu nàng đã ngầm đồng ý, liền xoay ngựa quay về.
Tiết Nghi Ninh khẽ nhắc: “Ngựa của ngài thì sao…”
Hắn đáp: “Để nó tự đi theo.” Dứt lời cũng không xuống ngựa đổi lại, vẫn ngồi phía sau nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, không thúc ngựa đi nhanh, chỉ để ngựa chậm rãi bước trên đường núi, lắc lư thong thả.
Đi được một đoạn, hắn lại mở miệng hỏi: “Như vậy, trên người nàng không mang tiền bạc, định đi đâu?”
Tiết Nghi Ninh đáp chậm: “Phụ thân ta có một vị môn sinh, từng gặp ta vài lần, hiện đang làm quan ở Ung Châu thành. Ta định tìm tới hắn, nhờ hắn đưa ta trở lại kinh thành.”
Hắn lạnh giọng: “Chỉ là môn sinh, chẳng tính là thân cận, nàng sao dám tin? Một nữ tử đơn độc, lỡ như hắn nảy lòng xấu thì sao?”
Tiết Nghi Ninh đương nhiên hiểu rõ những lời hắn nói, nhưng vẫn cố chấp cứng giọng: “Ta đã nhờ dịch thừa để lại lời cho Ngọc Khê. Nàng biết ta đi đâu, nếu thực có chuyện gì xảy ra, Tiết gia tự khắc sẽ tìm đến hắn.”
Lạc Tấn Vân lập tức hỏi lại: “ Đến lúc đó mới tìm đến hắn, liệu có ích gì?”
Tiết Nghi Ninh hừ khẽ một tiếng, cằm khẽ hất lên, rõ ràng không có bao nhiêu lý lẽ, nhưng dáng vẻ lại đầy sĩ diện, một mực mạnh miệng không chịu thua.
Lạc Tấn Vân nhìn nàng, không nhịn được bật cười: “Chung quy vẫn là một tiểu cô nương hành sự theo cảm tính.”
Hắn vốn đã sớm biết, nàng không phải thật sự như vẻ ngoài thường ngày, luôn điềm tĩnh, luôn ổn trọng. Thực sự gặp chuyện, nàng vẫn là người có thể liều lĩnh, bất chấp hậu quả, như lúc liều mình đi cứu Bùi Tuyển.
Lần này cũng vậy, chỉ vì một câu không vừa lòng, nàng có thể cầm theo hưu thư, giữa đêm giận dỗi rời đi, khiến hắn ngầm thấy vui.
Ít nhất nàng không phải thật sự dửng dưng, lạnh nhạt đến mức chẳng màng tới hắn.
Nàng cũng biết giận, cũng biết hờn. Cảm thấy bị xúc phạm, cũng là vì vẫn để hắn ở trong lòng.
Hắn sợ nhất là cảnh, ruột gan hắn như bị dao cứa, mà nàng thì dửng dưng đứng đó, hoàn toàn không để tâm.
Cho dù là vì cảm thấy bị hắn vũ nhục, nhưng chung quy, vẫn là bởi vì hắn. =)))
Tiết Nghi Ninh nghe hắn buông một câu “tiểu cô nương hành sự theo cảm tính”, liền có chút không phục.
Nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng cũng đành thừa nhận trong lòng, quả thật, có phần hồ đồ.
Cuối cùng nàng vẫn không lên tiếng, mặc hắn chế giễu lần này.
Hai người trở về đến gần dịch quán, liền thấy đoàn người của thứ sử Ung Châu vẫn còn đứng chờ ở chỗ cũ.
Tiết Nghi Ninh biết mình vừa rồi không được xem trọng, cũng không muốn bận tâm tới bọn họ, chỉ định đi lướt qua, nhưng ngược lại, mấy vị quan viên lại chủ động bước lên, hỏi han nàng lúc rời yến tiệc nói không khoẻ, hiện tại đã đỡ hơn chưa, có cần mời đại phu hay không.
Tiết Nghi Ninh chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Không cần.”
Mấy vị quan lại trong lòng đều đã hiểu rõ đầu đuôi chuyện tối nay là thế nào.
Chắc chắn là phu nhân tướng quân giận dỗi, suốt đêm rời đi, tướng quân đuổi theo, đến tận bây giờ mới dỗ được nàng trở về.
Nhưng bọn họ đều vờ như không biết, cũng hiểu rõ lúc này hai người ấy sẽ không muốn nhiều lời, nên chỉ khách sáo hỏi vài câu rồi cáo từ.
Đợi hai người vào trong dịch quán, vài vị đưa tiễn mới dám thở ra một hơi, thầm than: lần này e là đã thật sự đắc tội với phu nhân tướng quân, mà lại đắc tội không nhẹ.
Quan trọng hơn là, vị tướng quân kia, nhìn qua đúng là rất để tâm đến phu nhân.
Hai người ấy, đúng là một đôi vợ chồng son, vừa giận vừa thương, vừa cãi vừa dỗ, rõ ràng mang dáng vẻ ân ái khó giấu.