Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 89



Lão nhân kia đưa gia nhân rời đi, Tiết Nghi Ninh thì đưa thiếu nữ nọ về phủ.

Thiếu nữ ấy nói, nàng tên Lưu Tiểu Hạnh, vốn cùng phụ thân sống tại một thôn nhỏ vùng ngoại ô Phu Lương. Vài tháng nữa là đến ngày thành thân, lần ấy cùng thím vào thành mua sính lễ, không ngờ Ô Hoàn bất ngờ công thành. Phu Lương thất thủ, thím nàng đã mất mạng. Nàng cùng vài người liều chết trốn ra ngoài, vượt đường xa mới đến được Lương Châu, nào ngờ lại gặp Lưu Phong, người cùng quê nàng.

Không ngờ lại là sói đội lốt người, hắn đem nàng dâng cho chủ nhân nhà hắn…

Tiết Nghi Ninh hỏi:

“Vậy còn vị lão tiên sinh kia? Ta thấy ông ta tuổi đã cao, lại có vẻ ôn hòa khiêm tốn, cũng có lễ độ, chẳng lẽ là giả?”

Lưu Tiểu Hạnh nghiến răng, giọng tràn đầy căm phẫn:

“Hắn không phải người tốt! Tất cả chỉ là giả vờ! Thực ra hắn chính là một tên cầm thú!”

Thấy Tiết Nghi Ninh có vẻ hơi hoài nghi, nàng vội nói thêm:

“Hắn là hào phú trong thành Lương Châu, trong nhà có người làm quan, lại tự xưng là người đọc sách, trong tay có rất nhiều ruộng đất. Ta lúc đầu cũng tin hắn là người tốt. Lưu Phong nói sẽ cho ta tạm nương nhờ làm nha hoàn trong phủ để tránh nạn, ta ngây thơ tin thật. Nào ngờ...”

Nói đến đây, nàng ôm lấy tấm chăn trước ngực, bật khóc nức nở.

Tiết Nghi Ninh trong lòng xót xa, giọng mềm lại, nhẹ nhàng khuyên:

“Ngươi cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa, cũng đừng nghĩ đến cái chết. Nếu phụ thân ngươi còn sống, mà hay tin ngươi tìm đến cái chết, chẳng phải càng đau lòng gấp bội sao? Ngươi cứ ở lại đây, chữa lành thương tích, rồi sẽ có cơ hội đoàn tụ cùng phụ thân.”

Thiếu nữ ấy vừa khóc vừa không ngừng gật đầu, nước mắt giàn giụa không dứt.

Từ trong phòng bước ra, Yến Nhi khẽ thở dài, nói nhỏ:

“Thật không ngờ… chủ tớ bọn họ bên ngoài ra vẻ đạo mạo, bên trong lại ghê tởm đến vậy. Phu nhân, hay là chúng ta báo quan? Để quan phủ đến bắt bọn họ?”

Với thân phận nữ nhi, chứng kiến loại chuyện bạo hành nhục nhã như vậy, lại càng dễ đồng cảm và phẫn nộ. Yến Nhi sớm đã hận không thể lập tức đem cả kẻ tặng cầm phổ lẫn gia nhân kia áp giải lên quan nha.

Thế nhưng Tiết Nghi Ninh lại khẽ lắc đầu:

“Đối phương có người nhà là quan, chúng ta lại mới đến đây, chưa rõ chi tiết về họ, tốt nhất không nên tùy tiện can dự. Huống hồ mọi chuyện đến nay chỉ là lời nói một phía từ nàng ấy, ta không thể dễ dàng tin tưởng.”

Yến Nhi đành gật đầu:

“Vâng… được rồi.”

Trong mắt nàng, phu nhân là người nhà Đại tướng quân, thân phận cao quý, lời nói có trọng lượng, muốn làm gì hẳn là chỉ cần một câu là được. Nhưng nàng lại không biết rằng, càng đứng ở địa vị cao, lại càng phải hành sự thận trọng.

Đêm ấy, Tiết Nghi Ninh ngủ muộn. Vừa mới thiếp đi không bao lâu, bên ngoài chợt vang lên một trận xôn xao khiến nàng bừng tỉnh.

Nàng lập tức ngồi dậy. Trong noãn các, Yến Nhi cũng đã giật mình tỉnh giấc. Nàng liền bảo:

“Ra ngoài hỏi thử xem có chuyện gì.”

Yến Nhi vội khoác áo rồi chạy ra. Một lát sau quay về, nét mặt đầy căng thẳng:

“Người hầu nói, hình như là ở phía trước, một hiệu kim hoàn cùng mấy tửu lâu bị lưu dân xông vào đập cửa cướp phá. Hiện tại quan binh đã đến để trấn áp rồi.”

Tiết Nghi Ninh rụt chân lại, kéo chăn lên siết chặt quanh người.

Phu Lương thất thủ đã mười ngày, đám lưu dân kia cũng đã chịu đói mười ngày.

Họ không có kế sinh nhai, cũng không còn nơi để đi. Vì muốn sống sót, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Tiết Nghi Ninh nằm xuống thật lâu mới yên, nhưng cuối cùng cũng không sao ngủ được.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, tiền viện đã truyền vào một tin, phu nhân của Thứ sử Lương Châu đến phủ thăm hỏi.

Tiết Nghi Ninh hôm ấy dậy muộn, vừa rửa mặt chải đầu xong, đã vội bảo người mời Vương phu nhân vào.

Tuy chưa từng gặp qua Lương Châu Thứ sử cùng phu nhân, nhưng nàng có nghe qua: Thứ sử hiện nhiệm tên là Vương Mậu Nguyên, đã tại chức ba năm, phu nhân là người đất Vĩnh Châu.

Lần này Vương phu nhân chủ động tới phủ, chính là vì chuyện lưu dân náo loạn trong thành. Đêm trước vừa xảy ra vụ cướp phá tiệm vàng và tửu lâu, nơi xảy ra lại cách phủ của Tiết Nghi Ninh không xa, sợ nàng kinh hãi nên đặc biệt đến thăm hỏi.

Nàng còn hỏi Tiết Nghi Ninh có muốn tạm dời đến ở nhờ phủ Thứ sử hay không, để tiện chăm sóc.

Tiết Nghi Ninh khẽ lắc đầu, rồi dịu giọng đáp, xưng hô thân mật:

“Lúc này Lương Châu loạn động, công vụ chất chồng, Vương đại nhân bận rộn không ngơi, tỷ tỷ đây hẳn cũng lo toan đủ việc. Nay lại còn đích thân đến thăm ta, khiến ta trong lòng thật lấy làm áy náy.

Tỷ tỷ cũng thấy rồi, nơi này ta có đủ hộ vệ, chắc sẽ không có gì đáng ngại. Tấm lòng tỷ tỷ, ta xin khắc ghi, nhưng nhất thời vẫn không dám quấy rầy phủ Thứ sử.”

Vương phu nhân bước vào cũng đã nhìn qua khắp viện. Tuy nơi này không lớn, nhưng phòng xá đâu ra đấy, hộ vệ canh phòng chặt chẽ, có thể nói là kín không kẽ hở, so với phủ Thứ sử còn nghiêm mật hơn vài phần. Nàng liền cười bảo:

“Không giấu muội muội, vừa rồi ta vừa vào cửa đã hơi giật mình. Quả nhiên là Đại tướng quân cẩn thận chu toàn, lo cho an nguy của muội muội đến tận cùng, mới có thể an bài vững vàng như thế.”

Tiết Nghi Ninh mỉm cười, nhân lúc trà chưa nguội liền thuận miệng hỏi điều mình vẫn lo lắng:

“Gần đây lưu dân từ biên ải kéo về ngày một nhiều, không rõ quan phủ có phương án an trí ra sao? Nếu cứ như vậy mãi, e là sẽ sinh biến.”

Vương phu nhân khẽ nhíu mày, giọng cũng thấp xuống:

“Đúng vậy, trong thành hiện tại cũng đã hết cách. Đuổi thì không thể đuổi, mà giữ cũng không được yên.

Phu quân mấy hôm trước từng nói muốn mở kho cứu tế, nhưng quan kho hiện tại lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu, còn phải chừa lại làm quân lương. Những ngày này ông ấy không ngừng triệu tập các quan lớn nhỏ trong thành, thương nghị vận động giới hào phú mở bếp cháo cứu dân.

Chỉ là... Phu Lương thất thủ, lòng người ở Lương Châu cũng hoảng loạn. Nhiều nhà giàu chẳng những không dám đứng ra cứu tế, ngược lại còn găm hàng nâng giá, gom bạc chuẩn bị trốn về Trung Nguyên.”

Vương phu nhân nói đến đây, không khỏi thở dài một tiếng, trên mặt lộ rõ u sầu.

Tiết Nghi Ninh trầm ngâm giây lát, rồi nói:

“Trong tay ta vẫn còn chút bạc. Hay là… để ta đứng ra trước hưởng ứng lời kêu gọi mở bếp cháo cứu tế. Ta cũng có thể nói rõ với dân chúng toàn thành rằng ta là thê tử của chủ tướng tiền tuyến Lạc Tấn Vân, hiện đang ở lại trấn thủ nơi này, cùng quân sĩ tiền tuyến đồng sinh cộng tử.

Để họ hiểu rằng Lương Châu sẽ không thất thủ, và Phu Lương nhất định sẽ đoạt lại được.”

Vương phu nhân nghe đến đây thì mừng rỡ không thôi, nhưng rồi lại thoáng lo lắng, khẽ nhíu mày nói:

“Nhưng chuyện này sao có thể? Muội muội thân phận tôn quý, nếu công khai chỗ ở, rêu rao rộng rãi như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì… bảo ta và phu quân biết lấy gì để nói với Đại tướng quân đây?”

Tiết Nghi Ninh bình thản đáp:

“Nếu thực sự xảy ra chuyện, vậy tức là thành Lương Châu đã có biến. Mà thành Lương Châu có biến, trách nhiệm đương nhiên thuộc về vị chủ tướng trấn giữ nơi này. Sao có thể đổ lên người Vương đại nhân được?”

Nàng ngữ khí dứt khoát:

“Tỷ tỷ, việc này cứ quyết như thế. Đêm qua đã có cửa hiệu bị cướp phá, cứ để mặc như vậy, e rằng chẳng mấy chốc sẽ dẫn phát lưu dân bạo động, đến lúc đó mới thật sự không thể thu xếp. Tỷ tỷ và ta đều là mệnh phụ, vốn nên cùng phu quân mình đồng tiến đồng thoái, không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Vương phu nhân bị lời ấy cảm động sâu sắc, nghiêng người thi lễ:

“Được. Ta thay mặt Thứ sử, thay mặt bách tính Lương Châu, cảm tạ muội muội. Việc này ta sẽ về bẩm báo lại với phu quân. Muội muội nếu có điều gì cần, chỉ cần cho người báo một tiếng, ta nhất định tìm cách lo liệu.”

Hai người nói xong, Vương phu nhân cáo từ rời phủ.

Tiết Nghi Ninh lập tức gọi Trương Bình tới, phân phó hắn bắt tay chuẩn bị việc lập bếp cháo cứu tế.

Thế nhưng Trương Bình lại tỏ ra rất do dự.

Trước lúc rời đi, tướng quân đã đem việc bảo vệ an nguy của phu nhân giao cho hắn.

Nói thẳng ra, chỉ cần hắn còn sống, thì phải đảm bảo phu nhân bình an vô sự, dù chỉ là một sợi tóc.

Vì thế, hắn vẫn luôn dè dặt mọi thứ. Giờ thấy Lương Châu thành ngày càng có nhiều lưu dân kéo về, hắn càng thêm cảnh giác,mấy ngày gần đây đã sắp xếp lại toàn bộ ban tuần tra đêm, còn đang suy tính có nên gia cố cửa ngõ và tường viện hay không, sợ có ngày nơi này cũng bị loạn dân tràn vào.

Hiện giờ phu nhân lại muốn lấy thân phận tướng quân phu nhân để lập bếp cháo cứu tế…

Việc này quá mức rầm rộ, Trương Bình thật sự lo lắng.

Nhưng hắn cũng là con dân Đại Chu, cũng là một quân nhân. Nhìn tiền tuyến thất thủ, bách tính không nhà mà trôi dạt khắp nơi, trong lòng hắn cũng dấy lên khổ sở. Hắn cũng muốn làm điều gì đó, chứ chẳng phải chỉ biết co mình an toàn trong tiểu viện này.

Đúng lúc hắn đang khó xử, bên ngoài viện có hộ vệ hấp tấp chạy vào báo:

“Phu nhân! Người tướng quân phái đi đã trở lại rồi!”

Tiết Nghi Ninh và Trương Bình nghe vậy đều mừng rỡ, lập tức cho người mời vào.

Người tiến vào đúng là viên Đô úy được điều từ Ung Châu, một người từng lập công đánh lui địch. Trên tay hắn cầm thư của Lạc Tấn Vân.

Trong thư nói do tình hình chiến sự chuyển biến đột ngột, Lạc Tấn Vân quyết định để Tiết Nghi Ninh lập tức hồi kinh. Nếu nàng không chịu được đường xa, có thể tạm lui về Ung Châu nghỉ lại, sẽ do Trương Bình cùng các hộ vệ hộ tống đi.

Tiết Nghi Ninh đọc xong thư, quả nhiên nội dung đúng là như thế.

Nàng cẩn thận cất thư vào, rồi thong thả ngồi xuống, chậm rãi mở miệng nói:

“Phiền đô úy chuyển lời lại với tướng quân, chiến sự đang gấp, ngài ấy chớ vì ta mà phân tâm. Ta đi đâu, ta tự có chủ định. Thành Lương Châu hiện tại vẫn chưa loạn, ta… tạm thời sẽ ở lại nơi này.”

Vị đô úy kia cùng Tiết Nghi Ninh đồng hành một đoạn đường, biết rõ nàng thân xuất danh môn, ăn nói hành xử đều ôn hòa đoan trang, có lễ có nghi. Mới rồi những lời kia, tuy nàng nói rất khách khí, nhưng ý tứ thì rõ ràng: Ngươi cứ chuyển lời, bảo tướng quân lo cho chiến sự là được, còn ta đi đâu, tự ta sẽ định đoạt.

Vị đô úy ấy cũng chỉ đành nhỏ giọng khuyên nhủ:

“Đây là ý của tướng quân. Tướng quân biết dạo gần đây có không ít dân chạy nạn từ biên tái tràn vào Lương Châu, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, dễ sinh rối loạn. Vừa rồi khi ta mới vào thành, cũng đã thấy có lưu dân cướp bóc giữa đường.

Tướng quân lo lắng phu nhân lưu lại nơi này sẽ gặp nguy hiểm.”

Tiết Nghi Ninh cũng hiểu rõ, Lạc Tấn Vân  có lòng tốt, dặn nàng hồi kinh là vì lo cho an nguy. Nàng im lặng một lúc, rồi khẽ hỏi:

“Phu Lương… thật sự đã bị tàn sát cả thành sao?”

Vị đô úy cúi đầu, rất lâu sau mới trầm giọng đáp:

“Đúng vậy.”

Nàng không kìm được nữa, tiếp tục hỏi:

“Vì sao lại để mất? Không phải trước đó vẫn trấn thủ kiên cố sao?”

Vị đô úy đáp:

“Chuyện này không liên quan đến tướng quân. Là Thạch tướng quân mang lòng bất mãn với thánh chỉ, có ý đối nghịch với tướng quân. Cuối cùng làm rối quân cơ. Lại thêm một số tướng lĩnh bỏ vị trí, rút lui không báo, nên mới dẫn đến đại bại, thành trì thất thủ.”

Trong lời nói của hắn, tràn đầy thống hận và tiếc nuối. Nói dứt, hắn bỗng ngẩng đầu, giọng kiên quyết:

“Nhưng phu nhân xin yên tâm. Dù có phải liều cả tính mạng này, chúng ta nhất định sẽ đoạt lại Phu Lương cùng các thành trì khác! Dù có da ngựa bọc thây, cũng không thoái lui!”

Tiết Nghi Ninh bình tĩnh nói:

“Nếu các ngươi còn có thể lấy lại, thì hắn sợ cái gì? Ngươi cứ nói với hắn, ta không đi Ung Châu, sẽ ở lại nơi này. Hơn nữa, ta đã cùng Thứ sử đại nhân bàn bạc, lấy danh nghĩa thê tử đại tướng quân mở bếp cháo, cứu tế dân chạy nạn.

Hắn nếu giữ được Lương Châu, ta liền ở lại cùng hắn.

Nếu hắn không giữ được, thì ta cũng sẽ cùng hắn, cùng bách tính nơi này, chết cùng chết, sống cùng sống.”

“Phu nhân…”

"Được rồi, các ngươi sớm ngày đuổi được Ô Hoàn, Lương Châu sẽ yên ổn, ta cũng sẽ bình an. Không cần khuyên nữa, cứ về đi.” Tiết Nghi Ninh nói, giọng bình thản nhưng kiên quyết.

Vị đô úy liếc nhìn Trương Bình đứng một bên, thấy gương mặt hắn cũng đầy bất đắc dĩ.

Chiến sự phía trước đang căng thẳng, hắn cũng không thể ở lại quá lâu. Do dự chốc lát, nhìn thấy phu nhân thần sắc kiên định không lay chuyển, hắn đành khom mình hành lễ:

“Vậy… thuộc hạ xin cáo từ, sẽ lập tức bẩm lại tướng quân. Phu nhân vạn sự bảo trọng.”

Nói đoạn, xoay người rời đi nhanh chóng.

Tiết Nghi Ninh vốn muốn gọi lại hỏi đôi lời về tình hình Lạc Tấn Vân trong quân, nhưng người kia đã đi xa. Huống hồ bên cạnh còn có Trương Bình và hộ vệ, nàng cũng có điều e dè, nên thôi không gọi nữa.

Chỉ quay lại, nhìn Trương Bình nói:

“Ngươi cũng nghe rồi đó. Vừa rồi lời ta nói, có người đã chuyển lời cho tướng quân, thì cứ như vậy làm đi.”

Trương Bình há miệng muốn nói, nhưng lại ngập ngừng. Cuối cùng đành căng mặt đáp:

“Tuân lệnh.”

Rồi lại dè dặt thưa:

“Hay là… chờ thêm hai ngày, xem tướng quân có gửi hồi âm hay không?”

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Chuyện nơi chiến trường vốn đều là gấp gáp từng khắc, tướng quân làm sao còn có thời gian để lo liệu mấy việc bên ngoài này? Lại chưa rõ có thể hồi âm hay không. Huống chi, tình hình trong thành Lương Châu hiện cũng đã khẩn cấp. Vẫn nên làm trước rồi hẵng hay, nếu thực sự có hồi âm thì khi ấy lại tính.”

Đến lúc này, Trương Bình mới hiểu rõ, phu nhân cũng là người có chủ ý, chẳng dễ lay chuyển. Hắn chỉ còn biết gật đầu nói:

“Vâng.”

Tiết Nghi Ninh liền bắt tay vào việc, đích thân phân phó từng chuyện một. Trước tiên treo bảng hiệu ngoài cổng:

“Trấn Quốc Đại tướng quân hậu trạch.”

Kế đó, chọn chỗ đất trống trước cửa để dựng lều, phía sau thì bắt đầu xây thêm gian bếp mới, sắm sửa nồi lớn, mua gạo từng đợt.

Đây là lần đầu nàng tự mình đứng ra lo liệu việc như vậy, trước kia chưa từng thấy việc mở bếp cháo ra sao. Cũng may trong nhóm hộ vệ có người từng trải qua cảnh khó khăn phải đi nhận cháo cứu tế. Nàng liền cho gọi người ấy tới, cùng những người bên cạnh thương nghị, tính toán từng bước.

Nào ngờ tới tối hôm đó, Vương Thứ sử lại đích thân đến phủ, còn mang theo một xe gạo lớn.

Thì ra, Vương Thứ sử nghe tin nàng sẵn lòng đứng ra mở bếp cháo, trong lòng cảm kích không thôi, liền móc tiền túi tự mình đi mua gạo để góp sức.

Những ngày trước đó, quan viên dưới quyền lần lượt đi khuyên các nhà phú hộ trong thành tham gia mở bếp cháo cứu tế cho lưu dân. Nhưng phần nhiều người giàu đều tìm cách thoái thác, không ai dám đứng ra. Bởi vì Phu Lương đã thất thủ, lòng người bất định, ai nấy đều hoảng loạn, chỉ mong giữ lấy mạng sống mà tìm đường tháo chạy.

Lúc ấy, người ta cho rằng vàng bạc lương thực mới là chỗ dựa, còn thanh danh người tốt thì vô ích. Triều đình dù có ban chiếu trấn an, hứa hẹn bao nhiêu, họ cũng không tin.

Nhưng nếu họ biết, tướng quân phu nhân còn đang ở lại Lương Châu, vẫn trấn thủ nơi đây, lại còn đứng ra lập bếp cháo cứu tế, thì chẳng khác nào ngọn đèn trong đêm tối. Đó là tín hiệu vững tin, rằng quân dân vẫn chưa buông bỏ, chủ soái vẫn còn giữ thành.

Bấy giờ, các nhà giàu mới bắt đầu an tâm, dần dần cũng hưởng ứng, mở kho, góp lương, chung tay giúp đỡ dân chạy nạn.

Cho nên, Vương Thứ sử tình nguyện xuất bạc riêng, để cảm tạ tướng quân phu nhân đã bằng lòng mạo hiểm lưu lại nơi đây, lại còn dùng chính danh nghĩa bản thân để mở lều cháo cứu tế.

Tiết Nghi Ninh nhận lấy số gạo ấy, suốt đêm huy động nhân lực dựng bếp, chỉ chờ hửng sáng là bắt đầu nấu cháo, phát cho dân chạy nạn.

Ngày đầu tiên, bảng hiệu và các vật dụng còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ, nhưng cháo thì đã nấu xong từ sớm. Lều cháo của nàng là lều đầu tiên được dựng lên trong thành, vì vậy dân chạy nạn đói đến lả người liền ùn ùn kéo đến, chen chúc đến mức một đoạn phố cũng bị lấp kín, người nối người, nước cũng khó mà chảy lọt.

Ngày đầu tiên bỡ ngỡ, mọi người còn chưa quen tay, khó tránh khỏi luống cuống. Nhưng cũng may nhân lực đông, hơn bốn mươi hộ vệ vốn nhàn rỗi nay rốt cuộc cũng có việc làm, người thì ôm củi nhóm bếp, người thì khiêng thùng cháo, giữ trật tự xếp hàng, làm cho nơi này còn quy củ hơn cả lều cháo do triều đình lập ra.

Sang đến ngày thứ ba, người kéo đến lại càng đông. Đến ngày thứ tư, số người bắt đầu giãn ra, vì trong thành lần lượt có nhiều nhà phú hộ bắt đầu mở bếp cháo cứu tế, các hiệu thuốc cũng phát dược miễn phí, thậm chí chùa chiền cũng mở cửa tiếp nhận lưu dân. Việc cứu tế trên quy mô lớn rốt cuộc cũng được khởi động.

Tối hôm ấy, lại có người từ tiền tuyến mang thư đến. Người ấy chỉ để lại tin rồi đi ngay, không tiện nhắn lại điều gì.

Tiết Nghi Ninh mở thư ra, chỉ thấy bốn chữ:

Hết thảy bảo trọng.

Phía dưới đề tên: Lạc Tấn Vân.

Nét chữ ngay ngắn, đầu bút lông mạnh mẽ. Văn từ không hoa mỹ, nhưng khí cốt hàm súc.

Nàng nhìn bốn chữ kia, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Chẳng lẽ… văn chương hắn nghèo nàn đến mức cả một bức thư cũng viết chẳng nổi, chỉ còn có thể viết được bốn chữ?

Rõ ràng nàng còn nhớ, hắn từng viết tấu chương cả trăm chữ, từng lời lẽ đanh thép.

Nhưng… bất luận thế nào, chỉ cần bốn chữ này, đã xem như ngầm đồng ý để nàng ở lại Lương Châu, cũng là đồng ý chuyện nàng đứng ra mở bếp cháo cứu tế.

Tổng thể mà nói, Tiết Nghi Ninh xem như an lòng.

Hiện giờ công cuộc cứu tế tại Lương Châu đã đi vào quỹ đạo, tuy rằng lần này đến đây nàng vẫn chưa thể diện kiến Tây Khương quận chúa, nhưng đến lúc này, nàng không còn thấy chuyến đi này là vô ích nữa.