Mấy ngày sau, một đội đại quân rút từ chiến trường phương Nam đi ngang Lương Châu thành, hướng thẳng ra tiền tuyến.
Cả thành Lương Châu đều ra phố xem, đám dân chạy nạn càng mừng rỡ không thôi, rốt cuộc cũng tin Đại Chu nhất định sẽ đuổi được Ô Hoàn.
Tiết Nghi Ninh cũng đích thân ra cửa thành nhìn, lúc trở về, mặt mày mang theo ý cười.
Nghe nói đây mới là đợt viện binh đầu tiên, sau đó sẽ có nhiều viện binh nối tiếp, đến khi đó sẽ đánh tan liên quân Ô Hoàn và Tiên Bi.
Khi trở về, trước cổng phủ vẫn đang phát cháo.
Nàng vừa xuống xe ngựa, bên cạnh có một nhóm dân chạy nạn đang ngồi ăn. Người đứng đầu vừa trông thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kích động nói:
“Là tướng quân phu nhân! Đa tạ phu nhân cứu mạng!”
Nói rồi kéo cả nhà quỳ xuống trước nàng.
Tiết Nghi Ninh có chút ấn tượng, người này là một trong những người đầu tiên đến lãnh cháo, dắt theo cả nhà bảy người, mẹ già, thê tử, đệ đệ và bốn đứa con nhỏ. Nhờ sớm tối đến lãnh cháo mấy hôm nay mới cầm cự được tới giờ, lúc này cảm động đến rơi nước mắt.
Hắn vừa quỳ xuống, những người khác cũng lần lượt quỳ theo.
Tiết Nghi Ninh vội đỡ hắn dậy, dịu giọng nói:
“Đứng lên đi, chỉ là mấy chén cháo, không đáng gì cả.”
Người kia muốn nói, nhưng nghẹn ngào, nước mắt trào ra:
“Nếu không có cháo của phu nhân, ta thật không biết phải làm sao…”
Tiết Nghi Ninh nói:
“Hiện đã có viện quân lần lượt tiến ra tiền tuyến, trận này tất sẽ thắng. Các vị cứ yên tâm, chẳng bao lâu nữa là có thể trở về.”
Nghe nàng nói vậy, đám dân chạy nạn liền reo hò vang dội:
“Đánh bại Ô Hoàn, đoạt lại Phu Lương!”
“Đánh bại Ô Hoàn, đoạt lại Phu Lương!”
Tiết Nghi Ninh thấy mọi người phấn chấn, trong lòng cũng dâng trào kích động.
Đúng lúc ấy, ánh mắt nàng vô tình quét đến một góc hẻm, một cỗ xe ngựa dừng ở đó.
Nàng nhận ra cỗ xe ấy. Người đánh xe, cả gia nhân đi cùng cũng đều quen mặt, chính là cỗ xe ngựa của lão nhân từng tặng nàng cầm phổ, gia nhân tên Lưu Phong.
Nàng rời khỏi đám người, bước thẳng đến trước xe ngựa kia.
Gia nhân lập tức xuống xe, khom người hành lễ:
“Phu nhân vạn an.”
Tiết Nghi Ninh đi lên vài bước, hướng vào trong xe nhẹ giọng hỏi:
“Tiên sinh sao lại đến nơi này?”
Bên trong truyền ra tiếng đáp ồm ồm, vẫn là giọng nói khàn khàn qua lớp khăn tay:
“Chỉ là tình cờ ngang qua, nghe nói phu nhân mở lều cháo cứu tế, nên đến xem một chút.”
Lại nói thêm:
“Phu nhân lòng dạ nhân hậu, một lòng vì dân, thật khiến người khác bội phục.”
Tiết Nghi Ninh giọng hòa hoãn, đáp:
“Lưu dân khốn khổ, chỉ là tận chút sức mọn mà thôi.”
Lão nhân trong xe không nói thêm lời nào, chỉ có Lưu Phong tiến lên, hỏi:
“Phu nhân, không biết vị cô nương kia trong phủ hiện tại thế nào?”
Tiết Nghi Ninh hỏi ngược lại:
“Không phải ngươi từng nói nàng là biểu muội của ngươi sao?”
Lưu Phong thoáng lúng túng, một lúc sau mới đổi lời:
“Tại hạ chỉ muốn hỏi… biểu muội ở phủ phu nhân, vẫn mạnh khỏe chứ?”
Trước sau lời nói trái ngược, Tiết Nghi Ninh gần như đã chắc chắn cô nương kia căn bản không phải biểu muội hắn. Nhưng nàng không truy vấn thêm, chỉ đáp:
“Các hạ không cần lo, hiện tại mọi sự đều ổn.”
Lưu Phong lại nói:
“Vậy phiền phu nhân chiếu cố. Nếu nàng bằng lòng, xin chuyển lời giúp tại hạ, nàng có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”
Lời này khiến Tiết Nghi Ninh cảm thấy rất bất thường, nàng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, rồi xoay người trở về phủ.
Đi ngang sân trong, vừa vặn gặp Lưu Tiểu Hạnh.
Vừa thấy nàng, Lưu Tiểu Hạnh lập tức bước tới:
“Phu nhân.”
Tiết Nghi Ninh hỏi:
“Thương tích trên người ngươi đã lành cả rồi chứ?”
Lưu Tiểu Hạnh cúi đầu đáp:
“Đa tạ phu nhân quan tâm, đã khỏi cả.”
Nhớ tới lời Lưu Phong vừa rồi, Tiết Nghi Ninh nói:
“Ta vừa gặp Lưu Phong bên ngoài, hắn hỏi thăm về ngươi. Còn nói nếu ngươi bằng lòng, có thể tới tìm hắn bất cứ lúc nào.”
Lưu Tiểu Hạnh vừa nghe, lập tức kinh hãi, vội nói:
“Ta không muốn gặp lại hắn! Cầu phu nhân đừng giao ta cho hắn! Ta nguyện ở lại nơi này, nếu phu nhân sợ ta tốn lương thực, ta có thể lau dọn, bưng trà, làm việc vặt gì cũng được, chỉ mong phu nhân cho ta ở lại!”
Tiết Nghi Ninh dịu giọng an ủi:
“Ta chỉ nói lại lời hắn, ngươi không muốn, ta đương nhiên sẽ không ép. Nếu ngươi muốn ở lại, thì cứ ở lại. Ngày thường một mình Yến Nhi bận rộn, ngươi có thể giúp đỡ nàng.”
Lưu Tiểu Hạnh vui mừng không thôi, vội vàng dập đầu cảm tạ:
“Đa tạ phu nhân, ta nhất định sẽ làm thật tốt!”
Lúc này Yến Nhi nói:
“Vừa khéo, mấy người hôm nay đi phát cháo, quần áo còn chưa kịp giặt. Ngươi theo ta, cùng đi giặt đồ một chuyến.”
Lưu Tiểu Hạnh vội theo nàng rời đi. Hai người tuổi xấp xỉ, ở chung mấy ngày nay đã thân quen.
Viện quân đã ra tiền tuyến, lưu dân cũng tạm thời ổn định, Tiết Nghi Ninh cảm thấy thế sự dần sáng sủa. Nào ngờ đêm ấy liền xảy ra biến cố.
Không ai báo tin, đến sáng hôm sau, phủ Thứ sử phái người đến dặn dò nàng tạm thời đừng rời phủ, nàng mới biết, một vị quan viên từ kinh thành tới, trên đường đi qua khu dịch quán, lại bị lưu dân cướp giết ngay tại chỗ.
Mà vị quan ấy… chính là sứ thần triều đình phái tới, phụ trách việc đàm phán với Tây Khương quận chúa.
Hiện nay chiến loạn lan tới Lương Châu, lưu dân tụ về tứ xứ, nhưng kỳ thực, không phải ai cũng là dân nghèo thất nghiệp. Trong số đó có không ít du côn hãn phỉ, mượn loạn làm ác, thấy quan phủ lúc này khó bề tra xét liền thừa cơ lộng hành, coi trời bằng vung.
Thế nhưng, một quan viên từ kinh thành phái đến lại bị giết ngay trong thành, Tiết Nghi Ninh không khỏi cảm thấy bất thường.
Ai dám ra tay với mệnh quan triều đình? Vì sao kẻ bị hại lại đúng là người phụ trách đàm phán với Tây Khương?
Người đã chết, việc không thể không báo về kinh. Triều đình lại phải điều người khác vượt ngàn dặm đến Lương Châu, chỉ riêng chuyện đó thôi đã là hao phí công sức. Nhưng nếu vụ ám sát là do Ô Hoàn đứng sau, thì rất có thể là vì lo sợ Tây Khương sẽ nghiêng về phía Đại Chu, nên ra tay trước.
Kẻ địch đã sốt ruột đến mức phải giết người, chẳng phải càng chứng tỏ Tây Khương thực sự có ý viện trợ?
Nghĩ tới đây, Tiết Nghi Ninh hạ quyết tâm: phải đích thân đến Tây Khương vương phủ một chuyến.
Nàng chưa từng quên, lý do ban đầu mình đến đây, chính là để thay mặt triều đình thuyết phục Tây Khương quận chúa.
Dẫu sau mới biết Lạc Tấn Vân chỉ buông lời dối trá, nhưng nàng hiểu rõ chuyện cũ hai bên, cũng nắm vững những điều kiện nghị hòa.
Huống hồ, năm xưa sau trận chiến Tây Khương đại bại, chính tổ phụ nàng Tiết công là người đứng ra chủ trì hòa đàm.
Khi đó, Hoàng đế Đại Càng ban quốc tính Trần cho vương thất Tây Khương, lại phong một nữ nhi trong tông thất làm Công chúa, gả đến Lương Châu, làm Tây Khương vương phi, sinh hạ một người con trai, đặt tên là Trần Thiếu Dương.
Vốn Trần Thiếu Dương có thể được phong làm thế tử, kế vị Tây Khương vương. Nhưng Đại Càng đổi ngôi, vương triều thay chủ, đương nhiên không thể để con cháu tiền triều làm vương chư hầu.
Lại thêm Tây Khương quận chúa hiện nay năng lực vượt trội, quyền hành rơi vào tay nàng cũng là lẽ thường.
Nàng không phải con công chúa Đại Càng, mà là nữ nhi của vị chính thất vương phi đầu tiên, tên Trần Phượng Chi, cùng Trần Thiếu Dương cùng cha khác mẹ.
Tiết gia là cựu thần tiền triều, còn Tiết Nghi Ninh nay là phu nhân đại tướng quân. Nàng nghĩ, tự mình ra mặt, gặp vị quận chúa ấy một lần, ít nhất cũng thăm dò được ý tứ đối phương.
Quyết định xong, nàng sai người đưa bái thiếp đến Tây Khương vương phủ.
Không bao lâu, quận chúa hồi thiếp, hẹn hai ngày sau tiếp kiến.
Sợ Trương Bình phản đối, nàng cố ý phái hắn ra ngoài lo việc.
Mọi sự vốn đã thu xếp xong, không ngờ đến đúng ngày phải đi, Yến Nhi lại đột nhiên đau bụng, không thể theo cùng.
Trong phủ tuy còn vài nha hoàn, nhưng đều là những tiểu cô nương nghèo mới mua, chỉ biết giúp phát cháo, chẳng ai hiểu quy củ. Nghe nói phải vào dị tộc vương phủ, ai nấy đều sợ đến không bước nổi chân.
Nếu là đi nơi khác thăm hỏi, tùy tiện một chút cũng không sao. Nhưng nay phải đến Tây Khương vương phủ, lại là gặp mặt quận chúa, quá qua loa thì không ổn.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Tiết Nghi Ninh đành chọn Lưu Tiểu Hạnh đi theo.
Tuy nàng xuất thân từ thôn nhỏ ở Phu Lương, nhưng tính tình hoạt bát, lá gan lại lớn, dung mạo cũng không tầm thường, so với mấy tiểu nha hoàn trong phủ còn dễ nhìn hơn đôi phần.
Trên đường đến Tây Khương vương phủ, Lưu Tiểu Hạnh đột nhiên mở lời:
“Phu nhân và tướng quân, thật giống một đôi thần tiên quyến lữ.”
Tiết Nghi Ninh ngẩn người, nghiêng đầu hỏi lại:
“Vì sao ngươi nói vậy?”
Nàng và Lạc Tấn Vân, ở kinh thành là oán lữ ai ai cũng biết, chưa từng có ai hình dung họ như thế.
Lưu Tiểu Hạnh nói:
“Tướng quân vì lo cho phu nhân, để lại nhiều hộ vệ như vậy bảo vệ. Trong sân còn sai người dựng bàn đu dây, rõ ràng là để phu nhân tiêu khiển cho khuây khỏa. Một người nam nhân như vậy, nếu không phải thật lòng thích phu nhân thì là gì? Còn phu nhân, rõ ràng có thể hồi kinh, lại lựa chọn ở lại Lương Châu, vì dân mà phát cháo, cùng tướng quân đồng cam cộng khổ, này chẳng phải là thần tiên quyến lữ hay sao?”
Tiết Nghi Ninh chưa từng nghe ai dùng từ ấy để hình dung nàng với Lạc Tấn Vân, trong lòng có phần không quen, theo bản năng phủ nhận:
“Ta ở lại đây không phải vì một mình hắn, chỉ là cảm thấy… đây là việc nên làm. Phụ thân ta là quan, ca ca ta cũng vậy.”
“Nhưng nô tỳ nghe Yến Nhi nói, tướng quân tuấn tú lịch sự, vóc dáng cao lớn, phong thần tuấn lãng, cùng phu nhân quả thật rất xứng đôi. Phu nhân chắc hẳn cũng rất thích tướng quân, đúng không?” Lưu Tiểu Hạnh nói.
Tiết Nghi Ninh không đáp lời.
Nàng không ngờ, hai nha hoàn bên người lại ngầm cho rằng nàng và Lạc Tấn Vân là một đôi xứng lứa.
Nàng vốn không cho là như thế, nhưng nhất thời cũng chẳng biết nên phản bác thế nào.
Sau đó, Lưu Tiểu Hạnh lại khẽ thở dài:
“Nô tỳ ở cạnh phu nhân cũng đã một thời gian, cảm thấy phu nhân điều gì cũng tốt, dung mạo xinh đẹp, biết làm thơ, đánh đàn hay, lại đối đãi người khác rất hiền hậu. Nam tử thích phu nhân nhất định là rất nhiều.”
Khi nói, thần sắc nàng thoáng lộ vài phần cô quạnh.
Tiết Nghi Ninh đoán nàng hẳn là lại nhớ tới chuyện cũ, liền nhẹ giọng nói:
“Cũng không nhiều như ngươi nghĩ. Huống chi, chỉ cần có một người thật lòng thích mình, thế là đủ rồi. Nhiều hơn nữa thì để làm gì?”
Lưu Tiểu Hạnh cúi đầu khẽ nói:
“Phu nhân ít ra còn không phải gặp cảnh, mình thật lòng thích một người, nhưng người ấy lại chẳng hề thích mình.”
Tiết Nghi Ninh lặng lẽ nhìn ra ngoài rèm xe.
Nàng đương nhiên đã từng trải qua.
Người ngoài luôn khen nàng thế này thế kia, nào ai hay, trước mặt Bùi Tuyển, nàng chỉ là một kẻ thầm thương trộm nhớ, lặng lẽ ôm tình, bởi vì hắn quá rực rỡ, khiến nàng chẳng dám đến gần.
Trên đời này, chuyện khiến lòng người khó chịu nhất, chính là yên lặng thích một người.
Mà vui sướng nhất, cũng chỉ là người mình thầm thích, vừa khéo cũng thích lại mình.
Còn đau đớn nhất… chính là từng trải qua hết thảy những điều đó, cuối cùng, tất cả lại tan thành mây khói, không có kết cục.
Nhoáng lên một cái, nàng đã thành thân ba năm, rất nhanh sẽ bước sang năm thứ tư.
Nếu không phải Lưu Tiểu Hạnh bất chợt nhắc đến, nàng cũng quên mất trên đời từng có chuyện gọi là “thích một người”.
“Này đều là việc mấy tiểu cô nương mới để tâm, hiện giờ biên cảnh đại loạn, ta chỉ mong thiên hạ sớm ngày thái bình mà thôi.” Nàng nói.
Lưu Tiểu Hạnh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trong đáy mắt vướng chút u sầu.
---
Tây Khương vốn là ngoại tộc sinh sống trên thảo nguyên, sau khi quy phục Trung Nguyên thì dựng vương phủ ở Lương Châu. Tuy xây theo quy chế Trung Nguyên, nhưng trong phủ vẫn giữ lại vài phần phong vị dị vực, hoàn toàn không giống những vương phủ Trung Nguyên quen thuộc với thủy tạ, núi giả, hành lang quanh co.
Tây Khương quận chúa, tên Trần Phượng Chi, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cao cường. Năm nay hai mươi lăm, đến nay chưa gả.
Đây là một nữ tử lấy quyền thế làm chí hướng, cũng là kiểu người mà Tiết Nghi Ninh trong lòng bội phục.
Tỳ nữ đưa nàng vào trong viện, Tiết Nghi Ninh theo lễ nghi cúi người hành lễ.
Quận chúa nói:
“Lạc phu nhân không cần đa lễ, mời ngồi.”
Tiết Nghi Ninh ngồi xuống bên tay trái nàng, khẽ ngẩng đầu liếc qua, liền bắt gặp ánh mắt quận chúa đang nhìn mình.
Trần Phượng Chi dung mạo thanh tú, khí chất lại cương ngạnh. Nàng ngồi đó bất động, ánh mắt không rời, cứ thế nhìn thẳng vào nàng.
Ánh mắt ấy khiến Tiết Nghi Ninh hơi ngẩn ra.
Tựa như có tán thưởng, có dò xét, thậm chí mang theo vài phần áp chế.
Nàng chưa từng thấy ánh nhìn như vậy từ một nữ nhân.
Quả nhiên là người giỏi võ, cầm quyền cao, khí thế sắc bén, không thể xem thường.
Tiết Nghi Ninh không khỏi cúi đầu, nói:
“Ta theo phu quân đến Lương Châu, dừng chân nơi này đã lâu, vậy mà vẫn chưa có dịp ra mắt quận chúa, hôm nay đặc biệt tới bái kiến. Sớm đã nghe danh quận chúa uy vọng, nay được gặp mặt, mới biết quả thực là gương mẫu nữ tử thiên hạ, không thua đấng mày râu, khiến ta thật khâm phục.”
Trần Phượng Chi nhìn nàng cười, nói:
“Vừa hay ta cũng từng nghe nói phu nhân dung mạo diễm lệ. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, sáng rỡ rọi người.”
Lời ấy là thực lòng hay khách sáo, Tiết Nghi Ninh đều đã nghe quen, cũng không lấy làm lạ. Nhưng nàng thật sự không chịu nổi ánh mắt quận chúa, không hiểu vì sao, cứ khiến nàng cả người không thoải mái. Chẳng lẽ là vì đối phương là người dị tộc?
Nàng không rõ, chỉ đành khẽ cười đáp:
“Quận chúa quá lời.”
Trần Phượng Chi lại cười nói:
“Ta chẳng quá lời gì, là thật lòng thấy phu nhân dung nhan khuynh đảo, quả nhiên khí hậu kinh thành dưỡng người. Một khuôn mặt, một vóc dáng như thế, quả thực tựa như được nặn bằng nước.”
Tiết Nghi Ninh không biết phải đáp thế nào, chỉ đành dịu dàng mỉm cười.