Hiền Thê

Chương 13



13

 

Gần đây, đám man di ở biên cảnh không được yên ổn, Thánh thượng không yên tâm để võ tướng nắm binh quyền, liền nhớ đến các gia tộc có công huân, chọn hai nhà bá tước để cử con em dẫn binh xuất chinh dẹp loạn. 

 

Hầu phủ ta vốn xuất thân từ võ tướng, tuy lần này không đến lượt Định Viễn Hầu phủ, nhưng lại khiến Thẩm Duệ Hiên nhớ ra điều gì đó. 

 

"Tổ tiên vốn là xuất thân võ tướng, Cẩm ca nhi lại là đích trưởng tử, há có thể chỉ ngồi chờ phong tước, suốt đời sống tầm thường vô dụng. 

 

“Bản hầu đây không ngại bỏ mặt mũi đi cầu cho nó một vị sư phụ võ học danh chấn thiên hạ, nàng chớ có nhãn giới đàn bà mà ngăn cản!" 

 

Thẩm Duệ Hiên sợ ta không đồng ý, nên trước đó đã cố ý nói qua với ta. 

 

Luyện võ tuy vất vả, nhưng đây lại là việc tốt giúp rèn luyện bản lĩnh, cớ gì ta lại không đồng ý. 

 

"Ngọc tỷ nhi thân thể yếu đuối, chi bằng cho nàng cùng học, để cường kiện thân thể." 

 

Hắn chau mày, lặp lại đúng những lời mà vài năm trước mẫu thân kế của ta từng nói: 

 

"Nữ tử mà đánh đánh g.i.ế.c giết thì còn ra thể thống gì, chẳng phải sẽ hại nàng không gả được sao." 

 

Hắn tuy không hiểu, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm ngăn cản, dù sao trong mắt hắn, chuyện giáo dưỡng nữ nhi cũng chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng để ý. 

 

"Nàng là chủ mẫu, cứ tùy ý định đoạt." 

 

Ngọc tỷ nhi vốn thích vui đùa, thấy có cơ hội được ra ngoài vận động, liền phấn khởi nghịch ngợm mấy ngày liền, không tránh khỏi vài lần ngã sấp, rách mất ba bộ y phục. 

 

Cẩm ca nhi thương tỷ tỷ, khuyên nàng không nên học võ. 

 

Ngọc tỷ nhi bắt đầu do dự, lén tìm gặp ta, ngập ngừng nói: 

 

"Di mẫu, con biết người một lòng nghĩ cho con, nhưng việc luyện võ đâu phải chính sự của nữ nhi gia…" 

 

Ta mỉm cười pha trà cho nàng: 

 

"Vậy thì chuyện gì mới là chính sự? Danh tiếng, hôn sự chăng?" 

 

Ngọc tỷ nhi đỏ mặt thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn ta. 

 

"Vài năm nữa, con cũng đến tuổi nghị thân. 

 

“Ta hỏi con, nếu gặp phải mẹ chồng cay nghiệt, phu quân bạc tình, chị em dâu ức hiếp, con tính làm sao?" 

 

"Con… con sẽ hiền đức, tin rằng lâu ngày ắt sẽ thấu hiểu lòng người."

 

"Thời gian lâu dài mới biết lòng người. Nhưng cái gọi là 'lâu ngày thấu lòng' chẳng qua chỉ là một chữ 'nhẫn' mà thôi, là tự khiến bản thân trở nên tê liệt, ép mình lùi một bước. 

 

“Phu quân muốn nạp thiếp, con nhẫn nhịn, lùi một bước, để hắn nạp thiếp. 

 

“Mẹ chồng muốn con giữ quy củ, con lại lùi một bước, cung kính đối đãi. 

 

“Em chồng đòi của hồi môn của con, con lại lùi thêm một bước nữa… 

 

“Con tưởng rằng, bản thân cứ làm đúng lễ nghĩa, thuận theo ý nam nhân, tự khắc đẽo gọt mình thành một pho tượng hiền đức cúi đầu trong miếu đường, thì thiên hạ sẽ kính trọng con sao? 

 

“Không, sẽ không đâu. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bọn họ sẽ nghĩ con mềm yếu dễ bắt nạt, sẽ nghĩ con còn có thể lùi thêm nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Bằng vài câu tâng bốc nhẹ bẫng, liền đổi lấy m.á.u nhỏ trong tim con, đổi lấy sự ngoan ngoãn cúi đầu, đổi lấy cả hồi môn bạc vạn của con. 

 

“Ngọc tỷ nhi, con có cam lòng trở thành kẻ nhu nhược như thế không?" 

 

Ngọc tỷ nhi rõ ràng chưa từng nghĩ đến những điều này, lắp bắp nói: 

 

"Con là đích nữ của Hầu phủ, bọn họ không dám đâu." 

 

"Vậy nếu nhà chồng của con còn cao quý hơn thân phận Hầu phủ thì sao? 

 

“Nếu nhà chồng là hạng vô lại, bề ngoài đối đãi với con rất tốt nhưng sau lưng lại ngấm ngầm tra tấn con, khi đó con định làm thế nào?" 

 

"Phụ thân và di mẫu nhất định sẽ lựa chọn cẩn thận, sẽ bảo vệ con chu toàn…" 

 

Ta mỉm cười, rút bảo đao nạm hồng ngọc bên hông ra. 

 

Trong chớp mắt, nhanh như tia chớp, ta kề lưỡi đao sắc lạnh lên cổ Ngọc tỷ nhi. 

 

Chỉ cần mũi đao nhích lên thêm một phân, mạng của nàng sẽ lập tức không còn. 

 

"Nếu có người muốn lấy mạng con, chỉ cần trong chớp mắt thôi. 

 

“Hầu phủ, phụ thân, hay huynh đệ của con, liệu có kịp cứu con không?" 

 

Ngọc tỷ nhi sợ đến mức mặt mày tái nhợt, liên tục lắc đầu. 

 

"Hãy nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, đó chính là cảm giác khi lưỡi d.a.o kề lên cổ." 

 

Ta mạnh mẽ vỗ thanh đao xuống bàn: 

 

"Thuở nhỏ, đại cữu của ta từng dạy ta học võ. 

 

“Ông ấy từng nói với ta một câu: 'Chỉ có thủ đoạn sấm sét mới bộc lộ được tấm lòng Bồ Tát.' 

 

“Con có bản lĩnh, khi người ngoài muốn đối phó con, họ mới kiêng dè ba phần. 

 

“Ta dạy con đọc sách viết chữ không phải để con ngâm thơ làm từ, lấy lòng phu quân, mà là để dạy con hiểu lẽ đời. 

 

“Ta dạy con luyện võ, càng không phải để con trở thành nữ tử vung đao múa kiếm không ai ưa thích, mà là để khi lưỡi d.a.o kề lên cổ, con có năng lực bảo toàn tính mạng." 

 

"Ngọc tỷ nhi, cầm lấy nó.” 

 

“Con là một đứa trẻ thông minh, tự biết nên làm thế nào."

 

Ngọc tỷ nhi ánh mắt kiên định, gật đầu đáp vâng. 

 

Nàng là đứa trẻ thông minh, hiểu rõ lợi hại trong đó, từ đó về sau, ngày ngày miệt mài đọc sách luyện võ, chưa từng có một ngày lơ là. 

 

Bọn trẻ dốc sức học tập, trên người thường xuyên mang thương tích. 

 

Ta nhìn thấy không khỏi âm thầm xót xa. 

 

Dược phẩm cống tiến trong cung vốn chỉ dành cho quý nhân trong cung, không dám dùng thuốc mạnh, hiệu quả lại quá chậm. 

 

Ta liền sai Như Nguyệt ra ngoài mua ít cao thuốc giảm đau hiệu quả hơn.