Nha hoàn Nguyệt Như bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:
“Xin hỏi Hầu gia, chính thê của ngài là phu nhân hay là Nhị phu nhân? Trong nội viện có tranh cãi, chỉ cần Hầu gia biết phu nhân không chịu thiệt là được, sao lại phải bận tâm sống c.h.ế.t của Nhị phu nhân…”
“Được, được, được! Chủ nào tớ nấy. Nàng khiến Nhị phu nhân tức bệnh, mẫu thân biết được, đã đến tìm ta chất vấn!”
“Ta còn nghe hạ nhân nói nàng còn muốn nạp cho ta năm người thiếp, thật là hoang đường vô cùng!
“Năm xưa khi Hoa Châu còn tại thế, nội viện này nào đã từng hỗn loạn như thế! Nàng thì có chỗ nào so được với tỷ tỷ của nàng!”
Lời này khiến ta lần đầu tiên nhìn hắn thẳng thắn, không ngờ từ miệng chó lại có thể phun ra ngọc ngà:
“Hầu gia, lời ngài nói chỉ đúng có một nửa.”
“Đúng là ta không thể so với tỷ tỷ.”
“Nhưng sai là, chuyện nạp thiếp cho ngài hoàn toàn không phải ý của ta, mà là Nhị phu nhân dạy ta thế nào mới gọi là hiền đức, bảo ta ngay ngày thứ hai sau đại hôn liền nạp thiếp cho ngài.”
Sắc mặt Thẩm Duệ Hiên hơi dịu xuống, nhưng lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn ta:
“Hiện giờ ta và nàng mới tân hôn, nàng làm như vậy, chẳng phải là hủy hoại danh tiếng của ta sao?
“Ta biết nàng tuổi còn nhỏ, mới vào cửa làm tân nương, khó tránh khỏi lo lắng.
“Chỉ cần nàng an phận thủ thường, ta tất sẽ cho nàng sự tôn trọng xứng đáng…”
Hắn lại dám nghĩ rằng ta nạp thiếp cho hắn là để lấy lòng hắn, thật là dày mặt đến mức không ai bì kịp.
Ta thầm buồn cười trong bụng, đưa tờ lịch ngày tốt đã chọn cho hắn:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hầu gia, ngài đã hiểu lầm rồi.
“Mọi chuyện trên đời đều phải phân rõ lý lẽ.
“Việc này vốn là do Nhị phu nhân không biết lễ nghi, ta phản kích lại cũng là lẽ đương nhiên.”
Thẩm Duệ Hiên xua tay, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
“Nội viện chuyện vặt, nữ nhân so đo, sao lại đến tai ta mà làm phiền như thế.
“Nhị phu nhân từ trước đến nay đối với mẫu thân rất mực hiếu thuận, nay nàng ta bệnh, mẫu thân vô cùng lo lắng.
“Vì chữ hiếu, ngày mai nàng hãy đến nhận lỗi với nàng ta đi!”
Lời đã nói đến mức này, hắn vẫn giả vờ hồ đồ, cố gắng dàn hòa, muốn ta chịu thiệt để đổi lấy cái gọi là gia hòa vạn sự hưng.
Nếu đã như thế, thì đừng trách ta phải vạch trần nỗi đau của hắn.
“Tỷ phu! Ngài thật sự cho rằng đây chỉ là chuyện vụn vặt trong hậu viện sao?”
“Ta chỉ mới bước chân vào Hầu phủ được một ngày, khi còn là khuê nữ, ta cùng Nhị phu nhân vốn không hề có thù oán cá nhân.
“Vậy cớ sao nàng ta lại nhằm vào ta như thế?”
“Hoàng đế cưới nữ nhân thì là mẫu nghi thiên hạ, tiểu tư cưới nữ nhân thì cũng chỉ là bà tử quét dọn trong phủ.
“Nay ta vừa mới gả vào cửa, nàng ta đã vô cớ bày trò hãm hại, rốt cuộc là nhằm vào ta, hay là nhằm vào Hầu gia ngài?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta chẳng qua chỉ là vô tội chịu liên lụy thay Hầu gia mà thôi!
“Về phần Lão phu nhân, chuyện này vốn dĩ là lỗi của Nhị phu nhân trước, nếu cứ thiên vị như vậy thì thật là quá mức...”
Lúc ta nhắc tới Nhị phu nhân, Thẩm Duệ Hiên tuy sắc mặt đen như mực nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Song khi ba chữ “Lão phu nhân” vừa thốt ra, hắn lập tức ném mạnh chén trà xuống đất, chỉ thẳng vào mặt ta mà giận dữ quát:
“Nàng đã phạm vào tội nhiều lời trong bảy điều xuất, ly gián tình nghĩa huynh đệ giữa ta và đệ đệ.
“Ta hoàn toàn có thể lập tức hưu nàng!”
Hừ, dọa ai chứ!
Ta đã chạm trúng nỗi đau thầm kín nhất trong lòng hắn, nên hắn mới thẹn quá hóa giận như vậy.
Kỳ thực, Thẩm Duệ Hiên sao lại không biết Lão phu nhân thiên vị chứ?
Hắn là trưởng tử, lại nắm trong tay tước vị, theo lý mà nói, hôn sự của hắn lẽ ra phải cưới một tiểu thư danh môn khuê các môn đăng hộ đối.
Tỷ tỷ ta tuy được tiếng hiền lương, nhưng gia thế nhà ta so với đám gia tộc phú quý trong kinh thành thì hoàn toàn không đủ tầm.
Hắn sở dĩ cưới tỷ tỷ ta, thậm chí sau này tái giá lại cưới ta, tất cả chỉ bởi đệ đệ hắn văn thì không thành, võ cũng không xong, các thiên kim tiểu thư danh giá đều coi thường hắn.
Gã sợ huynh trưởng cưới được tân nương môn đăng hộ đối, sẽ đè ép mình một đầu, liền mềm mỏng lẫn cứng rắn năn nỉ Lão phu nhân.
Lão phu nhân thiên vị tới tận xương tủy, rốt cuộc mới định ra hôn sự này.
Ta rót cho hắn một chén nước, thản nhiên dùng ly nước che đi ngón tay hắn:
“Hầu gia chớ giận, cũng đừng nói những lời hồ đồ như hưu thê.
“Ngài là tỷ phu của ta, lại là phụ thân của Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi.
“Chỉ vì điều này, ta đã không có lý do gì để hại ngài.
“Hiện tại ngài và ta mới là một thể.”
“Kỳ thực những thứ gọi là tình nghĩa, ai đúng ai sai, tất thảy đều là chuyện nhỏ.
“Giờ đây, điều quan trọng nhất chính là quyền quản gia.”
“Sau khi trưởng tỷ qua đời, quyền quản gia liền rơi vào tay Nhị phu nhân.
“Hôm nay trong lễ dâng trà, Lão phu nhân chỉ bảo Nhị phu nhân dạy dỗ ta, nhưng lại không nhắc tới quyền quản gia.
“Ba ngày sau tân hôn, không phân lớn nhỏ.
“Nếu bây giờ không đòi lại được, sau này e rằng càng khó.
“Hầu gia, tương lai ngài mới là chủ tử chân chính của Hầu phủ này, chẳng lẽ lại cam tâm cả đời phải cúi đầu, ngửa tay nhận tiền từ tay đệ muội hay sao?”
Thẩm Duệ Hiên trầm mặc thật lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu:
“Tỷ tỷ nàng là bậc hiền thê nhường nào, giữa ta và mẫu thân đã chịu bao nhiêu khổ sở.
“Có một muội tử như nàng, thật sự làm ô nhục danh tiếng của nàng ấy!”
Dứt lời, hắn lại hùng hổ xoay người bỏ đi.