Hồ Ly Leo Cành Cao

Chương 2



03

 

Nửa tháng sau, trong thành Tô Châu lại có thêm chuyện lạ truyền ra.

 

Nghe nói có một cô nương đến tìm thân thích, chẳng may sẩy chân rơi xuống vực, được một tiểu đồng hái t.h.u.ố.c cứu về.

 

Chỉ là… nàng ấy ngã đến hỏng đầu, tỉnh lại liền quên sạch mọi sự.

 

Tiểu đồng dựa vào phong thư trong lòng cô nương, cõng nàng một đường lần mò tới tận trước nha môn Ngô Giang.

 

Đúng dịp ấy, Tạ Thâm vừa tới phủ nha, còn chưa kịp giở hồ sơ án:

 

“Đại nhân! Hai kẻ này nói mình là muội tử của Trần huyện lệnh!”

 

Sai dịch dẫn ta cùng Hương Nhi vào đại đường.

 

“Đại nhân… xin ngài làm chủ cho tiểu dân…”

 

Hương Nhi cải trang làm tiểu đồng, bỗng nhào tới quỳ sụp nơi chân Tạ Thâm, hai tay túm lấy vạt áo hắn mà khóc rống.

 

Ta âm thầm thở dài… diễn hơi quá rồi đó!

 

Quả nhiên, mắt Tạ Thâm chợt lạnh, khóa chặt lấy Hương Nhi:

 

“Ngươi là muội tử của Lạc Nhất?”

 

“Không… không phải ta…”

 

Hương Nhi nhất thời hoảng loạn.

 

“Đại nhân, là ta.”

 

Ta trấn định giọng nói, đưa lên phong thư giả tạo đã chuẩn bị kỹ.

 

Hắn liếc sơ qua thư, tiện tay đặt lên án:

 

“Ta nghe nói thê tử Lạc Nhất họ Ngô. Bức thư này… quả là do nàng ấy viết?”

 

“Ta… ta đầu óc đã hỏng, nhiều chuyện mơ hồ chẳng nhớ, chỉ nhớ… tỷ tỷ họ Bạch.”

 

Một tên sai dịch ghé sát bên Tạ Thâm thì thầm:

 

“Đại nhân, quả có một tiểu thiếp được sủng ái của Trần huyện lệnh họ Bạch.”

 

Ánh mắt Tạ Thâm càng hẹp lại, giọng đầy dò xét:

 

“Trên thư còn viết… tỷ ngươi giao một ‘thứ trí mạng’ cho ngươi cất giữ?”

 

“Phải…” Ta thành thật gật đầu.

 

“Thứ đó đâu?”

 

“Ta… ta quên mất rồi…”

 

“Quên?”

 

Tạ Thâm cười lạnh, tựa hồ nghe được trò cười thiên hạ:

 

“Ngươi nhớ mang thư bên mình, nhớ tỷ ngươi họ Bạch, duy chỉ quên cái gọi là ‘thứ trí mạng’ ấy sao?”

 

Sắc mặt ta lập tức trắng bệch, đưa tay ôm đầu, cả người mềm nhũn ngã vào lòng Hương Nhi, hơi thở thoi thóp:

 

“Đạ… đại nhân!”

 

Hương Nhi giọng nghẹn ngào:

 

“Đại phu từng nói nàng ấy thương thế nghiêm trọng, có thể nhặt về một mạng đã là trời thương, trí nhớ hỗn loạn âu cũng là lẽ thường.”

 

Tạ Thâm hít sâu một hơi, cố nén lửa giận. Hắn phất tay ra hiệu cho một hộ vệ bên cạnh:

 

“Tần Phong, ngươi đến xem thử.”

 

Không ngờ tên hộ vệ kia cũng tinh thông y thuật.

 

Hắn tiến lên bắt mạch, sắc mặt thoáng trầm xuống:

 

“Chủ tử! Nữ tử này… thể cốt yếu nhược, ngoại thương cũng không nhẹ! Có thể còn sống đến nay… đã là phúc lớn.”

 

Nước mắt ta liền dâng đầy hốc mắt, rưng rưng như muốn tràn ra:

 

“Ta… ta sắp c.h.ế.t rồi phải không?”

 

Tần Phong thoáng ngẩn người, vội vàng an ủi:

 

“Không… không đến nỗi thế…”

 

“Chớ lừa ta nữa…”

 

Nước mắt ta ào ạt rơi như mưa, giọng run run:

 

“Đại phu nói ta chỉ còn nửa năm… nửa năm thôi…”

 

Tiếng khóc càng lúc càng nghẹn, bờ vai run rẩy yếu ớt.

 

“Đủ rồi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thâm rốt cuộc nhịn không nổi, quát lạnh:

 

“Đưa các nàng ra hậu viện an trí.”

 

“Thật là tâm địa sắt đá…”

 

Ta nằm sấp trên lưng Hương Nhi, khe khẽ sụt sùi, trong lòng thì âm thầm mắng chửi.

 

Bất quá… cửa ải đầu tiên, xem như đã tạm qua rồi.

 

04

 

"Tiểu thư, vị thế tử này xem ra không dễ đối phó đâu a."

 

Hương Nhi lo lắng trông thấy rõ, khẽ thì thầm:

 

"Người vừa rồi khóc đến thương tâm như thế, hắn lại không buồn động lấy mí mắt."

 

Ta c.ắ.n môi, khóe miệng lướt qua một tia lạnh lẽo:

 

"Đã thế, hắn khó đối phó thì thôi, ta đây liền liều một phen, chủ động xuất kích!"

 

Chưa đến mấy ngày, một chuyện phong lưu về Tạ thế tử đã truyền khắp thành Tô Châu.

 

Người ta kháo nhau rằng Tạ thế tử cứu được vị cô nương là muội tử của cố huyện lệnh họ Trần, nay nàng đang được nuôi dưỡng trong hậu viện của thế tử phủ, được hắn sủng ái đến tận trời.

 

"Tiểu thư, ngoài kia đồn đãi đến nỗi loạn cả lên rồi!"

 

Hương Nhi ghé sát, giọng hơi run:

 

"Nghe bảo thế tử giữa tiết đông giá rét còn thân chinh vào núi sâu săn hồ ly để may áo lông cho người…"

 

"Chuyện này mà chọc giận hắn, lỡ đâu bị đuổi ra ngoài thì làm sao?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Sợ gì?" Ta hừ một tiếng,

 

"Dù sao ta cũng chỉ còn nửa năm tuổi thọ, lẽ nào còn phải sợ hắn?"

 

"Huống hồ, hắn vẫn còn đang chờ ta ‘nhớ ra’ để lấy lại thứ chí mạng kia, hửm?"

 

Nghĩ đến đây, ta nhếch môi đắc ý:

 

"Cái nồi đen này, hắn không muốn gánh cũng phải gánh!Truyền tiếp đi, chỉ từng đó chuyện sao đủ?"

 

"Bảo rằng… ta giữa mùa đông bỗng thèm ăn cá, thế là hắn nhảy xuống hàn đàm, tay không bắt cá cho ta!"

 

Nhờ mấy bà ngồi lê đôi mách trong thành góp sức lan truyền, chẳng mấy chốc, chuyện phong lưu giữa ta và Tạ Thâm đã thành trò tiêu khiển nhất đẳng trong Tô Châu.

 

Thậm chí còn lấn át cả vụ án diệt môn của Trần huyện lệnh trước đó.

 

Tạ Thâm cuối cùng cũng ngồi không yên, phái người gọi ta đến.

 

"Bạch cô nương, gần đây lời ra tiếng vào khắp nơi, hẳn cô cũng nghe được? "

 

Sắc mặt hắn nhàn nhạt, không rõ hỉ nộ.

 

"Dân nữ vẫn đang tĩnh dưỡng trong hậu viện, chuyện ngoài kia hoàn toàn không hay biết."

 

Ta mím môi, ánh mắt vô tội như nai con:

 

"Chẳng lẽ… có liên quan đến dân nữ?"

 

"Ngoài kia đồn rằng,"

 

Tạ Thâm hơi cong khóe môi, lộ ra một tia cười nhạt,

 

"ta bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hận không thể lên trời hái trăng tặng cô."

 

"Trời ơi!"

 

Ta lập tức rưng rưng đôi mắt, tay siết chặt khăn, giọng run rẩy:

 

"Tạ đại nhân!Dân nữ thân phận thấp hèn, đâu dám vọng tưởng điều chi không phải!"

 

"Những lời đồn đại kia quả thực hại c.h.ế.t người!"

 

"Chi bằng… chi bằng đại nhân khai ân, cho phép dân nữ cùng Hương Nhi rời đi?"

 

"Chúng ta đi rồi, lời đồn tự nhiên tan biến…"

 

"Rời đi?"

 

Giọng Tạ Thâm trầm xuống, từng chữ lạnh lẽo:

 

"Cô giữ trong tay vật chí mạng kia, không sợ nửa đường gặp kẻ…"

 

Hắn chưa nói hết, ta đã mềm nhũn cả chân, suýt đứng không vững:

 

"Vậy… vậy dân nữ phải làm sao mới ổn?"

 

"Hay là… dân nữ ra ngoài, thay đại nhân đích thân đính chính?"

 

"Người đời nhiều miệng lưỡi," Tạ Thâm nhíu mày sâu hơn,

 

"mấy câu nói suông, cô tưởng chặn nổi?"