Lúc này, Tần Phong – thị vệ bên cạnh hắn – bỗng lên tiếng:
"Chủ tử, thuộc hạ thấy… đây chưa chắc đã không phải cơ hội."
Ánh mắt Tạ Thâm lướt qua Tần Phong, lạnh lùng mà sắc bén.
Tần Phong hạ giọng, khuyên nhủ:
"Chuyện trước kia… đã khiến thanh danh ngài tổn hại. Thái tử cũng từng căn dặn phải tìm cách vãn hồi danh dự."
"Hiện tại thiên hạ đều nói ngài bị mỹ sắc làm mờ mắt… chi bằng thuận nước đẩy thuyền, nhận luôn cái danh này?"
"Còn hơn để lời đồn ‘đoạn tụ’ cứ mãi quẩn quanh, khó lòng thanh tẩy."
Tạ Thâm hơi lộ vẻ do dự.
Tần Phong bèn thì thầm bên tai hắn:
"Chủ tử, cô nương này… thân thể đã suy nhược đến mức e rằng không qua nổi nửa năm."
"Ngài cùng nàng đóng kịch nửa năm… rồi mọi chuyện đâu vào đó."
Chân mày Tạ Thâm giãn ra rồi lại siết chặt, cuối cùng hạ quyết tâm.
Hắn bất ngờ tiến gần, cúi xuống nhìn ta, ánh mắt dạo qua từng đường nét trên gương mặt ta, hồi lâu mới khẽ nhả ra một câu:
"Ừm… diện mạo cũng coi như đoan chính."
Trong lòng ta đã sớm rủa thầm hắn cùng Tần Phong cả trăm lượt, nhưng trên mặt lại nhuốm hai vệt đỏ ửng, khóe môi run run nở nụ cười dịu dàng:
"Đại nhân quá khen."
"Tên gọi thì sao?"
Hắn thu ánh mắt, thản nhiên hỏi:
"Còn nhớ không?"
Ta khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia mờ mịt và bi thương đúng lúc.
"Vậy thì gọi cô là ‘Khinh Khinh’ đi, Bạch Khinh Khinh."
Hắn nói nhẹ tựa đặt tên cho mèo con, ch.ó con, đoạn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, giọng mang theo áp chế không cho kháng cự:
"Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người ta để nơi tim."
"Nên làm thế nào, tự biết lấy."
Ta như nai con sợ hãi nhưng ngoan ngoãn, khẽ gật đầu, chậm rãi đưa bàn tay lạnh lẽo đặt vào lòng bàn tay hắn, mang theo vẻ dè dặt và chút run rẩy.
Biết không? Ta biết quá rõ…
Trong lòng ta lạnh lẽo cười một tiếng.
05
“Sủng vật tâm đầu ý hợp của Tạ đại nhân…”
Tất nhiên phải có năm phần kiều mị, ba phần kiêu ngạo, lại thêm hai phần ngây thơ chưa từng vướng bụi trần.
Ta nhập vai rất nhanh, chỉ vài ngày đã diễn tròn vẹn cái dáng vẻ vừa kiêu vừa đáng yêu ấy, tựa hồ là bản tính vốn có.
“Này, ngươi có nghe chưa? Dạo gần đây Tạ đại nhân đi đâu cũng dẫn theo một tiểu cô nương.”
“Nghe nói nàng ấy đẹp tựa tiên nữ, đến nỗi làm Tạ đại nhân hồn xiêu phách lạc…”
“Hừ, nói nhảm! Đó là đại quan kinh thành, mỹ nhân thế nào chưa từng gặp qua?”
Vừa bước chân vào Linh Lung Các, ta và Tạ Thâm đã nghe được mấy lời to nhỏ này.
Ta nghiêng đầu, ghé sát bên tai hắn, đắc ý khẽ thì thầm:
“Nghe chưa? Các nàng gọi ta là tiểu tiên nữ đó.”
Lông cáo trên khăn choàng cổ khẽ cọ vào vành tai hắn, khiến vành tai kia thoáng ửng đỏ.
“Hừm.”
Hắn khẽ cười lạnh, giọng mang vài phần trêu ghẹo:
“Cô ấy à, so với tiên nữ thì càng giống tiểu hồ ly hơn.”
“Ôi chao, Tạ đại nhân tới rồi!”
Chưởng quầy vừa thấy liền vội vàng chạy ra đón, cung kính cúi người.
Những cô nương vừa bàn tán lập tức im bặt, đôi mắt trợn tròn, dõi theo ta từ đầu đến chân.
Ta hơi ngẩng cằm, eo nhẹ đong đưa, bước vào một cách thong dong, tao nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trang sức dành cho tiểu phu nhân đã chuẩn bị đủ cả.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đại nhân yên tâm, tất cả đều là độc nhất vô nhị!”
Chưởng quầy cười tươi, hai tay nâng một hộp trang sức, cẩn cẩn dực dực dâng lên.
Hộp mở ra, ánh sáng bảo vật lấp lánh: trâm bát bảo, vòng bạch ngọc, khuyên tai mã não…
Hừm, tên Tạ Thâm này đúng là chịu vung tay vì ta!
“Đẹp quá!”
Ta ngẩng mặt lên, tặng hắn một nụ cười ngọt ngào đến tan chảy:
“Thâm ca ca, mau giúp ta cài thử đi~”
Ánh mắt hắn thoáng tối lại, bàn tay thon dài nhấc cây trâm bát bảo, khẽ cài vào búi tóc ta, đầu ngón tay lướt qua lúm đồng tiền trên má ta, tựa hồ cố ý hay vô tình.
“Dẫu là bảo vật trân quý,”
Hắn trầm giọng, hơi cúi người,
“cũng chẳng sánh được nửa phần dung nhan của Khinh Khinh.”
Hắn nắm tay ta, dắt ta bước ra ngoài:
“Đi thôi, không phải nàng luôn miệng đòi tới Đông Hồ ăn tiệc trên thuyền sao?”
Vừa xoay người, sau lưng liền vang lên một loạt tiếng hít khí, kèm theo lời xì xào nhỏ đến mức gần như nuốt vào bụng:
“Hồ… hồ ly tinh…”
06
Người Giang Tô quả thật biết hưởng thụ.
Đông Hồ rộng mênh mông, mà chỉ lơ lửng duy nhất một chiếc thuyền hoa tinh xảo.
Một bàn đầy ắp sản vật hồ tươi ngon, bên dưới còn đặt lò than nhỏ để giữ ấm, khói mỏng lượn lờ phảng phất hương thơm.
Bên trong khoang thuyền, đốt loại than bạc tơ hảo hạng, khiến không khí ấm áp dễ chịu.
Phía đầu thuyền, một nữ tử ôm tỳ bà, tiếng ca nhẹ nhàng với giọng Ngô Nông uyển chuyển, từng âm từng chữ phiêu đãng lướt vào khoang.
Ta uể oải tựa người bên khung cửa sổ, vừa ngắm mặt nước phản chiếu núi non xanh biếc, vừa hé môi tiếp nhận món ăn Tạ Thâm đưa tới.
“Ưm… Món này có xương, ta không ăn.”
Ta khẽ nhăn mũi, lộ vẻ chán ghét.
“Cô cứ việc tiếp tục làm bộ đi.”
Tạ Thâm nghiến răng nghiến lợi, giọng trầm thấp như nhịn cười.
“Hầy…”
Ta buông một tiếng thở dài, hốc mắt thoáng ửng đỏ:
“Ngày đó lời của Tần Phong, ta đều nghe rõ ràng cả rồi.”
“Hắn nói… ta chỉ còn nửa năm thọ mệnh…”
“Đủ rồi.”
Tạ Thâm đặt đũa xuống, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng, ngữ điệu khinh khỉnh:
“Lời này cô đã nói bao nhiêu lần rồi? Lần này lại muốn giở trò gì?”
Ta chớp mắt, hơi nghiêng người, gương mặt lộ vẻ tinh quái đầy bát quái:
“Tạ đại nhân, nghe đồn ngài và thái tử… quan hệ bất phàm?”
“Chẳng lẽ… ngài thật sự có sở thích đoạn tụ?”
Lời còn chưa dứt, ta bất ngờ áp lại gần, khẽ chạm môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Vành tai Tạ Thâm “soạt” một tiếng đỏ bừng.
“Ồ~ Ta biết rồi, thì ra ngài không phải…”
Nhìn bộ dáng luống cuống của hắn, ta bật cười nghiêng ngả:
“Vô lễ! Cô… cô sao dám khinh bạc bản quan như vậy?!”
Hắn siết chặt môi, ánh mắt tối lại, thoáng chốc như muốn nổi giận.
“Mau nhìn kìa!”