Hồ Ly Leo Cành Cao

Chương 6



Ta và hắn – một người mất đệ đệ, một người mất tỷ tỷ – chẳng phải ông trời sắp đặt sao?

 

“Tiểu Phi, nếm thử bánh hoa quế này xem, ngon không?”

 

Tiểu Ngôn trước kia cũng mê đồ ngọt, tiếc rằng cơ thể yếu ớt, không thể ăn nhiều.

 

Bây giờ ta đổi hết cách này đến cách khác làm đủ món ngon cho Tiểu Phi, dường như muốn đem tất cả tình thương còn nợ Tiểu Ngôn, bù đắp cho hắn.

 

“Ngon quá! Ngon lắm, tỷ tỷ!”

 

Tiểu Phi hai má phồng căng, giọng lúng búng vì bánh đầy miệng.

 

“Tỷ tỷ, món chân giò hầm trong suốt lần trước tỷ làm còn không? Đệ còn muốn ăn nữa!”

 

Đôi mắt hắn sáng rực như sao.

 

“Có chứ, muốn ăn thì tỷ lại làm cho.” Ta mỉm cười nhìn dáng vẻ tham ăn của hắn, “có phải bỏ nhiều đường hơn không?”

 

“Ừm! Đệ thích ăn ngọt mà!”

 

Hắn híp mắt lại, cười đầy mãn nguyện.

 

Chỉ mới mấy hôm mà gương mặt vốn gầy nhom của Tiểu Phi đã tròn trịa hơn nhiều.

 

Nhìn đôi má phúng phính ấy, tay ta ngứa ngáy muốn đưa lên véo một cái.

 

Nhưng vừa nhớ tới khuôn mặt nghiêm như tượng gỗ của Tạ Thâm, tim ta thoáng run, lại đành rụt tay về.

 

“Tỷ tỷ— sao tỷ không ăn?”

 

Tiểu Phi miệng đầy bánh, nói lúng búng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Đệ ăn đi, đồ quá ngọt quá ngậy, thân thể tỷ chịu không nổi.”

 

“Họ… họ nói tỷ sắp không ổn rồi…” Tiểu Phi mắt đỏ hoe, giọng lạc đi, “đó… đó đều là gạt người, phải không?”

 

“Là thật đấy.”

 

Nhìn dáng vẻ hắn đau lòng, tim ta cũng khẽ nhói lên.

 

“Nhất định có cách cứu mà, đúng không? Tỷ tỷ, chắc chắn có cách mà!”

 

Tiểu Phi kiên quyết nhìn ta, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

 

Ta cố nặn ra một nụ cười yếu ớt:

 

“Ừ… sẽ có cách thôi.”

 

10

 

“Hương Nhi, mau may cho ta một bộ váy lụa đỏ.”

 

“Phải là loại… diễm lệ mà không tục tằn.”

 

Ta đặc biệt dặn dò thêm.

 

“Tiểu thư? Người… người định làm gì vậy?”

 

Hương Nhi tròn mắt nhìn ta đầy nghi hoặc.

 

Ta ghé sát, hạ giọng:

 

“Ta muốn đem Tạ Thâm… ăn sạch!”

 

“A?!! Chuyện… chuyện này không được đâu tiểu thư!”

 

Hương Nhi hoảng hốt xua tay liên tục:

 

“Người… người còn chưa xuất giá, thân trong trắng mà… nếu thật sự…”

 

“Ngay cả mạng còn chẳng giữ được, còn giữ trong trắng làm gì?”

 

Ta cắt ngang lời nàng, c.ắ.n răng hạ quyết tâm:

 

“Tạ Thâm cái tính cứng như đá, không dùng t.h.u.ố.c nặng thì làm sao lay nổi.”

 

“Quyết định vậy đi!”

 

Đêm đó, ta mượn rượu làm gan, gõ cửa phòng Tạ Thâm.

 

“Cô uống rượu?”

 

Cửa vừa mở, hắn đã nhíu chặt mày:

 

“Với thân thể thế này mà còn uống? Muốn c.h.ế.t sớm hơn sao?”

 

“Ừm…” Ta ngước nhìn hắn, giọng mềm như bông, mang theo chút ủy khuất:

 

“Muốn c.h.ế.t rồi…”

 

“Lại bày trò gì nữa đây? Ai làm cô giận?”

 

Hắn cố giữ bình tĩnh hỏi.

 

“Tạ Thâm… ta sợ…”

 

Ta bước lên, gần như áp sát vào lồng n.g.ự.c hắn:

 

“Ta sợ c.h.ế.t rồi sẽ bị Diêm Vương bắt làm tiểu thiếp, vĩnh viễn không được đầu thai…”

 

Ta nức nở, giọng nghẹn ngào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói bậy! Ai nói với cô những lời vớ vẩn đó?”

 

Trong giọng hắn lộ ra một chút bất lực.

 

“Là Trương bà bà nói… Bà ấy bảo nữ tử chưa lấy chồng nếu c.h.ế.t đi sẽ bị Diêm Vương giữ lại làm tiểu thiếp…”

 

“Ta… ta xinh đẹp thế này, chắc chắn hắn sẽ không buông tha…”

 

Ta khóc đến thở không ra hơi.

 

Tạ Thâm thở dài, cố gắng giảng đạo lý:

 

“Đó chỉ là lời đồn vô căn cứ. Luân hồi là con đường tất cả chúng sinh phải đi, không có gì phải sợ cả.”

 

“Hôm nào ta sẽ mời Giác Viễn đại sư đến giảng Phật pháp cho cô.”

 

Quả nhiên… đúng là lão cổ hủ!

 

Ta c.ắ.n môi, cất giọng yếu ớt:

 

“Tạ Thâm… kinh Phật… độ không được ta…”

 

Ta đột ngột buông lỏng dây áo, lớp hồ cừu dày nặng trượt xuống, để lộ tấm thân chỉ còn phủ một tầng lụa đỏ mỏng manh, trong suốt đến khiến người ta nghẹt thở.

 

“Ra ngoài——”

 

Giọng hắn đột nhiên lạnh như băng, ẩn nhẫn cơn giận dữ bùng nổ.

 

Hắn nhắm chặt mắt, bàn tay run nhẹ chỉ về phía cửa.

 

Ngực ta như bị đè nặng, ta cúi xuống nhặt hồ cừu, cuốn lấy thân thể run rẩy.

 

“Tạ Thâm, ta đã quyết rồi.”

 

“Hôm nay nếu ngài không đồng ý, ta sẽ ra ngoài tìm Tần Phong.”

 

Ta nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy quyết tuyệt:

 

“Hắn chắc chắn… sẽ giúp ta.”

 

Nói xong, ta xoay người, tay vừa chạm vào then cửa—

 

Siết chặt!

 

Một lực mạnh như bão cuốn lấy ta từ phía sau.

 

Hồ cừu rơi xuống lần nữa, ta bị hắn nhấc bổng, giam chặt trong vòng tay nóng rực.

 

Ta thuận thế nép sâu vào n.g.ự.c hắn, ngón tay kéo lỏng vạt áo chỉnh tề của hắn, má nóng như thiêu dán chặt vào lồng n.g.ự.c mát lạnh.

 

“Bạch Khinh Khinh…”

 

Giọng hắn khàn đặc, tựa dã thú đang cố kiềm chế bản năng:

 

“Nàng đang tự tìm c.h.ế.t.”

 

Ta ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đỏ rực như máu. Trong đó, d.ụ.c vọng cuồn cuộn dâng trào, gần như nhấn chìm cả giận dữ.

 

“Tạ Thâm…”

 

Ta ghé bên tai hắn, khẽ thì thầm như rót lửa vào m.á.u hắn:

 

“Ta muốn ăn ngài… ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy…”

 

Ầm ——

 

Có thứ gì đó trong hắn vỡ tan, bùng cháy mãnh liệt.

 

Hắn siết chặt ta, đem ta nhấn chìm vào ngọn lửa d.ụ.c vọng thiêu đốt đến tro tàn.

 

“A… đau quá…”

 

Cảm giác lạ lẫm và rát buốt khiến ta tái mặt, nước mắt lã chã rơi.

 

“Hừ…”

 

Trên đỉnh đầu, tiếng cười khàn trầm của hắn vang lên:

 

“Không phải nói muốn ăn ta sao? Chỉ vậy thôi à?”

 

Lời thì tàn nhẫn, nhưng động tác đang kịch liệt bỗng chậm lại, mang theo vài phần cẩn trọng.

 

Ta ôm chặt lấy hắn, như người sắp c.h.ế.t đuối bám lấy khúc gỗ nổi.

 

Đau đớn, ngọt ngào, từng đợt va chạm mãnh liệt khiến n.g.ự.c ta nhói lên thứ đau đớn quen thuộc.

 

Tiểu Ngôn…

 

Đây là cảm giác mà đệ từng rưng rưng nói với tỷ… về tình ái sao?

 

Quả nhiên là… hương vị thấm tận xương tủy, khiến người ta vừa sợ hãi vừa mê say…

 

 

11

 

Buông thả một đêm, hậu quả chính là — ta lại đổ bệnh.

 

Vị đại phu lần này đến xem bệnh vẫn là người từng khám cho ta ở phủ họ Lâm.

 

“Thân thể nàng ấy thế nào, ngài còn không biết sao? Chuyện phòng the phải biết tiết chế…!”