Hồ Ly Leo Cành Cao

Chương 5



Hương Nhi hối hả trang điểm cho ta, hận không thể đem hết bảo vật trấn cửa của Linh Lung Các treo hết lên người ta.

 

Ngó gương, ta không nhịn được hít sâu một hơi lạnh…

 

Hỏng rồi, lại hơi quá tay rồi…

 

Quả nhiên, vừa trông thấy ta, Tạ Thâm đã nhíu chặt mày:

 

“Hôm nay quan trường đều tụ hội, cô theo sát bản quan, chớ gây chuyện.”

 

“Bạch cô nương, chủ tử là lo cho cô đấy.”

 

Tần Phong ghé sát, hạ giọng nhắc nhở:

 

“Án của Trần huyện lệnh vẫn chưa điều tra ra manh mối, khó tránh có người muốn mượn cô làm bàn đạp…”

 

“Ừ, ta hứa một bước cũng không rời khỏi đại nhân.”

 

Ta vội vàng gật đầu.

 

Giao đấu ở Cô Tô nước sâu hiểm độc, giả mạo muội tử Trần huyện lệnh vốn là nước cờ liều lĩnh.

 

Được ở cạnh Tạ Thâm là một lợi thế, nhưng cũng dễ khiến kẻ đứng sau chú ý.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta ngẫm nghĩ một chút, liền thấp giọng hỏi Tần Phong:

 

“Tần Phong ca, chuyện quan trường ở Cô Tô… có thể nói cho ta nghe đôi chút không?”

 

“Chủ tiệc hôm nay là Tri phủ Lâm Hựu Niên, cùng chủ tử và Trần huyện lệnh từng là đồng môn.”

 

“Lâm đại nhân là vị thanh quan, bổng lộc chẳng giữ lại bao nhiêu, đều đem cứu tế dân nghèo, từng được Hoàng thượng ban khen.”

 

Quả thật, Lâm đại nhân thanh liêm đến mức bữa tiệc cũng đơn sơ.

 

Trên bàn toàn là rau dưa nhạt nhẽo, món mặn hiếm hoi chỉ có vài con cá nhỏ do chính Lâm đại nhân câu được.

 

“Thâm ca ca, vị đại nhân này trông thế, lại khiến người ta thấy ngài giống tham quan đấy.”

 

Ta rụt cổ, cố gắng giấu cái bộ y phục lấp lánh vào lớp lông hồ cừu.

 

“Hối hận vì diện mạo lộng lẫy rồi sao? Danh tiếng của bản quan, đều bị cô làm lụn bại cả.”

 

Tạ Thâm tiện tay chỉnh lại lông áo cho ta.

 

Đúng lúc này, Lâm Hựu Niên bưng chén rượu bước tới, bên cạnh là một nữ tử trẻ tuổi.

 

“Tạ huynh, lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như xưa.”

 

Hắn ôm quyền thi lễ.

 

“Đây là tiểu muội của ta – Nguyệt Dao, ngày trước huynh cũng từng gặp qua.”

 

Nguyệt Dao nhìn ta, ánh mắt kia mang theo địch ý rõ rệt.

 

Hừm, lại là một món nợ đào hoa của Tạ Thâm đây.

 

Ta khéo léo tránh ánh mắt nàng ta, mỉm cười ngọt ngào với Lâm Hựu Niên.

 

Rồi ghé sát tai Tạ Thâm, cố ý nói đủ lớn để người khác nghe:

 

“Thâm ca ca, Lâm đại nhân quả thực tuấn tú, chỉ kém ngài một chút thôi.”

 

“Còn vị cô nương kia thật sự là muội muội ruột sao? Trông… chẳng giống lắm nhỉ?”

 

“Ngươi—!” Lâm Nguyệt Dao tái mét mặt mày, giận đến nỗi tay siết chặt.

 

Lâm Hựu Niên cười gượng giảng hòa:

 

“Vị này hẳn là Bạch cô nương? Quả nhiên sắc đẹp tựa thiên tiên, Tạ huynh thật có phúc khí.”

 

“Lâm huynh chớ cười, Khinh Khinh nàng… từng ngã tổn thương đầu óc.”

 

Tạ Thâm vừa giải thích vừa phóng ánh mắt cảnh cáo về phía ta.

 

Ừm, rõ ràng là trách ta đã nhiều chuyện.

 

Hai người bắt đầu trò chuyện chính sự, khi nhắc đến án của Trần huyện lệnh, mắt Lâm Hựu Niên đã đỏ hoe.

 

Ta đang chăm chú lắng nghe thì “xoảng” một tiếng – một bát trà hắt thẳng vào người ta!

 

Tiểu nha đầu rót trà quỳ sụp xuống, dập đầu xin tội liên hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngay sau đó, tỳ nữ của Nguyệt Dao tiến lên, định đưa ta vào hậu viện thay y phục.

 

Ta chỉ biết lặng lẽ trợn mắt.

 

Cái chiêu này… Cô Tô thành các ngươi cũng thật không có sáng tạo gì hơn sao?

 

Cũ kỹ, vụng về, mà cũng dám đem ra dùng với ta à?

 

Ta khẽ thở dài trong lòng, rồi nhìn Nguyệt Dao bằng ánh mắt đầy thương hại.

 

Ngay sau đó, ta đưa tay ôm ngực, cơ thể mềm nhũn:

 

“Ngất” ngay tại chỗ.

 

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn—

 

“Khinh Khinh——!”

 

Tạ Thâm là người đầu tiên chạy tới, Lâm Hựu Niên cũng vội vàng theo sau.

 

Lúc ta mở mắt ra, đã thấy mình nằm trong lòng Tạ Thâm, một vị lão đại phu đang bắt mạch.

 

Lão nhân gia thở dài thườn thượt:

 

“Cô nương này mắc bệnh tim, tuyệt đối không thể để bị kinh sợ hay kích động nữa.”

 

“Sao… sao có thể? Nàng ta rõ ràng là giả vờ mà!”

 

Nguyệt Dao thất thanh, mặt đầy ngỡ ngàng.

 

“Giả vờ?”

 

Lão đại phu trợn mắt, râu mép run run vì giận:

 

“Lão phu nói nhẹ thôi đấy! Thật ra, vị cô nương này có thể sống đến giờ đã là kỳ tích!”

 

“Tim nàng ấy như cái rổ rách, gió lùa tứ phía, hơi thở yếu ớt…”

 

Nghe đến đó, ta liền hợp tác, nước mắt lưng tròng rơi lã chã:

 

“Thâm ca ca… ta biết mình không sống được bao lâu… không thể bầu bạn cùng ngài tới bạc đầu…”

 

“Nhưng ta chỉ mong có thể bên ngài thêm một ngày là một ngày…”

 

“Thế mà… vẫn có người không dung ta, nhất quyết không để ta được như nguyện…”

 

Chúng nhân trông thấy mỹ nhân dung nhan như hoa, lệ rơi như mưa, nghe thêm lời của đại phu, ánh mắt đều biến thành thương xót và trách móc Lâm Nguyệt Dao.

 

Một mỹ nhân đã đáng thương, lại là mỹ nhân “sắp c.h.ế.t”, càng khiến lòng người mềm nhũn.

 

Lần này thì hay rồi…

 

Danh tiếng của Lâm Nguyệt Dao, e là hỏng hẳn rồi.

 

09

 

Kể từ hôm đó, danh xưng “mỹ nhân mang bệnh” của ta đã lan truyền khắp Cô Tô.

 

“Này, ngươi nghe chưa? Cô nương luôn theo bên Tạ đại nhân, e rằng… không qua nổi nữa rồi…”

 

“Sao lại chưa! Hôm đó ta tận mắt nhìn thấy, mắt Tạ đại nhân đỏ hoe, tay run lẩy bẩy… lòng người đau đớn thật khiến kẻ khác động lòng.”

 

“Trời cao sao lại vô tình đến thế… Đúng là một đôi trời định, giờ thì đáng tiếc quá…”

 

Tạ Thâm ngoài mặt đóng vai “si tình” đến kín kẽ, áo quần trang sức liên tục như nước đổ về phía ta.

 

Thế nhưng, sau lưng hắn lại âm thầm điều tra vụ án của chính mình.

 

Nhìn dáng vẻ trấn định kia, xem ra hắn đã nắm được chút manh mối rồi.

 

Còn ta? Ta cũng đâu có rảnh rỗi gì.

 

Bề ngoài thì “một lòng một dạ” với Tạ Thâm, hết gửi túi thơm lại khăn tay, nhưng âm thầm, ta đã nhận một đứa nghĩa đệ. 

 

Chính là thiếu niên từng bị rơi xuống nước – Tiểu Phi.

 

Hắn thường lén tránh mặt Tần Phong, vụng trộm tìm đến gặp ta.

 

Hắn đến Cô Tô để tìm tỷ tỷ ruột, tiếc là tỷ ấy đã bệnh mất từ lâu.