Bọn họ cũng lên một vài kế hoạch để ứng phó với những tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Ba chiếc ba lô nặng trĩu chứa đầy thức ăn.
Theo như lời của Lâm Vũ, nếu mọi việc suôn sẻ, bọn họ không cần dùng đến chỗ thức ăn này thì chiếc ba lô cũng có thể dùng để đựng linh dược.
Còn nếu như bị mắc kẹt, thức ăn trong ba lô có thể giúp họ trụ vững được một thời gian, cho họ có thêm thời gian để tìm lối thoát.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến được núi Đại Tiêm.
Lại lần nữa đứng trước bức tường đá, trong lòng Lâm Vũ tràn đầy cảm xúc.
Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Tiền Vạn Kim cũng cảm thấy bùi ngùi.
Năm đó thập tử nhất sinh mới thoát khỏi nơi quỷ quái này, bây giờ lại phải đi vào đó.
Mặc dù có Vu Nữ là Diêm Thiền ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ hãi khi nghĩ lại những gì mình đã trải qua khi đó.
Lâm Vũ nhìn ra tâm tư của Tiền Vạn Kim, vỗ vai anh ta, an ủi: “Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy. Yên tâm, cho dù anh không đi vào cùng với chúng tôi thì chúng tôi cũng không trách anh đâu.”
Tiền Vạn Kim cười, bình tĩnh nói: “Thân phận anh cao quý, nào có sợ bị nhốt
bên trong, vậy nên tôi việc gì phải sợ! Cho dù trời có sập, chẳng phải còn có anh chống đỡ sao?” _