Hộ Vệ Trái Tim Ngọt Ngào

Chương 1: Công Việc Tạm Thời Và Sự Thất Vọng Đầu Tiên



Ánh đèn lờ mờ từ hành lang khu vực hậu trường chỉ đủ chiếu sáng tấm lưng rộng và thẳng tắp của Thẩm Kình Vũ. Anh đứng dựa lưng vào bức tường xi măng lạnh lẽo, cao hơn hẳn những nhân viên đang hối hả chạy qua. Chiếc áo sơ mi đen đơn giản không thể che giấu được khuôn n.g.ự.c và bắp tay cuồn cuộn được tôi luyện qua những năm tháng đ.ấ.m đá trên sàn đấu MMA. Sự tĩnh lặng của anh như một chiếc neo giữa cơn bão của giới showbiz. Anh không phải là một người làm công việc này, nhưng để có thể trụ lại thành phố và chuẩn bị cho mùa giải tái xuất sau năm năm vắng bóng, Thẩm Kình Vũ cần một công việc tạm thời.

Công việc đó là: vệ sĩ riêng cho Kỷ Cẩm.

“Thần tượng,” anh tự nhủ thầm, một cảm giác vừa chua xót vừa ấm áp len lỏi trong lòng.

Năm năm trước, khi anh nằm bất lực ở đất khách sau chấn thương, đối diện với tương lai mù mịt và nỗi đau bị phản bội, chính giọng hát trong sáng, cao vút của Kỷ Cẩm đã kéo anh dậy. Anh đã hâm mộ Kỷ Cẩm bằng tất cả sự thuần túy của một người tìm được ánh sáng trong bóng tối. Anh luôn tin rằng, giọng hát thánh thiện ấy phải thuộc về một người có trái tim nhân hậu và tâm hồn đẹp đẽ.

Cánh cửa phòng chờ bật mở.

Thẩm Kình Vũ lập tức đứng thẳng, đôi mắt sắc lạnh và cảnh giác của một võ sĩ chuyên nghiệp quét nhanh qua không gian.

Kỷ Cẩm bước ra.

Không phải là mỹ nhân dịu dàng trong tưởng tượng của anh, mà là một thiếu niên đẹp đến mức chói mắt với mái tóc bạch kim đang thịnh hành, đôi mắt hơi híp lại vì mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo. Cậu mặc một chiếc áo khoác lông to sụ màu trắng tinh, dù nhiệt độ phòng không hề thấp.

Thẩm Kình Vũ cố gắng kìm nén sự sững sờ. Đẹp, nhưng không thuần khiết. Ánh mắt này quá sắc sảo, quá đề phòng, như một con mèo bị dồn vào góc tường.

Người quản lý, một phụ nữ trung niên hớt hải, chạy đến giới thiệu: “Kỷ Cẩm, đây là vệ sĩ mới của em, Thẩm Kình Vũ. Anh ấy là cựu vận động viên MMA chuyên nghiệp. Rất đáng tin cậy.”

Kỷ Cẩm đưa mắt nhìn Thẩm Kình Vũ, một ánh nhìn từ trên xuống dưới đầy đ.á.n.h giá, chậm rãi và lộ liễu. Đôi mắt ấy dừng lại ở cơ bắp nơi cánh tay anh, rồi lại nhếch mép, một nụ cười nửa miệng đầy vẻ trào phúng.

“MMA à?” Giọng Kỷ Cẩm không hề trong trẻo như khi hát, mà hơi khàn và mang đầy vẻ mệt mỏi cùng sự bất mãn. “Vậy ra anh là một người thất nghiệp đến từ một môn thể thao bạo lực, người mà tôi phải trả lương để ‘tạm thời’ lấp đầy cái bụng đói của mình. Chà, tôi tưởng người của tôi phải chuyên nghiệp hơn chứ.”

Câu nói thẳng thừng, thiếu tôn trọng đó giáng một đòn mạnh vào cái gọi là "sự thuần khiết" mà Thẩm Kình Vũ vẫn giữ lại. Da mặt dày hơn cả tường thành, anh đã từng nghe mô tả, nhưng không nghĩ nó lại chính xác đến vậy.

Thẩm Kình Vũ chỉ bình thản, không một chút gợn sóng, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự trấn tĩnh tuyệt đối.

“Tôi là Thẩm Kình Vũ,” anh nói, giọng trầm ấm và mạnh mẽ, như một lời khẳng định về sự hiện diện không thể bị xem nhẹ. “Công việc của tôi là đảm bảo sự an toàn của Kỷ tiên sinh trong mọi trường hợp. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách chuyên nghiệp nhất.”

Kỷ Cẩm liếc xéo người quản lý, sau đó chỉ vào một chai nước khoáng đặt trên bàn trang điểm.

“Tôi muốn loại nước khoáng này được làm lạnh ở đúng 5 độ C, và phải được rót vào chiếc cốc thủy tinh mà tôi vừa dùng, và phải được mang đến tận xe.” Cậu đưa ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Thẩm Kình Vũ. “Anh vệ sĩ mới, hay là người hầu mới nhỉ? Anh làm được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là phép thử đầu tiên, một hành động lòng dạ nhỏ như lỗ kim để kiểm tra giới hạn của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ không hề d.a.o động. Anh hiểu, làm vệ sĩ trong giới showbiz không chỉ là bảo vệ thân thể, mà còn phải chịu đựng sự thất thường và đôi khi là sự lấn lướt quyền lực từ các ngôi sao. Sự nghiệp MMA đã dạy anh kiểm soát cảm xúc và giữ được sự tập trung dưới áp lực cao nhất.

Anh tiến đến, cầm chai nước, sau đó cúi người cầm chiếc cốc mà Kỷ Cẩm vừa chỉ.

“Vâng, Kỷ tiên sinh.” Giọng anh không biểu lộ sự khó chịu hay tức giận, chỉ có sự chuyên nghiệp lạnh lùng. “Nhưng để đảm bảo an toàn, tôi sẽ phải đi cùng Kỷ tiên sinh đến xe.”

Kỷ Cẩm có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ quá đỗi điềm tĩnh của anh. Thông thường, người ta sẽ cau mày, hoặc ít nhất là tỏ ra khinh miệt. Cậu khịt mũi một cái, rồi khoác tay người quản lý đi ra trước.

Thẩm Kình Vũ, tay cầm cốc thủy tinh, đi theo sau. Bước chân anh chắc chắn, chậm rãi, nhưng luôn giữ một khoảng cách hoàn hảo để có thể phản ứng ngay lập tức nếu có bất kỳ sự cố nào. Anh nhận ra, dù vẻ ngoài kiêu căng, Kỷ Cẩm lại đi rất nhanh, đôi vai hơi co lại một cách vô thức, như thể đang muốn nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt của mọi người.

Đó là khoảnh khắc Thẩm Kình Vũ bắt đầu nhìn thấy vết nứt đầu tiên trên bức tường thành kiêu ngạo của thần tượng.

Trong xe, Kỷ Cẩm ngồi phịch xuống ghế, không thèm nhìn Thẩm Kình Vũ, nhưng lại đột ngột lên tiếng.

“Tối nay tôi không có lịch trình. Anh cứ về đi. Nhưng nhớ, từ giờ đến khi tôi chấp nhận anh hoàn toàn, anh phải túc trực điện thoại 24/7. Tôi có thể gọi anh bất cứ lúc nào, kể cả 3 giờ sáng, để đưa tôi đi ăn lẩu.”

Thẩm Kình Vũ rót nước đã được làm lạnh vừa đủ vào cốc thủy tinh, đặt cẩn thận vào hốc giữ cốc bên cạnh Kỷ Cẩm.

“Đã rõ, Kỷ tiên sinh,” anh đáp, giọng anh như một bản hợp đồng được ký kết. “Tôi sẽ luôn ở trạng thái sẵn sàng.”

Kỷ Cẩm nhấp một ngụm nước, ngước mắt lên nhìn anh qua gương chiếu hậu. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Thẩm Kình Vũ không phải là ánh mắt của vệ sĩ, mà là ánh mắt của một người hâm mộ đang quan sát thần tượng một cách đầy phức tạp.

Sự kiên nhẫn, sự trưởng thành và sự vững chãi không thể lay chuyển của Thẩm Kình Vũ đã khiến Kỷ Cẩm cảm thấy một cảm giác lạ lẫm: an toàn. Một sự an toàn mà cậu đã đ.á.n.h mất từ lâu trong cái thế giới đầy rẫy sự phản bội và ánh hào quang giả dối này.

“Đây là một người đàn ông nguy hiểm, nhưng cũng là một người đàn ông… đáng tin cậy,” Kỷ Cẩm nghĩ thầm, trong lòng bất giác nhen nhóm một ngọn lửa ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ hơn cả một cơn bệnh thần kinh. Cậu muốn giữ người đàn ông này lại, muốn thử thách giới hạn của anh, muốn xem liệu sự dịu dàng của một võ sĩ có thể kéo dài được bao lâu.

Đó là khởi đầu của một mối quan hệ phức tạp, nơi sự chữa lành được ngụy trang bằng sự gắt gỏng, và tình yêu được xây dựng trên sự tin cậy tuyệt đối.

________________________________________