Công việc vệ sĩ cho Kỷ Cẩm hóa ra lại là một cuộc chiến đấu không tiếng súng, thách thức sự kiên nhẫn của Thẩm Kình Vũ còn hơn cả một trận đấu kéo dài năm hiệp.
Những thói quen của Kỷ Cẩm không hề giống với bất kỳ người nổi tiếng nào mà Thẩm Kình Vũ từng tưởng tượng. Cậu không phải là người ăn kiêng nghiêm ngặt, nhưng lại có những chu kỳ ăn uống thất thường đến đáng sợ. Có những ngày cậu sẽ gọi mười món lẩu cay nóng vào lúc nửa đêm, ăn hết một mình như thể đó là bữa ăn cuối cùng, nhưng ngay ngày hôm sau lại chỉ uống duy nhất một cốc sữa đậu nành loãng, gương mặt trắng bệch vì kiệt sức. Lịch ngủ của cậu cũng tương tự, có khi cậu thức trắng hai ngày liền để xem một bộ phim tài liệu nhàm chán, và có khi lại ngủ li bì đến mức gọi không dậy.
“Tôi không cần anh nhìn tôi chằm chằm như một… một con tắc kè hoa rình mồi,” Kỷ Cẩm gắt lên một buổi sáng, khi Thẩm Kình Vũ vô tình đứng quá gần trong lúc cậu đang trang điểm.
Thẩm Kình Vũ lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa ra vào, nhưng giọng nói vẫn trầm tĩnh và đều đều: “Xin lỗi, Kỷ tiên sinh. Tôi đang quan sát môi trường xung quanh. Đó là công việc của tôi.”
“Công việc của anh là khiến tôi thấy ngứa mắt đấy,” Kỷ Cẩm lầm bầm, nhưng không gắt gao như thường lệ.
Thẩm Kình Vũ không đáp lời. Anh nhận thấy sự bất ổn này không chỉ là tính cách, mà có vẻ là một chu kỳ. Một sự hưng phấn đến tột độ kéo theo một sự suy sụp không phanh. Nó không hoàn toàn giống với chấn thương tâm lý, mà giống một thứ gì đó nằm ngoài sự kiểm soát của cậu. Dù thất vọng với tính cách thực sự của thần tượng, Thẩm Kình Vũ không hề cảm thấy chán ghét. Trái lại, anh cảm thấy một sự thương cảm khó tả đang lớn dần. Anh thấy một thiếu niên đang cố gắng tạo ra lớp vỏ gai góc để che đậy sự mỏng manh bên trong.
Chiều hôm đó, họ tham gia một sự kiện ra mắt phim b.o.m tấn. Kỷ Cẩm diện một bộ vest đen lấp lánh, dưới ánh đèn flash, cậu thực sự là một ngôi sao tỏa sáng không thể rời mắt.
Sau khi sự kiện kết thúc, khi đang di chuyển qua một con hẻm nhỏ hẹp để ra bãi đỗ xe VIP, sự hỗn loạn bất ngờ xảy ra.
Một tay săn ảnh, với chiếc máy ảnh to bản đeo cổ, bất ngờ lao ra khỏi thùng rác đang khuất bóng, ống kính chĩa thẳng vào mặt Kỷ Cẩm.
“Kỷ Cẩm! Tin đồn anh cướp vai diễn của…! Trả lời đi!”
Tiếng đèn flash nổ liên hồi, cùng với câu hỏi ác ý khiến Kỷ Cẩm lập tức cứng người, đôi mắt híp lại vì sự kích động quá mức. Phản ứng của cậu rất nhạy cảm và gần như là hoảng loạn.
Đó là lúc bản năng võ sĩ của Thẩm Kình Vũ bùng lên.
Anh không cần suy nghĩ. Bàn tay to lớn của anh lướt qua eo Kỷ Cẩm, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đẩy cậu áp sát vào tường. Sau đó, anh xoay người, hoàn toàn che chắn cho Kỷ Cẩm khỏi ống kính và sự tấn công bằng lời nói.
Tay săn ảnh cố gắng lách sang phải, Thẩm Kình Vũ di chuyển sang phải. Tay săn ảnh lách sang trái, Thẩm Kình Vũ chặn trái. Anh không dùng lực quá mạnh, nhưng mỗi động tác đều gọn gàng, dứt khoát và mang tính chiến thuật của một người được huấn luyện để kiểm soát trận đấu. Anh khóa tầm nhìn của đối phương chỉ bằng việc dịch chuyển cơ thể mình, không hề chạm vào người phóng viên.
“Tránh ra!” Tay săn ảnh gầm gừ, cố gắng đẩy vai Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ dùng ánh mắt. Một ánh mắt sắc lạnh mà một võ sĩ dùng để khóa đối thủ trên sàn đấu. Nó không phải là sự giận dữ, mà là sự cảnh báo tuyệt đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không được chạm vào người tôi. Đây là ranh giới an ninh,” anh nói bằng giọng trầm, gần như là một tiếng gầm nhẹ.
Tay săn ảnh bị ánh mắt đó làm cho chùn lại. Hắn ta cảm thấy một áp lực vô hình từ hình thể cao lớn và sự điềm tĩnh c.h.ế.t chóc của Thẩm Kình Vũ. Hắn biết, nếu cố gắng thêm nữa, hắn sẽ bị đ.á.n.h bại mà không có bất kỳ chứng cứ thương tích nào để kiện cáo.
“Đi thôi, Kỷ tiên sinh.”
Thẩm Kình Vũ dùng tay mình nhẹ nhàng hướng Kỷ Cẩm di chuyển về phía xe. Lúc này, Kỷ Cẩm mới hoàn hồn. Cậu đi theo anh một cách ngoan ngoãn, hoàn toàn dựa dẫm vào cái lưng rộng lớn kia.
Trong xe, Kỷ Cẩm im lặng một lúc lâu, không gắt gỏng, không ra lệnh. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Kình Vũ đang nắm vô lăng.
“Anh… không đ.á.n.h hắn ta.” Giọng Kỷ Cẩm nhỏ bé hơn bình thường rất nhiều.
“Đánh nhau không phải là cách giải quyết tốt nhất ở đây,” Thẩm Kình Vũ đáp, giọng anh trở nên ôn hòa hơn, không còn sự căng thẳng của nhiệm vụ. “Công việc của tôi là bảo vệ Kỷ tiên sinh, không phải tạo ra rắc rối cho Kỷ tiên sinh. Tôi chỉ dùng kỹ năng để kiểm soát tình huống mà thôi.”
“Kiểm soát… tốt lắm,” Kỷ Cẩm nói, một nụ cười nửa miệng lại xuất hiện, nhưng lần này nó không còn là sự trào phúng, mà có chút gì đó là sự hài lòng bị che giấu. Cậu chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh Kình Vũ, anh không tồi như tôi nghĩ.”
Thẩm Kình Vũ chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhỏ, không hề kiêu ngạo vì lời khen.
Nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên. Anh biết, sự bảo vệ của anh đã vượt qua giới hạn công việc. Anh đã không chỉ bảo vệ thân thể, mà còn bảo vệ sự mỏng manh của Kỷ Cẩm trước thế giới khắc nghiệt. Và Kỷ Cẩm đã nhìn thấy điều đó. Mối quan hệ của họ đã có một bước ngoặt, từ sự đối đầu lạnh lùng sang sự dựa dẫm không lời.
Đó cũng là lúc Kỷ Cẩm nhận ra một điều đáng sợ. Người đàn ông này, với vẻ ngoài trầm lặng và sự mạnh mẽ tiềm ẩn, có thể dễ dàng rời đi bất cứ lúc nào để quay lại với giấc mơ vô địch của mình. Cảm giác này làm nảy sinh một cơn ham muốn chiếm hữu bùng nổ.
“Đưa tôi đến phòng tập gym của anh. Ngay bây giờ,” Kỷ Cẩm đột ngột ra lệnh, giọng đã trở nên gắt gỏng trở lại. “Tôi muốn biết anh đã chuẩn bị những gì để bỏ rơi tôi.”
Thẩm Kình Vũ ngước nhìn anh qua gương chiếu hậu, ánh mắt không hề bất ngờ. Anh khẽ gật đầu, thay vì cãi lại.
“Vâng, Kỷ tiên sinh.”
Sự kiểm soát bắt đầu.
________________________________________