Hộ Vệ Trái Tim Ngọt Ngào

Chương 10:



Năm năm sau.

Mùi t.h.u.ố.c sát trùng, mồ hôi thi đấu đã lùi xa, thay vào đó là mùi da thuộc của găng tay mới và mùi gỗ của phòng tập MMA riêng. Thẩm Kình Vũ đã giải nghệ, trở thành một huấn luyện viên. Sự nghiệp của anh đã trọn vẹn. Anh truyền lại sự kỷ luật, sự gan góc và sự bình tĩnh của một nhà vô địch cho thế hệ võ sĩ trẻ.

Kỷ Cẩm vẫn là một ngôi sao ca nhạc. Cậu đã phát triển sự nghiệp một cách ổn định, không còn những cơn bốc đồng hay những dự án điên rồ. Cậu đã trở thành người phát ngôn cho việc nâng cao nhận thức về sức khỏe tâm thần, dùng câu chuyện của mình để tiếp thêm sức mạnh cho những người khác. Sự lạc quan của Thẩm Kình Vũ đã thực sự lan tỏa.

Căn bệnh rối loạn lưỡng cực không hoàn toàn biến mất, nhưng nó đã trở thành một người bạn cũ, được kiểm soát bằng thuốc, liệu pháp và đặc biệt là sự vững chắc của Thẩm Kình Vũ. Kỷ Cẩm vẫn có những ngày gắt gỏng, nhưng nó chỉ còn là một thói quen, một cách để cậu thể hiện tình yêu và sự dựa dẫm tuyệt đối vào anh.

Một buổi sáng mùa thu yên bình, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ.

Kỷ Cẩm tỉnh dậy, thấy Thẩm Kình Vũ đang loay hoay trong bếp.

“Anh là đồ tồi! Thẩm Kình Vũ! Hôm qua tôi đã dặn anh mua trà hoa cúc của Thụy Sĩ cơ mà! Anh mang về cái gì đây? Trà túi lọc rẻ tiền! Anh là nhà vô địch thế giới, mà anh không thể nhớ nổi một cái tên trà à? Anh chỉ biết dùng cơ bắp mà không dùng não à?” Kỷ Cẩm gắt lên, giọng cậu vẫn cao vút, nhưng trong đó không có sự giận dữ thật sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Kình Vũ mỉm cười. Anh đã quá quen với sự gắt gỏng đáng yêu này. Nó là dấu hiệu cho thấy Kỷ Cẩm đang cảm thấy an toàn và được yêu chiều.

Anh đặt spatula xuống, đi đến bên giường, nơi Kỷ Cẩm đang cuộn tròn trong chăn. Anh đưa tay mình vào trong chăn, siết nhẹ vòng eo cậu.

“Đúng, tôi chỉ biết dùng cơ bắp. Để ôm và bảo vệ cục cưng của tôi. Và để làm pancake bơ sữa em thích. Tôi đã dậy từ 5 giờ sáng để tập luyện và chuẩn bị bữa sáng,” Thẩm Kình Vũ thì thầm, hôn lên mái tóc rối bù của cậu. Anh biết, việc Kỷ Cẩm gắt gỏng về chiếc trà chỉ là cái cớ để cậu được sủng ái.

Kỷ Cẩm bật cười, nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn sự đề phòng hay bóng tối của ngày xưa. Cậu quay lại, ôm chặt cổ anh.

“Anh là vệ sĩ tốt nhất và là người yêu tuyệt vời nhất thế giới,” Kỷ Cẩm nói, giọng điệu chuyển hẳn sang sự nũng nịu. “Nhưng nhớ đấy, đừng bao giờ để tôi phải lo lắng. Tôi thích anh dịu dàng với tôi hơn một chút.”

“Anh hứa. Mãi mãi,” Thẩm Kình Vũ nói, nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Trong ánh mắt anh không chỉ có tình yêu, mà còn có sự tin cậy và bình yên tuyệt đối.

Họ không hoàn hảo. Cuộc đời họ đầy rẫy khổ đau và bất công, nhưng họ đã chọn cách dùng sự dịu dàng để đối xử với nhau, và dùng sự gan góc để đối xử với cuộc đời. Họ là một bằng chứng sống cho thấy, tình yêu đích thực là sự chữa lành vĩnh cửu.

Hết.