Chín tháng sau, Thẩm Kình Vũ hoàn toàn hồi phục, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh đã sẵn sàng cho trận tranh đai vô địch thế giới.
Kỷ Cẩm không hề tỏ ra lo lắng hay chiếm hữu. Cậu dành toàn bộ thời gian của mình để viết một bản nhạc mới. Cậu biết, món quà lớn nhất cậu có thể tặng cho Thẩm Kình Vũ không phải là sự chăm sóc, mà là sự tự tin vào bản thân và sự ủng hộ tuyệt đối.
Ca khúc mang tên “Chiếc Neo Vĩnh Cửu” đã ra đời. Đó là một bản ballad mạnh mẽ, kết hợp giữa sự da diết của nỗi đau và sự bùng nổ của hy vọng. Lời bài hát kể về một người lạc lối tìm thấy ánh sáng trong giọng hát, và sau đó chính ánh sáng đó lại được cứu rỗi bởi sự gan góc của một chiến binh.
“Vết thương không phải là kết thúc. Nó là chứng nhân cho sự gan góc. Và anh là chiếc neo vĩnh cửu, neo giữ tôi lại với ánh sáng.”
Ngày trận đấu vô địch, cả thế giới đổ dồn về.
Trong phòng chờ, Thẩm Kình Vũ không căng thẳng. Anh nhắm mắt, nghe đi nghe lại bài hát mới của Kỷ Cẩm. Anh cảm nhận được từng lời hát thấm vào da thịt, trở thành một phần sức mạnh của anh. Anh biết, anh không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà còn vì Kỷ Cẩm, vì sự chữa lành mà họ đã cùng nhau giành được.
Trận đấu kéo dài đủ năm hiệp. Đối thủ của anh là nhà vô địch đương nhiệm, nhanh nhẹn, khó đ.á.n.h bại. Thẩm Kình Vũ đã chiến đấu bằng sự thông minh, sự kiên nhẫn và sự dẻo dai phi thường. Anh đã học được cách kiểm soát nhịp điệu của trận đấu, cũng như cách kiểm soát cảm xúc của chính mình. Anh là sự hòa quyện hoàn hảo giữa sức mạnh và sự bình tĩnh.
Khoảnh khắc tiếng chuông kết thúc vang lên, Thẩm Kình Vũ biết anh đã chiến thắng.
Hàng ngàn khán giả bùng nổ. Giây phút trọng tài giơ tay anh lên, Thẩm Kình Vũ trở thành nhà vô địch thế giới mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh quỳ xuống sàn đấu, áp trán vào miếng bạt, để nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau. Anh đã làm được.
Khi anh đứng trên bục vinh quang, đội của anh chuẩn bị cho lễ trao đai. Đột nhiên, ánh đèn sân khấu tập trung vào một điểm duy nhất, và Kỷ Cẩm bước ra.
Cậu mặc một chiếc áo khoác da đơn giản, tóc vuốt ngược gọn gàng. Cậu không trang điểm quá đậm, chỉ có đôi mắt sáng ngời, đầy cảm xúc. Cậu cầm micro, không hề run rẩy. Sự sợ hãi sân khấu, sự sợ hãi bị đ.á.n.h giá, đã tan biến.
“Tôi là Kỷ Cẩm, và tôi xin dành tặng ca khúc này cho người đàn ông đã dạy tôi cách chiến đấu, và cách yêu thương.”
Cậu bắt đầu hát “Chiếc Neo Vĩnh Cửu.” Giọng hát cậu không chỉ trong trẻo, mà còn mạnh mẽ, đầy nội lực, truyền tải sự lạc quan và tích cực mà Thẩm Kình Vũ đã mang lại cho cậu.
Thẩm Kình Vũ xuống bục, anh đi về phía Kỷ Cẩm, không quan tâm đến đai vô địch. Khi Kỷ Cẩm hát đến câu cuối cùng, Thẩm Kình Vũ ôm cậu thật chặt, nâng cậu lên và xoay một vòng. Nụ hôn của họ trên sân khấu không chỉ là nụ hôn của tình yêu, mà là tuyên ngôn của sự Chữa Lành đã chiến thắng.
Họ đã cùng nhau giành chiến thắng kép: Thẩm Kình Vũ vô địch thế giới, và Kỷ Cẩm vô địch chính căn bệnh của mình.
________________________________________