Họa Ái

Chương 10



Mấy năm nay cậu cũng kiếm tiền, dưới sự giới thiệu của đàn chị, cậu vẽ tranh cho một số tạp chí, bìa sách, chỉ là từ vẽ trên giấy chuyển sang dùng bảng vẽ kỹ thuật số, chăm chỉ một chút cũng kiếm được không ít, cuộc sống vẫn khá hài lòng.

 

Không tiếp tục học hành, không yêu đương, cuộc sống của Diệp Đàm có thể dùng từ đơn điệu để miêu tả nhưng theo lời cậu nói, đó là tốt nhất.

 

Chiều hôm đó, Diệp Đàm từ siêu thị về, vừa xuống taxi, đã thấy Cung Thiếu Đường từ một chiếc xe khác bước xuống.

 

Gặp lại Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm không phủ nhận mình không thể nào thực sự bình tĩnh. Rất nhiều chuyện cũ chen chúc ùa về nhưng cậu cố sức ghìm chặt ngay từ đầu ký ức, không cho nó tiếp tục lộng hành.

 

Rời xa Cung Thiếu Đường, Diệp Đàm mới nhận ra mình thực sự là một người tinh tế và nhạy cảm. Trước đây người khác nói cậu như vậy, cậu luôn nghĩ là người khác không đủ hiểu mình nhưng sau này mới phát hiện là chính mình không hiểu bản thân.

 

Vì vậy, Diệp Đàm tự nhủ rằng đừng bao giờ vì tình yêu mà tổn thương nữa, đối với cậu thật sự rất khó để bình phục, có lẽ đôi khi nhìn có vẻ đã ổn nhưng trong một hoàn cảnh nào đó lại sẽ sụp đổ giống như sinh nhật của cậu.

 

Năm đó, sinh nhật của cậu là do Cung Thiếu Đường tổ chức, chỉ vì một mình cậu mà mở công viên giải trí, pháo hoa do nhà thiết kế pháo hoa nổi tiếng thiết kế, rượu champagne và bánh kem đắt tiền, quà tặng chất đống, nụ hôn dịu dàng nhưng bá đạo, cái nắm tay ấm áp và vững chãi…

 

Tất cả, Diệp Đàm đều biết đây có lẽ là lần duy nhất trong đời cậu. Vì vậy, sau khi rời xa Cung Thiếu Đường, cậu không còn đón sinh nhật nữa.

 

Đối mặt với Cung Thiếu Đường đang đứng bên xe khoảng nửa phút, Diệp Đàm chọn cách phớt lờ, quay người đi về phía cửa lớn dưới lầu.

 

Cung Thiếu Đường hành động rất nhanh, chặn cậu lại trước cửa, Diệp Đàm cúi đầu không nhìn anh và cũng không nói gì.

 

Cung Thiếu Đường nhíu mày, cố gắng làm dịu giọng mình: “Chúng ta nói chuyện đi.”

 

Diệp Đàm khẽ hít mũi: “Không có gì để nói cả.”

 

“Diệp Đàm…”

 

Diệp Đàm ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Cung Thiếu Đường: “Trước đây tôi thích anh, cũng hy vọng anh có thể thích tôi như một con người, chứ không phải một thú cưng. Tôi là người, không phải thú cưng, cũng không có sở thích đặc biệt nào. Tôi biết những gì tôi muốn, đối với anh là quá khó, anh đã quen với lối sống của mình rồi. Vậy nên đừng đến trêu chọc tôi nữa, cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết đi, tôi không muốn khó khăn lắm mới bình ổn lại được, rồi lại giẫm vào vết xe đổ.”

 

“Tôi…”

 

“Chuyện quá khứ anh không sai, tôi cũng không sai, chỉ là chúng ta gặp sai người vào sai thời điểm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Đàm thở dài một hơi: “Cứ như vậy đi, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa, coi như tôi cầu xin anh.”

 

Nói xong, Diệp Đàm lấy thẻ ra quẹt cửa, mấy lần đều không đúng chỗ quẹt thẻ, cuối cùng khó khăn lắm mới mở được, gần như là ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

 

Trở lại xe, Cung Thiếu Đường đón nhận ánh mắt chế giễu của Hàn Mặc Lẫm.

 

Là một người đang sống hạnh phúc với người yêu mà mình khó khăn lắm mới theo đuổi được, Hàn Mặc Lẫm rõ ràng đã quên đi những gian nan khi theo đuổi lại Tô Cảnh Thần ngày trước, bây giờ mỗi ngày ở bên Tô Cảnh Thần vẫn còn chưa đủ, ai mà có thời gian nhớ lại những chuyện không vui đó?

 

Thế nên đối với Cung Thiếu Đường, anh cũng chẳng coi trọng, cho rằng người này kém hiệu quả, cũng không có khí phách. Hoàn toàn quên mất ngày xưa Tô Cảnh Thần đã từ chối anh như thế nào và anh đã mất ngủ thâu đêm ra sao, suýt chút nữa lại phải đi khám bác sĩ tâm lý.

 

“Cậu đã làm gì rồi? Mất đi rồi mới biết hối hận sao?” Hàn Mặc Lẫm cười lạnh: “Muốn theo đuổi người ta, thì phải thể hiện chút kiên trì và thành ý. Cậu xem người ta không ra gì, bày ra cái thuyết thú cưng đó của cậu, bây giờ lại muốn theo đuổi người ta về, còn muốn không tốn chút công sức nào, thế thì cậu nghĩ hay quá rồi.”

 

Cung Thiếu Đường im lặng, lớn từng này, anh chưa từng theo đuổi ai, làm sao biết cách theo đuổi đây?

 

“Nếu cậu đã hiểu rõ lòng mình rồi, thì hãy tự nhìn nhận lại, nghĩ xem sau này sẽ đối xử với cậu ấy thế nào, nếu xác định làm được, thì hãy cố gắng theo đuổi cậu ấy về, đối xử tốt với cậu ấy là được rồi.”

 

Hàn Mặc Lẫm nói: “Theo đuổi người ta là một việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Tôi thấy cậu ấy cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với cậu, chắc vẫn còn cơ hội.”

 

“Ừm.” Cuối cùng Cung Thiếu Đường cũng lên tiếng.

 

Mấy hôm trước Cung Thiếu Đường gọi điện cho Đan Ni, nói về chuyện tìm thấy Diệp Đàm, cũng nói Diệp Đàm bảo không hối hận khi rời xa anh.

 

Đan Ni ở đầu dây bên kia thở dài, nói đã sớm cảm thấy Cung Thiếu Đường đối xử với Diệp Đàm không giống với những người khác.

 

Tuy trước đây những “thú cưng” kia được cho tiền, khi ra ngoài cũng được mua sắm nhưng anh sẽ không tự mình chọn quà cho đối phương. Nhưng Diệp Đàm lại là một ngoại lệ, ngoài khuy măng sét ra, Cung Thiếu Đường cũng thật sự tặng cậu không ít những món đồ lặt vặt khác.

 

Còn có thẻ phụ ngân hàng, sự tận tâm trong việc chữa trị cho em trai Diệp Đàm, sự tỉ mỉ khi tổ chức sinh nhật cho Diệp Đàm, thường xuyên ở lại nhà Diệp Đàm... tất cả đều là những điều trước đây chưa từng thấy.

 

Nhưng dù sao Cung Thiếu Đường cũng là kim chủ, nếu không phải anh tự mình phát hiện, Đan Ni cũng không dám nói nhiều trước mặt Cung Thiếu Đường mà Cung Thiếu Đường lại rất chậm chạp trong khoản này.

 

Đan Ni vốn nghĩ Diệp Đàm tính cách tốt, cũng không phải loại người tham tiền hám lợi, chỉ là gia cảnh bức bách mới đi theo Cung Thiếu Đường, nếu như có thể nhẫn nại được, cứ theo Cung Thiếu Đường cho tốt, biết đâu một ngày nào đó Cung Thiếu Đường phát hiện ra Diệp Đàm cũng sẽ có được thành quả.