Vừa về đến nhà, điện thoại của Đan Ni đã gọi đến.
“Quản lý gọi cho tôi, nói cậu chưa lấy rượu đã chạy đi rồi, có chuyện gì vậy?” Giọng Đan Ni mang theo vài phần quan tâm.
Nhưng Diệp Đàm đã không biết đó là quan tâm thật lòng, hay chỉ là giả vờ quan tâm nữa.
Cậu không phải là người thích vòng vo, liền hỏi thẳng: “Anh ấy… đã tìm người khác phải không?”
Đan Ni bên kia im lặng một lát, hỏi: “Ngài ấy nói với cậu à?”
“Không, tôi đi lấy rượu thì thấy.”
Đan Ni nói: “Ừ, Diệp Đàm, cậu ở bên cạnh ngài Cung coi như là lâu nhất rồi. Tuy bây giờ ngài Cung đã tìm người khác nhưng ngài ấy không hề nói với tôi là muốn cắt đứt với cậu, tôi nghĩ ngài Cung chắc có tính toán riêng. Nếu cậu không bận tâm, vậy thì cứ như vậy đi, mỗi tháng ngài Cung sẽ vẫn trả tiền cho cậu, chỉ là… có thể sẽ không thường xuyên ở bên cạnh cậu nữa thôi.”
Mắt Diệp Đàm đỏ hoe, nhẹ giọng hỏi Đan Ni: “Anh ấy… có thật lòng không?”
Đan Ni im lặng, nửa ngày sau mới nói: “Ít nhất theo tôi thấy, cậu có chút khác biệt.”
“Khác biệt… ha…” Diệp Đàm hít sâu một hơi: “Thông thường, chuyện này là anh giúp cắt đứt mà phải không?”
Đan Ni không phủ nhận nhưng vẫn nói: “Diệp Đàm, ngài Cung không hề bảo tôi thông báo gì cho cậu cả.”
Diệp Đàm nói: “Thế sao? Tôi biết rồi. Đan Ni, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc tôi.”
“Cậu nói thế khách sáo quá.”
“Ừm, rượu anh giúp tôi giữ lại, có cơ hội tôi sẽ đến lấy.”
“Được.” Có lời này của cậu, Đan Ni liền yên tâm, ít nhất ý của Diệp Đàm là sẽ không làm chuyện dại dột.
“Vậy thôi nhé, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”
“Vậy được, khi nào cậu muốn đến lấy rượu thì gọi cho tôi, tôi sẽ đợi cậu.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Diệp Đàm ngồi trên ghế sofa, bất động, không nói một lời, vết thương bị trầy xước đã cầm máu, từng đợt đau nhức cũng không khiến cậu có biểu hiện gì quá đáng.
Cứ thế ngồi suốt cả đêm…
Một tuần sau, Đan Ni lại có được một chai rượu ngon, nhớ ra rượu của Diệp Đàm vẫn chưa đến lấy, liền gọi điện thoại hẹn thời gian với cậu.
Ai ngờ gọi đến lại báo tắt máy, Đan Ni nghĩ có lẽ là điện thoại hết pin nên đợi đến tối lại gọi một cuộc nữa, vẫn tắt máy.
Đan Ni lập tức sinh nghi, liền gọi điện cho Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường nghe xong, cùng anh đến chỗ ở của Diệp Đàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nhà không bật đèn, Cung Thiếu Đường mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, không khí không trong lành lắm như thể đã lâu không mở cửa sổ thông gió.
Bật đèn lên, đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, dường như Đan Ni đã lo lắng quá mức.
Cung Thiếu Đường nhíu mày, bước vào phòng thay đồ, liền phát hiện quần áo đã ít đi một nửa, chiếc vali mà Diệp Đàm thường dùng cũng biến mất.
Đan Ni tìm thấy chìa khóa nhà và một thẻ ngân hàng trên đầu giường phòng ngủ, đây là thẻ phụ của Cung Thiếu Đường, dùng cho Diệp Đàm. Những bức tranh trong phòng vẽ cũng biến mất, chỉ còn lại một số dụng cụ vẽ và những tờ giấy trắng chưa kịp dùng.
Đan Ni cầm hai thứ này, nói với Cung Thiếu Đường: “Cậu ấy đi rồi.”
Cung Thiếu Đường im lặng một lúc, rồi quay người rời khỏi căn nhà.
Ngày hôm sau, Đan Ni tìm đến trường của Diệp Đàm, trường nói Diệp Đàm đã thôi học.
Sau đó điều tra được Diệp Đàm đã về nước nhưng không thể điều tra thêm được nữa, hơn nữa Diệp Đàm cũng không về quê, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Cung Thiếu Đường bảo Đan Ni hủy bỏ toàn bộ hồ sơ của Diệp Đàm, đây là quy trình bình thường, Đan Ni cũng làm theo, mọi chuyện liên quan đến Diệp Đàm, đến đây cũng coi như kết thúc.
Trong một khoảng thời gian sau đó, Cung Thiếu Đường vẫn biểu hiện rất bình thường, giống như việc anh đã bỏ rơi những chàng trai khác trước đây, không hề bận tâm.
Đan Ni cũng yên tâm, tiếp tục tìm kiếm những chàng trai phù hợp cho Cung Thiếu Đường.
Lại sáu tháng nữa trôi qua, sáng sớm hôm đó, Đan Ni nhận được điện thoại của Cung Thiếu Đường, yêu cầu tìm ra Diệp Đàm.
“Có chuyện gì thế này?” Đã qua lâu như vậy rồi, Đan Ni suýt chút nữa đã quên mất Diệp Đàm là ai.
Cung Thiếu Đường chỉ trả lời hai chữ: “Tìm cậu ấy.”
Đan Ni đau đầu, ảnh không còn, không để lại bất kỳ tài liệu nào, Diệp Đàm lại không về quê. Anh biết tìm ở đâu bây giờ?
Thời gian lưu trữ của camera giám sát là sáu tháng, không thể tìm thấy hình ảnh của Diệp Đàm trên đó nữa. Đan Ni hơi khó phân biệt khuôn mặt của người châu Á, muốn Cung Thiếu Đường làm ảnh ghép nhưng Cung Thiếu Đường lại không làm được.
Cứ như thể nếu người đó xuất hiện trước mặt thì chắc chắn sẽ nhận ra nhưng khi tả chi tiết ngũ quan thì lại không thể diễn tả rõ ràng.
Hàn Mặc Lẫm, người bạn thân của Cung Thiếu Đường ở Trung Quốc cũng từng cười nhạo anh vì chuyện này, nói anh chậm chạp, khi người ta còn ở bên thì không trân trọng, khi đi rồi lại nhớ nhung.
Tuy nhiên, cũng nhờ Hàn Mặc Lẫm và người yêu của anh ấy, Tô Cảnh Thần. Vì Diệp Đàm vô tình vẽ chân dung cho hai người họ một lần và ký tên độc đáo của mình, cuối cùng Cung Thiếu Đường mới tìm thấy một manh mối nhỏ. Cũng phải trải qua vài lần lận đận, cuối cùng anh mới gặp lại Diệp Đàm.
Kể từ ngày đó, Cung Thiếu Đường cũng không xuất hiện, Diệp Đàm cũng tạm thời an tâm hơn một chút.
Ba năm nay, Diệp Đàm vẫn luôn đi khắp nơi, số tiền gửi về nhà để chữa bệnh cho em trai vẫn còn khá nhiều, Diệp Đàm cũng không trả lại, hoàn toàn coi đó là khoản tiền đổi lấy việc l.à.m t.ì.n.h nhân ngày trước. Vì tâm trạng u uất nên cậu chọn cách đi du lịch, không quan trọng đi đâu, chỉ là đi dạo mà thôi.
Căn nhà đang ở là cậu mới mua từ số tiền còn lại. Đó là một căn nhà trang bị cơ bản, không cần tốn chi phí trang trí, đối với cậu là một lựa chọn rất tốt. Căn nhà ở quê thì bỏ không ở đó, cậu cũng không muốn về, nghĩ đợi khi nào cải tạo phá dỡ rồi tính.