Họa Ái

Chương 12



Ngày hôm đó, Diệp Đàm đang ở nhà miệt mài chạy deadline đến tối tăm mặt mũi, bụng đói cồn cào thì nhà đột nhiên mất nước...

 

Không thể nấu cơm, lại không muốn ăn đồ ăn Cung Thiếu Đường đặt cho, thế là Diệp Đàm tự lực cánh sinh đặt một phần gà rán và một phần cơm trộn cá ngừ.

 

Thật ra từ khi Diệp Đàm mua được nhà và ổn định, cuộc sống của cậu khá là nội tâm, cậu cũng không có sở thích mua sắm online, nên mỗi tháng chi tiêu không nhiều, còn có thể tiết kiệm được một ít, cuộc sống như vậy khiến cậu cảm thấy rất an toàn.

 

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Diệp Đàm vẫn cầm bút, trực tiếp mở cửa tầng dưới, sau đó mở cửa nhà rồi quay lại phòng sách tiếp tục vẽ.

 

Cậu là đàn ông cũng chẳng có gì phải sợ, thường thì anh giao hàng lên, cậu sẽ nói vọng ra “để ở hiên là được”, anh giao hàng đặt xuống chào một tiếng rồi sẽ rời đi.

 

Đợi một lát, Diệp Đàm nghe thấy có người vào, liền nói: “Để ở hiên là được, cảm ơn.”

 

Nhưng đối phương không trả lời, chỉ có tiếng đóng cửa, đến khi Diệp Đàm ngẩng đầu lên, liền thấy Cung Thiếu Đường đang đứng ngoài phòng sách.

 

Diệp Đàm sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Đồng thời, QQ cũng reo lên, là biên tập hỏi về tiến độ của cậu.

 

Diệp Đàm cũng không bận tâm đến Cung Thiếu Đường nữa mà mở QQ trả lời biên tập.

 

Cung Thiếu Đường không nói gì, mãi cho đến khi Diệp Đàm nói chuyện xong với biên tập, Cung Thiếu Đường mới nói: “Bình thường em cứ mở cửa như thế này à?”

 

Diệp Đàm lúc này mới lại nhìn về phía Cung Thiếu Đường nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến Cung Thiếu Đường nên cậu không cần trả lời.

 

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên, không đợi Diệp Đàm đứng dậy, Cung Thiếu Đường đã đi trước một bước để nghe chuông, rồi mở cửa.

 

Vẫn là anh chàng giao hàng đó, cuối cùng cũng đợi được vị Diệp tiên sinh này chịu ăn đồ ăn, liền hăm hở chạy lên lầu.

 

Thế nhưng khi nhìn thấy Cung Thiếu Đường, anh ấy có một loại trực giác mách bảo nên tránh xa người này một chút và cũng nhận nhầm anh là Diệp Đàm, thành thật nói: “Diệp tiên sinh, đồ ăn của anh đây.”

 

Cung Thiếu Đường nhận lấy đồ ăn, sau đó “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

 

Anh giao hàng há hốc mồm, người đáng sợ như vậy, tại sao lại có người cứ tự động đặt đồ ăn cho cậu mỗi ngày chứ?

 

Ơ? Không đúng, đơn hàng hôm nay không nhắc đến anh Cung mà. Thì ra là Diệp tiên sinh tự đặt, thảo nào.

 

Cung Thiếu Đường đặt đồ ăn lên bàn, cũng đoán được khi anh đến, Diệp Đàm hẳn là tưởng là người giao hàng.

 

“Xin lỗi, vừa rồi tôi thái độ không tốt. Nhưng em cũng không thể cứ mở cửa lung tung như vậy, cho dù là người giao hàng, cũng phải hỏi một tiếng chứ.” Cung Thiếu Đường hạ thấp mình trước, đây là điều Đan Ni đã dạy anh.

 

 

Anh nói như vậy, Diệp Đàm cảm thấy dễ chấp nhận hơn một chút. Nhưng đối mặt với Cung Thiếu Đường, lòng cậu vẫn rối bời.

 

“Anh... có chuyện gì không?” Diệp Đàm lạnh nhạt hỏi.

 

Cung Thiếu Đường nói: “Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là muốn đến thăm em.”

 

Thật ra anh nghe vệ sĩ được sắp xếp ở đây nói Diệp Đàm đã mấy ngày không ra khỏi nhà nên mới đến xem thử. Nhưng lời này anh không thể nói với Diệp Đàm, để tránh Diệp Đàm nghĩ anh đang theo dõi cậu, rồi lại không vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Đàm với mái tóc ba ngày chưa gội và bộ quần áo nhăn nhúm, khẽ nói: “Không có chuyện gì thì về đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

 

Cung Thiếu Đường gật đầu nói: “Tôi biết rồi, thấy em vẫn ổn là tôi yên tâm rồi.”

 

Diệp Đàm không tiếp lời anh nữa.

 

Cung Thiếu Đường lại tìm chuyện để nói: “Em đang làm việc à?”

 

Diệp Đàm gật đầu.

 

Diệp Đàm có phản ứng, Cung Thiếu Đường liền cảm thấy khá vui: “Dù công việc có bận rộn đến mấy, cũng phải chú ý sức khỏe. Đồ ăn tôi đặt em đã ăn chưa?”

 

Anh biết mà vẫn hỏi, cũng là để thể hiện mình không theo dõi Diệp Đàm.

 

Diệp Đàm nói thẳng: “Chưa, tôi cho anh giao hàng cả rồi.”

 

Sự thẳng thắn của Diệp Đàm lại khiến Cung Thiếu Đường thấy lúng túng.

 

Anh nghĩ rồi nói: “Thấy công việc của em cũng khá bận rộn, nếu không có thời gian nấu cơm thì cứ ăn đi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

 

Diệp Đàm im lặng.

 

Cung Thiếu Đường cảm thấy cũng tạm ổn rồi, liền nói: “Vậy tôi đi trước đây, có thời gian sẽ lại đến thăm em.”

 

Đi đến cửa, Cung Thiếu Đường dừng lại, quay người nhìn Diệp Đàm vẫn đang đứng tại chỗ, nghiêm túc nói: “Diệp Đàm, chuyện trước đây tôi rất xin lỗi, mãi sau này tôi mới nhận ra mình đã yêu em, tôi cũng không biết phải làm sao nên cũng chỉ đang thử làm thôi. Em không muốn chấp nhận tôi cũng hiểu nhưng tôi vẫn muốn thử. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đợi được.”

 

Diệp Đàm nhắm mắt lại, quay người về phòng sách, sau khi Cung Thiếu Đường rời đi, Diệp Đàm tiếp tục vẽ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Hai ngày sau đó, Cung Thiếu Đường không xuất hiện, nhưng đồ ăn đặt vẫn đều đặn như thường lệ. Diệp Đàm cũng không nhận như trước, anh giao hàng cũng thắc mắc không biết vị “Diệp tiên sinh” lạnh lùng này rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

Sáng sớm hôm đó, Diệp Đàm kiểm tra xong bản vẽ, gửi vào email của biên tập, sau đó ôm bụng từ từ dịch chuyển đến ghế sofa nằm xuống.

 

Tối hôm qua cậu đã hơi đau dạ dày, có thể là do ăn uống không điều độ, sau khi uống thuốc thì ngủ một giấc. Nhưng sáng nay vẫn không khá hơn, vẫn rất đau.

 

Cậu cũng thật sự không thể ăn được gì, chỉ uống một cốc nước nóng, ăn chút thuốc nhưng hiện tại không có tác dụng gì.

 

Nằm một lúc lâu, Diệp Đàm chỉ cảm thấy dạ dày càng ngày càng đau, đang nghĩ có nên đổi loại thuốc khác để uống không thì chuông cửa nhà vang lên.

 

Diệp Đàm chậm chạp đi đến: “Ai đấy?”

 

“Em sao thế?”

 

Cung Thiếu Đường dường như lập tức nghe ra giọng Diệp Đàm có gì đó không ổn: “Mở cửa.”

 

Diệp Đàm mở cửa, giờ cậu quá khó chịu rồi, nghĩ Cung Thiếu Đường đến cũng tốt, để anh mua giúp mình vài loại thuốc khác thử xem sao.