Cung Thiếu Đường vừa vào cửa, liền thấy Diệp Đàm đang ôm bụng, chuẩn bị ngồi xuống. Nhìn lại sắc mặt của Diệp Đàm, lông mày của anh lập tức nhíu chặt hơn: “Em bị sao thế? Khó chịu ở đâu?”
“Đau dạ dày.” Diệp Đàm yếu ớt nói: “Anh... giúp tôi mua chút thuốc đi.”
Cung Thiếu Đường nhìn chiếc lọ thuốc trị đau dạ dày đã mở và uống vài viên trên bàn trà, rõ ràng là không có tác dụng gì.
Anh liền vào phòng tìm một chiếc áo khoác ngoài của Diệp Đàm khoác lên cho cậu, sau đó bế bổng cậu lên: “Đến bệnh viện.”
Diệp Đàm vốn muốn bảo Cung Thiếu Đường đặt mình xuống nhưng thật sự không còn sức lực, đành mặc kệ anh.
Đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, bác sĩ nói bệnh dạ dày của Diệp Đàm là do gần đây ăn uống không điều độ gây ra, cần phải nhập viện điều dưỡng.
Cung Thiếu Đường lập tức làm thủ tục nhập viện cho Diệp Đàm, còn yêu cầu phòng bệnh riêng.
Sau khi được truyền nước biển, Diệp Đàm cảm thấy khá hơn nhiều, đêm qua không ngủ ngon nên cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Cung Thiếu Đường ngồi bên giường, thấy cậu tỉnh, hỏi: “Em đỡ hơn chưa?”
Diệp Đàm gật đầu: “Cảm ơn.”
Nếu không phải Cung Thiếu Đường đến, cậu đoán mình sẽ trì hoãn một thời gian, đến khi thật sự không chịu được nữa mới đến bệnh viện.
“Bác sĩ nói có thể ăn chút thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, dậy ăn chút nhé?”
Diệp Đàm nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi muốn uống nước.”
Cung Thiếu Đường lập tức bưng cốc nước đã để nguội sang, đỡ Diệp Đàm dậy cho cậu uống một ít.
Diệp Đàm lại dễ chịu hơn đôi chút, sắc mặt cũng khá hơn một chút: “Làm phiền anh rồi.”
“May mà em chịu để tôi vào nhà, nếu không tôi cũng không biết rốt cuộc em bị làm sao.”
“Ừm...”
“Dù bận công việc, cũng phải ăn uống đúng giờ chứ. Không phải trước đây lịch sinh hoạt của em rất bình thường sao?”
Diệp Đàm nói: “Đang gấp nộp bản thảo, ăn uống có hơi qua loa.”
Cung Thiếu Đường hỏi: “Bao lâu thì nộp bản thảo một lần?”
Diệp Đàm: “Một tháng...”
Cung Thiếu Đường: “...”
“Là mấy năm nay em ham chơi quá hay là bị bệnh trì hoãn? Mỗi ngày em vẽ một ít, cũng không đến mức phải vội vàng như vậy vào giai đoạn cuối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diệp Đàm thừa nhận mình có bệnh trì hoãn nhưng căn bệnh này cũng là vì Cung Thiếu Đường. Khoảng thời gian vừa rời đi, tuy cậu đã nhận được việc nhưng mỗi ngày tâm trạng không tốt, lại thường xuyên nhớ đến Cung Thiếu Đường mà cảm thấy bực bội, tâm lý luôn điều chỉnh không ổn.
Cứ đến gần kỳ hạn nộp bản thảo, nghĩ rằng nếu không hoàn thành thì không những không kiếm được tiền, mà còn làm mất mặt tiền bối nên mới phải thức đêm chạy deadline và cứ chu kỳ như vậy lâu dần, cậu cũng hình thành thói quen này, nói trắng ra chính là bệnh trì hoãn.
Cung Thiếu Đường nói: “Em cứ như vậy mãi, sớm muộn gì cũng hủy hoại sức khỏe thôi. Trước đây em nói với tôi thức đêm không tốt, vậy còn bây giờ em thì sao?”
Diệp Đàm im lặng.
“Về với tôi đi, tôi sẽ ở bên cạnh giám sát em làm việc.” Cung Thiếu Đường nói.
“Tôi không muốn đi.”
Cung Thiếu Đường nói: “Không phải để em ra nước ngoài, chỉ là đổi một thành phố khác thôi. Mấy năm gần đây tôi đã dần dần rửa sạch công việc của gia đình, bây giờ đang hợp tác với bạn bè ở thành phố S, cũng sống chủ yếu ở thành phố S. Em đi cùng tôi đi, cho dù em không thể tha thứ cho tôi nhưng cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe của chính mình.”
“Anh đến thành phố S rồi sao?” Diệp Đàm có chút bất ngờ.
“Ừm, thành phố S môi trường tốt, tôi cũng có thể về nhà mỗi ngày, ít xã giao, đều là công việc kinh doanh chính đáng. Vì vậy, em đi cùng tôi đi. Tôi sẽ cho em một nơi ở riêng giống như em đang ở đây vậy.” Cung Thiếu Đường nói.
Diệp Đàm suy nghĩ một chút, nói: “Anh là anh, tôi là tôi. Tôi không có lý do gì để đi theo anh, cũng không muốn theo.”
“Nhưng em một mình ở đây, tôi thực sự không yên tâm. Em cũng không có người thân nào khác, bạn bè cũng không ở đây, không may có chuyện gì thì phải làm sao?”
Cung Thiếu Đường nói: “Tôi biết, những suy nghĩ và cách làm của tôi trước đây đều có vấn đề, em oán hận tôi cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng là sau khi em rời đi mới biết những hành động trước đây của mình đã khiến người khác khó chịu đến mức nào. Tôi không muốn đổ lỗi cho môi trường trưởng thành của mình, chỉ là tôi đang thay đổi, hy vọng em có thể nhìn thấy.”
Thật ra sau khi rời đi, Diệp Đàm cũng từng nghĩ, vì môi trường trưởng thành khác nhau nên quan điểm sống và nhận thức cũng khác nhau.
Cậu khao khát cuộc sống hai người bên nhau dài lâu, còn Cung Thiếu Đường có thể cho rằng việc có vô số tình nhân đến rồi đi bên cạnh là chuyện rất bình thường, thậm chí việc định vị sự tồn tại của họ cũng là thói quen.
Vì vậy, chỉ có thể nói họ sống trong hai thế giới khác nhau, và những định nghĩa, cách làm của Cung Thiếu Đường, trong mắt một số người, hoàn toàn không có vấn đề gì, bởi vì những gì họ theo đuổi là khác nhau.
“Bây giờ tôi không muốn nói những chuyện này, sau này hãy nói tiếp.” Đây là sự nhượng bộ của Diệp Đàm.
Cung Thiếu Đường hiểu rõ trong lòng, gật đầu nói: “Được.”
Diệp Đàm nằm viện, Cung Thiếu Đường chăm sóc không rời nửa bước.
Sáng sớm ngày thứ ba, Đan Ni đến.
Gặp Đan Ni, Diệp Đàm có chút bất ngờ. Đan Ni cầm theo chai rượu, nói: “Đây là chai rượu cậu để lại chỗ tôi trước đây, cuối cùng cũng có dịp đưa lại cho cậu rồi.”
Diệp Đàm cười, hồi còn ở bên Cung Thiếu Đường, cậu thường uống vài chén nhỏ, phần lớn là uống cùng Cung Thiếu Đường. Sau này một mình rồi, cậu cũng không uống nữa, bây giờ thì càng không thể uống.
Đan Ni nói với Cung Thiếu Đường: “Ông chủ, anh về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi. Ở đây có tôi rồi, tối anh lại qua nhé.”
Tuy bên này là phòng đơn nhưng không thể tắm rửa, thực sự không tiện lắm, Cung Thiếu Đường liền gật đầu nói: “Vậy được, bữa trưa đã đặt rồi, đến lúc đó anh trông cậu ấy ăn.”
“Tôi biết rồi.” Đan Ni gật đầu.